Đám vong linh quen cửa quen nẻo, lần lượt kéo người vào tiểu đạo, hiển nhiên loại chuyện này đã làm không chỉ một lần.
Đường mòn quanh co khá dài, còn có rất nhiều ngã rẽ, giống như mê cung. Bước chân của đám vong linh lại không do dự chút nào, giống như đối với địa hình rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn không cần người khác chỉ điểm, dễ dàng vượt qua tầng tầng lớp lớp mê chướng, đi tới căn nhà gỗ được che giấu ở cuối đường mòn.
Dưới mái hiên có con mèo đen đang ngủ gật, thấy Vong Linh đến, rất có linh tính kêu một tiếng, tung người nhảy vào nhà qua khe hở cửa sổ.
Ngay sau đó, trong phòng truyền ra một tiếng nói già nua, mang theo một chút ngoài ý muốn: "Ma thú trung cấp trong cốc không phải đều ở chỗ này của ta sao, chẳng lẽ còn có cá lọt lưới?"
Nghe vậy, Phượng Vũ lặng lẽ theo đuôi bừng tỉnh hiểu ra: thì ra là hoàn toàn không phải là Ma Thú Chi Vương hiện thế, tất cả đều là lão đầu này giở trò quỷ!
Cọt kẹt một tiếng, cửa gỗ bị kéo ra, một vóc người nhỏ thấp, đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm u, lão giả chậm rãi bước ra, sau khi thấy rõ Vong Linh mang tới con mồi, giận tím mặt: "Một đám phế vật! Lão tử muốn ma thú! Các ngươi dẫn người tới cho lão tử dẫn làm gì?!"
Thấy lão giả nổi giận, ngũ quan của Vong Linh trống rỗng hơi vặn vẹo, hình như rất sợ hãi, thân thể nhẹ nhàng như có như không cũng bắt đầu run rẩy. Rõ ràng, bọn chúng hết sức e ngại vị lão nhân này.
Phát tiết nóng giận xong, lão giả quát lớn: "Mang người chết trở lại thì cũng thôi đi, các ngươi lại còn dẫn người sống vào! Còn không mau đi giết nàng!"
Quát tiếp một hơi, hai mắt lão giả nhìn như vẩn đục, đột nhiên xẹt qua một tia sắc bén lợi hại như tia chớp, nhìn thẳng chỗ Phượng Vũ ẩn thân.
Thấy thế, Phượng Vũ đang ẩn ở chỗ tối cả kinh: thực lực của lão giả này không tầm thường, thế nhưng lại có thể nhanh như vậy liền phát hiện ra mình.
Bị nói ra chỗ ẩn nấp, Phượng Vũ dứt khoát thoải mái đi lên phía trước.
Cách lão giả càng gần, lòng nàng càng buộc chặt: bất kể thực lực của đối thủ trong quá khứ như thế nào, dựa vào Tinh Thần lực của mình luôn có thể cảm ứng được thực lực của bọn họ. Nhưng, nhìn lão giả không có gì đặc biệt trước mặt này, trên người lại như có một vách tường vô hình, ngăn cách tất cả dò xét chính mình ở bên ngoài!
Đối mặt với kẻ địch không nhìn thấu này, trong lòng Phượng Vũ trầm xuống. Nhưng sống lưng nàng thẳng tắp không có chút yếu đuối nào, trong mắt cũng không có chút xíu lùi bước nào. Kẻ địch sâu không lường được thì thế nào? Nếu đã không thể tránh, mạnh tay đánh một trận là được. Trong từ điển của nàng cho tới bây giờ không có từ sợ hãi, không có khuất phục nhận thua và nịnh hót lấy lòng!
Thấy ánh mắt Phượng Vũ đang kinh hoảng lại chuyển thành kiên định lần nữa, lão giả cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi sinh ra một chút hảo cảm với tiểu nữ hài quật cường này. Nếu đang ở năm đó, dựa vào mấy phần hảo cảm này hắn nhất định sẽ thả nữ hài này một con ngựa. Nhưng vài chục năm nay hắn vì làm một chuyện lớn mà ở ẩn không ra ngoài, sống một mình trong sơn cốc, một mưu đồ lớn không phải người thường là có thể tưởng tượng được. Thì sao có thể bỏ qua cho nữ hài biết được hành tung của mình.
—— tiểu nha đầu, chỉ có thể trách mạng ngươi quá xấu.
Trong lòng xẹt qua một chút tiếc nuối, lão giả không chút do dự giơ tay lên, mười ngón tung bay, thủ thế kết xuất phức tạp huyền ảo.
Đánh với rất nhiều người, Phượng Vũ chưa từng thấy qua có người ra chiêu như thế, lập tức cảnh giác hơn. Lúc nàng vừa tụ tập Thổ Nguyên Tố để phòng hộ thì lại kinh hãi phát hiện ra, mình lại không cảm ứng được một chút xíu nguyên tố tự nhiên nào!
Nàng chưa từ bỏ ý định thử lại mấy lần, nhưng trong lòng bàn tay vẫn luôn rỗng tuếch. Vốn cố hết sức nhưng lại không sử dụng được nguyên tố tự nhiên, lúc này giống như biến mất, cũng không thể hoá thành để cho bản thân sử dụng.
Chú ý tới động tác của nàng, lão giả cười khinh thường: "Tiểu nha đầu mới học ma pháp, chẳng lẽ không ai nói qua cho ngươi biết, Ma Pháp Sư gặp Ngự Linh Sư, chỉ có một con đường chết sao?"
Nghe vậy, con ngươi Phượng Vũ đột nhiên co rút lại. Nàng thấy rõ, theo thủ thế tay của lão giả, một con chim lớn toàn thân đỏ thắm dần dần thành hình trên không trung. Ánh sáng màu đỏ không ngừng lưu chuyển quanh thân con chim lớn, nó ngửa cổ lên phát ra tiếng ré dài lanh lảnh, lông trên người khúc xạ ra bóng dáng hư ảo hoa lệ không thể diễn tả!
Đây là nguyên tố ánh sáng nàng không thể quen thuộc hơn được nữa! Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà nguyên tố cũng có thể ngưng tụ thành thực thể có sinh mạng!
Giống như muốn giải đáp nghi ngờ của nàng, giọng nói lãnh khốc của lão giả lại vang lên lần nữa: "Vì ở trước mặt Ngự Linh Sư, Ma Pháp Sư hoàn toàn không thể điều động bất kỳ nguyên tố tự nhiên nào. Ngự Linh Sư, vốn là hóa linh lực thiên địa làm sinh mệnh, có thể dùng người. Tiểu nha đầu, lão phu đã 60 năm rồi chưa từng ra tay, có thể chết dưới một chiêu Chu Tước thiêu đốt tim của ta, vận khí của ngươi không tệ."
Vừa nói xong, mấy chỗ hư ảo cuối cùng quanh thân Chu Tước cũng đã chuyển hóa thành thực thể. Cánh dài vung ra, vài cái lông đỏ thẫm như máu rơi xuống. Chu Tước lại ngửa đầu ré dài lanh lảnh một tiếng, sau đó giương cánh xông thẳng về phía Phượng Vũ.
Linh lực thiên địa ngưng tụ thành thực thể mang đến uy áp cũng không phải là Phượng Vũ hiện tại có thể thừa nhận.
—— chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này?
Trong lòng Phượng Vũ vừa chuyển ý niệm này, chợt nghe Luci nhỏ giọng quát: "Đánh trực diện, hóa hỏa linh để mình sử dụng!"
Nghe vậy, Phượng Vũ không chút nghĩ ngợi phi thân lên nghênh đón, nhưng nàng không có vũ khí, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm thấy được vật thay thế, trong tình thế cấp bách, cắn răng một cái, dứt khoát đưa bàn tay về phía Chu Tước.
Lúc cách mấy thước (1 thước = 1m), hỏa diễm quanh thân Chu Tước rất cao, đã làm người ta nhượng bộ lui binh. Như Phượng Vũ là đánh gần, quả thực là không muốn sống nữa.
Cắn chặt răng, liều mạng kiềm chế hơi nóng quanh thân mà người thường khó có thể chịu được, Phượng Vũ điều động tất cả ý chí để gắng gượng, trong lòng lẩm nhẩm chú ngữ triệu tập nguyên tố. Nhưng trong tay vẫn không nắm được cái gì hết.
—— thất bại sao? Không, sư phụ sẽ không nói không nắm được, thử một lần nữa!
Khi thử đến lần thứ ba thì thân thể Phượng Vũ đã bị Chu Tước hỏa diễm cắn nuốt tất cả. Nhưng trong lòng bàn tay rõ ràng cảm ứng được Nguyên Tố lực quen thuộc, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh!
Hóa nguyên tố tự nhiên quanh thân của đối phương để bản thân sử dụng, bản thân từ từ cường đại thì đồng thời kiêu ngạo của đối thủ cũng giảm theo. Nhận ra điểm này, Phượng Vũ dứt khoát không để ý tới đau đớn trên người, chỉ hết sức chuyên chú, tay nắm lại chuyển toàn bộ hỏa linh thành sức mạnh của mình.
Sức mạnh thuần túy dồi dào không ngừng tràn vào cơ thể, thân thể Phượng Vũ lặng lẽ xảy ra chút biến đổi.
Vốn tóc bị cháy sạch lại trở nên đen nhánh lần nữa, hơn nữa ngày càng sáng bóng. Da thịt bị lửa thiêu cháy đen lại trở nên trắng nõn lần nữa, hơn nữa lại càng mịn màng như ngọc. Thậm chí ngay cả thân thể của nàng, cũng cao thêm mấy centimet, vốn là thân hình gầy nhỏ, một vài vị trí đã im lặng trở nên đẫy đà hơn. . . . . .
Chu Tước hỏa diễm, vốn là có thể làm vạn vật Dục Hỏa Trọng Sinh (chết đi sống lại). Nhưng người bình thường dính vào hỏa diễm hung mãnh bá đạo nhất thiên hạ này, không phải bị thương nặng chính là mất mạng. Làm sao còn mạng để thể nghiệm được hiệu quả ngạc nhiên của nó chứ?
Dưới sự chỉ điểm của Luci, Phượng Vũ liều mạng không chịu thua chơi liều, cộng thêm thực lực đủ nên mới thành công xoay chuyển cục diện này.
Cảm thấy lực lượng cuồn cuộn không ngừng rời khỏi mình, Chu Tước sợ hãi thét dài một tiếng, liều mạng tránh thoát bàn tay Phượng Vũ, dồn lực để bỏ chạy về phía sau. Nhưng vốn là lông ở phần đuôi hoa mỹ lại bị hung hăng kéo xuống, thân thể của nó cũng vì vậy mà ước chừng nhỏ đi một nửa, giống như một con gà con bị nhổ hết lông, bộ dáng muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
"!"
Chu Tước thiêu đốt tim xem như là tuyệt kỹ thành danh của lão giả, nếu không phải sống một mình trong cốc nhiều năm chưa từng động thủ, ngứa ngáy khó nhịn, hắn cũng sẽ không giết gà dùng đao mổ trâu* mà đối xử với một nữ hài. Nhưng chính là một kích này nhìn như nắm chắc, lại bị cô gái dùng kỳ chiêu liên tiếp hóa giải! Ngược lại chém "Đao mổ trâu" đứt đoạn.
*Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, tỉ dụ làm chuyện nhỏ, hà tất tiêu phí Đại Lực Khí, cũng là không muốn Chuyện bé xé ra to . Giết: Xử trí, chấp hành, làm; Gà: Bé nhỏ không đáng kể chuyện nhỏ, việc nhỏ vật; Ngưu đao: Có cường đại công năng, năng lực đại đích nhân hoặc vật.
—— lai lịch nữ hài này là gì? Vì sao lại biết một chiêu này? Chẳng lẽ nàng là ——
Lão giả đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Mấy chục năm không thấy, tu vi của ngươi thụt lùi, Ban Tư."