Lặng yên nằm ở trên giường.
Miếng bịt mắt và dây da đã không còn cần thiết nữa nên đã sớm được tháo ra.
Tấm rèm che nắng được kéo che đi, phòng ngừa đôi mắt của cậu lâu ngày không nhìn sẽ thấy khó chịu.
Chỉ có nguồn sáng duy nhất là đốm lửa nhỏ bốc lên khói thuốc.
Trì Diễm nhìn về phía nguồn sáng kia.
Nguồn sáng kia đột nhiên sáng lên, hắt lên đôi má hơi hõm vào của người đàn ông.
Thích Thủ Lân hít vào phổi một hơi, từ từ thở ra một làn khói trắng: "Lâu rồi không gặp, Trì Diễm."
Trong bóng tối, Trì Diễm nhìn mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ kia. Ánh mắt một lần rồi lại một lần miêu tả dáng vẻ kia. Vẻ mặt cũng không kiềm chế được nữa.
Không biết là nên khóc hay nên cười. Trong không khí duy chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cậu ngồi dậy, chăn bông mềm mại trượt xuống. Ánh mắt của alpha có khả năng ưu việt nhìn trong đêm tối, ngay lập tức bị thu hút bởi những vết hôn chi chít trên người cậu.
Bất kể có nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa.
Cũng đều không đủ.
"Đúng vậy...... Lâu rồi không gặp." Trì Diễm cố gắng nở một nụ cười. "Anh khỏe không?"
"Không tệ." Thích Thủ Lân nhẹ giọng nói ra một câu.
Nhưng cũng không có nghĩa là tốt.
"Còn em?"
Không đợi Trì Diễm đáp lời, Thích Thủ Lân liền tự mình trả lời: "Nhìn không tệ lắm."
"Hôn hai người đàn ông trong cùng một đêm, trong đó có một tên còn muốn cùng hắn lên giường."
"Điện thoại thì cùng với phụ nữ nói chuyện hơn hai tháng. Từng ngủ với nhau chưa?"
"Bọn họ có biết xung quanh em cùng lúc có bao nhiêu người không?"
"Những ngày tháng qua sống rất vui vẻ nhỉ."
Trì Diễm rũ mắt, không nói lời nào.
Thích Thủ Lân chỉ mới rời khỏi cậu có nửa năm.
Nhưng bản thân cậu lại cảm thấy như trôi qua cả một đời người —— cậu cũng đã nhìn thấy hôn lễ của hắn trong giấc mơ của mình.
Rồi cho đến khi hắn có con.
Rồi cả những đứa con sau đó.
Từ khi hắn có sợi tóc bạc đầu tiên, đến hai bên thái dương lấm tấm hoa râm, và sau đó bạc hết cả đầu.
Từ lúc cơ thể hắn còn cao lớn rắn rỏi, cho đến dáng vẻ già nua lưng gù.
Cậu đã nghĩ đến cả một đời người của Thích Thủ Lân.
Hắn sẽ con cháu đầy đàn, sẽ oai phong một cõi, sẽ vạn sự như ý.
Sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ.
Chỉ là bên cạnh hắn không có vị trí của cậu.
Bản thân cậu chỉ là một hòn đá ven đường mà hắn ngẫu hứng muốn nhìn thử hai cái, cầm lên rồi nhìn thoáng qua đôi chút.
Có thể nhẹ nhàng buông xuống cũng đã là một đặc ân to lớn lắm rồi.
Sao có thể để hắn mang cậu bên ngươi và chu du khắp chốn được.
"Cũng...... cũng khá tốt." Nương theo bóng đêm bao lấy, Trì Diễm nuốt nước mắt chua xót.
Đồng thời cũng bóp chết đi điều mà cậu từng lấy hết can đảm của mình ra để cố gắng.
"Tôi có thể đi được chưa...... tôi muốn về nhà." Trì Diễm nhìn quanh để tìm quần áo.
Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ngủ với Thích Thủ Lân, mặc dù lần này là bị giam cầm, cưỡng hiếp và làm nhục.
Nhưng nghĩ đến việc người này Thích Thủ Lân, thì mọi thứ dường như rất bình thường.
Hắn là loại người như thế nào, Trì Diễm cảm thấy cậu có thể đoán được, nhưng không hiểu được.
"Nơi này không phải chính là nhà của em hay sao, em còn muốn trở về nơi nào nữa." Thích Thủ Lân dập tắt điếu thuốc mà đi tới.
Trì Diễm sững sờ, tùy ý để những ngón tay vương mùi thuốc lá kia mơn trớn gò má và cổ mình.
Thảo nào cậu đã nghĩ bản thân bị tên lạ mặt nào đó cầm tù.
Trước giờ, cậu chưa từng nhìn thấy Thích Thủ Lân hút thuốc bao giờ, kể cả lúc Thích Thủ Lân bao nuôi Văn Yển, hắn thậm chí còn ban tử lệnh cho Văn Yển là không được hút thuốc nữa mà.
Trì Diễm nhìn xung quanh, xác nhận đây không phải là căn phòng nhỏ mà cậu đã thuê. Nhưng cũng không phải là nhà của Thích Thủ Lân. Chắc hẳn là nơi nào đó trong khối bất động sản của hắn. Bèn lắc đầu: "Không phải, nơi này không phải là nhà của tôi."
"Được thôi, chúng ta về nhà." Thích Thủ Lân giũ một chiếc áo sơ mi ra và mặc vào cho cậu.
Lâu rồi không mặc quần áo, lúc mặc lên người, còn cảm thấy có chút khó chịu.
Trì Diễm nhìn hắn đang cài từng chiếc cúc áo cho mình, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "Tôi phải về chỗ ở của tôi, không phải đến Ngự Hồ Cảnh Uyển."
Ngự Hồ Cảnh Uyển chính là căn biệt thự hai tầng nơi mà Thích Thủ Lân thường ở, tọa lạc trong khu dân cư.
Thích Thủ Lân đang giúp cậu cài cúc áo, ngón tay dần đi lên, nắm lấy cằm cậu: "Trì Diễm."
"Có phải em ước gì tôi chết đi hay không."
"Nếu tôi chết, thì em sẽ được tự do."
"Rồi sau đó đi tìm vị đàn chị kia của em, hay là Diêu Thanh Thanh gì đó?"
Trái với những người khác, lúc Thích Thủ Lân tức giận không hề lớn tiếng rống giận hay hét lên
Giọng diệu của hắn càng nhẹ thì cơn giận của hắn càng lớn.
Trì Diễm chỉ cảm thấy cằm của cậu bị niết đến đau, đành phải vươn tay nắm lấy tay của Thích Thủ Lân.
Tay của cậu vốn cũng không còn bao nhiêu sức, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ, Thích Thủ Lân liền buông tay.
"Tôi không có, Thích Thủ Lân......" Trì Diễm dịu giọng, nghiêm túc mà nói. "Tôi không có thích ai cả."
"Tôi chỉ cảm thấy, anh không cần thiết phải làm vậy...... không cần phải đối xử với tôi như thế này."
"Thời gian đầu chúng ta tiếp xúc đúng thật là có chút khó chịu, nhưng mà sau này không phải là mọi chuyện cũng rất bình ổn hay sao."
Cái nhìn hung tợn trong mắt của Thích Thủ Lân dần phai nhạt.
"Khá ổn, thật sự đó. Tôi đặc biệt cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh đã cổ vũ tôi, chỉ dẫn tôi, giúp đỡ tôi."
Trì Diễm cũng không biết vì sao bản thân có thể diễn đạt những lời nói này một cách trôi chảy đến vậy.
"Có thể cùng anh đi qua một quãng đường, đúng thật là kiếp trước tôi đã cứu một dải ngân hà."
Những lời nói nghe có vẻ khó chịu này khiến cho thần kinh cảnh giác của Thích Thủ Lân lại căng chặt.
"Cho nên, xem như nể tình mối quan hệ tốt đẹp ngày xưa của chúng ta......"
"Chúng ta có thể gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình (1) có được hay không."
(1) Câu này nguyên văn là hảo tụ hảo tán (好聚好散) á (Mình tham khảo bản dịch từ group Vficland)
"Định mệnh của anh rất tốt. Anh Khúc...... Anh ấy cũng rất tốt bụng, lúc anh nằm trên giường bệnh không dậy nổi, anh ấy vẫn luôn túc trực ở bên cạnh...... Anh có biết xác suất gặp được định mệnh là bao nhiêu không? Tôi nói cho anh biết......"
"Im miệng." Gân xanh hai bên thái dương của Thích Thủ Lân giật nảy. "Gặp định mệnh thì sao?"
"Trì Diễm, em từng gửi cho tôi cái gì, em có nhớ rõ không?"
Trì Diễm lập tức im miệng.
Vậy mà Thích Thủ Lân đã nhìn thấy những thứ kia sao.
Cậu vốn tưởng nó sẽ bị coi như thư rác mà xóa đi chứ.
Thích Thủ Lân đang nói đến món quà sinh nhật mà Trì Diễm tặng cho hắn cách đây đã lâu.
Thứ mà Trì Diễm tặng cho hắn cũng không có là quý giá cả.
Chỉ là một trang web nhỏ.
Đó là tên miền mà Trì Diễm đã bỏ tiền ra mua và tự mình thiết kế giao diện, toàn bộ nội dung đều viết về Thích Thủ Lân.
Trong đó, Trì Diễm đã viết rất nhiều chuyện về hắn.
Lần đầu nhìn thấy Thích Thủ Lân, cảm thấy hắn lạnh lùng và ngoài tấm với như thế nào.
Lần đầu đi ăn lẩu bò với Thích Thủ Lân, rồi sau đó cảm hắn không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, thậm chí còn có chút cô độc và đáng thương.
......
Lần đầu khoác lên người bộ âu phục mà Thích Thủ Lân đã lựa chọn, cảm giác bản thân như cô bé lọ lem được cô tiên phù phép, rồi trở nên vô cùng tự tin.
Từng chút từng chút một, nó giống như một cái 《 Nhật ký quan sát Thích Thủ Lân 》vậy.
Điều nực cười là ở bên nhau lâu như thế vậy mà bọn họ không có một bức ảnh chụp chung nào. Tất cả đều là dựa vào Trì Diễm tự mình làm ra, cắt hình ảnh của cả hai rồi ghép lại với nhau.
Ảnh chụp của Thích Thủ Lân là do Trì Diễm cắt ra từ một quyển tạp chí.
Hắn hiếm khi lộ mặt trước truyền thông đại chúng, mà thay vào đó thường bố trí những người phát ngôn cho công ty để ứng phó.
Vì vậy, bức ảnh của buổi phỏng vấn này cực kỳ quý hiếm.
Tông màu chủ đạo là xám trắng, nhiếp ảnh gia bắt giữ được một phần tư sườn mặt của hắn, làm nổi bật lên ngũ quan (2) ưu việt. Mặc dù vẻ mặt của hắn rất điềm tĩnh và ôn hòa, nhưng hắn tựa như một đấng tối cao, nắm giữ quyền sinh sát của nhân loại.
(2) Ngũ quan (năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình); thường chỉ các khí quan trên mặt
Đơn giản nhưng tinh xảo, cùng với thông điệp của xí nghiệp Minh Trì tình cờ trùng hợp.
Còn có bức ảnh chụp Trì Diễm là lúc cậu đang đi làm thêm, trời nắng chói chang. Cậu mặc một bộ tây trang không quá vừa vặn, tóc ướt đẫm mồ hôi, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Trì Diễm phóng to bức ảnh của mình, sánh vai với Thích Thủ Lân, độ phân giải không đủ khiến cho ảnh có hơi mờ.
Phảng phất nếu làm như vậy thì cậu có thế đứng cùng với hắn.
Bây giờ nghĩ lại, tựa như lấy một hòn đá bị ném đi đem cặp với một viên ngọc phỉ thúy vậy.
Cuối cùng là kết thúc với một bức phác họa đơn giản.
Là Trì Diễm đã nhân lúc Thích Thủ Lân ngủ mà lén bò dậy để vẽ.
Dáng vẻ của Thích Thủ Lân lúc đang say giấc, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn của cậu, một cánh tay cứng cáp duỗi ra. Vẻ mặt là dáng vẻ hiếm khi mà có được một đêm yên giấc.
Cậu chỉ cảm thấy nét vẽ của bản thân quá vụng về, không tài nào miêu tả được một phần vạn nét đẹp của khung cảnh này.
Còn viết tay một câu: Hãy để em đến yêu anh, để cho em làm người nhà của anh.
Ký tên là Trì Diễm.
Khi đó, cậu không biết Thích Thủ Lân vì chuyện với Khúc Ngọc Thành mà tâm lý vướng bận, cả ngày buồn bực không vui. Trì Diễm chỉ có thể cố gắng hết sức mà thỏa mãn dục vọng của hắn, hy vọng có thể an ủi hắn một chút.
Cậu ngây thơ cho rằng mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp.
Thích Thủ Lân là một người không gì là không làm được, không có thứ gì có thể ngăn cản được hắn.
Nhưng cậu nào biết thứ mà Thích Thủ Lân chống lại chính là "bản năng", là "định mệnh".
Miễn là tên miền Internet được thanh toán thường xuyên, nó sẽ luôn được lưu lại nơi đó cho khách hàng.
Trì Diễm sau đó nhớ đến, nhưng vẫn cứ để ở đó.
Nếu ở trong hiện thực, mối quan hệ của bọn họ không được người khác coi trọng và chấp nhận. Vậy thì trong thế giới ảo của Internet, vẫn còn một nơi để cho cậu giữ lấy ý nghĩ này.
Có thể vào một lúc nào đó trong tương lai, cậu không còn nhớ đến việc gia hạn tên miền nữa. Đó chính là lúc cậu đã thật sự quên đi Thích Thủ Lân.
Tác phẩm hoàn chỉnh đầu tiên trong sự nghiệp lập trình viên nhỏ bé này, sẽ theo số liệu xóa bỏ, mà hoàn toàn biến mất.
Không để lại một chút dấu vết nào.
Tựa như những điều nhỏ nhặt, tình yêu nhút nhát sợ phải nói ra này vậy......
Tựa như chưa từng tồn tại.
"Ồ......" Trì Diễm gật đầu. "Tôi cực kỳ hối hận, sớm biết như thế thì đã không gửi nó đi bằng email hẹn giờ rồi."
"Quên đi, cũng không có gì. Anh cứ coi như đó là một trò đùa đi."
Thích Thủ Lân trầm mặc một lúc, nhìn cậu chằm chằm.
Trì Diễm cho rằng hắn sẽ lần nữa làm gì đó với cậu, nên trong lòng đã sẵn sàng.
Không ngờ, Thích Thủ Lân chỉ cúi người xuống ôm cậu lên.
Một tay nâng mông, một tay ôm eo. Nhẹ nhàng như ôm một chiếc lông vũ.
"Em nên cười, Trì Diễm." Hơi thở nhẹ nhàng và nóng bỏng của Thích Thủ Lân phun lên ngực cậu, môi lưỡi mềm mềm và ướt át liếm láp và hôn từ cổ men lên gò má, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang cố chấp mím chặt của cậu.
"Người đàn ông của em lại một lần nữa từ địa ngục bò ra."
*
Lời tác giả:
Đến! Muộn!! Rồi!!!
Hôm nay sẽ cùng mấy chị em nói chuyện phiếm điên cuồng bùng nổ luôn!
Kết luận: Thích dựa vào cái gì trên áng văn mà làm nhân vật chính, dựa vào cái gì mà làm công, rồi dựa vào cái gì mà thể hiện sự quyến rũ của mình chứ hả?!
Không sai, chỉ bằng việc hắn biến thái thôi đó. (Tuyệt vời!)