Đợi mãi mà không thấy Jacy nói gì, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô ta. Lúc này Jacy mới như bừng tỉnh, cô ta run run cúi đầu nói "Thưa chủ tịch, có người phụ nữ đến nói muốn gặp ngài!" Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh "Đây không phải chuyện bình thường sao? Làm như mọi khi, đuổi ra và cho tên cô ta vào danh sách đen!"
- Nhưng người này có vẻ không đơn giản ạ! Cô ta không có nói tên nhưng thái độ rất kiên quyết, phải đòi gặp ngài cho bằng được! - Jacy thầm rủa người phụ nữ lạ mặt kia, cứ mỗi khi bẩm báo với chủ tịch về việc có người gặp thì lại là một thử thách tinh thần đối với cô ta.
- Tôi không quan tâm, đuổi đi! - Lãnh Mạc Thiên dứt khoát nói.
- Vâng thưa chủ tịch! - Jacy đứng thẳng người rồi quay người ra khỏi phòng.
Ở dưới đại sảnh tập đoàn Lãnh thị, ở quầy tiếp tân. Cô tiếp tân ban nãy thông báo cho Jacy sau khi nghe điện thoại xong, cô mỉm cười nói với người phụ nữ kia "Xin lỗi cô, chủ tịch chúng tôi không có thời gian để gặp ai cả!" trong lòng hả hê vài phần.
Người phụ nữ kia trợn mắt lớn tiếng "Gì mà không có thời gian để gặp tôi? Các cô đang đùa với tôi đúng không? Cô có biết tôi là ai không hả? Tôi là tiểu thư Vũ gia, Vũ thị là công ty của ba tôi! So với nhân viên lễ tân như cô thì tôi hơn gấp trăm lần đó! Cô muốn bị đuổi việc sao?" vài nhân viên đi qua không thể không ngoái lại nhìn rồi xì xào bàn tán.
- À vâng Vũ tiểu thư, nhưng cô chỉ là một trong số nhiều những người khác đến đây đòi gặp chủ tịch thôi! Tôi cũng chỉ làm đúng phận sự của mình thôi ạ, cô cũng đã nhận được câu trả lời từ chủ tịch vậy nên mời cô ra ngoài... - Cô tiếp tân vừa dứt lời thì có hai người bảo vệ từ ngoài tiến vào.
- Cô...các người...buông tôi ra! - Vũ Thi bị hai người bảo vệ lôi ra ngoài, cô ta không ngừng dãy dụa, kêu ca lớn tiếng.
Nhìn cô ta bị lôi ra ngoài mà ai cũng bật cười, đấu với thể loại kiêu ngạo đanh đá như cô ta, bọn họ đã quá quen rồi.
Vũ Thi bị thả xuống bên ngoài cửa chính. Cô ta bực bội bước về chiếc xe Toyota màu hồng của mình, ngồi vào rồi lấy máy gọi cho ai đó. Tín hiệu vừa mới bắt được thì đầu dây bên kia đã có người nghe "Tiểu thư!"
- Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi!?
- Thông tin của Lãnh Mạc Thiên được bảo mật rất chặt chẽ, chúng tôi không đủ sức điều tra ra được gì ngoài tên với tuổi.
- Biết ngay mà! - Vũ Thi cắn môi, tay đập đập vô lăng mấy cái, thở hắt ra một hơi, cô ta nói - Vậy điều tra cho tôi những người thân cận với anh ta, nhất là phụ nữ! Tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay sau khi xong việc.
- Rõ! Thưa Vũ tiểu thư! - Người đàn ông hài lòng nói rồi cúp máy.
- Chết tiệt! Phải xong nhanh vụ này thôi! - Vũ Thi hậm hực tự nói với bản thân mình, cô ta nhìn tòa nhà cao ngất mang tên Lãnh thị kia ngoài cửa kính mà lòng nổi lên khát khao. Cô ta, chắc chắn sẽ thu phục được anh, và làm Lãnh phu nhân! Khi ấy cả ngàn người sẽ cúi đầu trước cô ta.
********************
Tại bệnh viện lớn nhất thành phố, trong phòng bệnh VIP của Tô Mộc Hy.
"Aaaaa...nào!" Lãnh Mạc Thiên dáng điệu như bà mẹ trẻ, đưa thìa cháo trước mặt Tô Mộc Hy đút cho cô ăn. Tô Mộc Hy ban đầu còn chịu ăn nhưng lúc sau cô bắt đầu phát ngán. Cô đẩy đẩy tay anh ra, trề môi nũng nịu nói "Thiên, em không ăn nữa đâu...no lắm!" vừa nói vừa làm hành động xoa bụng như chứng minh điều mình nói là thật.
Lãnh Mạc Thiên nhéo nhẹ chóp mũi cô, anh cưng chiều nói "Thôi, ăn nốt miếng nữa đi nào...anh thương nha...ăn nhiều thì mới có sức khỏe mà xuất viện được chứ!" Tô Mộc Hy bĩu môi "Anh là muốn em xuất viện nhanh để cưới anh chứ j!? Em biết rõ đấy!" Lãnh Mạc Thiên bật cười "Haha cô gái này, em đúng là đi guốc trong bụng anh đấy!"
- Em không đùa đâu...không ăn được nữa thật đấy! - Cô xị mặt nói
- Em mới ăn có nửa bát cháo, làm sao đủ dinh dưỡng được?
- Anh nhìn em đi, người ta đáng nhẽ ra nằm viện phải trông gầy yếu xanh xao chứ có ai như em đâu...người có dấu hiệu béo lên, da dẻ hồng hào - Cô nhìn một lượt thân hình mình mà muốn khóc.
- Mềm mềm chút thì ôm mới thích, anh là đang lo cho cả em và anh luôn đó! - Lãnh Mạc Thiên cười gian
- Lãnh vô sỉ! - Cô lườm anh
- Haha, coi như yêu anh thương anh thì ăn nốt bát này đi nào...nha...
Thật hết chịu nổi mà! Tô Mộc Hy kêu gào trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn chịu há miệng ra để anh đút cháo cho mình ăn.
Ngoài cửa phòng bệnh, hai vệ sĩ muốn đứng nghiêm nghị giả bộ lạnh lùng cũng không được. Thiếu gia của bọn họ không ngờ lại có mặt trẻ con như vậy, đúng là chỉ có ở bên người phụ nữ này, ngài ấy mới sống thật với chính bản thân mà thôi.