Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt, mọi người sợ ngây người, người phục hồi tinh thần đầu tiên chính là Phượng Vũ. Nàng đỡ lấy Phó Tư Đường đã thay mình ngăn cản đao, thấy máu chảy ra từ vết thương của hắn tất cả đều là màu đen, không khỏi vừa giận vừa sợ: “Ngươi ở trên đao bôi loại độc gì? !”
Thích khách vẫn cúi đầu thấy mọi chuyện đã không thể cứu vãn, định cá chết rách lưới, ngẩng cao đầu lên, vạch ra tóc che kín nửa bên mặt, oán độc nhìn Phượng Vũ: “Cư nhiên không có giết chết ngươi, thật là đáng tiếc!”
Nhận ra đối phương là Yến Oanh Oanh, trong bụng Phượng Vũ không khỏi trầm xuống. Nàng biết tính cách cố chấp của nữ nhân này và người bị bệnh thần kinh không khác nhau lắm, chắc chắn sẽ không Die nd da nl e q uu ydo n dễ dàng giao ra thuốc giải, một tay ôm lấy Phó Tư Đường, một tay lấy ra Giải Độc Đan tự bào chế cho hắn ăn vào, mặt khác lại vò nát mấy viên thoa lên vết thương của hắn.
Thấy Phượng Vũ quan tâm mình, trong lòng Phó Tư Đường chỉ cảm thấy trước nay chưa từng thỏa mãn như vậy, ngay cả vết thương ở ngực bị trúng độc hình như cũng không còn khó chịu: “Phượng Vũ, cám ơn. . . . . .”
“Tư Đường, người nên nói cám ơn chính là ta, còn có thật xin lỗi, đẩy ngươi cuốn vào trong thị phi .”
Yến Oanh Oanh ánh mắt lạnh nhạt nhìn động tác Phượng Vũ, không ngừng cười lạnh nói: “Đừng lãng phí tâm tư, vô dụng thôi! Đây là kịch độc gia truyền của Đồng gia, chuyên dùng để xử trí phản đồ của gia tộc, cơ bản không có thuốc giải! Đồng gia gia giao nó cho ta, là muốn cho ta quyền giết cái tên phản đồ Đồng Trì kia, nhưng ta biết nguồn gốc của tất cả tai họa đều ở trên người ngươi. Đáng tiếc đứa ngốc này xuất hiện lại thêm phiền toài, nếu không ta nhất định có thể diệt trừ ngươi báo thù thay cho Đồng gia!”
Vừa dứt lời, trên mặt Yến Oanh Oanh lập tức bị đánh một bạt tai: “Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám tổn thương hắn! Ngươi lại dám làm tổn thương đệ đệ của ta !”
Nhanh chóng che đi nửa khuôn mặt bị sưng lên, Yến Oanh Oanh dời ánh mắt oán độc về phía tay của Phó Tư Tuyền: “Ngươi cũng không phải người tốt gì, lấy ta ra sai khiến, xui khiến ta khiêu khích Phượng Vũ, hại ta ở trong trường học mất đi đất đặt chân! Cuối cùng thậm chí ngay cả Đế Đô cũng không thể ở, còn bị lưu đày tới vùng đất hoang ở phía Tây ! Nếu không như vậy, tại sao ta lại xâm nhập vào cung để ám sát Phượng Vũ? ! Đệ đệ ngươi chết quả thật đáng đời!”
“Ngươi. . . . . .” Phó Tư Tuyền giận không kìm được, vừa vội vừa sợ, còn muốn đánh lại Yến Oanh Oanh, lại bị Lâm Tần Kiệt một phen bắt được mánh khoé.
“Thật sự là ngươi xúi giục nàng tới hại Phượng Vũ, cuối cùng lại hại đến Tiểu Phó?” Lâm Tần Kiệt khó có thể tin được hỏi.
Phó Tư Tuyền không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn và Tiếu Ôi Ôi, trên mặt lộ ra mấy phần hốt hoảng, ê a nói: “Ta. . . . . . Đó là có nguyên nhân. . . . . .”
Mặc dù nàng đang phủ nhận, nhưng nét mặt và lời nói của nàng đã bán đứng nàng. Tiếu Ôi Ôi thất vọng: “Tại sao ngươi muốn hãm hại Phượng Vũ? Uổng công ta thích ngươi xem ngươi như thân tỷ tỷ (tỷ tỷ ruột thịt), không ngờ ngươi lại là thứ người như thế!”
Từ trước đến giờ luôn tự cho là mình đúng, khi Phó Tư Tuyền nghe được lời trách cứ, lập tức nóng nảy, không che giấu nữa: “Câm mồm! Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do của ta! Ngươi cái gì cũng không hiểu, có tư cách gì trông nom ta?”
Sau khi nghe lời súc phạm vô lý đó, Phó Tư Đường nằm ở trong ngực Phượng Vũ cũng lộ ra vẻ thất vọng: “Tỷ. . . . . . Ngươi quả nhiên còn nhúng tay chuyện của ta. . . . . .”
“Tỷ tỷ là vì muốn tốt cho ngươi! Ta đã sớm nói với ngươi, năm nay ngươi tiếp cận nữ nhân sẽ mang đến cho ngươi bất hạnh! Ngươi xem, ngươi hiện tại không phải ngươi bị trúng độc rồi sao? Nếu ngươi sớm nghe ta thì những chuyện này đâu có xảy ra!”
“... Tỷ! Chẳng lẽ tỷ không nghĩ chuyện nữ nhân kia ám sát Phượng Vũ và làm ta bị thương thật ra là vì tỷ xúi giục sao? Nếu trước đây không phải do tỷ xui khiến thì sao nàng ta có thể đặt chân vào Đế Đô? Làm sao nàng ta có thể bí quá hóa liều rồi sinh ra ý nghĩ ám sát người khác?”
Phó Tư Đường cố hết sức nói xong, máu đen chảy ra từ ngực càng nhiều, thậm chí thuốc cũng bị tách ra. Phượng Vũ cả kinh nói: “Tư Đường, đừng nói chuyện, ta sẽ thử dùng một chút thuật chữa thương!”
Phó Tư Tuyền cơ bản không nghe lời nói của đệ đệ, chỉ một mặt la ầm lên: “Ngươi buông Tư Đường ra! Nếu như không phải bởi vì ngươi, hắn làm sao sẽ bị thương? ! Nơi này không tới phiên ngươi giả dạng người tốt!”
Nói xong, nàng không để ý Phó Tư Đường đang bị trọng thương, một phen kéo cánh tay của hắn, chỉ nghĩ kéo hắn từ bên cạnh Phượng Vũ ra.
Thấy nàng ngang ngược như thế, Phượng Vũ không kìm được lửa giận. Phóng ra một chiêu Lôi Thuật không chút lưu tình ép nàng ta lui về sau, trách cứ: “Ngươi hại Tư Đường đến nước này còn chưa đủ? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn bị độc phát mà chết sao?”
Mặc dù tức giận vì người này không biết nặng nhẹ, nhưng nể tình nàng là tỷ tỷ của Phó Tư Đường, Phượng Vũ vẫn xuống tay lưu tình, sức mạnh của pháp thuật phóng ra [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) không lớn, thậm chí ngay cả bên cạnh nàng cũng không đánh đến, chỉ muốn ép nàng lui về sau mà thôi. Nhưng Phó Tư Tuyền như bị đạp trúng cái đuôi, hét ầm lên: “Ngươi chẳng những muốn hại đệ đệ của ta! Còn muốn giết ta! Lời tiên đoán của ta quả thật không sai, ngươi chính là khắc tinh của Phó gia! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Yến Oanh Oanh bị bệnh thần kinh, dù sao cũng bởi vì vị hôn phu chết đi, coi như là tình hữu khả nguyên (*). Phó đại tiểu thư hại thân đệ đệ trúng kịch độc, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ngược lại đi chỉ trích người cứu hắn mới là hung thủ, lại điên cái gì nữa đây?
(*): về tình có thể lượng thứ
Phượng Vũ không thể nhịn được nữa, sau khi thi triển thuật chữa thương vì Phó Tư Đường, lại lấy ra thuốc khác bảo Lâm Tần Kiệt đắp lên cho hắn, bản thân thì đi tới trước mặt Phó Tư Tuyền, hung hăng cho nàng một quyền!
“A. . . . . .”
Phó Tư Tuyền ôm bụng, đau đến ngũ quan vặn vẹo, vừa muốn nổi giận, lại nghe Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Một quyền này là thay Tư Đường đánh. Không phải ngươi chỉ chịu chút nỗi đau da thịt thôi sao, thế nhưng hắn lại đang trúng kịch độc, khổ sở không thể thắng được ngươi! Chẳng lẽ ngươi không biết tất cả là ai tạo thành sao?”
“Ta. . . . . .” Phó Tư Tuyền định phản bác lại, Phượng Vũ lập tức cắt đứt nàng.
“Thiên tài chiêm tinh thì thế nào? Đừng tự cho mình là đúng! Lời tiên đoán của một mình ngươi hại Lăng Tử Minh bị đuổi khỏi cung, làm cho Hoàng hậu khổ sở cả đời, đến chết cũng không biết lời tiên đoán giả dối đó đã hại mẹ con nàng chia cắt nhau! Tử Minh rộng lượng không tính toán với ngươi, không ngờ ngươi lại không biết tỉnh ngộ, hại người khác còn chưa đủ, ngay cả đệ đệ mình cũng muốn hại!”
Sau khi biết được lời tiên đoán nói Lăng Tử Minh là mầm mống tai họa là bị người dẫn dụ ngụy tạo ra, Phó Tư Tuyền vẫn cố ý tránh chuyện này, lúc này bị Phượng Vũ không chút lưu tình chỉ ra, không khỏi giận đến phát run, nhưng những lời Phượng Vũ nói hoàn toàn có đạo lý, nàng cơ bản không có biện pháp cãi lại, chỉ có thể suy yếu vô lực đáp lại: “Ta không có hại Tư Đường, ta làm sao sẽ hại Tư Đường.”
“Ngươi không có trực tiếp hại hắn, nhưng những việc làm của ngươi, cuối cùng lại hại hắn bị thương! Nếu như không phải là ngươi xúi giục, Yến Oanh Oanh làm sao có thể đến hành thích? Tư Đường như thế nào lại bị loại võ công mèo quào này thương tổn được? Không cần nói tiên đoán cái gì nữa, xưa nay ý nghĩ của thần tao nhã khó dò, ngươi vọng tưởng nắm giữ được đường đi của vận mệnh, như thế thực sự ngông cuồng!”
Lời nói Phượng Vũ giống như búa hung hăng đập trúng phòng ngự yếu ớt nhất trong tim của Phó Tư Tuyền, khiến nàng sụp đổ hô to: “Không, thuật Chiêm tinh của ta là năng lực trời cho, nếu Quang Minh Chư Thần cho ta thiên phú này, chính là cho phép ta nhìn được thiên cơ! Ta không có sai!”
“Nhưng ngươi bị người lợi dụng nói ra lời tiên đoán giả dối, thì thể hiện cái gì? Mười sáu năm trước ngươi cho Hoàng thất lời tiên đoán đã sai rồi, chẳng lẽ hiện tại lời tiên đoán cho Tư Đường cũng là chính xác? Cuối cùng, cả sự kiện kia đều là ngươi châm dầu vào lửa! Hung thủ hại Tư Đường lâm vào nguy hiểm không phải là của ta, ngược lại là chính ngươi —— tỷ tỷ đại nhân tự cho là đúng!”
Phượng Vũ càng nói càng tức, giọng nói cũng lạnh hơn trước: “Nếu như không phải nể mặt Tư Đường, ta đã sớm giáo huấn loại nữ nhân tự cho là đúng như ngươi. Nếu như ngươi còn một chút đầu óc, cũng không cần hồ đồ la lối om sòm nữa, ngăn cản ta chữa thương cho Tư Đường .”
Nói xong, Phượng Vũ không để ý tới Phó Tư Tuyền đang ngây người, trở lại bên cạnh Tư Đường, cầm lấy băng vải trên tay tên Lâm Tần Kiệt chân tay vụng về, cẩn thận băng bó giúp Tư Đường .
Lời nói Phượng Vũ mặc dù không khách khí, lại hết sức có đạo lý. Ép Phó Tư Tuyền vẫn cố ý trốn tránh sai lầm của mình không thể không nhìn thẳng bản thân. Đang chuyên chú thi triển thuật chữa thương của mình vì Phó Tư Đường, bộ mặt Lâm Tần Kiệt càng thêm khẩn trương đứng ở bên cạnh bạn tốt. Ngay cả Tiếu Ôi Ôi dieendaanleequuydonn từ trước đến giờ thân thiết với Phó Tư Tuyền, lúc này cũng là toàn tâm toàn ý đặt ở trên người Phó Tư Đường, ai cũng không rảnh để ý tới nàng.
Thấy thế, trong lòng Phó Tư Tuyền chỉ cảm thấy trước nay chưa từng bất lực và thê lương như vậy, nhìn lại đệ đệ hô hấp càng ngày càng yếu ớt, giống như mạng sống lúc nào cũng có thể dập tắt, nàng không chịu nỗi, đôi tay che mặt lao ra khỏi phòng trong tuyệt vọng.
“Tỷ. . . . . .” Phó Tư Đường lo lắng lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó liền hoàn toàn mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt trong ý thức của hắn cuối cùng cũng có tia minh bạch, Phó Tư Đường cho là mình chết chắc rồi.
Nhưng không biết qua bao lâu, khi hắn mở hai mắt ra thì lại thấy mái vòm của phòng khách hoa lệ trong hoàng cung, ngực một hồi mát mẻ, một hồi đau đớn. Mặc dù khó chịu, nhưng chân thật nói cho hắn biết, hắn chưa chết.
“Ngươi đã tỉnh?”