"Một tiểu quỷ Linh Sĩ cấp năm, vài Đấu Sĩ hạ cấp cao nhất, còn có một tiểu quỷ hạ cấp cao nhất vừa mới bắt đầu tu luyện ma pháp. Bây giờ ngươi còn chưa phải đối thủ của bọn họ."
Phượng Vũ nghe xong, bình tĩnh nói: "Đã như vậy, trước tiên chúng ta hãy tránh đi."
"Hả?" Luci có chút kinh ngạc liếc nhìn đồ đệ mới này. Thông thường mấy tiểu quỷ bỗng nhiên lấy được lợi ích từ tiền bối, phần lớn sẽ vui mừng đến choáng váng, cho dù gặp phải kẻ địch trên cả thực lực của mình, cũng sẽ kêu gào không chịu nhượng bộ, trông cậy vào sư phụ của mình giúp đỡ đẩy lùi quân địch, mình thì núp ở một bên, chờ sau khi kẻ địch bị đánh ngã nhảy ra diễu võ dương oai.
Luci nảy ra ý định nhận Phượng Vũ làm đồ đệ, là vì coi trọng thiên phú trác tuyệt của nàng, đối với tính tình của nàng cũng không hiểu rõ. Vừa nghe nàng lập tức nói như thế, trong lòng đối với đệ tử chín chắn rất hài lòng, vẫn muốnthử thêm một lần: "Có muốn sư phụ ra tay đuổi bọn chúng đi giúp ngươi không?"
"Tạ ơn sư phụ, chỉ là không cần. Ta và những người này cũng không có thù hận gì, cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt. Đã như vậy, cần gì nhờ người ra tay. Còn nữa, nếu sư phụ mê muội cưng chiều, sẽ khiến đệ tử tạo thành thói quen mọi việc đều tìm ngài ra mặt, vậy thì là đồ bỏ đi rồi." Phượng Vũ kiên quyết cự tuyệt đề nghị của Luci.
"Ha ha, nói thật hay! Có chí khí!" Hiện tại Luci đối với đồ đệ này vô cùng hài lòng: thiên phú cao, tính tình trầm ổn, qua một thời gian, thành tựu không có giới hạn!
Bên này Thủy Ma thú cũng không quan tâm tính tình Phượng Vũ như thế nào. Nàng để ý, là Luci chỉ tùy ý đã nói ra được số lượng người tới và tu vi của chúng. Đây là chuyện mà một ma thú trung cấp như nàng cũng không làm được. Hơn nữa, ngay cả đệ tử loài người yếu đuối của hắn có thể dùng một chiêu đánh bại mình. Xem ra, chắc chắn tu vi của Luci hơn xa mình!
Tu vi dù chênh lệch một cấp, thực lực cũng đã cách biệt một trời. Người cấp thấp khi đứng trước người cấp cao, kết quả luôn luôn là chịu chết.
Ý thức được sự khác biệt giữa mình với bươm bướm nhìn như nhu nhược này, trong lòng Thủy Ma thú là một mảnh thê lương. Nhưng lại không cam lòng mất đi đứa bé như vậy.
Nội tâm của nàng đang rối rắm có hay không mạnh dạn đòi lại đứa nhỏ từ Phượng Vũ thì Luci cũng đã lạnh lùng nói với nàng: "Bổn tọa mượn con thú nhỏ của ngươi dùng một thời gian, một tháng sau sẽ trả cho ngươi. Đến lúc đó sẽ dùng một bình đan dược nhị phẩm làm quà đáp lễ, như thế nào?"
"Nhị, nhị phẩm đan dược?"
Thủy Ma thú nhất thời nghẹn lời. Nhị phẩm đan dược đương nhiên có sức hấp dẫn lớn, nhưng nàng càng hy vọng lập tức được ôm đứa bé vào lòng. Nhưng là, đối mặt cường giả thực lực cao hơn mình, cho dù hắn ngang ngược bắt đi đứa bé, nàng cũng không thể làm gì. Hiện tại đối phương không những chủ động nói một tháng sau sẽ trả đứa bé lại cho mình, hơn nữa còn có thêm quà đáp lễ. Thái độ này đã là tương đối khiêm nhường. Nếu nàng còn ngu muội dây dưa, làm không tốt sẽ chọc đối phương tức giận.
Dù tính khí Thủy Ma thú nóng nảy, nhưng cũng không phải loại đầu óc ngu si, nếu không cũng sẽ không bộc lộ hết tài năng với người cùng tộc, tu luyện thành ma thú có thực lực mạnh nhất Mê Vụ Cốc.
Sau khi thông suốt đạo lý đó, mặc dù hoàn toàn không bỏ được đứa nhỏ mới sinh đã rời xa mình, nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Ta...ta đồng ý. Đứa nhỏ này phiền toái tiền bối chiếu cố giúp."
Luci cao ngạo gật gật đầu, coi như đã biết.
Cổ họng Thủy Ma thú phát ra một tiếng thở dài miễn cưỡng, lặn xuống nước bơi về hang động. Ảnh hưởng của việc điểm yếu chí mạng bị khống chế, cộng thêm hao phí hơi sức để sinh đứa nhỏ, đã ép khô sức lực toàn thân nàng, khiến nàng không còn lực đối nghịch với kẻ khác.
Ở bên này, Luci rời khỏi hổ phách đã nửa ngày, màu sắc trên thân lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, càng ngày càng trở nên mờ nhạt. Chú ý tới điểm này Phượng Vũ liền vội vàng nói hắn không cần gấp gáp.
"Không có việc gì, phong ấn chưa cởi ra hết, khi ta ra ngoài, linh lực tiêu hao sẽ tăng gấp bội." Luci lạnh nhạt nói, "Chờ ta đưa ngươi đến chỗ an toàn trước, sau ——"
Phượng Vũ ngăn lại nói: "Không cần, hay là người trở lại hổ phách tu dưỡng trước đi."
"Hả? Vậy còn ngươi? Ngươi làm sao thoát thân?"
"Ta có thể dùng Tật Phong Thuật mới học vừa rồi, nhanh chóng bỏ chạy."
"Biện pháp này không tệ." Luci gật đầu một cái, bởi Phượng Vũ thông minh độc lập, đánh giá nàng lại cao hơn một tầng.
Dưới khế ước phong ấn cường đại, lực lượng của hắn đã sắp bị hao sạch, nếu như không lập tức trở lại trong phong ấn, đến khi linh lực hoàn toàn biến mất, muốn phục hồi năng lực lại càng không biết phải chờ tới lúc nào. Vì vậy hắn vội vàng dặn dò Phượng Vũ một tiếng phải cẩn thận, liền vội vã bay vào bên trong hổ phách.
Cất hổ phách vào túi vải bên người, Phượng Vũ ôm lấy viên thịt tròn đang muốn ngưng tụ Phong nguyên tố rời đi, sau khi chú ý động tĩnh chung quanh, biểu tình dừng lại một chút.
—— nàng và Luci hơi lơ là một chút: vừa rồi khiếp sợ uy áp của Thủy Ma thú, bọn ma thú không dám lộ diện, hiện tại cảm nhận được Thủy Ma thú đã quay về hang động, liền ào ào đi ra.
Ở trong mắt chúng, thực lực Phượng Vũ ngay cả nhất cấp cũng chưa đạt, sau nhiều ngày kìm nén như vậy, vừa lúc dùng làm món khai vị.
Đối mặt ngày càng nhiều hình dáng khác nhau xông ra chung quanh, mắt thú phóng ra tia hung ác, Phượng Vũ không chút nào sợ hãi. Theo bản năng vuốt ve an ủi viên thịt nhỏ đang sợ hãi, nàng đưa tay vào ngực, lấy ra một cái bình sứ, đổ bột ở bên trong khắp chung quanh, vẽ ra một vòng tròn bao lấy chính mình.
Cơn gió thổi qua, mùi đặc trưng của bột thuốc theo gió bay lên, bay vào trong mũi bọn ma thú, làm chúng không hiểu sao trong lòng sinh ra sợ hãi. Sau vài giây giằng co, vốn là ma thú khí thế ào ào xông tới, vậy mà đã giảm hơn một nửa.
Nhìn hết thảy, khóe môi Phượng Vũ hiện lên một chút tươi cười. Nếu không có chuẩn bị, sao nàng dám tự tiện xông vào Mê Vụ Cốc? Đây chỉ là nàng xem từ trong sách, đặc biệt mua dược liệu chế thành một trong các phương thuốc. Nếu bọna thú còn có dị động, nàng không ngại khiến chúng nếm thử một chút tư vị của phương thuốc khác nữa.
Một bên kia, sau khi nghe tiếng ma thú gào thét nhóm người Lâm Tần Kiệt lập tức nhanh chóng gấp rút chạy vào trong cốc, nhìn thấy phía trước tràn ra một nhóm lớn ma thú, ngạc nhiên dừng bước.
"Mẹ nó, ta nói thế nào bên ngoài lại không có ma thú , thì ra tụ tập tại nơi này." Lâm Tần Kiệt thực lực cấp năm hoàn toàn không đặt lũ ma thú thực lực từ cấp ba trở xuống này trong mắt, bản tính hiếu chiến khiến hắn hưng phấn nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị khai chiến.
Một bên, thiếu nữ băng sơn nhắc nhở: "Phần lớn là Thủy Ma thú có dị động, chúng ta phải nhanh đuổi theo vào, nếu không công sức lần này liền uổng phí."
"Chậc, vốn tưởng rằng có thể hoạt động chân tay đây."
Lâm Tần Kiệt tiếc nuối nói, sau đó phân phó tùy tùng, không được hiếu chiến, chỉ cầu có thể tiến bước.
Cũng may bọn ma thú cũng không có đánh ý tứ, trừ vài đầu ngay mặt đụng vào ở ngoài, một số thậm chí còn vòng qua đám người bọn họ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Bộ dáng vội vội vàng vàng, quả thật giống như đang lẩn trốn khó khăn.
Thấy thế, thiếu nữ băng sơn suy đoán: "Nhất định Thủy Ma thú xảy ra chuyện! Chúng ta mau vào đi!"
"Được!" Một cước đạp bay một con Hoa Liễn Xà cản đường, Lâm Tần Kiệt lớn tiếng đáp.
Mấy người toàn lực đi tới, hơn nửa canh giờ, liền xông tới bên đầm nước vừa phát ra dị thường. Vậy mà, làm bọn họ không ngờ tới là, nơi này cũng không có Thủy Ma thú.
Trấn tĩnh lại lần nữa, chỉ thấy bên bờ đứng mấy con sáng móng tốn hơi thừa lời, thật thấp gầm thét ma thú, vây một cô gái nhỏ gầy ở giữa, ánh mắt tham lam rục rịch, lại như đang sợ hãi điều gì.
"Là nàng?"
Sau khi thấy rõ dung mạo thanh lệ của cô gái, thiếu nữ băng sơn không nhịn được nhỏ giọng hô ra tiếng.