Lúc đầu, Lộ Viễn Bạch nghĩ rằng hoa trồng trong nhà kính sẽ nở sớm hơn hoa trong vườn hai tháng nên cậu đã đặc biệt trồng hoa hồng.
Kỳ thật Lộ Viễn Bạch cũng không biết Đoàn Dự thích loại hoa nào, nhưng sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên cậu tặng hoa cho Đoàn Dự là hoa hồng. Mà người đàn ông kia cũng lấy từng bông hoa đó cắm vào bình, dù có héo cũng phải rất lâu mới bỏ đi.
Đó là lý do lúc chọn hoa Lộ Viễn Bạch lại không ngần ngại mà chọn hoa hồng để trồng ở trong nhà kính.
Nói cách khác cũng có thể hiểu lúc ấy là Đoàn Dự rất yêu thích hoa hồng cậu tặng, hoặc là thích người tặng hoa cho anh.
Vậy hoa hồng cũng đại diện cho tình yêu của hai người.
Đoàn Dự nhìn nhà kính trồng đầy hoa lại nhớ tới lại những lời mà Lộ Viễn Bạch nói lúc trước.
Sau đó dẫn theo hai tiểu tử kia đi vào nhà kính, vừa mới mở cửa nhà kính mùi hương của hoa hồng tràn ngập trong mũi.
Sáng nào người làm vườn cũng tưới nước trong này, lúc đang chuẩn bị làm việc thì thấy Đoàn Dự đi vào liền bước tới hỏi thăm.
Đoàn Dự nhìn bình tưới nước vài lần sau đó nói: “Đưa cho tôi đi”
Người làm vườn có chút bất ngờ nhưng vẫn đưa bình tưới nước trong tay cho Đoàn Dự.
Đoàn Dự cởi dây xích ra cho Thí Thí sau đó liền thả Mi Mi từ trong túi đựng mèo ra, còn anh thì hướng đến khu trồng hoa hồng.
Nghe người làm vườn nói hoa hồng phát triển tốt, chất lượng cũng tương đương nhau, có nhiều loại hoa.
Trong số đó, hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ chiếm một nửa, tiếp theo là các loại hiếm hơn như hoa hồng xanh và hoa hồng màu hồng.
Điện thoại của Đoàn Dự trong túi áo liền vang lên, bởi vì hôm nay là cuối tuần nên Lộ Viễn Bạch biết Đoàn Dự sẽ được nghỉ ngơi cho nên không lo lắng gì mà gọi vào thời điểm này.
Đoàn Dự lấy điện thoại ra nhìn cái trên đang biểu thị trên màn hình sau đó ngón tay thon dài nhấn nút trả lời.
“Vợ.”
Ở đầu bên kia, một thanh niên mặc đồng phục đang nghe điện thoại giọng nói lộ ra một chút vui vẻ hiếm thấy.
m thanh này thu hút không sự chú ý của những người xung quanh.
Trợ lý ở bên cạnh thấy vậy tim cũng đập mạnh hơn, sau đó các nhân nhân viên công tác cùng các diễn viên đều kinh ngạc nhìn Lộ Viễn Bạch với ánh mắt tò mò.
Dáng vẻ bây giờ của Lộ Viễn Bạch bây giờ rất khó gặp, trước kia giọng nói cũng không vui vẻ như bây giờ mà thường thường đều là lạnh lùng, trầm trầm.
Trợ lý thấy vậy liền bước đến bên cạnh Lộ Viễn Bạch, cản trở những ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.
Thực ra Lộ Viễn Bạch cũng không muốn ở trước mặt người khác làm như vậy. Nhưng sau bao ngày tháng lịch trình kín mít thì sáng hôm nay, cậu mới có thời gian rảnh để gọi cho vợ mình.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Lộ Viễn Bạch không thể kiềm chế được cảm xúc, lúc này giọng nói chứa không ít sự vui mừng, so với trong lúc diễn vừa rồi thì có thể nói đây chính là hai người..
Một nhân viên công tác thấy vậy, trêu Lộ Viễn Bạch.
“Viễn Bạch, anh đang gọi điện thoại cho ai mà vui quá vậy?”
Chỉ cần một người lên tiếng như vậy sẽ có vô số người phụ hoạ. Có thể nói là đối với đoàn làm phim thì Lộ Viễn Bạch là một sự tồn tại vô cùng thần bí. Cậu đối với ai đều là dáng vẻ thản nhiên, bình thường cậu cũng không cùng với mọi người trò chuyện. Cứ nghĩ Lộ Viễn Bạch đối xử với người bên cạnh cũng sẽ không tốt, nhưng cậu lại rất hay giúp đỡ người khác.
Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất nhiệt tình, giúp mọi người cũng không nói chỉ đến khi hỏi ra mới biết được rằng là Lộ Viễn Bạch giúp đỡ.
“Anh Viễn Bạch đây là lần đầu tôi thấy anh như vậy.”
“Đầu dây bên kia không là Đoàn tổng chứ, tình cảm của hai người tốt hơn những gì mà mấy tên báo trí kia viết nhiều.”
Ngay cả phó đạo diễn cũng không nhịn được trêu đùa “Đại minh tinh của chúng ta còn có một mặt như này sao.”
Lộ Viễn Bạch bị nói có chút ngượng, hơi đỏ mặt lên. Cậu không muốn để cho mọi người chú ý liền im lặng quay người đi.
Ở đầu dây bên kia Đoàn Dự cũng nghe được tiếng của nhân viên công tác trêu Lộ Viễn Bạch.
Khoé miệng anh gợi lên một nụ cười.
Lộ Viễn Bạch đi tới một góc, rồi mới bắt đầu thoải mái nói chuyện với vợ mình.
Vì thẹn thùng nên Lộ Viễn Bạch nói rất nhỏ, giống như một con chuột đang ăn trộm “Vợ, em có nhớ anh không?”
m thanh Đoàn Dự trầm thấy không chút suy nghĩ nào phủ nhận: “Có nhớ.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong nói: “Vậy có nhớ nhiều không?”
Đoàn Dự rũ mắt xuống “Mỗi ngày, không lúc nào là không nhớ cả.”
Một tháng nay hai người càng ngày càng thân mật, ngay cả quản gia cùng dì Lý cũng phát hiện ra tiên sinh nhà họ thay đổi không ít. Trước kia thì lạnh lùng, thản nhiên, hiện tại hầu như mỗi ngày đều tươi cười nhưng cũng chỉ giới hạn trong khoảng thời gian cùng Lộ Viễn Bạch nói chuyện.
Lộ Viễn Bạch cười, má núm đồng tiền hai bên lõm xuống, ngọt ngào nói: “Mỗi ngày đều nhớ hả, vậy nhớ như thế nào?”
“Nhớ em, muốn em về ngủ cùng anh.”
Nụ cười trên môi Lộ Viễn Bạch đông cứng lại, vội vàng nâng tay đè loa điện thoại sau đó mắt hướng về bốn phía, xấu hổ đến mức nói lắp “Vợ à, em… sao em lại nói ra chuyện kỳ quái này.”
Đoàn Dự sau khi nói xong lại không cảm thấy thẹn một chút nào, không cho là đúng nói: “Làm sao lại kỳ quái?”
Lộ Viễn Bạch bĩu môi “làm gì có ai nói muốn đối phương về để ngủ cùng.”
Lộ Viễn Bạch cau mày khiển trách Đoàn Dự “Chả có chút lãng mạn nào cả.”
Bị cậu nói như vậy Đoàn Dự không tức giận mà đôi mắt tràn đầy tình yêu.
“Làm sao không thể nghĩ như vậy?” sau đó hỏi ngược lại “Em không muốn trở về với anh?”
Lộ Viễn Bạch bị hỏi như vậy liền sửng sốt, sau đó có chút thẹn thùng nói: “Đương nhiên... Đương nhiên là anh muốn rồi.”
Sau khi nói xong hai má bắt đầu đỏ lên, kỳ thật cậu cũng muốn trở về với vợ. Một tháng này, cậu nhớ Đoàn dự, thực sự rất nhớ, ngay cả trong mơ cũng đều là hình bóng của anh.
Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi giỏi nhất là nói thẳng “Vợ, mấy ngày gần đây, tối nào cũng đều mơ thấy em.”
Đoàn Dự nghe đến hai bên tai dựng lên "Em mơ thấy anh đang làm gì?"
Lộ Viễn Bạch nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ nhếch mép cười nói: "Em mơ thấy chúng ta ở nhà. Trước khi đi làm sẽ ôm nhau. Sau khi tan tầm thì chúng ta cùng nhau ăn cơm, tắm rửa cho Thí Thí và Mi Mi, cùng nhau xem phim."
Lộ Viễn Bạch lúc này nói không ngừng, muốn đem những gì mà mình mơ thấy kể cho Đoàn Dự, cậu cũng rất thích khoảng thời gian này. Bời vì thích những khoảng thời gian ở cùng với Đoàn Dự.
“Còn có..."
Nói được một nửa thì Lộ Viễn Bạch dừng lại.
“Còn có cái gì?” Đoàn Dự dò hỏi.
Lộ Viễn Bạch nhớ lại cảnh trong mơ do dự một chút nhưng khi nghĩ đến đầu dây bên kia là người mà cậu thân nhất, nói như vậy sẽ không doạ đến người bên kia.
"Em cũng mơ thấy chúng ta cùng nhau nắm tay nhau đi chơi thủy cung. Chúng ta... chúng ta còn hôn nhau."
Khi Lộ Viễn Bạch nói ra đầu lưỡi có chút níu lại.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc thì giọng nói khàn khàn của nam nhân mới truyền đến.
“Lộ Viễn Bạch.”
Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng đáp lại sau khi nghe điều này: “Hả?”
“Anh nhớ em.” Đoàn Dự cụp mắt xuống “Rất nhớ em.”
Từ khi còn nhỏ, anh đã luôn chờ đợi cha mẹ về nhà để nhìn anh. Nhưng Đoàn Dự chưa bao giờ điên cuồng nhớ ai như bây giờ.
Lúc này, anh nhớ đến mức trong tâm trí đều là Lộ Viễn Bạch, chỉ cần nghĩ đến Lộ Viễn Bạch không có cách nào khách đặt những việc khác lên trên.
Bây giờ Đoàn Dự vô cùng vui mừng vì lúc đầu đã quyết định lập hợp đồng hôn nhân với Lộ Viên Bạch, để anh gặp gặp được Lộ Viễn Bạch, cũng vui mừng vì lúc đầu khi Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, anh cũng đã nổi hứng mà tiếp nhận một đống phiền phức to đùng như Lộ Viễn Bạch.
Hiện tại, Lộ Viễn Bạch vẫn là một đống phiền phức nhưng rõ ràng là anh không thể sống thiếu cậu.
Lần đầu tiên, Đoàn Dự trải qua cảm xúc chân thành ấm áp như vậy. Mọi thứ vào tay Đoàn Dự dù là người hay vật đều thuộc về anh, ai cũng đừng nghĩ cướp từ trong tay hắn.
Tình cảm mà Lộ Viễn Bạch dành cho anh, người khác cũng không cho được.
Cho dù là người khác cho được thì sao, Đoàn Dự cũng không muốn.
Đoàn Dự là một người theo chủ nghĩa vị kỷ điển hình, nhưng khi ở trước mặt Lộ Viễn Bạch lại hoàn toàn tự giác lo lắng cho đối phương.
Dường như chỉ cần Lộ Viễn Bạch muốn là được, chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu thì anh sẽ không từ chối.
Bởi vì anh không muốn nhìn thấy vẻ mất mát trên khuôn mặt thanh tú kia, anh muốn Lộ Viễn Bạch được ở bên anh vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Nghe Lộ Viễn Bạch ở bên kia thảo luận về những việc mà hai người họ thực hiện trong mơ, những ý nghĩ của Đoàn Dự ở trong lồng ngực giống như núi lửa mãnh liệt trào ra.
Anh muốn gặp Lộ Viễn Bạch nếu không gặp thì sẽ phát điên mất.
Lộ Viễn Bạch đối với anh là một liều thuốc độc ngọt ngào dù có tra tấn thì anh không muốn buông tay.
Sau khi Lộ Viễn Bạch nghe xong, cậu cũng nói: "Vợ à, anh cũng nhớ em, nhớ em chết đi được."
Nói xong dường như cậu nghĩ cái gì đó liền phấn khích nói, “Vợ à, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Ngày mai chúng ta có thể gọi video.”
Trong lời nói của Lộ Viễn Bạch tràn đầy kỳ vọng, bởi vì trước kia đoàn làm phim muốn giữ bí mật về công tác đừng nói là quay phim ngay cả chụp ảnh cũng không được, có thể nói là cậu chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Lại càng đừng nói rằng hiện tại Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch, cả hai đang trong giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt.
Hầu như khi thức dậy, hôm nào Lộ Viễn Bạch cũng nhìn lịch, hy vọng thời gian có thể trôi nhanh đến tháng sau để có thể gặp được Lộ Viễn Bạch.
Không ngờ ngay sau đó Đoàn Dự lại nói: “Chúng ta không gọi video.”
Lộ Viễn Bạch nghe vậy sửng sốt, “Tại sao?”
Cậu đã chờ đợi ngày này lâu lắm, tuy rằng chỉ có một tháng nhưng Lộ Viễn Bạch Lại cảm thấy giống như đã qua được một năm rồi.
Đoàn Dự cầm điện thoại nói: “Ngày mai anh qua gặp em.”
Vừa nói xong, Lộ Viễn Bạch ở đầu bên kia điện thoại hoàn toàn sững sờ có chút không tin được: “Thật sao, vợ! Em thực sự muốn qua gặp anh sao?”
Lộ Viễn Bạch nghe xong vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên, Đoàn Dự muốn đến đoàn làm phim thăm cậu.
Lúc đầu trong đầu Lộ Viễn Bạch tràn ngập sự vui vẻ nhưng sau khi nghĩ lại trong lòng cậu lại bắt đầu phức tạp.
Vợ của cậu bận như vậy lại đến đây thăm cậu liệu có làm lỡ việc của vợ không.
Lộ Viễn Bạch là như vậy, tuy rằng rất muốn Đoàn Dự tới gặp cậu, hai người đối mặt nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Đoàn Dự đến đây gặp cậu có bao nhiêu vất vả, Lộ Viễn Bạch nghĩ lại không muốn Đoàn Dự đến đây.
Bởi vì cậu yêu Đoàn Dự nên không nỡ để anh vất vả đến đây gặp cậu.
Đoàn Dự một mình phụ trách cả một công ty lớn như vậy, một ngày không biết phải xử lý bao nhiêu công việc, một ngày cũng không biết sẽ phải bỏ ra bao nhiêu sức lực, đừng nói đến việc tới thăm ban, cũng không thể đến một ngày xong lại quay về.
Đoàn Dự biết Lộ Viễn Bạch lo lắng.
“Tất cả đã xong rồi.”
Lộ Viễn Bạch sửng sốt chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông nói tiếp: “Mấy ngày hôm nay được nghỉ, mọi công việc đều đã xong rồi.”
Đoàn Dự nhìn hoa hồng nở lớn trước mặt, “Hoa nở rồi. ”
Câu này đối với hai người bọn họ rất có ý nghĩa.
Lúc Lộ Viễn Bạch rời đi vì sợ mình không thể ở bên cạnh Đoàn Dự, sợ không có cậu làm anh buồn, còn nói: "Khi hoa nở, anh sẽ trở lại."
Lúc đó Lộ Viễn Bạch còn nghĩ, hoa trong vườn sẽ nở vào mùa thu, bởi vì hoa được trồng trong nhà kính nhân tạo nên thời gian nở hoa lâu hơn rất nhiều so với hoa mọc tự nhiên.
Khi cậu trở lại, hoa trong vườn hay nhà kính đều đã nở.
Nhưng Lộ Viễn Bạch lúc đó không nói rõ, chỉ nói hoa đã nở, nhưng không nói hoa ở đâu.
Đoàn Dự cũng chỉ nhớ đúng những gì cậu nói, chỉ cần hoa nở, hai người nên gặp nhau.
Bây giờ hoa trong vườn kính đã nở rộ, đã đến lúc thực hiện lời hứa, cũng là lúc hai người gặp nhau. Lộ Viễn Bạch cầm điện thoại im lặng hồi lâu, sau khi nghe được lời này của Đoàn Dự thì sống mũi hơi cay cay.
Đến một thị trấn nhỏ xa lạ này, tâm trí của Lộ Viễn chỉ mới mười tám tuổi tràn đầy lo lắng.
Cậu giả vờ thờ ơ trước mọi người vì công việc của mình, nhưng cậu cũng ngại giao tiếp với mọi người, cậu sợ bản thân đối xử không tốt, lại đem đến tai tiếng.
Khi tỉnh dậy từ giường bệnh, đối với thế gian này tràn ngập lo lắng, cậu đã mất trí nhớ gần 7 năm, khoảng thời gian đó giống như một lỗ hổng trong đầu cậu, thế nên, không lúc nào là cậu không cố nhớ lại.
Giống như vụ tai nạn ô tô, cậu cũng không biết là cậu cố ý vượt đèn đỏ hay không, nhưng tỉnh lại đã có người coi cậu như tội phạm, nó cái hố trước mặt làm cho Lộ Viễn Bạch ngã xuống.
Cho nên một khi một cây cột xuất hiện, Lộ Viễn Bạch sẽ toàn tâm toàn ý dựa vào.
Mà vừa vặn, Đoàn Dự lại chính là nhân vật đó, hai người là đôi chồng chồng thân thiết.
Năm mười tám tuổi Lộ Viễn Bạch cũng bởi vì chuyện đời trước, mà thề nhất định phải cùng người mà mình yêu kết hôn, hai người cùng nhau sống hạnh phúc cả đời, vĩnh viễn trung thành với tình yêu.
Sự xuất hiện của Đoàn Dự đã đáp ứng hết các yêu cầu.
Vì vậy, Lộ Viễn Bạch cần anh, cho dù bây giờ hai người xa cách, cậu vẫn cần anh, nếu không cậu đã không lấy quần áo của Đoàn Dự làm vật thay thế, đem đến sự thoải mái về tinh thần.
Lúc đầu, Lộ Viễn Bạch vẫn luôn nhiệt tình, chủ động giữa hai người, sau khi mất trí nhớ, mối quan hệ giữa Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự trước kia giống như chỉ có một mình Lộ Viễn Bạch mơ tưởng vậy, dù Đoàn Dự có thờ ơ hay chiếu lệ thế nào thì Lộ Viễn Bạch cũng vẫn mang khuôn mặt vui vẻ chờ nam nhân trở về.
Bây giờ Đoàn Dự đã động tâm nên mọi thứ cũng thay đổi.
Giọng nói của Đoàn Dự vang lên bên tai, “Anh có thể đi thăm em được không?”
“Anh nhớ em.”
Lời này từ trong miệng Đoàn Dự cực kỳ vi diệu, người đàn ông lạnh lùng như anh dường như sẽ chẳng bao giờ có tình cảm như thế này.
Lộ Viễn Bạch nghe xong tim đập dữ dội, im lặng hồi lâu sau mới nói, “Vợ, em đến gặp anh đi, anh cũng muốn gặp em.”
Đoàn Dự “Được.”
Lộ Viễn Bạch cúp máy, đứng ở trong góc đứng một lúc lâu, nụ cười trên khóe miệng cậu vẫn chưa hề tắt.
Sở dĩ cậu không ra là vì sợ người khác nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, nếu nhìn thấy thì tất cả những gì thể hiện lần trước sẽ bị lộ hết.
Thẩm Ngọc Trì vừa diễn xong một cảnh, người đại diện của cậu ta vừa bước lên, định nói gì đó thì thấy phó đạo diễn bước tới “Ngọc Trì cậu xuống đó đi, đạo diễn đang tìm cậu."
Người đại diện nghe xong liền im lặng ngậm miệng, đạo diễn lớn này không cùng người đại diện như bọn họ nói chuyện.
Thẩm Ngọc Trì mới nổi vào năm ngoái, lúc đó, công ty muốn rèn sắt khi còn nóng nên đã cho Thẩm Ngọc Trì rất nhiều tài nguyên để duy trì độ hot, may mắn là mặc dù Thẩm Ngọc Trì xuất thân là một thần tượng, nhưng cũng không có thái độ không đúng mực nào. Xuất đạo từ vị trí C, lại ở trong một cuộc thi nghiêm ngặt trổ hết tài năng, được một đám người hâm mộ. Dù sao thì, cũng đâu có ai chịu bỏ tiền ra đào tạo một thần tượng theo ngành diễn xuất mà người đó không có người hâm mộ đâu
Những thần tượng sinh ra trong nhóm dự án là những người hâm mộ bỏ tiền ra để mua ước mơ của mình, và họ vẫn cần phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản.
Sau khi Thẩm Ngọc Trì chuyển mình sang lĩnh vực diễn xuất, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy cũng có điểm sáng nhất định, cộng với vẻ ngoài điển trai nên đã trở nên nổi tiếng trong làng giải trí.
Bây giờ Thẩm Ngọc Trì cũng có thể nói là nổi tiếng, tuy rằng độ nổi tiếng không bằng Lộ Viễn Bạch nhưng vẫn cao, cậu ấy cũng có lượng fan của mình, bình thường đi đâu cũng có người nịnh hót.
Mà người đại diện và nhân viên của Thẩm Ngọc Trì cũng ỷ vào nghệ sĩ hồng mà tự cao tự đại.
Coi mình là cấp trên để chỉ huy mọi người. Nhưng trong đoàn phim này, người đại diện rất thức thời, biết điều mà ngậm miệng lại. Hiện tại đoàn của Thẩm Ngọc Trì lại đang bị chèn ép, không thể dựa vào độ hót của Thẩm Ngọc Trì. Đến một câu nói, đạo diễn cũng chưa từng nói, đơn giản là không để cho bọn họ có cơ hội nói chuyện.
Mặc dù Thẩm Ngọc Trì là nam diễn viên chính nhưng họ cũng rất thận trọng trong lời ăn tiếng nói của mình, sợ chọc đến người khác, chưa kể đến đạo diễn và Lộ Viễn Bạch.
Chỉ cần Lộ Viễn Bạch muốn, Thẩm Ngọc Trì có thể bị cậu áp diễn bất cứ lúc nào, đây chính là bộ phim đầu tiên của Thẩm Ngọc Trì, là cơ hội lớn để cậu ta bước chân ra màn ảnh rộng.
Hơn nữa, đạo diễn của bộ phim này lại rất nổi tiếng, cả bộ phim chắc chắn sẽ không thể hỏng được, nhưng kỹ năng diễn xuất của Thẩm Ngọc Trì thì không thể nói trước được.
Thường thì kỹ năng diễn xuất của Thẩm Ngọc Trì vẫn xem được nhưng cũng chỉ bình thường đối với đối thủ. Bây giờ thì khác, từ trên xuống dưới hầu như đều là người đã có kinh nghiệm, có rất ít người mới. Một người mới Thẩm Ngọc Trì chẳng phải là kém cỏi sao, đừng nói đến đối thủ của Thẩm Ngọc Trì còn là Lộ Viễn Bạch đóng vai phản diện.
Vừa rồi Lộ Viễn Bạch chỉ nhìn một ánh mắt Thẩm Ngọc Trì đã không bắt được, quay cũng đã gần ba canh giờ, người đại diện cũng bắt đầu lo lắng cho cảnh quay..
Người đại diện duỗi tay đẩy Thẩm Ngọc Trì, “Giám đốc bảo anh đi thì nhanh đi đi.”
Thẩm Ngọc Trì liếc mắt nhìn người đại diện, sau đó đi về phía giám đốc, bộ đồng phục học sinh đang mặc như mất đi sức sống.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tới bên cạnh đạo diễn đúng là sẽ bị ăn mắng.
"Tự nhìn đi, cậu đang diễn cái gì!"
"Một ánh mắt đều tiếp không được, tôi thấy là cậu không hợp làm diễn viên. Nhìn cái bộ dạng hiện tại của cậu đi, giới giải trí nhiều diễn viên kỳ cựu như vậy, nhân lúc cậu vẫn còn mới vào nghề thì đổi việc luôn đi."
“Tiểu tử không phải cậu yêu thích Lộ Viễn Bạch, đem cậu ta làm thần tượng? Cậu ta có kinh nghiệm như vậy sao cậu không đi học hỏi. Cậu còn nói phải cùng với Lộ Viễn Bạch dựa vào, cậu nên tự mình suy nghĩ về chính mình đi.”
Đạo diễn càng xem đoạn này càng không hài lòng, lúc trước quay hai cảnh diễn viên chính thì không sao, cũng không bắt dừng, quay lại. Nhưng hai cái diễn viên chính này đều giống nhau, xem qua thì được, nét diễn ngây ngô này, chỉ nên đi đóng những phim nhựa thôi.
Nhưng hôm nay, Lộ Viễn Bạch diễn có vẻ nhập tâm hơi sâu một chút kiến cho cảnh quay không đồng đều. Biểu hiện của Lộ Viễn Bạch vừa quả thực sẽ khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Thời điểm quay đến cảnh có diễn viên phụ, Lộ Viễn Bạch đóng vai Tích Thần cùng Thẩm Ngọc Trì đóng vai Khương Hạc gần như sẽ đi từ con hẻm ra cùng một lúc, oan gia ngõ hẹp, hai người sẽ có cảnh quay đối diện nhau.
Tuy nhiên, chính điều này đã khiến đạo diễn suýt đập vỡ màn hình.
Cảnh này là cảnh đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Lộ Viễn Bạch. Lộ Viễn Bạch và đạo diễn đã hợp tác nhiều năm, biết được rằng đạo diễn rất thích quay như thế nào nên cơ thể của Lộ Viễn Bạch theo bản năng phản ứng cực kỳ hiệu quả trước máy quay.
Khi nhếch lên đôi mắt đào hoa dường như người và vật xung quanh đều đã mờ đi, đôi mắt này mang theo khí phách hiên ngang, ngang tàng của tuổi trẻ.
Một màn này của Lộ Viễn Bạch đã khiến không ít nhân viên công tác tán thưởng.
Hành động của Lộ Viễn Bạch không có gì để phản đối.
Mọi thứ vẫn bình thường khi Lộ Viễn Bạch nâng mắt lên, ngay sau khi Thẩm Ngọc Trì xuất hiện, lúc này lỗ hổng cũng xuất hiện.
Ánh mắt của Thẩm Ngọc Trì coi như không cùng thế giới với Lộ Viễn Bạch.
Hai người xuất hiện một trước một sau khó tránh khỏi khác biệt, nhưng hai người xuất hiện cùng một lúc thì không thể xuất hiện sự khác biệt.
Cảnh của Thẩm Ngọc Trì và cảnh của Lô Viễn Bạch không khớp với nhau.
Đạo diễn để lộ màn hình cho Thẩm Ngọc Trì tự xem, Thẩm Ngọc Trì cảm thấy trong lòng giống như mình bị dao đâm, khi đứng cạnh Lộ Viễn Bạch dường như cậu ta không có một chút năng lực nào cả..
Thẩm Ngọc Trì trong lòng rất phức tạp, dần dần cúi đầu xuống.
Đạo diễn Trương cũng nổi tiếng là một người ăn nói chua ngoa, khi tức giận mỗi một câu nói giống như một cái dao sắc, căn bản không để đối phương một lối thoát.
Lúc trước Lộ Viễn Bạch cùng ông hợp tác nhưng Lộ Viễn Bạch luôn trưng ra bộ dạng không mặn không nhạt khiến cho đạo diễn Trương đánh một cây bông, tức giận đến mức không nói lên lời.
Kỳ thật, đạo diễn Trương biết Thẩm Ngọc Trì không thể đạt đến được trình độ của Lộ Viễn Bạch nhưng ông không nghĩ rằng nó lại tệ đến thế.
“Cậu về tự mình suy nghĩ vấn đề đi, không hiểu thì không cần quay nữa.”
Đạo diễn xoay người rời đi, để lại Thẩm Ngọc Trì ở đó nhìn chằm chằm vào màn hình hết lần này đến lần khác.
Khi Lộ Viễn Bạch bước ra khỏi góc, cậu thấy Thẩm Ngọc Trì đang cúi đầu trước màn hình.
Cậu định đi ngang qua, nhưng nhìn bóng lưng của người đó thật sự rất đáng thương.
“Cậu diễn rất tốt.”
Giọng nói lãnh đạm của người thanh niên từ phía sau truyền đến, Thẩm Ngọc Trì quay đầu lại nhìn thấy Lộ Viễn Bạch lập tức trở nên căng thẳng, “Anh Viễn Bạch.”
Lộ Viễn Bạch dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Thẩm Ngọc Trì.Bây giờ cậu rất vui vẻ. Ngày mai vợ cậu muốn đến thăm cậu cho nên khi thấy Thẩm Ngọc Trì buồn thì không kìm được, muốn đến an ủi hai câu.
Thẩm Ngọc Trì nhìn Lộ Viễn Bạch “Anh Viễn Bạch, sáng nay thực sự rất xin lỗi, vì đã khiến anh phải diễn với em lâu như vậy, mà cuối cùng em vẫn chưa làm được.”
Lời vừa rồi rõ ràng là Lộ Viễn Bạch an ủi cậu, Thẩm Ngọc Trì cũng nghe thấy.
Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta, chỉ là vươn tay vỗ vỗ vai Thẩm Ngọc Trì, không nói gì.
Sau đó, cậu nhấc chân rời đi, nhưng Thẩm Ngọc Trì đứng sau lại giống như được tiếp thêm sức mạnh, duy trì tinh thần.
Nhìn bóng lưng Lộ Viễn Bạch, nhất thời cậu ta muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hôm nay Lộ Viễn Bạch đã không còn cảnh quay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Ngọc Trì mới nghẹn ngào nói một câu, "Anh Viễn Bạch, tạm biệt!"
Lộ Viễn Bạch quay đầu. Dưới ánh nắng mùa hè, khuôn mặt của cậu đẹp như vẽ, đôi môi khẽ mở:
"Tạm biệt."