• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Dự: “……”

Nhìn nét mặt bây giờ của nam nhân, Lộ Viễn Bạch có thể cảm nhận được câu nói dễ nghe khi nãy, Đoàn Dự hình như không hài lòng lắm.

Trong nháy mắt vô cùng khó chịu vô cùng, sau đó một âm thanh nhè nhẹ hơi thăm dò hỏi: “Tôi cảm ơn anh.”

Đoàn Dự: “……”

Đoàn Dự khin nhìn Lộ Viễn Bạch trước mắt ánh mắt có hơi trốn tránh, âm thanh lạnh nhạt, “Đây chính là câu em cho rằng nghe hay sao?”

Lộ Viễn Bạch mím môi.

Vậy…. không phải sao.

Dù sao cũng chỉ có một yêu cầu nhỏ với anh, nhưng Lộ Viễn Bạch không dám nói câu này ra.

Nếu nói ra rồi, cậu chắc chắn trăm phần trăm tối nay Đoàn Dự sẽ không cho cậu mượn gối.

Lộ Viễn Bạch cảm thấy có chút đau đầu, đôi mắt hoa đào dùng ánh mắt mơ màng mang theo kỳ vọng nhìn Đoàn Dự.

Đoàn Dự không chịu được Lộ Viễn Bạch dùng ánh mắt này nhìn anh, ánh mắt hơi nhìn sang chỗ khác để bản thân không mềm lòng.

Nếu không thì vừa bắt đầu sẽ lại đánh mất phu nhân và phá vỡ hình tượng bản thân.

Dễ nghe trong miệng anh, là những lời đường mật của Lộ Viễn Bạch trong 3 tháng trước.

Đã một thời gian dài chưa nghe, bây giờ trong lòng của Đoàn Dự nhớ nhung vô cùng, muốn Lộ Viễn Bạch lại nói những lời đó với anh.

Rất đơn giản.

Ví dụ như em nhớ anh, vân vân nhưng câu văn đơn giản như vậy nhưng cũng khiến anh không rời được cậu.

Đoàn Dự cũng cố gắng không làm khó Lộ Viễn Bạch.

Rốt cuộc thì nghề nghiệp của Lộ Viễn Bạch cũng là diễn viên, cho dù không có ký ức của hai người trong 3 tháng trước, dù đối với anh không có cảm giác không muốn nói những lời đường mật với anh, nhưng mà chỉ cần cậu coi anh là bạn diễn rồi diễn như bình thường là được rồi, những vai diễn của Lộ Viễn Bạch cũng được không ít giải thưởng, kỹ thuật rất tốt.

Vai diễn gì cũng diễn được.

Bây giờ đối với Đoàn Dự mà nói cho dù là diễn, Lộ Viễn Bạch diễn thế nào giống yêu anh, làm thế nào để nói những lời thân mật với anh, như vậy Đoàn Dự cũng cảm thấy đủ rồi.

Anh không cần Lộ Viễn Bạch thay đổi quá nhiều vì anh, nhưng chí ít cũng cho anh hi vọng, tưởng niệm.

Giống như ban đầu trước khi bay đến huyện nhỏ quay phim cậu đã lưu lại thú cưng và hoa viên được trồng đầy đủ các loại hoa.

Anh nhớ cậu rồi, những kỷ niệm bất tận đó không giờ không phút nào không dằn vặt anh.

Đoàn Dự quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lộ Viễn Bạch nữa, “Tôi không muốn nghe những thứ này.”

Lúc này trong lòng Lộ Viễn Bạch hơi hoang mang, nhưng trên mặt vẫn giữ một vẻ mặt lạnh lùng không khác lúc trước.

Nhưng lúc này thật sự không biết phải nói cái gì.

Nói Đoàn Dự là người tốt, giống như khen đối phương rồi.

Nhưng mà Đoàn Dự không hài lòng.

Nói cảm ơn anh, Đoàn Dự còn không muốn nghe.

Nếu như nói những lời giống trước lúc mất trí với Đoàn Dự, chỉ nghĩ thôi Lộ Viễn Bạch cảm thấy toàn thân đều giống như bị lửa đốt, toàn thân nóng rực.

Lúc này Lộ Viễn Bạch không kiềm chế được mà cắn môi dưới.

Cậu không nói ra được những lời đó, cậu sợ giọng cậu sẽ run rẩy, cậu còn sợ tình cảm không quên lại tràn ra, cậu sợ Đoàn Dự phát hiện.

Cái gối bị Lộ Viễn Bạch mang ra giày vò, lúc này trong lòng cậu đang đấu tranh đến mức khóc không ra nước mắt.

Bởi vì bây giờ cậu muốn đi ngủ……

Ngày mai cậu còn có một cảnh cần phải quay.

Nhìn Lộ Viễn Bạch ôm gối ngồi xổm trước mặt mình rất lâu vẫn chưa nói gì, Đoàn Dự liền mở miệng.

“Nói mấy câu cũng không biết?”

Lộ Viễn Bạch sau khi nghe xong càng cắn chặt môi dưới.

Đoàn Dự nâng cao mắt nhìn cậu, lúc đó trong phòng không có bật đèn, nhưng dù chỉ mượn ánh sáng đèn đuốc thôi cũng Đoàn Dự cũng có thể nhìn rõ Lộ Viễn Bạch.

Anh chẳng qua chỉ là muốn nghe mấy câu ngọt ngào, nhưng hiện giờ đến diễn Lộ Viễn Bạch cũng khó xử.

Nhưng Đoàn Dự lại không biết, lúc Lộ Viễn Bạch nghe được đối phương muốn cậu nói mấy lời dễ nghe, trong đầu toàn suy xét nên nói cái gì, chưa từng có ý định diễn kịch trước mặt Đoàn Dự, bây giờ cũng vậy.

Nói mấy lời ngọt ngào.

Lúc này Lộ Viễn Bạch cảm thấy hết sức xoắn não.

Nếu không tính những lời của 3 tháng trước, Lộ Viễn Bạch cũng đã có gần 7 năm kinh nghiệm nói những lời ngọt ngào như vậy rồi.

Lộ Viễn Bạch cũng có tiêu chuẩn nhận kịch bản của bản thân, không nhận những bộ thần thượng cũ rích, nếu cao hứng cũng sẽ diễn qua, nhưng đa phần là chọn những vai trầm mặc ít nói hoặc chọn những người có vấn đề về giao tiếp, trời sinh không thể giao tiếp với người khác.

Chắc chắn là không có lời thoại buồn nôn nào để Lộ Viễn Bạch học tập nói lời ngọt ngào.

Đoàn Dự thở ra một hơi, sau đó xoay người nằm lên sô pha, “Nếu em không thể nói thì có thể quay về.”

Người đàn ông có thân hình cao lớn vui vẻ nằm lên chiếc sô pha, quay lưng lại về phía cậu. Nhìn từ sau, bóng lưng của Đoàn Dự trông rất là cô đơn.

Lộ Viễn Bạch nhìn một lúc cũng không biết trong lòng mình đang có mùi vị gì.

Cậu cũng cảm thấy, bản thân cậu rất quá đáng..

Mấy năm nay cậu luôn lạnh nhạt với mọi người, luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với mọi người, trong 3 tháng mất trí nhớ lại gây ra chuyện với Đoàn Dự.

Cậu biết Đoàn Dự vô cùng nguy hiểm và đáng sợ, thủ đoạn của người đàn ông này chắc chắn còn man rợn hơn những gì cậu tưởng.

Từ sau khi tỉnh lại, hồi phục lại trí nhớ, cậu đã tính toán xong, không muốn liên quan gì đến Đoàn Dự, nhưng giữa hai người có tồn tại một bản hợp đồng, trói buộc lợi ích khiến những tính toán của cậu không thực hiện được.

Cậu nghĩ rằng không nói ra lời yêu với Đoàn Dự, đối phương sẽ dùng thủ đoạn dày vò cậu ép cậu tiếp nhận tình cảm của anh.

Nhưng Đoàn Dự lại không có làm.

Anh dường như vô cùng trân trọng cậu, cho dù uy hiếp đe dọa cũng là cậu làm những lúc bị anh chọc giận đến mất lý trí.

Cậu đối với Đoàn Dự quá tàn nhẫn ……

Tình cảm của cậu với Đoàn Dự còn kém ta tình cảm của anh dành cho cậu.

Lộ Viễn Bạch nhìn bóng lưng của Đoàn Dự cắn răng, “Có thể nói.”

Sau khi Đoàn Dự nghe xong không có quay người nhìn Lộ Viễn Bạch giống lúc đầu.

Anh cảm giác những lời Lộ Viễn Bạch đang nói là để lừa anh.

Từ trước đến giờ, cậu nói dối vô cùng nhuần nhuyễn.

Lộ Viễn Bạch thấy Đoàn Dự không nhìn mình, nhất thời vô cùng bối rối, sau đó cắn môi đưa ngón cái nhẹ nhàng chọc vào vai Đoàn Dự, “Đoàn tiên sinh tôi có thể nói.”

Nhưng mà người đàn ông kia đã hạ quyết tâm, ý chí sắt đá, cũng không xoay người lại nghe cậu nói.

Giống như đã tính toán kỹ sau khi quay đầu lại là có thể nhìn thấy Lộ Viễn Bạch, đối phương cũng không nói ra lời nói lời anh muốn nghe.

Lúc này Lộ Viễn Bạch có chút lo lắng, nhưng ngôn từ vẫn bình thản vẻ ngoài trấn định, “Anh không nghe sao?”

Trong câu nói còn làm lộ một chút thất vọng.

Nhưng không có gối đầu không được, cậu thật sự không ngủ được, ngày mai cậu còn phải quay phim.

Mà người đàn ông này lại không cho!

Sau đó Lộ Viễn Bạch hơi hơi dựa người đến gần Đoàn Dự, tuy thế nhưng vẫn bảo đảm có khoảng cách nhất định, nói: “Em nhớ anh rồi.”

Nói xong lập tức kéo dài khoảng cách.

Quả nhiên khi nói lời đó ra, bóng lưng của người đàn ông vốn đối diện cậu bắt đầu hơi hơi động.

Lúc Lộ Bạch Viễn đang nghĩ có cần nói thêm điều gì không, thì một cái gối ôm xuất hiện trong lòng cậu.

Là cái gối Đoàn Dự vừa mới nằm, giờ nằm trong tay cậu.

Tim Lộ Viễn Bạch nhảy lên cái, sau đó có qua có lại mà tiến hành đổi heo con thành thái tử, đè hoài nghi của bản thân xuống lấy cái gối khác đưa cho Đoàn Dự.

Sau đó trưng vẻ mặt bình tĩnh, mặc bộ đồ ngủ hình gấu đi về phòng ngủ, nhưng lúc này, nội tâm cậu lại cực kỳ thoải mái.

Đoàn Dự nằm trên sô pha thở ra một hơi, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về cửa phòng đang khép chặt.

Tiểu tử không có lương tâm đến một câu chúc ngủ ngon cũng không nói.

Nhưng mà lúc đó trong lòng tiểu tử không lương tâm Lộ Viễn Bạch đang vui vẻ ôm gối của Đoàn Dự vào trong lòng ngủ.

Cảm giác bất an trong lòng được loại bỏ, Lộ Viễn Bạch một đêm không mơ ngủ thẳng đến bình minh.

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Mục đã đến gõ lên cửa phòng của Lộ Viễn Bạch.

Lúc đó Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự đang luân phiên vào phòng tắm trong phòng ngủ vệ sinh cá nhân, hai người có thói quen sáng tối đều cùng vệ sinh cá nhân.

Bởi vì trước khi chưa mất trí nhớ Lộ Viễn Bạch có thói quen mỗi sáng khi thức dậy sẽ tập một bài thể dục, cho nên Đoạn Dự đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân trước.

Lúc ra ngoài thấy Lộ Viễn Bạch đang đứng trước cửa sổ phòng khách kéo cánh tay, động tác mềm mại ở chân và eo đã làm xong hiện giờ chỉ còn lại cánh tay.

Nhưng mà lúc đó trên người Lộ Viễn Bạch đang mặc đồ ngủ hình gấu nhỏ, thực hiện động tác kéo cánh tay xuống có chút khó khăn.

Lộ Viễn Bạch dừng ở trước cửa một lát, giống như một học sinh đang tập chương trình thể thao được TV phát vào mỗi buổi sáng.

Thật ngốc nghếch làm theo cũng không tốt.

Lộ Viễn Bạch đứng trước cửa sổ kéo tay xuống, Đoàn Dự đứng ở phía sau cách không xa nhìn theo từng động tác của Lộ Viễn Bạch.

Xem ra Lộ Viễn Bạch bây giờ và 3 tháng trước cũng không có khác biệt mấy.

Lúc Lộ Viễn Bạch làm động tác kéo tay rồi xoay người thì thấy Đoàn Dự đang bán khỏa thân đứng cách không xa nhìn cậu chằm chằm, cau mày, “Vì sao anh lại không mặc đồ vào luôn?”

Đoàn Dự nhìn xuống quần ngủ dưới thân, ý tứ rất rõ ràng.

Anh mặc rồi.

Lộ Viễn Bạch cũng không nói gì nữa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng tắm trong phòng ngủ vệ sinh cá nhân.

Khi Lâm Mục đến gõ cửa, Lộ Viễn Bạch vừa hay đang trong phòng tắm, cho nên là Đoàn Dự ra mở cửa.

Sau khi cửa ra nhìn nam nhân đứng trước mặt, Lâm Mục trong nhất thời không nghĩ đến người ra mở của là Đoàn Dự, lại thấy rõ ràng Đoàn Dự mới tắm xong, lúc này càng cảm thấy bản thân đến thật không đúng lúc.

Mọi người đều đã trưởng thành rồi, làm việc gì lúc sáng sớm lại còn trước khi tắm, ai cũng có thể tượng tượng ra được.

Anh Viễn của anh ta và Đoàn Dự đều đang trong độ tuổi sung sức, sáng sớm khó trách có lúc sẽ động tình.

Lúc này anh ta đến dường như có chút không thích hợp.

Đây… nếu làm phiền chuyện tốt của cặp đôi người ta thì không phải chuyện tốt cho lắm.

Lâm Mục lúc này khóc không ra nước mắt, nhưng mà đến cũng đến rồi, ngoài mặt chỉ đành bất chấp khó khăn nhìn Đoàn Dự hỏi; “Anh Viễn có trong đó không?”

Đoàn Dự bình thản mở miệng, “Đang tắm bên trong.”

Lâm Mục: “……”

Fuck!anh ta đoán không sai.

Hai người này bình thường nhìn đều lạnh lùng cấm dục, giống như không để người khác vào trong mắt, giống như cũng không có dục vọng thế tục gì.

Nhưng không ngờ khi sống chung với nhau lại phóng khoáng như vậy.

Lúc này Lâm Mục bối rối đứng trước cửa, sau khi nghẹn một lúc lâu mới hỏi một câu, “Vậy lát nữa tôi lại đến.”

Đoàn Dự biểu tình lạnh lùng, không nói gì.

Như thế cũng tốt, anh vốn định ăn sáng cùng Lộ Viễn Bạch.

Lâm Mục định sau 30 phút thì quay lại tìm Lộ Viễn Bạch, vừa lúc giành khoảng thời gian ăn sáng cho hai người.

Nhưng mà còn chưa đợi Lâm Mục rời đi quá một phút, một âm thanh kêu va chạm không bé truyền từ trong bên kia phòng ngủ ra.

Âm thanh truyền đến không bé, sau khi nghe xong mặt mày Đoàn Dự nhăn lên, nhanh chóng chạy vào trong phòng ngủ chính.

Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch đang mặc đồ ngủ ở nhà đỡ eo ngồi xuống đất.

Vừa nãy Lộ Viễn Bạch muốn tìm tất để đi, nhưng mà nơi để tất trong tủ quần áo cần Lộ Viễn Bạch cúi người xuống dưới tìm, Vì khi đứng lên quá nhanh cho nên trước mắt hiện lên một mảng đen, dưới chân cũng có chút không vững, eo trên người cũng bị đập thẳng vào góc của đầu giường.

Sau đó chính là cảnh lúc ngồi trên mặt đất.

Chỗ sau eo bị đập không nhẹ.

Nhưng trong cả quá trình Lộ Viễn Bạch lại cắn môi không kêu một tiếng.

Đem những âm thanh đau đớn nuốt vào trong bụng.

Đoàn Dự khi vừa bước vào liền thấy cảnh này, nhìn thấy Lộ Viễn Bạch vừa giữ eo vừa vội vàng vội vàng đứng lên.

“Đập vào chỗ nào?”

Nói xong liền bỏ tay của Lộ Viễn Bạch ra khỏi vị trí đang che của đối phương ra nhìn, chỉ thấy làn da trắng nõn của Lộ Viễn Bạch lộ ra vệt đỏ thẫm, có thể thấy rõ ràng chỗ này vừa bị đập không nhẹ.

Đoàn Dự cau mày, “Sao lại không cẩn thận như thế.”

Lộ Viễn Bạch còn chưa kịp phản ứng thì eo đã mát rượi.

Sau đó nhanh chóng kéo vạt áo bị Đoàn Dự kéo lên để kiểm tra vết thương xuống, cái gì cũng không nói.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, nếu đổi lại là trước lúc hồi phục trí nhớ thì cậu đã sớm lầm bầm trong ngực anh rồi.

“Sao lại ngã thế?”

Dù sao thì tối qua cậu đã mượn gối của Đoàn Dự, bây giờ nếu Lộ Viễn Bạch không trả lời cũng không tốt.

Tùy tiện nói: “Muốn lấy tất, khi đứng lên đứng không vững.”

giọng điệu khi nói của Lộ Viễn Bạch mười phần bình thản, giống như đang cùng anh nói một chuyện không quan trong.

Đoàn Dự nghe xong quả nhiên thấy đôi tất trắng Lộ Viện Bạch nằm bên cạnh, lúc này nó đang nằm yên ổn trên sàn.

Đoàn Dự duỗi tay ra với lấy, Lộ Viễn Bạch biết anh đang muốn làm cái gì, trong lúc Đoàn Dự đang duỗi tay cầm lên thì cậu vội giật lại.

Đoàn Dự nhìn cậu, Lộ Viễn Bạch bình thản nói: “Tôi tự đi.”

Tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại lâng lâng, trong giọng nói kèm theo sự run rẩy không dễ phát hiện.

Lộ Viễn Bạch dám khẳng định, vừa nãy Đoàn Dự có suy nghĩ muốn đi tất cho cậu.

nghĩ đến hình ảnh kia sau lưng Lộ Viễn Bạch lập tức phát lạnh.

Để cho đại lão tư bản Đoàn Dự chăm sóc cậu, Lộ Viễn Bạch nghĩ đến thôi cũng đã rất sợ.

Hơn nữa Lộ Viễn Bạch cảm thấy ngày hôm qua từ lúc trở về, giữa hai người cũng trò chuyện nhiều hơn.

Nhưng ngoại trừ thảo luận việc ngủ và cái gối, còn lại hai người đều nói những chuyện không quan trọng.

Trước kia vì có cái hợp đồng hôn nhân 5 năm kia, hai người ngoài nói về những điều trong công việc ngoài ra thì số lần nói chuyện đếm trên đầu ngón tay.

Nói xong không đợi Đoàn Dự trả lời, Lộ Viễn Bạch đã dùng tốc độ nhanh nhất đi tất vào, rồi đi ra ngoài.

Đoàn Dự nhìn bóng lưng rời khỏi của Lộ Viễn Bạch rồi cũng đứng dậy, đi ra ngoài. Lúc này, nhân viên khách sạn cũng gõ cửa phòng, đem bữa sáng đến.

Đoàn Dự đặt đồ ăn kiểu Trung, lúc trước anh phát hiện Lộ Viễn Bạch thích đồ ăn kiểu Trung hơn là đồ ăn kiểu Tây, hơn nữa, anh còn để ý đến điểm nhỏ như Lộ Viễn Bạch thích ăn bánh bao trứng sữa.

Mặc dù lúc trước Lộ Viễn Bạch không có thói quen ăn sáng, nhưng mà trong 3 tháng lúc mất trí nhớ đã dưỡng thói quen này rồi, không ăn sáng thì cả một buổi sáng không thể tập trung làm việc được.

Cuối cùng ngồi xuống một góc cạnh bàn.

Nhìn bánh bao trứng sữa trên bàn hơi hơi ngước mắt lên nhìn Đoàn Dự thêm mấy cái, người đàn ông này đang ngồi uống cà phê.

Ở trên bàn này đều là đồ ăn sáng kiểu Trung tách cà phê của Đoàn Dự xuất hiện có chút không hòa hợp với hoàn cảnh.

Đây cũng là thói quen của anh, mỗi buổi sáng đều uống cà phê.

Trong một lồng tre chỉ có 2 cái bánh bao trứng sữa, Lộ Viễn Bạch chỉ ăn một cái sau đó không động đũa nữa, để cái còn lại cho Đoàn Dự.

Hai người cùng dùng bữa sáng, mỗi người một cái tương đối công bằng đi.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn xuống, “Em ăn nốt cái còn lại đi.”

Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua anh, sau đó lại nhìn cái bánh bao trứng sữa còn thừa kia, vừa muốn từ chối, liền nghe thấy đối phương nói: “Tôi buổi sáng không thích ăn loại đồ ăn ngọt ngấy như này.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong, lúc này trong lòng mới yên tâm ăn nốt cái bánh bao trứng sữa kia vào trong bụng.

Ăn xong bữa sáng, không lâu Lâm Mục lại xuất hiện ở cửa phòng.

Thấy Lộ Viễn Bạch ăn mặc gọn gàng, “Anh Viễn, xuất phát được chưa?”

Thực ra thì hôm nay Lộ Viễn Bạch có cảnh vào buổi trưa, buổi sáng không có cảnh gì cần diễn.

Chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên khai máy lại, diễn viên chính cũng cần quay.

Vốn định quay phần của Lộ Viễn Bạch trước, nhưng lúc trước Lộ Viễn Bạch cũng nói không hi vọng vì nguyên nhân kỹ năng diễn xuất của diễn viên chính không qua ải mà phát sinh vấn đề.

Cho nên cố ý sắp xếp cảnh diễn của Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy trước Lộ Viễn Bạch, để Lộ Viễn Bạch đi đến nhìn xem cảm thấy vừa ý hay không.

Rốt cuộc trong một tháng này hai diễn viên chính cũng đã học được cũng không ít.

Lộ Viễn Bạch nhìn Lâm Mục, “Được.”

Lâm Mục nghe xong nhìn về phía Đoàn Dự ở sau người Lộ Viễn Bạch, “Đoàn tổng đi không đi cùng sao? Sáng nay quay ngoài bờ biển, nghe nói phong cảnh không tệ.”

Lúc đầu khi Lâm Mục đưa Lộ Viễn Bạch đến đoàn phim, đã nghe thấy Lộ Viễn Bạch nói sau này sẽ mang vợ đi đến bờ biển ngắm biển.

Khi vừa mới đến Huyện nhỏ vừa thấy phong cảnh ở đây liền mê hoặc, muốn sống ở nơi này.

Vừa hay cũng có cơ hội, Lâm Mục nghĩ hai người từ lúc Lộ Viễn Bạch từ bệnh viện trở về ở chung chưa đến một ngày, chắc hẳn đều hi vọng có nhiều thời gian quan tâm với đối phương hơn, hơn nữa cũng tiện nói chuyện.

Nhưng mà câu hỏi thăm dò này lại khiến bước chân đang đi của Lộ Viễn Bạch cứng lại.

“Anh ấy không……”

Còn chưa đợi Lộ Viễn Bạch nói xong, liền nghe thấy nam nhân ở sau lưng nói: “Đi nhìn cũng được.”

Lâm Mục nghe xong cười nói: “Lúc trước anh Viễn luôn nhắc đến có thời gian sẽ dẫn Đoàn tổng đến bờ biển của Huyện nhỏ này xem, vừa hay hôm nay cũng là cơ hội.”

Lộ Viễn Bạch: “……”

Đoàn Dự nhìn bóng của người trước mặt: “Thật sao?”

Lộ Viễn Bạch, “Em không nhớ nữa rồi.”

Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lâm Mục ngược lại không phát hiện có gì không đúng, cảm thấy Lộ Viễn Bạch nói như thế chẳng qua là vì xấu hổ.

Thời gian mấy người Lộ Viễn Bạch đến nơi cũng không lâu hơn so với thời gian đoàn làm phim đến, hiện tại đa số công việc của nhân viên là chuẩn bị cảnh.

Lộ Viễn Bạch nhìn nước biển xanh thẳm, trong lúc nhất thời lại bước thêm 2 bước về phía trước.

Trong khoang mũi tràn đầy hơi thở mặn mà, ướt át của biển.

Lúc Thẩm Ngọc Trì thấy Lộ Viễn Bạch từ trên xe bước xuống đang muốn tiến lên chào hỏi, nhưng mà một khắc sau lưng Lộ Viễn Bạch xuất hiện một thân hình cao lớn.

Bước chân ngại ngùng của Thẩm Ngọc Trì vốn đang đi thì dừng lại, tầm mắt nhìn về Đoàn Dự đứng cạnh Lộ Viễn Bạch.

Hiển nhiên không nghĩ tới người đàn ông này sẽ đến đây.

Lý Huy thấy vậy nghi hoặc, “sao không đi nữa, không phải bảo đi chào hỏi với Lộ Viễn Bạch sao?”

Sau đó nhìn theo tầm mắt của Thẩm Ngọc Trì, cũng hiểu nguyên nhân vì sao đối phương không đi tiếp.

Lúc này hai người ai cũng không bước lên tiếp.

Trước đó Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy vốn định nói mấy câu với Lộ Viễn Bạch, nhưng cuối cùng người đoàn phim lại đến thảo luận trước với Lộ Viễn Bạch, hai người cũng tự ý thức đầy đủ được bản thân vẫn chưa tốt, trong một tháng này đã cố gắng học tập gấp bội.

Hôm nay muốn để Lộ Viễn Bạch xem kết quả, nhưng mà trong lòng lại căng thẳng, muốn sau khi Lộ Viễn Bạch đến thì nói vài câu với cậu.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lộ Viễn Bạch, lúc này hai người đều không dám đi tiếp.

Chính xác mà nói chính là một loại sợ hãi xuất phát từ sâu trong tim đối với Đoàn Dự.

Một tháng trước Thẩm Ngọc Trì đã có một lần tiếp xúc với Đoàn Dự ở cự ly gần, khi đối phương ra tay với bạn diễn chung của Lộ Viễn Bạch, diễn viên đó bị thương hơn nửa tháng mới miễn cưỡng nâng lên được người, càng đứng nói thân phận trên người, hiện giờ gần như không có người nào dám gây sự.

Lộ Viễn Bạch đứng ở bờ biển, sóng biển đánh vào chỗ cách chân cậu 50 mét, thường thường khi sóng biển lên sẽ cuốn theo một ít đồ vật trong biển lên bờ.

Lộ Viễn Bạch chăm chú nhìn theo bên ngoài một cái vỏ sò.

Đoàn Dự đứng ở bên cạnh, “Thích sao?”

Lộ Viễn Bạch không chút chần chừ, “Không thích.”

Cậu cũng không phải là trẻ con, sẽ không làm việc trẻ con như nhặt vỏ sò ở bờ biển.

Loại hành động này hề không tương xứng với hình tượng bây giờ của cậu.

Đoàn Dự nhìn cái vỏ sò bạch tuyết kia không biết nghĩ đến điều gì.

Không bao lâu Trương đạo diễn đến đây tìm Lộ Viễn Bạch.

Trương đạo diễn đi qua thấy Đoàn Dự thì hơi sửng sốt, sau đó nói với Lộ Viễn Bạch: “Thảo nào vừa nãy gọi cậu nhiều như vậy cũng không thấy cậu đáp lời, hóa ra là ở đây nói chuyện yêu đương.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong khóe miệng hơi cứng, ở đây chỉ có nhân viên đang chuẩn bị cảnh phát ra tiếng động, cùng với tiếng sóng vỗ, ngoài ra cũng không có thêm tiếng động nào.

Cậu vừa nãy vốn dĩ không nghe thấy đạo diễn gọi cậu.

Lộ Viễn Bạch nhanh chóng nhìn Đoàn Dự một cái, chỉ thấy người đàn ông hơi nhếch khóe miệng nhìn cậu.

Lộ Viện Bạch vội quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng đổi chủ đề khác, “Có việc gì.”

Đạo diễn: “Tí nữa khi mà Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy diễn cậu cũng đi xem đi, cảm thấy hợp ý muốn không, nếu vẫn không hợp hai người họ sẽ hoãn cảnh này lại.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật đầu, “Biết rồi.”

Sau đó tổ đạo diễn bên kia rất nhanh đã bắt đầu tổ chức quay.

Lộ Viễn Bạch bước đến chỗ phía sau màn hình đứng, nhân viên công tác thấy Lộ Viễn Bạch đứng bên cạnh liền mở miệng nói chuyện, “Lâu rồi không gặp anh Viễn Bạch, hôm nay phong cảnh biển không tệ đi.”

Lộ Viễn Bạch nhìn người kia một cái, hờ hững nói: “Không tệ.”

Trước mặt mọi người Lộ Viễn Bạch trưng ra một biểu cảm này, nhân viên công tác ngược lại không cảm thấy khó chịu gì, “Anh Viễn cảm thấy biển của Huyện nhỏ này thế nào?”

Lộ Viễn Bạch lời ít ý nhiều, “Rất tốt.”

Nói một câu như vậy làm cuộc trò chuyện lại vào bế tắc, Lộ Viễn Bạch cũng nhìn ra nhân viên công tác không biết nói tiếp như nào, lạnh nhạt nói thêm một câu: “Vỏ sò rất trắng.”

Nhưng mà vừa hay câu này bị Đoàn Dự từ đằng sau đi tới nghe thấy được.

Anh nhìn đi nhìn lại Lộ Viễn Bạch, sau đó lại nhìn bãi biển sau người.

Lộ Viễn Bạch đứng sau màn hình không lâu, hai vị diễn viên chính bắt đầu diễn.

Đây là một đoạn diễn cảnh tỏ tình, là phân đoạn vai chính Thẩm Ngọc Trì bày tỏ với bạn học nữ cùng lớp đã ngưỡng mộ từ lâu.

Lý Huy trong vai diễn nhân vật bạn tốt của nam chính, là nhân vật phụ trong phân đoạn này.

Cảnh này chủ yếu là quay Thẩm Ngọc Trì, Lý Huy chỉ phải diễn một cảnh không quá quan trọng.

Nhưng mà mấy cái ống kính bắt đầu quay lại không thuận lợi như trong dự liệu, từ khi bắt đầu đã diễn đơ. Đạo diễn và Lộ Viễn Bạch đứng sau màn hình nhăn hết mặt, sự căng thẳng trên mặt hai người Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy hiện lên rất rõ ràng.

Lần đầu tiên hô dừng lại, đạo diễn đã gọi hai người ra chửi một trận.

Sau đó cảnh của Thẩm Ngọc Trì bắt đầu trước, nhưng mà khi đối mặt với bạn diễn nữ kỹ thuật diễn của Thẩm Ngọc Trì đúng có thể qua mà không có trở ngại, nhưng lại không đạt được hiệu quả và tiêu chuẩn Trương đạo diễn muốn.

Bởi vì một ánh mắt nhìn lên thôi cũng biết là Thẩm Ngọc Trì đang diễn, hòa toàn không nhập vào vai.

Trương đạo diễn: “Cậu cảm thấy cậu ta bây giờ như nào?”

“Cũng được” Lộ Viễn Bạch: “Thông qua chỉ bảo vẫn có thể dùng.”

Ý tứ chính là đưa ra vài chỉ dẫn, cũng có thể quay xong được đoạn này.

Lộ Viễn Bạch đứng không xa nhìn theo hai người, thần sắc lạnh nhạt.

Nhưng mà kêu dừng 1 lần sau, sẽ có lần 2 lần 3 … lần thứ 5, đạo diễn nhất thời rống to mất hết kiên nhẫn, phẫn nộ nói, “mang cảm xúc vào! Mang vào! Thẩm Ngọc Trì cậu, chết tiệt, chưa từng yêu đương chưa từng có bạn gái sao! Biểu đạt cũng không biết!”

Thực ra Thẩm Ngọc Trì đã cố gắng diễn tốt, nhưng mà hiệu quả lại không đạt được.

Thẩm Ngọc Trì lúc này vẫn luôn căng thẳng nuốt nước bọt, yếu nhược nói: “Trương đạo diễn tôi ……”

Trương đạo diễn gầm lên giận giữ: “Tôi cái gì!”

Âm thanh khiến rung chuyển cả đất trời.

Thẩm Ngọc Trì: “Tôi chưa từng yêu đương.”

Trương đạo diễn thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc Trì làm cho tức chết.

Sau đó tầm mắt hướng về vị đã yêu đương rồi kia, “Lộ Viễn Bạch cậu đến diễn thử một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK