Lăng Yến: Nô tì đang giao chiến với một kẻ lạ mặt, hắn ta...không phải cô ta đang muốn gặp người...
Ngọc Vy: Nè! Nói cụ thể xem nào Lăng Yến...
Lăng Yến ngắt kết nối, Ngọc Vy lo lắng ra mặt. Cô nhanh chống vội vàng, khẩn trương
“Thái tử bây giờ ta có việc, tướng công này của ta đành phải để ngài chăm sóc rồi. Tướng công ngoan,nghe lời, ta có việc ở viện của ta không thể mang chàng đi được, nhớ ăn uống đầy đủ...”
Ngôn Bạch có chút buồn, kéo áo Ngọc Vy nũng nịu nói
“Nương tử cũng cẩn thận đừng làm chuyện gì nguy hiểm, ta ở đây ngoan ngoan đợi nương tử”
Ngọc Vy gật đầu rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa xe ngựa đi mất, Minh Phong còn có chuyện muốn nói với Ngọc Vy nhưng chỉ kịp mở được khẩu hình chưa kịp nói gì Ngọc Vy đã đi mất. Minh Phong bực bội, khó chịu trong lòng
“Nói đi là đi, đến là đến, nhờ cậy còn chưa được mình cho phép, nhiều khi không biết ai lớn ai nhỏ nữa. Đúng là coi trời bằng vung mà...hừ...”
Ở viện của Ngọc Vy lúc này đang có một trận giao chiến giữa hai con người có võ công cao cường với nhau. Trận chiến giữa hai người diễn ra mắt người thường chẳng thể nhìn thấy, dưới con mắt của người thường chỉ nhìn thấy dư ảnh của họ như gió chẳng thể nhìn rõ hình hài hay hành động của họ là gì, trận chiến này có người có võ công mới có thể nhìn ra bọn họ làm gì, ở đâu.
Cuộc giao chiến diễn ra rất cam go, các chiêu thức đều nhanh, mạnh đến nỗi sân viện và cây cối xung quanh cũng khóc ròng không hiểu sao mình bị cuốn vào cuộc giao tranh này. Dù đều căng thẳng như vậy nhưng khí thế và tâm trạng của bọn họ không ai nhường ai, vừa đánh vừa nói chuyện
Áo đen: “Cô là Lăng Yến nhỉ?”
Lăng Yến: “Cô biết tôi?”
Áo đen: “Người bên cạnh nương nương không ai là tôi không biết, thêm nữa tôi cũng không phải có ý xấu chỉ là muốn gặp nương nương nói chuyện một lát thôi”
Lăng Yến: “Nói chuyện gì không biết nhưng vừa bước vào cửa đã khiêu chiến như thế này rồi chẳng biết có nói chuyện hay không?”
Áo đen cười nhạt: “Ấy za đừng căng thẳng chỉ là...dưới kia nói chuyện không tiện, ta cũng vừa muốn thử đọ sức với cô nên mới làm vậy thôi”
Lăng Yến: “Nói chuyện gì? Tại sao phải ở trên này đánh thì mới có thể nói?”
Áo đen: “Cũng chẳng có gì chỉ muốn nhắc nhở cô và nương nương nên cẩn thận nô tì kia thôi”
Lăng Yến: “Vân Trúc?”
Áo đen: “Đúng rồi chính xác cô ta, nhìn qua thì cô ta là người học võ và võ nghệ chắc chẳng tầm thường, cô cũng biết mà không phải sao! Hơn nữa cô cũng đang chưa thật lòng với nương nương nên giao đấu chút này cũng coi như là cảnh cáo cô thôi”
Lăng Yến giật mình, ngỡ ngàng sắc mặt bắt đầu thay đổi không còn bình tĩnh như trước nữa cô nghĩ
“Chuyện này là thế nào người phụ này không đơn giản, cô ta biết chuyện mình che giấu, nhưng làm sao có thể?”
Áo đen cười khi thấy sắc mặt biến dạng của Lăng Yến, vì mải suy nghĩ cô cũng thất thần lỡ một nhịp không để ý mà ăn trọn cú đá ngang bụng của áo đen
*Bịch*
Lăng Yến: “!!!! Hự...”
*Rầm*
Cú rơi rất mạnh nếu không phải người học võ thì đã gãy hết toàn bộ xương sườn. Lăng Yến nhanh chóng đã dùng nội công để tránh cú ngã đau đớn ấy nhưng ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến nội tạng khiến cô hộc ra máu
Lăng Yến: “Khụ...khụ...”
Áo đen: “Đừng lo lắng chuyện giữa cô và nương nương tôi sẽ không nói gì cả bởi chuyện gì cũng đều có sự sắp xếp của nó tôi sẽ không làm chuyện thừa thãi nên không cần lo”
A Tùng và Vân Trúc lo lắng chạy đến định đỡ lấy Lăng Yến
“Lăng Yến cô không sao đó chứ!”
Lăng Yến: “Đừng đến gần đây khụ...khụ...ở yên đó”
A Tùng và Vân Trúc nghe lời Lăng Yến không chạy đến nữa. Lăng Yến đứng dậy thẳng lưng đối mặt với áo đen
Áo đen: “Hay lắm có khí phách, yên tâm chuyện của cô đi ha, có vẻ chơi đùa vậy là đủ rồi. Nương nương không có ở đây thì thôi vậy ta nhờ cô chuyển lời cho nương nương cũng được”
Áo đen ném quả trứng vào tay Lăng Yến
“Quả trứng này giao cho cô nhờ cô chuyển nó lại cùng lời nhắn, hãy chăm sóc nó thật tốt đến một ngày trời đẹp nào đó chúng ta sẽ gặp lại đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau ta sẽ chuẩn bị trà, bánh đầy đủ để tiếp đãi, à mà nhớ dặn người đừng có mà bốc đồng đập quả trứng ra chiên nhá, làm vậy là hư đấy không được đâu. Lời cần nói đã nói rồi, ta còn nhiều việc đi trước ngươi và nương nương bảo trọng”
Áo đen nói xong nhanh như gió biến mất, lúc này Ngọc Vy mới lóc cóc khinh không nhảy qua từng mái nhà về viện