Ngoài ý muốn, lúc này Lộ Viễn Bạch lại chủ động nằm trong lòng anh.
Nhưng khi cúi đầu nhìn, cậu lại đang nhắm mắt.
Đây là đang ngủ?
Trong lòng Đoàn Dự không đưa ra được phán đoán gì, vừa rồi ở trên giường hai người trong lòng đều có suy nghĩ, căn bản không biết bọn họ đã nằm trên giường bao lâu.
Cho nên hiện tại Đoàn Dự cũng không biết Lộ Viễn Bạch rốt cuộc đã ngủ hay chưa.
Đoàn Dự nhìn người đang nằm trong lòng, không dám động đậy, sợ Lộ Viễn Bạch không ngủ, anh sợ cử động sẽ dọa đến đối phương.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu Lộ Viễn Bạch ở trạng thái tỉnh táo nhưng lại lăn vào trong lòng anh nằm đó, không phải đại biểu cho cái gì sao?.
Hiện tại, đột nhiên Đoàn Dự có chút không muốn cho Lộ Viễn Bạch ngủ, anh hôm nay vốn định ném cái gối đi khiến Lộ Viễn Bạch không thể không ngủ với anh chờ cậu ngủ say liền đem người ôm vào trong lòng vuốt ve an ủi.
Nhưng mà hiện tại Đoàn Dự lại hy vọng Lộ Viễn Bạch đang tỉnh.
Nhưng hiện tại thật khó nói.
Đoàn Dự cứng ngắc cơ thể, không động đến Lộ Viễn Bạch mà lại cụp mắt cẩn thận nhìn Lộ Viễn Bạch, muốn từ biểu hiện bên ngoài đoán xem cậu rốt cuộc có ngủ hay không
Lúc này đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch nhắm chặt, hàng mi dày, tinh tế giống như lông quạ, trên khuôn mặt đều vô cùng bình thường.
Đoàn Dự hiện tại hơi có chút hoài nghi, Lộ Viễn Bạch hình như thật sự đang ngủ.
Dù sao nếu Lộ Viễn Bạch chủ động thì hiện tại đã sớm ngượng ngùng ngẩng đầu lên, làm sao có thể giống như bây giờ ngủ thanh thản đến như vậy.
Sau đó âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng văng lên: "Lộ Viễn Bạch."
Tiếng gọi ở trong phòng biến mất vài giây sau cũng không có người trả lời.
Không thấy cậu đáp lại, Đoàn Dự lúc này mới chần chờ thử vươn tay đem cậu kéo vào trong lòng.
Lúc này sức lực của Đoàn Dự cũng không còn giống như mấy đêm trước ôm Lộ Viễn Bạch, ôm cũng không chặt như trước.
Anh sợ sẽ đánh thức Lộ Viễn Bạch đang ngủ, nhưng thời điểm Đoàn Dự đưa tay đặt ở trên lưng Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch vẫn hơi động đậy.
Đoàn Dự cảm nhận được chuyển động của Lộ Viễn Bạch, anh đối với việc cậu đã ngủ hay chưa cũng không rõ.
Sau khi ôm Lộ Viễn Bạch vào lòng, Đoàn Dự kịp thời dừng động tác, yên lặng ôm cậu không nhúc nhích.
Chờ thêm một lát, anh lại mở miệng thử hỏi:"Lộ Viễn Bạch."
Sau khi âm thanh trong phòng biến mất vẫn như cũ cũng không ai trả lời.
Đoàn Dự ôm vòng eo mảnh khảnh của Lộ Viễn Bạch, nhìn gò má yên lặng của cậu, không biết đang nghĩ gì.
"Lộ Viễn Bạch, em đã ngủ chưa?"
Đoàn Dự sau khi nói xong khẽ chạm vào chóp mũi Lộ Viễn Bạch cậu vẫn không động đậy.
Người đàn ông trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu ở đôi má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, chỉ thấy bạc môi của Đoàn Dự nhẹ nhàng hôn xuống hai má của Lộ Viễn Bạch.
Nhưng mà cậu vẫn không phản ứng gì.
Đoàn Dự thấy vậy, xem ra Lộ Viễn Bạch thật sự đang ngủ.
Nhưng nếu không phải do ngọn đèn trong phòng lúc này lờ mờ tối thì Đoàn Dự có thể nhìn thấy hai gò má của Lộ Viễn Bạch hơi hơi phiếm hồng.
Lộ Viễn Bạch trong lòng đã quyết định muốn cùng Đoàn Dự thử xem, suy nghĩ xem liệu trong hai người cậu có nên là người chủ động không.
Nhưng khi nhìn thấy Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch liền cảm thấy ngượng ngùng, cũng không làm gì.
Lộ Viễn Bạch cũng rõ ràng biết rằng hiện tại bản thân không có biện pháp tự nhiên cùng Đoàn Dự bày tỏ tình cảm cùng gần gũi.
Dù sao tính cách của cậu cũng không thể thay đổi trong một khoảng thời gian, nhưng nghĩ đến việc để cho Đoàn Dự chờ cậu cũng không tốt.
Lúc sau đã làm thì làm cho trót, cậu trực tiếp giả bộ lăn vào trong lòng Đoàn Dự ngủ.
Chỉ cần cậu giả bộ ngủ, không mở to mắt nhìn Đoàn Dự, Khi đó cậu sẽ không vì hành động của bản thân mà cảm thấy không được tự nhiên.
Cho nên khi Đoàn Dự thử cậu, tuy rằng tim Lộ Viễn Bạch đập thình thịch nhưng cũng không đáp lại Đoàn Dự, bằng không cậu sẽ rất xấu hổ.
Việc cậu lăn vào trong lòng Đoạn Dự cũng tốn không ít dũng khí, nếu như bị phát hiện là giả bộ ngủ thì mọi thứ sẽ thành công cốc.
Về phần Đoàn Dự vì sao lại không phát hiện ra Lộ Viễn Bạch đang giả bộ ngủ.
Bởi vì Lộ Viễn Bạch lúc này giả bộ ngủ chính là đang diễn vai xác chết.
Khi Lộ Viễn Bạch mới bước vào giới giải trí, vai diễn chính là vai phụ, vai diễn này lên phim ít cũng nhanh chóng lãnh cơm hộp.
Vai diễn này diễn nhiều năm, gần như phần lớn đều là diễn xác chết, ở phương diện này Lộ Viễn Bạch đã dày công tôi luyện, cơ hồ có thể nói là không hề có sơ hở, người bình thường căn bản không phát hiện được.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch coi như tính toán dùng tư thế này ở trong lòng Đoàn Dự ngủ vào buổi tối, nhưng chưa tính tới chuyện Đoàn Dự lại đột nhiên hôn má cậu.
Cái hôn này trực tiếp khiến Lộ Viễn Bạch bối rối, thiếu chút nữa liền mở to mắt.
Cuối cùng Lộ Viễn Bạch tuy rằng nội tâm thập phần kinh ngạc, nhưng vẫn cố chấp nhịn xuống không mở mắt.
Bởi vì cậu biết nếu mở mắt, hai người lúc này càng thêm xấu hổ.
Nếu mở mắt thì cậu nên nói cái gì? Chẳng lẽ đuổi Đoàn Dự đi, nhưng nếu Đoàn Dự đi rồi, tối nay cậu chắc chắn sẽ không ngủ được, nếu không đi Lộ Viễn Bạch cũng không biết xấu hổ mà nằm ở trong lòng Đoàn Dự.
Cậu làm sao mà biết được anh buổi tối không ngủ mà lại đi hôn cậu?
Ngay tại lúc trong lòng Lộ Viễn Bạch diễn ra cuộc đấu tranh tư tưởng lần thứ ba, trên người đột nhiên truyền đến một lực kéo, Lộ Viễn Bạch đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp.
Không giống cái ôm vừa rồi, lúc này Đoàn Dự đem Lộ Viễn Bạch cả người lẫn chăn đều gắt gao ôm vào trong lòng.
Mỗi ngày vào lúc mười giờ tối là thời điểm yêu thích của chủ tịch trà xanh.
Đoàn Dự gắt gao ôm Lộ Viễn Bạch, muốn để cậu đến gần anh thêm.
Nhưng mà lúc này trên người Lộ Viễn Bạch bọc chăn làm anh có chút không vừa lòng.
Lúc sau Đoàn Dự cúi đầu trộm nhìn người đang ngủ vươn tay bắt đầu cẩn thận đem người đang bị bó trong chăn mở ra.
Động tác của anh trong cả quá trình rất nhẹ rất chậm, giống như đang đối xử với một món đồ dễ vỡ làm tim Lộ Viễn Bạch cũng đập thình thịch theo, bởi vì cậu căn bản không biết Đoàn Dự muốn làm cái gì, trong lòng thập phần khẩn trương.
Nhưng cuối cùng Đoàn Dự lấy chăn trên người Lộ Viễn Bạch xuống sau đó lại không có hành động gì khác, mà lại đem cậu gắt gao ôm vào trong lòng.
Anh sẽ không đối với người mình thích làm ra hành động đối phương không muốn, anh đối với Lộ Viễn Bạch quả thật có dục vọng, nhưng dục vọng này không phải lúc nào cũng có, chỉ tùy lúc mới xuất hiện.
Hai người trong lúc này mới còn trong giới hạn hôn môi, tuy rằng tiến thêm bước nữa có thể khiến Đoàn Dự thỏa mãn, nhưng không được Lộ Viễn Bạch đồng ý, anh sẽ không làm.
Anh không muốn đặt hai người vào vị trí bất bình đẳng, chẳng sợ thân phận địa vị hai người cách xa nhau, nhưng anh yêu Lộ Viễn Bạch, anh muốn cho Lộ Viễn Bạch sự tôn trọng ngang hàng nhau.
Đoàn Dự rõ ràng hiểu được, khi hai người bắt đầu ở chung đã là bất bình đẳng, như vậy về sau sẽ rất khó ở chung.
Mà anh cùng Lộ Viễn Bạch bắt đầu chính là một thỏa thuận lợi ích bất bình đẳng, Đoàn Dự ý thức được vấn đề này sau khi yêu Lộ Viễn Bạch, cho nên hiện tại anh dùng tất cả khả năng cho Lộ Viễn Bạch sự tôn trọng cùng bình đẳng.
Anh muốn cùng cậu vĩnh viễn ở chung với nhau.
Đoàn Dự đem cậu ôm vào trong ngực vuốt ve, thỉnh thoảng lại khẽ vuốt ve đôi má của Lộ Viễn Bạch, không thì lại hôn lên mặt cậu.
Lộ Viễn Bạch ép buộc bản thân không được mở mắt, cũng thập phần kinh ngạc bình thường Đoàn Dự rất lãnh đạm vậy mà người đàn ông này ngay lúc cậu ngủ say lại đối với cậu như vậy.
Kỳ thật sau khi cậu mất trí nhớ Đoàn Dự đã đối với cậu như vậy rất nhiều, chẳng qua Lộ Viễn Bạch hiện tại gần gũi mới phát hiện sự thay đổi của Đoàn Dự, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn người trong ngực càng xem càng thích.
"Nếu mỗi ngày em đều đối xử tốt với anh như vậy thì thật tốt."
Tiếng nói khàn khàn của người đàn ông từ phía sau truyền đến Lộ Viễn Bạch sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Đoàn Dự sẽ mở miệng nói.
Đoàn Dự ôm cậu, sau đó anh vùi đầu vào cổ cậu, cảm thụ được độ ấm trên người Lộ Viễn Bạch:"Tiểu không lương tâm, vậy mà lại gạt anh."
Lộ Viễn Bạch nghe xong trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ Đoàn Dự phát hiện cậu giả bộ ngủ
Ngay tại lúc Lộ Viễn Bạch trong lòng bồn chồn thì chợt nghe người đàn ông tiếp tục nói:"Kí ức của ba tháng kia em đều phủ nhận toàn bộ, anh không biết là em lại nhẫn tâm vậy đấy"
Đêm qua Đoàn Dự thật sự bị Lộ Viễn Bạch nhớ rõ chuyện ba tháng vừa rồi làm cho điên rồi, rõ ràng là chuyện vô cùng đáng vui sướng, nhưng là Đoàn Dự lại cười không nổi.
Bởi vì này cũng chính là bên cạnh nói cho Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch không thương anh như vậy, anh bị coi như có cũng được không có cũng được.
Đoàn Dự trừ bỏ thương tâm thì lại càng thống khổ bởi vì Lộ Viễn Bạch tuyệt tình.
Nói xong giống như trừng phạt ở bên gáy trắng nõn của Lộ Viễn Bạch khẽ cắn.
"Lần này anh sẽ tha thứ." ánh mắt Đoàn Dự lóe lên vẻ nguy hiểm:"Nếu lại có lần sau liền cắn đứt cổ em."
Lộ Viễn Bạch bị cắn liền run rẩy nhè nhẹ trong lời nói của Đoàn Dự ngập tràn cảnh báo, nhưng Lộ Viễn Bạch nghe vào trong tai lại không hề có cảm giác sợ hãi.
Bởi vì cậu biết cho dù cậu lại có lần sau Đoàn Dự cũng sẽ không cắn đứt cổ cậu, không bởi vì cái gì khác chỉ bởi vì Đoàn Dự luyến tiếc cậu.
Nghĩ như vậy Lộ Viễn Bạch trong lòng còn có chút mừng thầm nho nhỏ, thị sủng mà kiêu.
Đoàn Dự ôm cậu nhớ lại tình hình lúc trước ở trong bệnh viện:"Lộ Viễn Bạch, em đối với anh thật tuyệt tình."
"Chơi đùa thôi, lời này em cũng dám nói ra."
Đoàn Dự tuy rằng lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng cẩn thận ngẫm lại lời này cũng chỉ Lộ Viễn Bạch dám nói.
Đoàn dự bắt đầu hơi hơi xiết chặt lực đạo, gắt gao dán Lộ Viễn Bạch vào mình: "Lộ Viễn Bạch anh sẽ không bỏ qua cho em, cũng không thể buông tha em, là em trêu chọc anh trước, anh đã cự tuyệt rồi, nhưng em vẫn cố ý xông vào cuộc sống của anh, đánh vỡ kế hoạch của anh, em phải chịu trách nhiệm mới được."
"Về sau cho dù em có giả vờ đáng thương, nói nhẹ nhàng, cho dù là rơi nước mắt cũng vô dụng, đây đều là hậu quả em tạo ra, nếu ban đầu em không trêu chọc anh, chuyện này sẽ không phát sinh."
Sau đó Đoàn Dự ở trên trán Lộ Viễn Bạch hôn xuống: "Nếu không về sau anh sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để giữ em lại thì đừng trách anh được không? Anh yêu em, anh thật sự yêu em."
Đoàn Dự căn bản không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này không có Lộ Viễn Bạch, cho nên vào buổi tối xác định được tình cảm của mình liền đem cái hợp đồng kết hôn kia hủy bỏ ngay lập tức, về sau Lộ Viễn Bạch nếu muốn dựa vào hợp đồng này mà ly hôn là không có khả năng.
Dù sao loại hợp đồng này song phương nhất định đều dùng Lộ Viễn Bạch nếu muốn dùng hợp đồng để ly hôn, vậy thì anh cũng chỉ có thể lật lọng giữa hai người không hề có hợp đồng gì cả.
Danh dự là gốc rễ của con người, ở thương trường cũng thập phần trọng yếu được kẻ khác coi trọng Đoàn Dự cũng đã bảo trì danh dự rất tốt.
Nhưng nếu vì Lộ Viễn Bạch, thì Đoàn Dự trở thành một gã lưu manh vô lại cũng không phải không thể.
Lộ Viễn Bạch nhắm mắt lại, nghe được lời nói trong miệng Đoàn Dự cũng không nghĩ nhiều, dù sao tác phong như vậy mới giống Đoàn Dự bình thường.
Đoàn Dự nói xong trong phòng yên lặng thật lâu Lộ Viễn Bạch vẫn đang nghĩ đến lời Đoàn Dự vừa nói xong, vừa định làm bộ ngủ say ở trong lòng Đoàn Dự tìm vị trí thoải mái nằm. Lại đột nhiên cảm thấy trên môi mềm mại.
Lộ Viễn Bạch:!!!
Tuy rằng xúc cảm trên môi chỉ dừng lại vài giây liền rời đi, nhưng vẫn khiến Lộ Viễn Bạch hơi hơi cứng người.
Lộ Viễn Bạch cảm thấy hiện tại cả người nóng bỏng, ngay tại thời điểm cậu tính toán trở thân mình, Đoàn Dự lại cúi đầu hôn xuống.
Đoàn dự bắt đầu xen vào nụ hôn này giống như nụ hôn chúc ngủ ngon, hôn xong liền ôm Lộ Viễn Bạch ngủ.
Nhưng mà Đoàn Dự đêm nay lại đánh giá cao năng lực khống chế của bản thân.
Lúc trước vào bàn đêm vẫn khá tốt, mỗi ngày vào buổi tối chính là hôn nhẹ vào hai má Lộ Viễn Bạch, không có tiến thêm một bước thân mật nữa.
Nhưng hiện tại bất đồng, ngày hôm qua bởi vì Lộ Viễn Bạch không còn bị mất trí nhớ bại lộ, quan hệ hai người trong lúc đó nhanh chóng tiến triển.
Ngày hôm qua anh cùng Lộ Viễn Bạch hôn môi, Lộ Viễn Bạch có ký ức của ba tháng kia, Đoàn Dự cũng không vì trước kia mà khiên Lộ Viễn Bạch băn khoăn.
Hơn nữa đêm qua bị khóa ở ngoài cửa cả đêm, thời gian yêu thích mỗi ngày của tổng tài trà xanh bị giảm bớt liền xuống sắc, cũng muốn đòi về một chút mới được.
Ngay sau khi Đoàn Dự hôn môi Lộ Viễn Bạch, ý định ngủ ban đầu nháy mắt thay đổi.
Tư vị khi hôn lên môi Lộ Viễn Bạch, làm cho Đoàn Dự trở nên do dự.
Đoàn Dự cho tới bây giờ đều là người quyết đoán và có nguyên tắc đưa ra quyết định cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng mà Lộ Viễn Bạch chính là bất ngờ ngoài ý muốn trong cuộc đời anh, làm cho điểm mấu chốt của người đàn ông bị phá vỡ.
Anh vì Lộ Viễn Bach mà thay đổi nguyên tắc, nói như thế nào cũng phải có chút ngon ngọt mới đúng.
Mà lúc này hôn đối với Đoàn Dự mà nói chính là ngon ngọt.
Đoàn Dự cách vài giây lại ở trên môi Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng hôn, mỗi lần đều dừng lại vài giây hơi hơi nghiền, ma sát, như thể có thể khiến cho hai người càng thêm thân mật.
Lộ Viễn Bạch bị hôn môi cả người đều lâng lâng, xúc cảm trên môi không ngừng, liên tiếp truyền đến.
Trong lòng cậu quả thật tính toán cùng Đoàn Dự thử xem, nhưng như vậy đối hai người mà nói có phải quá nhanh hay không.
Lộ Viễn Bạch cảm giác cả người mình đều bị thiêu cháy, sau đó cảm thấy trái tim mình có chút chịu không nổi, cậu giả bộ ngủ say quay lưng về phía Đoàn Dự.
Đoàn Dự vào thời điểm cậu xoay người thật cẩn thận điều chỉnh lực đạo vòng quanh thắt lưng cậu.
Chờ cậu trở mình được rồi, lúc này mới đem cậu ôm vào trong lòng.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch nghĩ đến xoay người ra sau thì Đoàn Dữ sẽ không hôn được nữa thì phía sau gáy đột nhiên nóng lên.
Lộ Viễn Bạch:...
Cậu cũng không biết mời Đoàn Dự lên giường rốt cuộc có phải là ý định đúng đắn không, Nếu như biết Đoàn Dự sẽ hôn cậu như thế này, lúc trước chắc chắn cậu sẽ không mời anh lên.
Dù sao gối đầu cũng đã mất, nhưng hiện tại Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch hình như đều có chút không ngủ được.
Nhịp tim của Lộ Viễn Bạch cùng Đoàn Dự đập loạn căn bản không thể trở lại yên tĩnh.
Cũng may Đoàn Dự sau khi hôn xong cũng không hôn xuống dưới, mà ở sau gáy Lộ Viễn Bạch hạ xuống một nụ hôn rồi tính toàn cùng ôm cậu ngủ.
Thấy anh không còn động đậy, tâm tình Lộ Viễn Bạch lúc này mới dần dần trở lại bình thường, sau đó lặng lẽ ở trong long Đoàn Dự giật giật, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
Hai người lúc này đều ngủ đến thập phần dễ chịu, chờ đến khi Lộ Viễn Bạch nửa ngủ nửa tỉnh mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã phiếm ánh mặt trời.
Lộ Viễn Bạch mơ mơ màng màng đưa tay, định lấy điện thoại ở đầu giường để xem giờ.
Nhưng mà cánh tay sờ lung tung lại chẳng thấy cái gì.
Không thấy điện thoại đâu nhưng lại khiến Đoàn Dự tỉnh lại.
Đoàn Dự hơi hơi mở mắt ra nhìn trong lòng, cánh tay trắng nõn của Lộ Viễn Bạch cách chăn ở trên người anh sờ loạn.
Cũng không biết người đàn ông tối hôm qua cởi áo lúc nào, lúc này anh đứng dậy chăn từ trên người rớt xuống, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ săn chắc.
Đoàn Dự trộm nhìn, vuốt phần tóc lòa xòa trên trán ra sau đầu: "Muốn cái gì?"
Lộ Viễn Bạch khó khăn nhắm mắt lại, nghe được lời nói của người đàn ông ép mình phải tập trung tinh thần: "Điện thoại."
Đoàn Dự nghe xong vui vẻ duỗi cánh tay dài rắn chắc, đem điện thoại ở đầu giường đặt vào trong tay Lộ Viễn Bạch.
Nhưng mà Đoàn Dự bên cạnh hình như có ma lực, làm cho Lộ Viễn Bạch ở trong mơ hồ nhiên vậy mà sinh ra cảm giác ỷ lại.
"Mấy giờ rồi?"
Lộ Viễn Bạch trong tay rõ ràng đang cầm điện thoại, lại đi hỏi Đoàn Dự mấy giờ rồi.
Tâm trạng của người đàn ông rất tốt, chẳng những không tức giận nhìn Lộ Viễn Bạch lúc này còn cảm thấy tâm ngứa ngáy.
Anh ngước nhìn đồng hồ, "Sáu giờ mười lăm."
Đoàn Dự cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, nhìn Lộ Viễn Bạch mơ mơ màng màng lại gần một lần nữa ôm cậu vào trong lòng để cậu nằm trên người anh rồi vỗ nhẹ nhẹ vào thắt lưng Lộ Viễn Bạch: "Thời gian vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lát nữa đi."
Lộ Viễn Bạch ngái ngủ, không nói chuyện mà nằm ở trên vai người đàn ông gật gật đầu.
Thời gian trôi qua vài giây, rồi Lộ Viễn Bạch đột ngột tỉnh dậy.
Sáu giờ mười lăm!
Bảy giờ cậu phải tới chỗ quay phim!
Lộ Viễn Bạch cũng không ý thức được tư thế của hai người, bật mạnh từ trên người Đoàn Dự, sau đó vô cùng sốt ruột bắt đầu tìm điện thoại.
Đoàn Dự cũng theo động tác của Lộ Viễn Bạch mở mắt, chỉ thấy lúc này Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên eo anh ở trên giường tìm cái gì đó.
"Lộ Viễn Bạch, em có thể đừng nhúc nhích hay không?" tiếng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch hiện tại hết sức sốt ruột muốn xác nhận thời gian, căn bản không để ý tới Đoàn Dự.
"Lộ Viễn Bạch...."
Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên người người đàn ông, bởi vì tìm đồ mà cơ thể hai người tiếp xúc khó tránh khỏi có chút ma sát.
Hơn nữa Đoàn Dự không nghĩ đến khi tỉnh lại có thể nhìn cảnh này.
Bây giờ Đoàn Dự chỉ cảm thấy trên người một mảng khô nóng, nhưng mà người trên người căn bản lại không biết nguy hiểm, vẫn như cũ xem thường cố gắng tìm cái gì đó.
Ngay lúc Lộ Viễn Bạch tìm được đồ cầm trong tay, Đoàn Dự đột nhiên ngồi dậy, động tác của người đàn ông quá mức đột ngột, cơ thể Lộ Viễn Bạch mất thăng bằng ngã về phía sau.
Nhưng mà cậu bị Đoàn Dự ôm eo lại.
Chỉ thấy người đàn ông đen mặt, thanh âm lạnh lùng: "Lộn xộn cái gì?"
Ánh mắt người đàn ông lúc này âm lệ nguy hiểm, Lộ Viễn Bạch thấy tuy rằng trên khuôn mặt vẫn duy trì bình thản, nhưng nhìn đến biểu tình lạnh lùng, ương ngạnh của Đoàn Dự thì hơi hơi nuốt nước miếng.
Cậu không biết vì sao Đoàn Dự lại nổi giận, nhưng cẩn thận ngẫm lại có thể là bởi vì mình đánh thức anh dậy.
Dù sao vừa rồi cậu tìm điện thoại tạo tiếng động có chút lớn ầm ĩ khiến Đoàn Dự thức dậy đúng là cậu không đúng.
Lộ Viễn Bạch nhìn vào người đàn ông trước mặt, không nghĩ tới nguyên lai Đoàn Dự lại xấu tính khi thức dậy.
Nhưng Lộ Viễn Bạch liền cảm nhận được có chút không thích hợp.
Lộ Viễn Bạch lúc này tự nhiên có thể cảm giác được khi ngồi trên người Đoàn Dự.
Gần như là ý thức được thời điểm gì gì đó, Lộ Viễn Bạch nháy mắt đỏ mặt, vội muốn từ trên người Đoàn Dự đi xuống.
Nhưng mà lúc này Đoàn Dự lại đen mặt gắt gao giữ chặt thắt lưng Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch không đi được, ở trong lòng Đoàn Dự hơi hơi vùng vẫy đứng dậy.
Thế nhưng trên mông liền hạ xuống một bàn tay: "Còn lộn xộn."
Lộ Viễn Bạch liền ngẩn người.
Đoàn Dự buổi sáng vừa mới thức dậy so với bình khác nhau rất nhiều: "Anh... anh..."
"Anh cái gì?" Đoàn Dự nhìn cậu lên án nói: "Em là người đốt lửa mà lại không chịu trách nhiệm."
Nói xong liền trừng phạt ở trên mặt Lộ Viễn Bạch cắn một cái mới thả cậu đi
Lộ Viễn Bạch gần như sau khi Đoàn Dự buông tay, liền rời khỏi lòng Đoàn Dự.
Di động còn nắm trong tay có chút không biết phải làm gì, cứ như vậy đứng ở đó nhìn Đoàn Dự.
Đoàn Dự ngồi trên giường, các đường nét trên cơ thể vô cùng lưu loát, nhìn Lộ Viễn Bạch đứng trên sàn nhà hầu kết khẽ chuyển động.
Anh hiện tại không thể đi cùng Lộ Viễn Bạch, hiện tại đối phương đối với anh mà nói vừa ngọt ngào lại vừa tra tấn.
Thấy cậu đứng tại chỗ chậm chạp không đi.
"Muốn nhìn gì sao?"
Lộ Viễn Bạch nghe thấy vậy, vội xoay người giống con thỏ nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Lộ Viễn Bạch nhanh chóng rửa mặt, dù sao bây giờ đã là sáu giờ rưỡi rồi, nếu muốn bảy giờ đến chỗ quay phim thì cậu phải nhanh lên mới được.
Chờ sau khi Lộ Viễn Bạch ăn mặc chỉnh tề đi ra, Đoàn Dự vẫn như cũ cởi trần nửa người ngồi ở trên giường.
Lộ Viễn Bạch từ phòng tắm đi ra, ánh mắt của người đàn ông cũng nhìn theo.
Cảnh tượng lúc này có chút... tra( Cặn bã).
Lộ Viễn Bạch nhìn thấy trên giường hỗn độn cùng người đàn ông đang ngồi trên giường nhìn cậu.
Cậu lúc này giống như lưu manh đùa giỡn tình cảm cùng thể xác người khác tra nam xách quần rời đi.
Ngày hôm qua Lộ Viễn Bạch trong lòng đã đưa ra quyết định,nghĩ rằng cậu nên chủ động.
Lộ Viễn Bạch vẫn không biết chủ động như thế nào, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại những gì hai người đã làm ba tháng trước.
Những chuyện thân mật giữa hai người lúc đó diễn ra vô cùng tự nhiên.
Sau đó Lộ Viễn Bạch giống như nghĩ tới cái gì, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch từ trong ví lấy ra hai trăm lẻ năm đồng ném lên trên giường.
"Cho anh."
Đoàn Dự: "..."
Lộ Viễn Bạch hình như đối với việc mình làm vô cùng vừa lòng, từ hôm nay trở đi mỗi ngày cậu sẽ cho Đoàn Dự tiền tiêu vặt
Thấy người ngồi trên giường mặt không chút thay đổi.
Lộ Viễn Bạch lấy ví tiền cất vào túi sau đó nói: "Anh thích gì thì mua."
Đoàn Dự: "..."
Nói xong liền tự cảm thấy thật tri kỷ tiêu sái ra ngoài đi làm.
Đoàn Dự nhìn đồ ngốc kia không nói gì.
Hình như đây là Lộ Viễn Bạch trả phí dịch vụ đêm qua cho anh.
Vốn dĩ Lộ Viễn Bạch chỉ muốn cho Đoàn Dự tiền tiêu vặt căn bản không nghĩ nhiều như vậy, thả tiền xuống liền vỗ mông rời đi hơn nữa đi vô cùng tiêu sái.
Để lại Đoàn Dự dường như hoa tàn bại liễu ngồi trên giường.
Nhưng nhìn thấy hai trăm năm lẻ năm đồng nằm trên đầu giường, Đoàn Dự càng xem càng châm chọc.
Đường đường là ông chủ của một công ty niêm yết, liền mẹ nó đáng giá có chút tiền ấy!
So với một con vịt còn rẻ hơn...
Lộ Viễn Bạch em hay lắm.
Đoàn Dự ở trên giường hít sâu, giống như muốn bình phục lại tâm tình lúc này.
Tuy rằng tâm tình có thể bình phục, nhưng khô nóng trên người lại không hết được.
Sau đó Đoàn Dự đứng dậy đi vào phòng tắm.
Định tắm nước lạnh, lại thấy bên cạnh bồn tắm áo ngủ sang nay Lộ Viễn Bạch vừa thay ra.
Đoàn Dự dừng lại nhìn áo ngủ kia hồi lâu, sau đó bước đến duỗi tay lấy áo ngủ.