• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em nói gì cơ?"

"Tôi nói" Tay Lộ Viễn Bạch nắm lấy góc áo lặp lại lần nữa: "Ba tháng nay ngài cứ coi như chơi đùa thôi."

Con ngươi màu đen của Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, có chút đờ ra không biết đối phương đang nói cái gì.

Chơi đùa thôi......

So với tuyệt tình thì càng giống một trò khôi hài hơn, dường như ba tháng trước kia của hai người giống như một trò đùa vừa nực cười lại vừa hoang đường, ngay cả hai bên đều không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó.

Những lời này nói ra hung hăng đâm mạnh vào trái tim Đoàn Dự, trái tim đau đớn như bị khoét toạc ra.

Khi còn nhỏ Đoàn Dự cũng thường xuyên nghe những loại lời nói như vậy, Đoàn Dự tuổi còn nhỏ mà trên lưng đã phải gánh vác niềm kỳ vọng lớn lao của gia tộc, gánh nặng trên người nặng đến mức ép anh không thở nổi, tựa như có thể giết chết anh đến nơi, nhưng nội tâm Đoàn Dự nhỏ tuổi đều tự mình vượt qua.

Trong một lần trên đường đi đến cuộc thi quốc gia anh đã gặp tai nạn, cũng may lúc ấy tài xế phản xạ nhanh, trán Đoàn Dự cũng chỉ bị trầy một chút ngoài da.

Tuy rằng thương tích khá nhẹ, nhưng bóng ma tâm lý trong đầu cũng không thể xóa bỏ trong một khoảng thời gian ngắn.

Bởi vì bị tai nạn phải đến bệnh viện nên anh không thể đến cuộc thi, cha anh biết tin liền vội vã chạy tới.

Đó là lần đầu tiên Đoàn Dự gặp lại cha mình từ khi ông ta ra ngoài công tác gần 5 tháng, lúc ấy Đoàn Dự chỉ mới 9 tuổi, hoàn toàn không kìm nén được cảm xúc khi thấy cha mình, lập tức nhào vào lòng cha thất thanh khóc thành tiếng, hiếm khi thấy được sự rụt rè yếu ớt ở đứa trẻ Đoàn Dự này.

Cha Đoàn khi bước vào cửa cũng rất lo lắng sốt ruột, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương Đoàn Dự cảm xúc ông ta mới từ từ lắng xuống.

Cha Đoàn ngồi với Đoàn Dự một lát, người cha không dành nhiều thời gian cho con dần trở nên mệt mỏi chán chường bởi tiếng khóc của đứa trẻ.

"Vết thương nhỏ thôi mà khóc lóc cái gì."

Đoàn Dự còn đang hoảng sợ khóc thút thít nháy mắt sững người.

Trên đời luôn tồn tại những người cha vô trách nhiệm như vậy, họ ít khi ở bên quá trình nuôi dạy và lớn lên của trẻ nhỏ, dành ra ít tình cảm hoặc thậm chí là không chút tình cảm nào cho con cái, khi đứa trẻ mắc lỗi chỉ biết buộc tội rồi chỉ trích ba cái đạo lý rườm rà tẻ nhạt như thể điều này có thể làm nổi bật sự uy nghiêm của họ với vị trí là một người cha không đủ tư cách.

Bọn họ đối xử với đứa trẻ bằng tình cảm theo như bản năng, hoàn toàn keo kiệt và không quan tâm, chỉ khi đứa trẻ tỏa sáng họ mới cảm nhận được và xem những thành công ấy thuộc về chính bản thân mình.

Bởi vì cha là cha của con, có cha mới có con.

"Cứ khóc sướt mướt như thế thì thành cái dạng gì, ở nhà họ Đoàn không có một ai giống như con."

"Hiện tại gặp chút khó khăn nhỏ đã bắt đầu lùi bước, xem lại bộ dáng bây giờ của con đi."

"Chỉ vì một vết thương nhỏ mà chuyện bé xé ra to, bằng lòng bỏ lỡ cả một cuộc thi, cha thấy con nên coi lại bản thân đã biết cân nhắc thế nào là ưu nhược thấu đáo hay chưa, hành động ấu trĩ này của con thật không thể tha thứ được!"

Hôm đó cha Đoàn ở bên Đoàn Dự rất lâu, nhưng từng lời nói ra đều mang tính dập tắt hy vọng, những lời nói quá mức lạnh nhạt đã phá nát một tuổi thơ khiếm khuyết tình cảm của Đoàn Dự.

Mà điều tồi tệ hơn là cuộc sống Đoàn Dự bị luôn vây quanh bởi những thành phần như thế.

"Giống nhau."

"Vết thương nhỏ thôi."

"Một chút thất bại mà thôi."

"Người khác có thể vì cớ gì mà con không được."

"Đừng quá kiêu ngạo chỉ với nhiêu đây thành tích."

Những lời nói thờ ơ lạnh nhạt ấy luôn vang vọng trong đầu Đoàn Dự, thế giới tuổi thơ của anh chỉ có duy nhất một màu xám xịt.

Mà lời vừa nãy của Lộ Viễn Bạch đã khiến chiếc hộp nhỏ chứa đầy ký ức bụi bặm của Đoàn Dự chậm rãi mở ra.

Khi đó Lộ Viễn Bạch trùng lặp với hình bóng của những người kia, người đàn ông với gương mặt lạnh băng đột nhiên đứng dậy.

"Lộ Viễn Bạch!" Cổ người đàn ông nổi lên từng đường gân xanh, căn bản không tin những gì vừa nghe được, sự nhẫn nại cũng đã đạt tới cực điểm.

Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu thong thả: "Ngài Đoàn, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, ba tháng qua cũng không đem lại bất kỳ tổn thất gì cho lợi ích hai bên." Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt thở dài: "Đương nhiên tôi biết ba tháng nay ngài dành ra không ít tình cảm, tôi cũng như thế, mặc dù bây giờ tôi không còn nhớ nữa, nhưng không có nghĩa chúng ta không phải thanh toán."

Thanh toán......

Hay cho một cái thanh toán.

Nghe Lộ Viễn Bạch nói xong, sắc mặt người đàn ông dần trở nên khó coi, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng không tự giác nắm chặt lại.



Rõ ràng mấy ngày trước hai người còn gọi điện thoại nói chuyện với nhau, âm thanh thiếu niên qua điện thoại lưu luyến nói nhớ anh, muốn gặp anh.

Vốn tưởng rằng cố chịu đựng một tháng, hai người sẽ vui sướng gặp lại nhau, thậm chí Đoàn Dự còn cố gắng xử lý một lượng lớn tài liệu công việc trước hai tuần để trở về bên Lộ Viễn Bạch sớm hơn vài ngày, có thể nhìn thấy Lộ Viễn Bạch nhiều hơn.

Cố gắng hết thảy mọi thứ đến cuối cùng chỉ nghênh đón được một câu thanh toán của đối phương.

Đoàn Dự chưa bao giờ chật vật giống như bây giờ.

Lộ Viễn Bạch rũ mắt: "Ngài Đoàn cũng là người thông minh, chắc cũng biết kịp thời chặn đứng tổn thất là một điều tốt."

Ánh mắt Đoàn Dự lạnh lẽo nhìn Lộ Viễn Bạch, giữa bọn họ căn bản không có cách nào thanh toán.

"Giữa chúng ta không còn cách nào để thanh toán." Ánh mắt Đoàn Dự lóe lên tia nguy hiểm, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Lộ Viễn Bạch: "Cũng không thích cách em gọi tôi bây giờ."

Lộ Viễn Bạch: "Ngài Đoàn à, tôi nghĩ ngài đã hiểu sai ý tôi rồi, trước giờ tôi vẫn luôn như thế."

Cậu của hiện tại và trong quá khứ chưa bao giờ thay đổi, điều duy nhất thay đổi chỉ có Lộ Viễn Bạch sau khi mất trí nhớ.

Trong 5 năm theo hôn nhân hợp đồng, cách xưng hô giữa Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự không bao giờ vượt quá giới hạn, so với cách gọi vợ của mấy tháng qua, hẳn là cái xưng hô ngài Đoàn này mới làm cho Đoàn Dự cảm thấy quen thuộc mới đúng.

Nhưng Đoàn Dự nghe xong lại vô cùng ghét bỏ.

Vấn đề ở đây rõ ràng không phải do Lộ Viễn Bạch, mà là Đoàn Dự, bây giờ Lộ Viễn Bạch không nhớ chút gì về ba tháng qua, gọi anh như vậy cũng là hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Rốt cuộc thì Đoàn Dự cũng không có cách nào yêu cầu Lộ Viễn Bạch - người không còn ký ức tiếp nhận tình cảm của mình.

Đó là hèn hạ ích kỷ......nhưng trước giờ Đoàn Dự cũng không phải là người tốt đẹp gì.

"Lộ Viễn Bạch, thiệt tình mà nói."

Giọng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn vang lên giữa căn phòng bệnh trống vắng: "Trong hợp đồng em và tôi vốn không cùng tầng lớp cũng như không ngang hàng nhau, mà bây giờ em mở miệng ra đều nói cái người hoàn toàn không có ký ức theo tôi ba tháng để thanh toán, Lộ Viễn Bạch......"

Đoàn Dự cúi người xuống, nguy hiểm đối mặt với thanh niên: "Có phải em quá tự đề cao bản thân rồi không."

Trong lòng Lộ Viễn Bạch lộp bộp vài cái, người đàn ông bỗng dưng tiến lên khiến cậu không tự chủ hơi ngửa về phía sau, nuốt nuốt nước miếng.

Có lẽ ký ức ba tháng này quá mức sâu sắc, nên cậu cũng bất giác quên mất người đàn ông đang đứng trước mặt nguyên bản là một sự tồn tại nguy hiểm thế nào.

Kết hôn hợp đồng lúc trước cậu cũng phải cùng đường bí lối, kiên trì đến căng da đầu mới được đáp ứng.

Suy cho cùng hậu phương chính là đường chết, dù con đường phía trước chất chứa nguy hiểm rất lớn nhưng cậu đều đã giẫm chân trần lên, cũng không việc gì phải sợ.

Cùng lắm thì cuộc sống đổ nát này sẽ bị hủy hoại theo thôi.

Hôm nay sau khi tỉnh lại cậu cũng quên béng đi, vốn dĩ giữa cậu và Đoàn Dự không hề bình đẳng.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch mím chặt môi, giơ tay nhấc cằm Lộ Viễn Bạch lên để người nhìn thẳng vào mình.

Người kia vốn lãnh đạm cũng khó tránh được chút hoảng sợ, thậm chí đôi mắt đào hoa cũng trốn tránh không dám nhìn anh.

Một tháng trước bên trong đôi mắt này còn tràn ngập hình bóng anh, dường như không còn chỗ để dung chứa thêm bất kỳ người khác.

Đoàn Dự biết lúc này Lộ Viễn Bạch đang sợ hãi, đây là một thói quen nhỏ của Lộ Viễn Bạch, lúc sợ hãi hay bất an thì đôi mắt sẽ liên tiếp chớp chớp vài cái, nhưng cũng chỉ nháy mắt vài lần rồi khôi phục trở về trạng thái ban đầu.

Ngón tay lạnh băng của Đoàn Dự vuốt ve đôi môi Lộ Viễn Bạch mang theo ý trừng phạt, làm cho người nhìn anh, nhưng anh không nhìn thẳng vào đôi mắt của Lộ Viễn Bạch.

Đây là một loại uy áp, làm cho ngực Lộ Viễn Bạch phát lên từng đợt đau, hô hấp cũng dồn dập thêm không ít.

"Trước đây em cũng nói tới lợi ích, em nên biết tôi là một doanh nhân." Đoàn Dự vuốt ve đôi môi của Lộ Viễn Bạch: "Trước giờ tôi kinh doanh chưa bao giờ để lỗ vốn, hết thảy đều dựa trên lợi ích."

Sau đó Đoàn Dự lại đem khoảng cách hai người kéo gần, Lộ Viễn Bạch bị ép đè lên vai Đoàn Dự, Đoàn Dự liếc nhìn chiếc sườn cổ trắng nõn thon dài của Lộ Viễn Bạch.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào bên tai, Lộ Viễn Bạch run lên theo bản năng muốn nghiêng người sang một bên tránh né, nhưng Đoàn Dự lại vòng tay qua eo gắt gao ôm chặt lấy cậu, căn bản không cho người có cơ hội trốn thoát.

Âm thanh người đàn ông khàn khàn mang theo vẻ nguy hiểm, tựa như một con sói hung ác sắp vồ lấy con mồi: "Em chính là lợi ích lớn nhất đối với tôi ở hiện tại, dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ bỏ qua em."

Đôi mắt Lộ Viễn Bạch hơi mở to ra, nhất thời không biết nên nói gì.

Hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Ngài Đoàn ngược đãi một người không còn chút ký ức và tình cảm với anh, ngài thế này thật là hèn hạ."

Đoàn Dự nghe xong cũng không giận, so với câu chơi đùa lúc nãy, câu này tương đối bình thường hơn nhiều, không có tính công kích.

Đoàn Dự nới lỏng kiềm hãm Lộ Viễn Bạch, lạnh nhạt nói: "Tất cả đều dựa trên lợi ích."

"Ở trong mắt ngài Đoàn tình cảm cũng là một loại lợi ích?"

Đoàn Dự nhìn biểu cảm của Lộ Viễn Bạch, anh biết rõ nếu hai người bắt đầu trao đổi về lợi ích, thì những yếu tố này hoàn toàn có thể làm ô uế cảm xúc, thậm chí sau khi Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, điều phiền toái là nằm ở Đoàn Dự lúc đó đã nhìn ra lợi ích trên người Lộ Viễn Bạch.

Đoàn Dự thừa nhận trước đây anh mắc sai lầm, nhưng đây không phải là lý do để nghi ngờ tình cảm giữa hai người.

Bắt đầu từ ngày đó, tình cảm giữa anh và Lộ Viễn Bạch trở nên nghiêm túc, vứt bỏ hết mọi tạp chất từ thế giới bên ngoài.

Nội tâm Lộ Viễn Bạch thấp thỏm, nhưng nét mặt vẫn luôn giữ vẻ trầm ổn bình tĩnh xưa nay: "Nếu một ngày nào đó chủ tịch Đoàn không còn nhìn thấy lợi ích ngài mong muốn trên người tôi, có phải sẽ không còn cố chấp như bây giờ nữa?"

"Chẳng qua chủ tịch Đoàn cũng là người ham muốn lợi ích."

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, nhất thời bị chọc cho tức cười: "Trước đây sao anh không phát hiện em có thể nói chuyện như vậy thế nhỉ."

Dường như từng câu từng chữ có thể khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở đến chết.

Lộ Viễn Bạch cũng cười: "Tôi còn nhiều chỗ mà chủ tịch Đoàn vẫn chưa thể ngờ tới, anh không phát hiện là bởi vì anh không hiểu gì về tôi."

Bỗng chốc phòng bệnh lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Đoàn Dự lạnh nhạt nhìn Lộ Viễn Bạch nhưng không đành lòng buông lời ác nghiệt với đối phương.

Hành động vừa rồi của anh đã làm đối phương sợ hãi, anh có thể cảm nhận được ban nãy Lộ Viễn Bạch đã sợ hãi, lập tức hối hận vì những gì mình vừa nói với Lộ Viễn Bạch, mặc dù cảm thấy lúc nãy bị tính khí che mù đi lý trí, nhưng anh vẫn không nỡ hung dữ với cậu.

Anh biết những việc Lộ Viễn Bạch phải trải qua của quá khứ, việc đối phương cảnh giác anh cũng xuất phát từ một loại tự vệ.

Sợ Lộ Viễn Bạch lại tiếp tục mở miệng đả kích người khác, Đoàn Dự xoay người: "Chiều nay anh lại đến thăm em."

Hiện tại anh cần được bình tĩnh, trạng thái bây giờ của hai người không thích hợp để ở chung.

Giữa bọn họ không phải thế này.

Đoàn Dự vốn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch sẽ nhào tới ôm anh, nói những lời ngọt ngào với anh, cùng anh kể lại những kỉ niệm của hai người trong một tháng qua, nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại.

Đừng nói là ôm, hiện tại ngay cả một ánh mắt ném lên người anh Lộ Viễn Bạch cũng không thèm.



Giữa bọn họ không phải thế này.

Đoàn Dự xoay người cất bước rời đi bình tĩnh từng chút một tìm về lý trí.

Khi thấy người đàn ông sắp ra khỏi phòng bệnh, giọng nói lãnh đạm của thanh niên từ phía sau truyền đến: "Chiều nay ngài Đoàn không cần tới."

Theo đó đôi môi mỏng mím chặt lại, đôi mắt đào hoa nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông trước cửa, không hiểu sao chóp mũi có chút cay cay chua xót: "Về sau cũng không cần tới nữa."

Giọng nói Lộ Viễn Bạch có chút run rẩy khó phát hiện, trái tim đau đớn như bị một bàn tay đang mạnh bạo bóp chặt lấy.

Bước chân Đoàn Dự dừng lại đứng trước cửa, bên tai tràn ngập những lời nói lạnh nhạt của Lộ Viễn Bạch.

"Ngài Đoàn nên nhớ, tôi không phải là Lộ Viễn Bạch 18 tuổi." Lộ Viễn Bạch khẽ tạm dừng: "Tôi không yêu anh."

Câu sau Lộ Viễn Bạch vừa mới nói đến một nửa, người đàn ông liền đi trước một bước ra khỏi cửa phòng.

Dường như người đàn ông biết rõ Lộ Viễn Bạch muốn nói gì, lời còn chưa dứt đã rời đi trước là do né tránh không muốn đối mặt với nó.

Anh sợ Lộ Viễn Bạch nói không yêu anh, cho nên đối phương chưa nói xong đã rời đi trước.

Dường như như vậy có thể coi như Lộ Viễn Bạch không nói qua, những lời này cũng không tồn tại.

Cửa phòng mạnh mẽ đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn.

Đó là sự bất mãn và cơn lửa giận của người đàn ông, nhưng khi rời đi cũng không buông bất cứ lời nào với Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh hồi lâu, sau đó vô lực yếu ớt dựa vào ghế sofa, những buổi trời mưa ngày hè mang đến chút mát mẻ cho cái nóng như thiêu đốt, nhưng lưng áo của Lộ Viễn Bạch lại thấm ướt đầm đìa mồ hôi.

Quả nhiên buổi chiều người đàn ông không tới.

Ngày hôm sau người tới cũng không phải Đoàn Dự, mà là một người chăm sóc hộ, ba ngày tiếp theo Đoàn Dự giống như biến mất không còn xuất hiện trong thế giới của Lộ Viễn Bạch.

Sau khi người đại diện Lâm Mục nhận được điện thoại từ Lộ Viễn Bạch, anh ta bắt đầu khẩn trương phối hợp công việc ở studio, cố gắng sắp xếp mọi việc trong vòng hai ngày, có thể bay đến gặp Lộ Viễn Bạch.

Trong mắt bọn họ, việc Lộ Viễn Bạch khôi phục trí nhớ là một chuyện lớn.

Tuy Lộ Viễn Bạch 18 tuổi là một mặt trời nhỏ vui vẻ, ngây thơ hồn nhiên và phối hợp rất tốt trong mối quan hệ hôn nhân.

Nhưng điều mà những nhân viên bọn họ cần là một người sếp lãnh đạm, giữ vững được bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ chuyện gì.

Lộ Viễn Bạch 25 tuổi là niềm hy vọng trong sự nghiệp của bọn họ, cũng là người lãnh đạo của bọn họ.

Hiển nhiên nếu so sánh hai người thì bọn họ cần nhất là Lộ Viễn Bạch 25 tuổi.

Thế nhưng việc Lộ Viễn Bạch đóng phim bị thương ngoài ý muốn, cộng với đống công việc studio đã giao và xử lý trước đó, nhân viên studio nhất thời bận tối mày tối mặt, Lâm Mục một bước cũng không rời đi.

Thẳng đến ba ngày sau, Lâm Mục mới thu xếp xong xuôi hết công việc cấp tốc khởi hành bay đến huyện nhỏ.

Đi đến trước cửa phòng Lộ Viễn Bạch vẫn còn chút khẩn trương, dù sao trước đây mỗi khi Lộ Viễn Bạch làm việc anh ta luôn đi theo bên cạnh, ba tháng mất trí nhớ này cũng coi như lâu rồi không gặp.

Trong lòng không phân rõ đang kích động hay lo lắng.

Lâm Mục hít một hơi rồi đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt là Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên sofa xem tin tức trên TV.

Lâm Mục bước vào trong, ánh mắt Lộ Viễn Bạch dời đi, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Mục một cái: "Cậu đến rồi."

Lời nói đơn giản khiến Lâm Mục cảm thấy quen thuộc và yên tâm.

Gặp lại Lộ Viễn Bạch, gánh nặng trên người Lâm Mục lập tức nhẹ đi không ít.

Lâm Mục: "Anh Viễn."

Lộ Viễn Bạch nhìn về phía anh ta, gương mặt lãnh đạm nhàn nhạt cười một cái, không xán lạn rực rỡ như ánh mặt trời của Lộ Viễn Bạch 18 tuổi, mà là mờ mờ nhạt nhạt như hoa thủy tiên.

"Khoảng thời gian này cậu vất vả rồi."

Lộ Viễn Bạch nói thực nhẹ, Lâm Mục nghe xong yết hầu lập tức nghẹn lại, anh ta biết lời này trong miệng Lộ Viễn Bạch không phải là khoảng thời gian mấy ngày gần đây Lộ Viễn Bạch bị thương.

Mà là suốt ba tháng Lộ Viễn Bạch mất đi ký ức.

Từ vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn tới nay Lâm Mục đều là người gánh vác mọi trách nhiệm, tất cả mọi người có thể gục ngã nhưng anh ta thì không thể, khi các nhân viên ở studio tuyệt vọng anh ta chỉ có thể kìm nén chịu đựng mọi thứ.

Tất cả là bởi vì phía trước bọn họ không còn anh Viễn.

Lúc này nhìn thấy Lộ Viễn Bạch quen thuộc, tâm trí và trái tim Lâm Mục dần bình ổn lại.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh ta, so với trước khi cậu gặp tai nạn bây giờ đối phương gầy đi rất nhiều: "Khoảng thời gian qua tôi đem lại cho cậu không ít rắc rối rồi."

Lộ Viễn Bạch còn nhớ tất cả những gì xảy ra trong ba tháng nay, nhớ rõ Lâm Mục chạy việc ngày đêm, dẫn cậu chạy show học thể hình lại còn truyền dạy lượng tri thức kinh nghiệm trong nghề.

Nhưng Lộ Viễn Bạch cũng không tính để Lâm Mục biết mình còn nhớ mọi chuyện trong mấy tháng nay, không phải cậu không tin Lâm Mục, chỉ là chuyện này càng ít người biết đến càng tốt.

Trong lòng Lâm Mục chua xót: "Không có, anh Viễn không hề phiền."

Lộ Viễn Bạch nghe xong đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai Lâm Mục: "Làm tốt lắm."

Hốc mắt Lâm Mục vô thức cay xè.

Lộ Viễn Bạch khéo léo cư xử như muốn thể hiện rằng cậu không nhớ ký ức ba tháng qua, Lâm Mục tràn đầy kinh ngạc khi biết điều này.

Nhưng ngẫm lại không nhớ rõ cũng là không nhớ rõ, dường như không ảnh hưởng gì.

Rốt cuộc bây giờ ký ức lúc trước của Lộ Viễn Bạch đã hoàn chỉnh, tất cả đều đã khôi phục bộ dáng ban đầu.

Lâm Mục nhìn vết thương trên đầu Lộ Viễn Bạch: "Anh Viễn, hiện tại đoàn phim bên kia đã tạm dừng quay, đoàn phim cũng đã liên hệ qua với nhân viên studio bên mình, khi bắt đầu quay lại sẽ hỏi ý của anh Viễn, nếu anh Viễn không muốn tham gia quay, đạo diễn Trương cũng không nói gì."

Dù sao Lộ Viễn Bạch cũng xảy ra chuyện ở đoàn phim, tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng ảnh hưởng đến sự an toàn của Lộ Viễn Bạch, gây thương tổn cho cậu.

Ngay cả khi Lộ Viễn Bạch không tham gia diễn nữa cũng là hợp tình hợp lý, đạo diễn Trương và Lộ Viễn Bạch là người quen cũ, lần này xác thật cũng xin lỗi Lộ Viễn Bạch, nếu đối phương không tham gia diễn, cho dù tạm dừng bộ phim ông ấy cũng không trách Lộ Viễn Bạch.

Những người hâm mộ vì Lộ Viễn Bạch mà phàn nàn trên trang chính thức của bộ phim, quả thật lần này Lộ Viễn Bạch đã phải chịu ủy khuất và tổn thương.

"Cậu nói với đạo diễn Trương tôi vẫn sẽ tiếp tục quay."

Sự việc lần này chỉ là ngoài ý muốn, Lộ Viễn Bạch cũng không có ý trách cứ ai.



Nhưng không đợi Lâm Mục đáp lại, Lộ Viễn Bạch biểu tình nhàn nhạt tiếp tục nói: "Nhưng tôi cũng hy vọng đoàn phim không quá đặt nặng về quá trình đào tạo khắc nghiệt cho hai diễn viên chính, tôi không muốn toàn bộ mọi người ở đoàn phim chậm trễ chỉ vì vấn đề chuyên môn cá nhân."

"Nếu không......" Lỗ Viễn Bạch: "Đổi người hoặc dừng quay."

Tất nhiên ý của Lộ Viễn Bạch không phải chính mình, mà là hai vị diễn viên chính.

Cậu không phải Lộ Viễn Bạch 18 tuổi có bộ dáng rộng lượng nén giận.

Lâm Mục nghe xong gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ liên hệ đạo diễn Trương."

Lâm Mục ở lại đến tối, Lộ Viễn Bạch: "Thời gian không còn sớm, cậu mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, hiện tại thương thế của tôi đã hồi phục rất tốt, cũng không có gì bất tiện, buổi tối có thể ở một mình."

Lâm Mục nghe thế có chút do dự: "Anh Viễn......"

Lộ Viễn Bạch lạnh nhạt nói: "Cậu ở chỗ này cũng không làm được việc gì, huống chi ngoài phòng bệnh còn có người chăm sóc hộ, cậu mau trở về đi, đừng ở đây lãng phí thời gian."

Lâm Mục nghe xong có chút khó xử rời đi: "Vậy anh Viễn sáng mai tôi lại đến."

Lộ Viễn Bạch: "Khi nào rảnh thì đến, nếu có việc gì tôi sẽ gọi điện cho cậu."

Lâm Mục còn rất nhiều thứ để thương lượng trực tiếp với đoàn phim, hiển nhiên chạy qua chạy lại giữa hai bên sẽ quá sức.

Buổi tối Lộ Viễn Bạch nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm lên trần nhà, rõ ràng khá buồn ngủ và có chút chút đau đầu, nhưng nhắm mắt lại vẫn không thể ngủ được.

Lộ Viễn Bạch mất ngủ, đây cũng là căn bệnh trước kia của cậu.

Từ khi Đoàn Dự rời đi buổi tối Lộ Viễn Bạch không giống thường ngày có thể an tâm đi vào giấc ngủ, cậu cũng chỉ có thể chợp mắt 2 đến 3 tiếng mỗi ngày, nhưng chỉ cần có một chút âm thanh não bộ sẽ ngay lập tức tỉnh táo.

Trước đây cậu vẫn luôn dùng thuốc ngủ để ổn định giấc ngủ, bằng không giống như diễn viên vậy, đôi khi bận rộn không phân biệt cả ngày lẫn đêm, dù cho Lộ Viễn Bạch có là người sắt cậu cũng không thể chịu được.

Cơ thể gầy ốm của Lộ Viễn Bạch trằn trọc trên giường bệnh, bốn ngày nay cậu đã không thể đi vào giấc ngủ như bình thường, làm cho người cậu vốn luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật dần trở nên thiếu kiên nhẫn.

Hôm sau sau khi thức dậy, Lộ Viễn Bạch đã thay thuốc dưới sự giúp đỡ của y tá, đến phòng chẩn đoán bệnh của bác sĩ.

"Ngài Lộ muốn tôi kê khai một ít thuốc ngủ phải không?"

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu.

Bác sĩ nghe xong cẩn thận dò hỏi: "Giấc ngủ của ngài Lộ xảy ra tình trạng gì?"

Mấy loại đồ như thuốc ngủ tiệm thuốc không có, bệnh viện sẽ không kê đơn cho bệnh nhân một cách dễ dàng, người dùng thuốc ngủ tự sát cũng không ít, phải thật thận trọng mới được.

Lộ Viễn Bạch nghe xong nhàn nhạt nói: "Mấy ngày nay buổi tối tôi không có cách nào ngủ được, ban ngày nghỉ ngơi cũng không vượt quá 1 tiếng."

Bác sĩ nhấc bút ghi lại, Lộ Viễn Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị thương phải nằm viện, khả năng cao sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, bác sĩ còn cố ý gọi người đi tìm bác sĩ tâm lý lại đây.

Bác sĩ tâm lý đến xem xét tình hình của Lộ Viễn Bạch, đưa cậu vào phòng chẩn bệnh trực tiếp hỏi:

"Trước kia ngài Lộ có từng xuất hiện tình trạng giống vậy?"

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu: "Có."

"Tình trạng như vậy kéo dài bao lâu?"

Lộ Viễn Bạch trầm mặc một lát, chốc sau nhàn nhạt lên tiếng: "Khoảng 4 đến 5 năm."

Bác sĩ nghe xong có chút ngoài ý muốn: "Trước kia bệnh viện địa phương có kê đơn thuốc ngủ cho ngài không?"

"Có."

"Khoảng thời gian lúc trước cũng dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ?"

Lộ Viễn Bạch: "Đúng vậy."

"Lúc ấy điều trị ở bệnh viện thường hay bệnh viện tâm lý?"

"Đều có." Lộ Viễn Bạch khẽ dừng, rồi tiếp tục nói: "Nhưng chủ yếu là bệnh viện tâm lý."

Bác sĩ nghe xong gật gật đầu: "Ngài Lộ, mấy loại thuốc ngủ này bệnh viện sẽ không tùy tiện kê cho người bệnh, suy cho cùng vẫn tồn tại một ít rủi ro ngầm, vì thế mong ngài hãy thành thật phối hợp trả lời để chẩn đoán tình trạng bệnh hiện tại của ngài."

"Xin hỏi trước kia ngài đã xảy ra chuyện gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK