• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với vị trí ngồi trong xe này của Trì Diễm trong xe, nếu nhìn kỹ trong đại sảnh lộng lẫy kia thì có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cạnh bên Thích Thủ Lân, người đó tựa như còn vỗ lên vai và lưng hắn. Thế nhưng Thích Thủ Lân không hề tránh đi.

Lúc bọn họ tạm biệt nhau, bên cạnh người phụ nữ đó còn có một chàng trai rất đỗi xinh đẹp, trên chiếc cổ kia còn đeo một cái vòng ngăn cắn tỏ rõ thân phận omega của anh. Ngoài ra, ánh mắt cũng bộc lộ tình cảm không chút che dấu nào khi nhìn vào Thích Thủ Lân.

Trì Diễm nghĩ, hiển nhiên rồi, cho dù không có Khúc Ngọc Thành, trên thế giới này vẫn còn nhiều "Kim Thành", "Ngân Thành" (1) phải lòng Thích Thủ Lân.

(1) Kim trong Kim Thành là vàng, ngân trong Ngân Thành là bạc.

"Để em đợi lâu rồi." Thích Thủ Lân vừa lên xe liền dán sát lại gần hôn cậu. "Đêm nay là đích thân chủ tịch gọi anh đến. Cũng không thể không nể mặt ông ấy được."

Trì Diễm không còn ngửi thấy mùi nước hoa mà Thích Thủ Lân thường dùng, mà thay vào đó cậu chỉ ngửi thấy một mùi hương khác nồng nặc đến choáng váng, quay đầu đi không để cho hắn hôn.

Thích Thủ Lân trong bóng tối khẽ mỉm cười, cũng không có ép cậu.

Tài xế vẫn lái xe quay về khu dân cư mà Trì Diễm sống. Khi xe dừng lại, Trì Diễm vẫn như bình thường mà nói "Tôi đi đây." Sau đó cũng không chờ Thích Thủ Lân nói gì thì đã đi xuống xe. Đi chưa được mấy bước thì có cảm giác có người đi theo cậu, quay đầu lại nhìn, nếu không phải Thích Thủ Lân thì còn ai khác nữa chứ.

"Anh đi theo làm gì?." Trì Diễm lo sợ nói, nhưng cũng rất cảnh giác.

"Em không chịu cùng anh về nhà, thế thì anh đành đến ở với em thôi, thế cũng không được sao?"

Trong tay của Thích Thủ Lân đang cầm một chiếc túi có đựng quần áo, sải vài bước dài để đuổi theo cậu, nắm lấy tay của Trì Diễm lồng chặt vào tay mình.

"Nhanh về thôi, cả người anh dính đầy mùi thế này, thật ghê tởm."

Trì Diễm để cho nước vòi sen xối xuống, ngẩn ngơ mà cúi xuống nhìn cái bụng phẳng lì của mình.

Cậu thế mà lại mang thai.

Tất cả đều tựa như mơ vậy.

Thích Thủ Lân đã sớm tắm rửa sạch sẽ và đang nằm trên giường đợi Trì Diễm. Nhìn thấy cậu từ phòng tắm đi ra, đang ngồi ở mép giường cắm máy sấy tóc, hắn rất tự nhiên mà tiến đến cầm lấy máy sấy giúp cậu sấy tóc.

Tóc của Trì Diễm dày, đen tuyền và có chút xơ rối, không hề mềm mại chút nào cả, còn có chút xơ xác. So với người khác, cậu đem đến cảm giác ngay thẳng lại bướng bỉnh không ai bằng. Thích Thủ Lân từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy khuỷu tay và đầu gối bị hơi nóng hun đến đỏ ứng, ánh mắt hắn dần thay đổi.

Trì Diễm cảm nhận được đầu ngón tay của Thích Thủ Lân dần rời khỏi tóc cậu mà khẽ chạm vào phần gáy, khiến cho cơ thể cậu tựa như chạm phải điện. Trì Diễm vội vàng rụt cổ để tránh đi nhưng ngón tay của hắn, cả người nghiêng sang một bên.

Thích Thủ Lân tắt máy sấy và rút phích cắm, dây điện từ từ quấn vào nhau giữa những ngón tay, thế nhưng đôi mắt đen tuyền rõ ràng kia lại nhìn chằm chằm vào cậu, cực kỳ kiên định: "Vết đánh dấu đã mờ đi rồi, Trì Diễm."

Cơ thể của alpha tựa như một ngọn núi sừng sững, Trì Diễm không bao giờ có thể lay chuyển được.

"Không, không muốn làm......"

Trì Diễm giữ được quần nhưng giữ được phần thân trên, bàn tay lành lạnh của Thích Thủ Lân luồn vào vạt áo thùng thình của cậu, ở phần eo và bụng của xoa xoa vài cái, khiến cậu sợ đến mức co chặt bụng lại.

"Để cho em nghỉ ngơi gần một tháng, nên em liền nghĩ là anh không được à? Cho là anh cả thèm chóng chán rồi?"

Thích Thủ Lân đè cậu xuống, liếm liếm hầu kết nơi cổ họng của cậu. "Cũng chỉ là một kỳ phát nhiệt mà thôi. Không đủ...... bao nhiêu cũng không đủ."

"Bao nhiêu ngày qua, anh đều phải nhìn video của em mà thủ dâm đó......"

Hắn cắn lấy hầu kết của Trì Diễm rồi lại mút mát đầu v* lõm của cậu, dùng đầu lưỡi kích thích khiến cho chúng trở thành những đóa hoa đỏ rực.

Ở trong căn phòng thuê nho nhỏ này, Thích Thủ Lân cảm thấy đặc biệt phấn khích. Nơi này từng là chốn neo đậu che mưa chắn gió, là ngôi nhà trong lòng hắn. Lần cuối cùng hắn ở nơi này ôm lấy Trì Diễm dường như đã lâu lắm rồi. Nhưng sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng thì hắn cũng luôn ngậm chặt hòn đá ấy trong miệng mình.

Rốt cuộc, đến quần cậu cũng không giữ được nữa, thứ dương v*t thô dài đã lâu chưa gặp kia áp sát vào hậu huyệt của cậu, sẵn sàng đâm vào. Thích Thủ Lân thế mà còn tỏ ra rất thương xót: "Dọn dẹp cũng không tiện lắm, cho nên anh sẽ mang bao."

Trì Diễm chán ghét thân thể của bản thân quá đỗi thành thật, bị xoa vài cái liền không chống đỡ nổi, hơn nữa còn không thấy xấu hổ mà cương cứng lên. Nhưng đâu đó, cậu vẫn còn giữ được chút lý trí đương lúc đầu óc đầy mơ hồ.

"Thật sự không được...... Thích Thủ Lân...... Đau quá......" Đầu của thứ "hung khí" kia đã chen vào, mặc kệ những lời van xin của cậu.

Bản năng bảo vệ con đã chiến thắng mong muốn che dấu và lừa gạt hắn của cậu.

"Tôi đang mang thai......" Trì Diễm dùng khuỷu tay che đôi mắt lại. Dù lời thì thào của cậu rất nhỏ, nhưng Thích Thủ Lân chắn chắn đã nghe thấy.

Hắn lui ra, cứng rắn nắm khuỷu tay của Trì Diễm ra.

Trì Diễm nhắm chặt mắt lại, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thích Thủ Lân đang nhìn trực diện vào mặt cậu, nóng bỏng tựa như bị lửa thiêu đốt. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng thở hổn hển của chính cậu, Thích Thủ Lân không nói một lời nào hết, đến cả tiếng hô hấp cũng tựa như mất đi.

Khí chất điềm tĩnh, trầm lặng, không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Một Thích Thủ Lân như thể trông cực kỳ hấp dẫn, nhưng giờ phút này lại khiến cho Trì Diễm cực kỳ sợ hãi, muốn len lén cuộn tròn người lại.

Nhưng Thích Thủ Lân lúc này cũng di chuyển theo. Cơ thể trần trụi của cậu bị hắn ôm lấy, sau khi kỳ phát tình qua đi, thân nhiệt của hắn so với người bình thường luôn thấp hơn một chút.

Tựa như loài rắn, một thân thể cường tráng như thế này mà so với rắn thì quá đúng đắn. Không cho phép Trì Diễm lui đi dù chỉ một chút, hắn buộc cậu duỗi người ra tiếp nhận lấy cái ôm của hắn.

Lúc đầu chỉ là khe khẽ run rẩy, nhưng sau đó Trì Diễm cuối cùng cũng biết rõ, Thích Thủ Lân là đang cười, từ kiếm nén cho đến lúc phát cuồng.

"Anh đã nói rồi, kỳ phát tình lần này nhất định sẽ làm em mang thai." Thích Thủ Lân hôn lên bờ vai của cậu.

"Thật tuyệt quá......"

"Em thật sự rất tuyệt...... hòn đá nhỏ của anh."

Răng nanh không sắc bén lắm cắn phá vào làn da mỏng manh nơi tuyến thể của Trì Diễm, khiến cho cậu đau đến mức không nhịn được mà ôm chặt lấy cổ của Thích Thủ Lân, pheromone của alpha có cấp bậc hàng đầu thông qua nước bọt xâm nhập vào tuyến thể, thứ vốn được cho là vô dụng của cậu, kích thích nó hoạt động, cưỡng ép cậu phải ghi nhớ đến mùi pheromone này một lần nữa —— mùi pheromone duy nhất chỉ thuộc về Thích Thủ Lân.

Nước mắt của Trì Diễm chảy xuống dưới, không rõ là vì đau hay là vì thứ gì khác.

Tham lam và cướp đoạt là bản tính của alpha, cho dù sau hàng triệu năm tiến hóa, cho dù có trở thành nhóm người đứng đầu nền văn minh cũng không hề thay đổi.

Cho nên Thích Thủ Lân không chỉ muốn Trì Diễm trở thành xiềng xích cho sự điên loạn của hắn, mà còn phải dùng máu thịt của cậu để ươm mầm cho chấp niệm của chính hắn.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Lần mang thai này không quá ngọt ngào đâu nha, haizz. Lão Thích khổ rồi đây.

Nhưng mà một bé ngây thơ trong nóng ngoài lạnh bị làm cho lớn bụng rồi bị liếm láp khắp người không phải là rất mlem hay sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK