Hai chữ hoàng hậu nhẹ nhàng nói ra, trong sân học viện to như vậy nhất thời yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó có thể tin: Hoàng hậu? Phượng Vũ nói vòng tay của nàng là hoàng hậu tặng, điều này sao có thể!
Sắc mặt hiệu trưởng lập tức từ u ám sáng lên: "Viết thư quá chậm, Lão sư thay ngươi truyền lời nhắn đi." Với trí tuệ của hắn, suy nghĩ thêm một chút liền nghĩ thấu vòng tay này là Lạc Tây Á tặng cho hoàng hậu, tuyệt sẽ không dính dáng đến chuyện của Đồng gia.
Nói xong, cánh tay hiệu trưởng khẽ vạch một cái, sau đó không khí trước mặt run lên xảy ra hiện tượng kỳ diệu. Trong nháy mắt, Thủy Nguyên Tố rối rít hội tụ, biến thành một Thủy Kính. Mặt kính lắc lư mấy cái, dần dần hiện ra một tòa kiến trúc rộng lớn cùng khí thế trang trọng. Mọi người liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, đó là nội thành hoàng cung.
Ngay sau đó, một nữ tử đoan trang mỹ lệ, đầu đội kim quan xuất hiện bên kia Thủy Kính: "Lão sư, ngài hiếm khi tìm ta, là có chuyện gì sao?"
"Có người tỏ vẻ hoài nghi với lai lịch vòng tay ngươi tặng cho tiểu nha đầu này, cho nên muốn mời ngươi vì nàng chứng minh." Nói xong, hiệu trưởng tránh sang bên cạnh mấy bước, để mọi người hoàn toàn nhìn thấy hoàng hậu ở bên kia Thủy Kính.
"Tại sao phải hoài nghi? Chẳng lẽ đồ Bổn cung tặng lai lịch bất chính sao?" Mặc dù tính tình dịu dàng, bị người nghi ngờ hoàng hậu vẫn có chút không vui như cũ, "Vòng tay của Tiểu Phượng Vũ vốn là Lạc Tây Á tặng cho Bổn cung, Bổn cung và Tiểu Phượng Vũ hợp nhau, cho nên tặng lại cho nàng. Như vậy đã đầy đủ rõ ràng chưa?"
Chưa kịp trả lời, mọi người chỉ nghe được một tiếng bịch. Thì ra là, Yến Oanh Oanh thấy tình thế nghịch chuyển, vừa vội vừa sợ, mà lại bị sợ đến mức té xỉu trên đất.
Thấy tay chân co giật đáng khinh, mọi người không khỏi thầm mắng một tiếng: Đáng đời! Phượng Vũ vốn định tính toán với nàng chuyện dính dáng tới Lăng Tử Minh, thấy thế ngược lại khinh thường ra tay: so đo với đối thủ như heo, sự thật chính là ô nhục chính mình.
Lúc này lực chú ý của mọi người hoàn toàn bị hoàng hậu thu hút, không ai chú ý tới Lăng Tử Minh lúc nhìn thấy chân dung hoàng hậu, sắc mặt biến đổi. Vốn là ánh mắt lãnh khốc, trong nháy mắt tràn đầy quyến luyến cùng oán hận, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng cũng cực kỳ bi thương.
Hoàng hậu cũng không để ý đến Lăng Tử Minh biến mất trong đám người. Sau khi pháp thuật đưa tin được thu hồi, nàng vẫn tức giận chưa bình ổn lại như cũ: nghe hiệu trưởng giải thích nói là nữ hài gây khó dễ cho Phượng Vũ kia là vị hôn thê của Đồng Tân, bình thường tính tình an tĩnh, ai cũng không ngờ nàng sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Tại sao nàng đột nhiên làm như vậy? Chẳng lẽ có người xúi giục sao? Hôm qua Đồng Mạc Uyên đã bị lưu đày, hiện tại ở Đế Đô người có thể để ý tới sự kiện này, chỉ có Lạc Tây Á!
Vốn trải qua chuyện âm thầm giết người lúc trước, trong lòng hoàng hậu đã sinh ra bất mãn với Lạc Tây Á. Hiện tại lại cho rằng chuyện này do Lạc Tây Á mà ra, lại càng tức giận với hắn thêm một phần nữa, lập tức liền sai người kêu hắn tới, quở trách một trận.
Đáng thương cho Lạc Tây Á, vốn tưởng rằng mẫu hậu gọi mình qua là tuyên bố "Giảm hình phạt", ngược lại không ngờ lại tiếp nhận một trận giáo huấn, không khỏi cúi đầu ủ rũ.
Đối với hắn hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chợt nghe tiếng cung nữ cung kính bẩm báo truyền đến ngoài cửa: "Khởi bẩm hoàng hậu, Tế Tư đại nhân cầu kiến."
"Tế Tư?" Hoàng hậu có chút giật mình: Cam Ma La đã vài chục năm chưa từng rời khỏi Hoàng Đô, lần này vì sao đột nhiên lại tới đây? Chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, nàng không để ý tới chuyện cho Lạc Tây Á lánh đi, ra lệnh cho cung nữ mau mời đối phương vào.
"Nhiều năm không gặp, hoàng hậu ngài vẫn phong thái hơn người như trước."
Mặc dù Cam Ma La đã qua trung niên, bề ngoài lại vẫn trẻ tuổi như cũ. Mặt mày mang theo nồng nặc mùi son phấn, ngược lại rất tương xứng với giọng nói âm nhu của hắn.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ bị người chỉ chõ sau lưng, cười nhạo hắn là Thỏ Gia. Nhưng không có bất kỳ ai dám cười nhạo Cam Ma La, không chỉ bởi vì một thân hắn là tu vi Ma Pháp Sư cấp hoàng giả, hơn nữa là bởi vì sau lưng hắn là Quang Minh Thánh Điện.
Ở Tát Lanka, không ai dám đối kháng với Quang Minh Thánh Điện. Cho dù vì chuyện năm đó, hoàng hậu có phê bình kín đáo với hắn, nhưng lúc nhìn thấy hắn cũng không dám biểu lộ ra bất kỳ bất mãn nào.
Khiêm tốn mấy câu, sau khi làm lễ chào hỏi lẫn nhau, hoàng hậu không nhịn được hỏi: "Xin hỏi ngài đột nhiên giá lâm Đế Đô, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"
Cam Ma La khẽ mỉm cười: "Hoàng hậu không cần khẩn trương, lần này ta tới đây, cũng chỉ vì xem một chút náo nhiệt thôi, cũng không có chuyện quan trọng gì."
Nói xong, hắn nhìn thấy vẻ mong đợi của Lạc Tây Á bên cạnh, ra sức nháy mắt với mình, trong lòng mỉm cười một cái, đối với bộ dạng không thể nào lên bàn tiệc này hắn nhìn không thuận mắt. Trong miệng lại nói: "Nếu Tam điện hạ không có việc gì, đúng lúc đi theo ta cùng xem các trận đấu tranh tài, nhìn xem một chút mấy năm nay Tây Phong Đại lục lại có thêm những cao thủ nào."
Hoàng hậu không thể không cho Tế Tư thể diện: "Được rồi, Tiểu Á, mấy ngày nay ngươi hãy theo bồi Tế Tư đại nhân. Nhớ thu hồi tính tình, đừng gây thêm phiền phức cho Tế Tư."
"Mẫu hậu yên tâm!" Lạc Tây Á chỉ coi lần Cam Ma La tới này là đặc biệt giải vây cho mình, vừa nghĩ tới sau này có thể thoát khỏi nỗi khổ cấm túc, lập tức không nén nổi mặt mày hớn hở.
Hoàng hậu đương nhiên sẽ không nghĩ đơn giản như vậy. Sau khi tiến Tế Tư đi, trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ, lo lắng không thôi: từ khi Cam Ma La tới Tu Tháp, mỗi lần hắn ra mặt chưa từng có chuyện tốt. Lần trước hắn đến Đế Đô, liền lập tức lấy lời của tên tiên đoán ép mình chia lìa với máu mủ ruột thịt. Lần này, lại không biết vì sao mà đến?
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt liền đến ngày thi đấu đầu tiên.
Sáng sớm, Phượng Vũ và Luci cùng nhau đi tới sân đấu. Chỉ thấy phía trước vốn là đường cái rộng rãi bị người tới xem trận đấu chen lấn tới mức nước chảy không lọt, quán rượu bên cạnh lại càng có người ngang nhiên mở cuộc đánh cược, đặt cược tuyển thủ thắng thua.
"Ngày thi đấu đầu tiên đã náo nhiệt thế này, xem ra cuộc thi đấu Thiên Không thật sự là có ảnh hưởng rất lớn."
"A Vũ, ngươi phải cẩn thận. Mấy ngày trước Vân Sâm Lam lại cảm nhận được hơi thở của Cam Ma La, với tính tình của hắn, đến Đế Đô chắc chắn có toan tính, ngươi phải cẩn thận đừng bị cuốn vào."
"Sư phụ, nên cẩn thận là ngươi. Kết quả rút thăm hôm qua, ngươi là người thứ nhất ra sân đấy."
"Ha ha, ngươi không tin tưởng ta sao?"
"Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút."
Đang nói chuyện phiếm, Phượng Vũ đột nhiên "Ồ" một tiếng: "Thì ra Lăng Tử Minh cũng tới dự thi."
Nhớ tới còn chưa cảm ơn đối phương chuyện ngày đó nói giúp mình, Phượng Vũ bước lên phía trước, lên tiếng chào: "Lăng Tử Minh, ngươi cũng tới đây."
Quay đầu lại thấy là Phượng Vũ, vẻ mặt tàn khốc của Lăng Tử Minh hơi giãn ra một chút: "Thì ra ngươi cũng ở đây."
Nhớ tới mấy lần gặp hắn, hầu như hắn đều đang đánh nhau hoặc săn thú, Phượng Vũ không khỏi nói: "Hình như ngươi rất thích đánh nhau quyết liệt, khó trách sẽ đến dự thi."
Một câu nói không có gì đặc biệt, lại làm Lăng Tử Minh đột nhiên lặng im. Khi Phượng Vũ đang hoài nghi mình có nói bậy hay không thì chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng nói: "Bởi vì so với lòng người phức tạp hay thay đổi, ta càng thích loại trò chơi thắng bại rõ ràng này hơn."
Loại tâm tình này Phượng Vũ đã từng có, bởi vì đoán được sơ sơ chỗ khúc mắc của Lăng Tử Minh, cộng thêm coi như hợp ý với hắn, liền khuyên hắn một câu: "Trưởng bối cũng là người, khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm. Nếu trách móc nặng nề quá mức lại không muốn tha thứ, nói không chừng sau này sẽ có lúc hối tiếc không kịp. Cái gọi là ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ , những lời này dù sao ngươi cũng nên nghe qua."
Lăng Tử Minh hơi lộ vẻ cảm động, ánh mắt chuyển thành như có điều suy nghĩ.
Thấy thế, Phượng Vũ biết hắn cần thời gian suy nghĩ tiếp nhận, liền nói sang chuyện khác: "Ngày đó cảm ơn ngươi nói chuyện giúp ta."
Lăng Tử Minh lắc đầu một cái: "Không có gì, ngươi sớm có chuẩn bị, hoàn toàn không cần ta ra mặt."