Đặc biệt là một người như Thích Thủ Lân cũng không ăn những món đã để qua ngày. Vì thế, việc mua nhiều thức ăn cùng một lúc như vậy rất kỳ quái.
"Là ngài ấy căn dặn đấy chứ, ngài ấy bảo mấy ngày nay cần phải bổ sung thật nhiều sức lực." Dì Khâu giải thích với cậu. "Cậu cũng phải ăn đó."
Trì Diễm thầm nghĩ cậu sao có thể so với hắn được...... Nhưng mà Thích Thủ Lân thật sự có thể ăn nhiều như vậy à?
Vào thời điểm này, cậu chưa nhận ra được lượng thức ăn bất thường này có ý nghĩa gì.
Có một sự việc xấu hổ đã xảy ra vào cuối giờ làm việc hôm nay —— Trì Diễm tình cờ gặp Diêu Thanh Thanh lúc đang tìm Chu Nguyên Lê ở dưới lầu.
Lần trước, Thích Thủ Lân đã gửi ảnh giường chiếu của cậu cho cô gái này. Sau đó thì Trì Diễm mới phát hiện ra, vừa lo lắng vừa tức giận, cậu hận không thể bóp chết Thích Thủ Lân. Nhưng thu hồi tin nhắn lại cũng không thể, thế nên cậu đành phải gửi tin nhắn xin lỗi Diêu Thanh Thanh. Nhưng bên kia không có trả lời cậu.
Có lẽ là do tức giận, cũng có thể là lảng tránh cho vơi đi nỗi xấu hổ.
Trì Diễm cảm thấy bản thân cậu như một tên cặn bã chơi đùa với tình cảm của người khác vậy.
"Chào cậu, Trì Diễm." Diêu Thanh Thanh vui vẻ chào hỏi cậu. Trì Diễm cảm thấy ánh mắt lảng tránh hiện tại của mình càng giống với một tên phụ bạc hơn.
"Úi chà! Suýt chút nữa thì chị quên mất!" Chu Nguyên Lê vỗ vỗ đầu. "Lúc trước chị đã giới thiệu hai em với nhau rồi nhỉ, hiện tại tiến triển sao rồi?"
Trì Diễm ấp úng mà không trả lời được.
"Làm bạn với Trì Diễm vui lắm ạ, đúng không nè?" Thiếu nữ nghiêng nghiêng đầu, cười với cậu. Trì Diễm không biết nói tiếp như thế nào. Nhận được tấm hình như vậy hẳn sẽ cảm thấy rất xúc phạm, thế nhưng cô còn ở trước mặt của Chu Nguyên Lê mà thể hiện tình cảm tốt đẹp với cậu.
"Vậy thì tốt rồi, mấy em nói chuyện với nhau nhiều chút nhé." Chu Nguyên Lê còn kịch liệt nháy mắt với Trì Diễm. Sau đó còn cho hai người họ không gian riêng để nói chuyện.
"...... Thật xin lỗi......" Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp gặp mặt xin lỗi Diêu Thanh Thanh. Diêu Thanh Thanh khẽ lắc đầu: "Giữa chúng ta không có chuyện gì hết."
Thật sự không có gì cả. Thế nhưng những dòng tin nhắn mà Diêu Thanh Thanh gửi đến cậu, lại chứa đựng sự mềm mại và chờ mong đến thế.
Nhưng là Trì Diễm không có cách nào đáp lại được.
Diêu Thanh Thanh nhìn sợi dây chuyền trên cổ cậu, vươn tay gõ gõ: "Trên người cậu đột nhiên có mùi pheromone, là do cái này à?"
"Đúng vậy." Trì Diễm kéo mặt dây chuyền thủy tinh ra khỏi lớp áo. "Tôi mắc chứng vô cảm pheromone nên không thể tự chủ phóng ra pheromone được. Cho nên mới thử cách trích dịch trong cơ thể ra như thế này."
"Đã có ai nói cho cậu biết pheromone của cậu có mùi hương như thế nào chưa?"
"Cái này thì...... chưa có." Thật ra là chưa có ai cảm nhận được pheromone của cậu cả. Có lẽ là do pheromone của cậu quá đỗi bình thường, không khiến cho người khác để ý đến.
"Tôi cảm thấy nó giống như......" Diêu Thanh Thanh đến gần, ngước mắt nhìn Trì Diễm. "Giống như một tấm chăn ấm áp, quấn chặt lấy nhau, tỏa ra hơi ấm nồng."
"Là mùi hương mà loài mèo rất thích."
Thích Thủ Lân lạnh mặt, ngón tay từng nhịp gõ vào vô lăng.
Quả nhiên đến đón Trì Diễm tan làm là một quyết định chính xác, mặc dù cậu là một người vừa nhìn qua không có điểm nào hấp dẫn cả, nhưng đâu đó vẫn có người phát hiện ra điểm tốt của cậu.
Sao lại trở thành như vậy chứ?
Tốt nhất là đừng ai cảm thấy cậu đẹp hết.
Tốt nhất không ai biết nhìn ra nét đẹp của cậu.
Tốt nhất là không ai thích cậu hết.
Nếu như thế...... thì hắn có thế nắm chặt cậu trong tay mình.
Thích Thủ Lân lái xe quá nhanh, Trì Diễm cảm thân như đang ngồi trên hỏa tiễn vậy. Về đến nhà, đồ ăn trên bàn cũng đã dọn xong, dì Khâu thế nhưng đã về từ sớm.
Trì Diễm lúc đang ăn cơm đã nghĩ, tốt quá, hôm nay Thích Thủ Lân không có phát điên.
"Khoảng thời gian trước tôi có đi kiểm tra sức khỏe." Thích Thủ Lân nói rồi đưa cho cậu một đống giấy khám sức khỏe. Thật ra hắn không cần phải nói cho Trì Diễm, thế nhưng Trì Diễm vẫn nhận lấy. Dù sao thì đống thuật ngữ y học này cậu cũng chả hiểu được.
"Bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt." Thích Thủ Lân trực tiếp nói cho cậu biết kết luận, Trì Diễm gật gật đầu, có một câu như vậy là tốt rồi.
Thích Thủ Lân lại nói tiếp: "Ngoài trừ việc kiểm tra định kỳ, tôi còn đến khoa sinh sản. Biến động pheromone cũng đã ổn định, t*ng trùng hoạt động cũng rất tốt."
Trì Diễm sửng sốt một lúc, loại chuyện này hắn nói với cậu làm gì?
Alpha thu lại nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập sự cố chấp.
Hắn duỗi tay sờ lên gò má cậu: "Vào kỳ phát tình lần này, tôi nhất định sẽ làm em mang thai."
Trì Diễm cảm thấy đống giấy tờ kiểm tra sức khỏe trên tay nóng đến mức phỏng tay, vô ý làm rơi xuống sàn, đột ngột đứng lên: "Anh đang nói cái quái gì thế hả?!"
"Tôi rất nghiêm túc." Thích Thủ Lân nhặt những tờ giấy khám sức khỏe xong xuôi, lúc đứng lên nhìn Trì Diễm, xung quanh con ngươi thế nhưng đã bắt đầu hiện lên màu đỏ nhàn nhạt. "Kỳ phát tình của tôi đến rồi."
Lúc Trì Diễm bị hắn ấn ở trên giường, cậu cảm thấy lòng bàn tay của hắn nóng kinh khủng, nhiệt độ bản thân cậu bình thường đã cao rồi, giờ phút này hắn quá thật như phát sốt vậy.
"Thích Thủ Lân...... ưm......" Đầu lưỡi đang xâm nhập của hắn cũng nóng rực như than hồng. Trì Diễm nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, cậu thậm chí không thể cử động được.
Khoảng thời gian cấm dục lúc trước, thật ra là để chuẩn bị cho kỳ phát tình lần này. Thích Thủ Lân còn cân nhắc xem liệu thể lực của Trì Diễm có thể trải qua cùng hắn bảy ngày được hay không.
"Tôi sẽ không mang thai đâu." Trì Diễm thở hổn hển sau nụ hôn nghẹt thở, nắm lấy bàn tay đang cởi quần của cậu ra của Thích Thủ Lân. "Anh...... nếu muốn có con, thì nên đi tìm omega đi."
Thích Thủ Lân đứng dậy từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cậu, duỗi tay móc lấy sợi dây chuyền trên cổ cậu ra, không trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu: "Tôi đã khuyên em không nên đeo nó nữa......"
"Em có biết hay không, chỉ cần nhìn thấy em mỗi ngày thôi tôi cũng đã khó lòng kìm nổi. Hơn nữa mùi pheromone của em......"
"Như đang quyến rũ tôi vậy."
Thích Thủ Lân hôn khắp cơ thể cậu, phần ngực yêu thích nhất của hắn cũng được chăm sóc đặc biệt. Bị mút đến nỗi hai đầu ti trở nên mềm mại đỏ hồng, xinh xắn. Thích Thủ Lân dùng răng nanh chà xát chúng nó: "Chờ đến khi em tiết sữa, không biết đầu v* lõm này có được cải thiện hay không nhỉ."
"Ngực trướng sữa sẽ căng lớn hơn một chút,lúc xoa hẳn sẽ rất sướng......"
Trì Diễm dùng chân đá hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn bắt được, rồi thuận thế tách hai chân cậu ra rồi đỉnh vào.
Lâu rồi không làm, lần này Trì Diễm cảm thấy nước mắt của cậu như bị đâm đến trào ra.
Ngực của bọn họ áp sát vào nhau, Thích Thủ Lân từng chút từng chút, đâm vừa mạnh lại vừa sâu. Mặt dây chuyền hình quả cầu thủy tinh của Trì Diễm cũng lăn lộn trên làn da của cậu. Thích Thủ Lân vươn đầu lưỡi cuốn lấy quả cầu có chứa dịch chiết xuất vào trong miệng. Trì Diễm sợ đến mức cho rằng hắn đến kỳ phát tình nên mất trí, vội vàng đưa tay muốn cản hắn lại.
Nhưng không ngờ Thích Thủ Lân cũng ngậm lấy hai ngón tay của cậu, dùng đầu lưỡi móc nối chơi đùa với bọn chúng. Trì Diễm muốn rút tay lại, hắn lại cắn lấy không cho rút ra.
Trì Diễm nhìn hắn chằm chằm. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng này, biểu cảm không chút dâm đãng này. Lần động dục này như phủ thêm màu sắc của "sắc dục", cùng với "dục vọng" hòa vào hình ảnh bình tĩnh tự chủ hằng ngày của hắn, tất cả những điều này tạo nên một sức quyến rũ khó cưỡng.
Với tất cả sự cuồng nhiệt và dịu dàng, chỉ nguyện duy nhất hiến dâng cho người nằm dưới thân này của hắn.
Vào thời khắc này, trên thế gian này, hắn chính là vị thần tình yêu và sắc dục.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Đừng nóng vội, ngày mai xe lại chạy tiếp ấy mà.
【 Editor có lời muốn nói: 】
Sau khi xem lại mình phát hiện là từ "Thích tổng" có vẻ không được thuần Việt cho lắm, nhưng mình không rõ từ "tổng" trong "Thích tổng" nên dịch là gì đây? Là "Giám đốc Thích" hay là "Chủ tịch Thích" hay là mình nên giữ nguyên đây ạ? Mọi người cho mình xin chút ý kiến nhé.