Cậu nhìn đứa bé nằm trong trung tâm ở cữ, nho nhỏ, làn da đầy vết nhăn. Nhóc vừa mới bú sữa xong, đang nằm ngủ ngon lành.
Tinh thần của Chu Nguyên Lê vẫn rất tốt, cực kỳ phấn khích khi kể về những gì đã xảy ra trong ngày sinh nở hôm đó. Tuy rằng Vạn Duệ Dương đã đi vào hỗ trợ sinh sản, nhưng cuối cùng anh vẫn phải ra ngoài. Cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả mở miệng chửi bới cũng không có sức, chỉ nhớ rõ cuối cùng cô đã làm ra một hành vi vô cùng khiếm nhã với Vạn Duệ Dương.
Vạn Duệ Dương nhanh chóng giữ cô lại, nói rằng hiện tại cô không cần phải nhắc lại đâu.
Trì Diễm cười nhẹ, hai người họ vẫn cứ không chút thay đổi mà vui vẻ trêu đùa nhau như thế. Sau này khi con của bọn họ lớn lên, hẳn cũng sẽ là một người tràn đầy vui vẻ như thế.
Nhớ đến trong bụng mình giờ cũng có một sinh linh như thế, cảm xúc trong lòng của Trì Diễm không khỏi có chút lẫn lộn.
"Em ôm bé nó một cái đi." Chu Nguyên Lê nói.
Trì Diễm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Em không ôm đâu...... em sợ mình làm nó ngã mất."
Chu Nguyên Lê bế đứa bé đưa qua: "Thật ra rất đơn giản...... Tam Hỏa Nhi cũng sẽ làm ba mà......"
Vừa nói ra những lời này, cậu dường như cho rằng Chu Nguyên Lê đã biết chuyện cậu mang thai. Thế nhưng Vạn Duệ Dương chỉ khẽ lắc đầu với cậu.
Trì Diễm đã có rất nhiều phản ứng trong ba tháng đầu tiên, chóng mặt và nôn mửa là chuyện thường ngày. Thích Thủ Lân chăm cậu tựa như vàng như ngọc, hận không thể luôn ôm lấy cậu vào lòng, ngậm chặt trong miệng. Còn có một nhóm người nghiên cứu chế độ ăn uống cho Trì Diễm, theo dõi tình trạng sức khỏe cho phu nhân. Cả việc xã giao và đối ngoại đều bị đẩy đi, ngày ngày đều đợi Trì Diễm tan làm.
Ngay cả dì Khâu, người quản gia lý trí luôn giữ vững được sự khách quan và trung lập, cũng lén nói với Trì Diễm: Hai người đơm hoa kết trái như thế này đúng là tốt quá.
Trì Diễm cũng không dám nhìn bà. Cậu và Thích Thủ Lân vậy mà cũng xem là "đơm hoa kết trái" ay sao?
Kết cục của Mạc Tây Lâm vẫn luôn ghìm chặt trong lòng cậu. Trì Diễm đã bí mật tìm kiếm tung tích của vụ việc đó, đứa con gái của bọn họ đã không chọn đi theo bố, mà chọn sống với ông bà ngoại. Tông An vẫn kết hôn với ngôi sao kia, hẳn cũng không quan tâm lắm đến quyền nuôi con, cứ mặc nhiên để con gái đi rồi đều đặn gửi tiền chu cấp mà thôi.
Sự việc có vẻ như đã lắng xuống như thế đó. Tông An vẫn là ngôi sao lớn được mọi người săn đón, cùng với người yêu mới kết hôn, cuộc sống rất đỗi thuận buồm xuôi gió.
Không có một ai nhắc đến Mạc Tây Lâm cả. Cho dù có, cũng chỉ là một bức ảnh chụp anh mỉm cười đã bị đóng dấu bốn chữ "tên beta khốn kiếp" màu đỏ như máu mà thôi.
Vì sao không sống tiếp chứ? Trì Diễm nhìn bức ảnh chụp anh mỉm cười chói mắt kia mà muốn mắng anh ngốc nghếch, sao phải liều mạng chứng minh với tên Tông An kia làm gì, để rồi vị ngôi sao nổi tiếng kia vẫn mặc nhiên được người người ủng hộ như thế, thậm chí đến một cái liếc mắt nhìn anh lần cuối cũng không có, ngay cả đuôi lông mày đều chỉ mang theo tức giận và chán ghét.
Trì Diễm không thể cười nổi.
Sau đó, cậu nằm mơ. Mơ thấy bản thân cậu nhảy khỏi đài hoa, nằm trên nền đất lạnh băng, cả người ướt đẫm. Cúi người nhìn xuống, có thể thấy rằng sinh linh trong chiếc bụng nhô cao kia đã không còn sống nữa......
Trì Diễm đột nhiên tỉnh giấc, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Thai nhi trong bụng dường như cũng trở nên bất an, bồn chồn do ảnh hưởng bởi sự lo lắng của ba. Điều này khiến cho cậu không thể nào ngủ được nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, rồi một mình ngồi lặng người trên ghế sô pha. Sau đó, đứa bé dường như đã bình tĩnh hơn một chút, cơn buồn ngủ lại ập đến, bào thai yếu ớt kia tựa như muốn biểu lộ cảm xúc qua cơ thể của ba (?).
Đương lúc mơ màng, có người đến bế cậu lên. Cái ôm của người đó không tính là ấm áp, nhưng cũng đủ rộng rãi và vững chãi, kiên cố và vững vàng như hòn núi cao. Trì Diễm nói mớ mấy câu, cuối cùng cũng yên bình vào giấc.
Kết quả kiểm tra định kỳ không tốt lắm. Trì Diễm có dấu hiệu trầm cảm trong thời gian mang thai, thai nhi so với tháng có phần nhẹ hơn. Dù không phải điều gì quan trọng, nhưng vẫn phải chú ý. Bác sĩ cũng đưa ra lời khuyên vô cùng đơn giản: Người bạn đời cần phải bầu bạn và dùng pheromone trấn an thai phụ nhiều hơn. Việc xoa diệu bằng pheromone này đặc biệt quan trọng.
Trì Diễm thản nhiên nói rằng bản thân cậu mắc chứng vô cảm pheromone. Bác sĩ cũng không bị cậu làm sợ: "Trao đổi qua chất dịch cũng vô dụng à?"
Thích Thủ Lân đứng ở phía sau xoa bóp lấy bả vai sau lưng của Trì Diễm, cười nói: "Hữu dụng".
Bác sĩ lại lật xem kết quả kiểm tra lần trước, lẩm bẩm nói: "Độ phân giải alpha của bố rất cao, nhưng ba là beta lại có pheromone rất loãng và mắc chứng vô cảm pheromone...... Hai người vậy mà có thể ở bên nhau, đúng là quái lạ mà. Khổng chỉ thai phụ cần pheromone, mà đứa bé cũng cần pheromone. Nếu không, cả hai người họ tựa như đang hành hạ lẫn nhau vậy......"
Sau khi bác sĩ rời đi, Thích Thủ Lân đột nhiên cúi đầu lại gần. Trì Diễm vội vàng che gáy mình lại: "Anh đừng có đánh dấu tôi mà, đau lắm đó."
Thích Thủ Lân cười khẩy: "Em nghĩ gì vậy hả, hôn môi cũng có thể trao đổi chất dịch mà."
Nói xong cũng không đợi Trì Diễm nói gì nữa mà liền hôn lên môi cậu.
Trì Diễm lúc này mới hiểu ra, lúc trước khi hôn nhau với Thích Thủ Lân, khẩu giao cho hắn, cắn vai hắn đến độ chảy máu rồi sau đó bùng lên cảm giác từng tế bào đều như muốn nổ tung, cảm giác mãnh liệt đó, đều là do pheromone của Thích Thủ Lân mang đến. Nhưng giờ đây khi hôn hắn lại hoàn toàn khác, có lẽ do cậu đang mang thai, tiếp nhận pheromone của hắn tựa như một dòng nước ấm gột rửa toàn thân vậy, đến cả đứa bé cũng an tĩnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn tiếp nhận pheromone của bố, giống như được dỗ ngoan vậy, đừng làm cho ba của con khó chịu.
Mặc dù quá trình trao đổi chất lòng cơ thể cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau khi kết thúc, điều này càng khơi dậy nỗi sợ hãi và lo lắng sâu sắc hơn cho Trì Diễm—— điều này có nghĩa rằng cậu không có cách nào rời khỏi Thích Thủ Lân được.
Mặc dù Thích Thủ Lân không yêu cầu cậu bất cứ điều gì, không ép cậu bày ra vẻ mặt tốt với hắn, cũng không ép cậu làm tình. Thậm chí còn có thể nhanh chóng phát hiện Trì Diễm đang cố kìm nén ham muốn đối với pheromone của hắn, hắn liền ngay lập tức liền dâng lên cho cậu tất cả sự dịu dàng và tình yêu của hắn.
Trì Diễm nằm nghiêng, ôm bụng, để mặc cho Thích Thủ Lân liếm láp khắp người mình. Từng lỗ chân lông đều đang tham lam mà hấp thụ pheromone của hắn. Cơ thể khi mang thai cũng nhạy cảm như tâm trí vậy, Trì Diễm không cần thủ dâm, cũng bị hắn liếm đến rùng mình mà bắn ra. Thích Thủ Lân tách chân cậu ra, cẩn thận liếm sạch tinh dịch đặc sệt. Đây là một sự trao đổi chất lỏng cơ thể mà không cần phải quan hệ tình dục.
"Dễ chịu hơn chút nào không em?"
Thích Thủ Lân dán sát lồng ngực vào lưng cậu, vòng tay ôm lấy chiếc bụng căng tròn của cậu. Trì Diễm không muốn trả lời, bởi vì cậu không thể phủ nhận được, cũng không thể nói ra mấy lời như "dễ chịu" hay "thoải mái" với hắn.
Trì Diễm thật sự nghi ngờ Thích Thủ Lân đã đầu độc bản thân cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quỳ xuống cầu xin nước bọt và tinh dịch của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân cũng với đồng loại của hắn liên minh lại, vừa trong vừa ngoài, giam cầm cậu, tra tấn cậu.
"Trì Diễm, gả cho anh đi." Thích Thủ Lân dùng chóp mũi thân mật mà cọ lên dấu răng đã phai nhạt trên làn da trên gáy cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp, nhưng vẫn kiềm lại ham muốn cắn lên.
"...... Không cần." Trì Diễm giống như chú trai vậy, đóng chặt vỏ lại. "Nếu anh muốn đứa bé này, tôi sinh ra là được rồi."
Cậu không muốn trở thành Mạc Tây Lâm thứ hai.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Bé ngây thơ không bao giờ làm điều gì mà cậu cho là sai trái.
Tôi đương nhiên cũng yêu anh, nhưng tôi sợ rằng anh ban cho tôi lựa chọn quá đỗi tuyệt vời rồi sau đó quay lưng bỏ đi, lúc đó tôi ở nơi này sẽ rất tuyệt vọng, trong mắt người khác tôi cũng sẽ trở nên cực kỳ xấu hổ và tủi nhục, tôi sợ rằng tôi đến cả bản thân mình cũng không giữ được nữa mất.