Một tháng nay, con gái của những gia đình giàu có hạng ba hạng tư đều thành lập một nhóm nhỏ chống lại Minh Yên, bọn họ bỏ tiền ra để bôi nhọ cô nhưng đến cuối vẫn không có hiệu quả, hiện tại thật vất vả mới bắt được cơ hội, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, không hủy được danh dự, sẽ tiến lên kéo tóc cho hả giận.
Chờ cào nát mặt và xé rách quần áo của cô để xem cô tham gia bữa tiệc tối của Lam gia như thế nào.
"Mau đè cô ta lại."
Minh Yên thấy các cô lại không để ý đến nơi nào mà muốn đi lên cào mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, thật sự là tú tài gặp phải binh lính, có lý không nói được, cô không sợ đến âm thầm, chỉ sợ mạnh bạo, nếu thật sự bị bọn họ rạch mặt, cái giá này sẽ rất lớn.
Sau đó cùng lắm thì các cô mất tiền xin lỗi, hoặc là dứt khoát chạy ra nước ngoài trốn một thời gian, cô còn có thể đuổi theo cào lên mặt bọn họ được sao?
Minh Yên không nói hai lời liền cởi giày cao gót ném tới, sau đó nhanh chóng xông về phía biệt thự Lam gia, đập đầu vào Lam Hi.
Sắc mặt Lam Hi khẽ biến đổi, canh trước người cô, lớn tiếng quát: "Dừng tay lại.”
Hai phút sau, cảnh tượng trở nên đặc sắc.
Trên mặt Lam thiếu bị trầy xước mấy vết máu, quần áo bị kéo, trên giày da còn có dấu giày cao gót, cả người chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung.
Minh Yên ngoại trừ chân giẫm trên mặt đất có chút khó chịu, những thứ khác không tổn hao gì, đám người Triệu Kiều cùng Tôn Viện Viện thấy rõ người bị cào là Lam Hi, biểu cảm trên mặt lúc trắng lúc đỏ, vô cùng đặc sắc, ngay cả hết hy vọng cũng có.
Sở dĩ bọn họ hận Minh Yên, tuyệt đại đa số không phải ái mộ Lam Hi mà chính là muốn gả vào Kỳ gia, vốn là muốn khống chế Minh Yên, kéo tóc cho hả giận, quay video làm cho cô ngậm đắng nuốt cay, không cho phép cô tố cáo, kết quả tình cảnh hỗn loạn, đánh nhầm Lam Hi?
Sắc mặt Lam Hi tái mét, quả thực không cách nào tưởng tượng nổi những cô gái ngày thường thoạt nhìn nũng nịu ôn nhu đáng yêu này, mỗi người đều giống như hổ cái.
"Hôm nay là lễ mừng thọ Lam gia tôi, các người gây sự như vậy không phải là không để Lam gia tôi vào mắt sao?" Lam Hi lớn tiếng nói, cảm thấy mặt nóng rát đau, có lẽ là phá tướng, ý niệm đầu tiên dĩ nhiên là may mắn người phá tướng không phải là Minh Yên.
"Lam thiếu, chúng ta chỉ là muốn đùa giỡn với Minh Yên."
"Đúng đúng đúng, là Minh Yên lấy giày ném chúng tôi trước..."
Sắc mặt Lam Hi lạnh lùng, hạ lệnh đuổi khách: "Mời trở về đi, sau này tất cả các bữa tiệc của Lam gia sẽ không mời mấy người các cô nữa.”
Sắc mặt đám người Triệu Kiều, Tôn Viện Viện trắng bệch, lung lay sắp đổ, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Yên trốn sau lưng Lam Hi, hận thấu xương. Các cô cùng lắm cũng chỉ là con gái của phú thương Nam Thành, dựa vào bậc cha chú bắt kịp thời cơ tốt xuống biển phất nhanh, cũng không phải là những tiểu thư xuất thân từ các gia đình giàu có.
Trước kia thanh danh của Minh Yên trong giới quá xấu, bình thường thiên kim tiểu thư không muốn lui tới với cô, cho nên các cô mới nhìn chuẩn cơ hội, nịnh bợ Minh Yên, cả ngày cáo giả oai hùm.
Kết quả không đánh được Minh Yên, mà các cô còn bị liệt vào danh sách cấm đến cửa? Một khi việc này truyền ra ngoài, các cô cơ bản đã bị thế gia hào môn Nam Thành cự tuyệt ở ngoài cửa, hiểu rõ điều này, tất cả đám người Triệu Kiều đều khóc lên, dồn dập xin lỗi.
"Lam Hi, mặt anh bị thương, em cùng anh đi bôi thuốc đi." Hoa Tư trốn ở một bên lúc này mới tiến lên, thân thiết nói.
"Không cần." Sắc mặt Lam Hi còn có tức giận, anh ta tìm giày Minh Yên về, đưa cho cô, nói: "Em đi bôi thuốc cùng tôi, tôi có việc muốn nói cho em biết.”
Minh Yên thấy gương mặt anh tuấn của anh ta đều là vết máu do phụ nữ cào ra, nhịn cười.
Nói cho cùng cô còn có chút oán hận Lam Hi, cô đã trả sai bảy năm thanh xuân của mình, cô không yêu cầu anh ta phải đền đáp tình cảm, nhưng lại không cách nào tha thứ cho anh ta vì một người phụ nữ khác mà thờ ơ lạnh nhạt khi cô gặp chuyện.
Anh ta rất thâm tình với Hoa Tư, còn đối với cô cũng quá tuyệt tình, quá cặn bã.
Hiện giờ đánh bậy đánh bạ bị đám người Triệu Kiều đánh, cô thoải mái không nói nên lời, những nút thắt vẫn luôn tích tụ bấy lâu cũng dần được cởi bỏ.
Minh Yên gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía đám người Triệu Kiều, nói: "Lần sau trước khi ra tay hãy động não một chút, các người ngu xuẩn như vậy tôi mắng cũng lười mắng.”
Cô nói xong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoa Tư một cái: "Hoa Tư, lúc bọn họ xông lên, cô đứng ở sau lưng đẩy tôi một cái. Đây là lần cuối cùng, sau này đường cô cô đi, đường tôi tôi đi.”
Sắc mặt Hoa Tư đột nhiên biến đổi, cô ta nhìn về phía Lam Hi, lắc đầu, quyến rũ mê người nói: "Tôi không có.”
Sắc mặt Lam Hi tái mét, không nói một lời kéo Minh Yên vào biệt thự.
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, nhìn đám người Triệu Kiều, tức giận đến phát run, thành sự không đủ bại sự có thừa, còn liên lụy đến cô ta.
"Hoa Tư, thì ra cô cũng hận Minh Yên." Đáy mắt Triệu Kiều thoáng hiện lên một tia điên cuồng, nói: "Cô dẫn chúng tôi đi vào, tôi có thể làm cho Minh Yên thân bại danh liệt, có thể làm cho Úc Hàn Chi bỏ rơi cô ta, có thể làm cho Lam Hi nhận rõ cô ta chính là tiện nhân.”
Ánh mắt Hoa Tư khẽ động, năm ngón tay nắm chặt.
*
Minh Yên đi theo Lam Hi một thân chật vật tiến vào biệt thự Lam gia, xa xa đã nhìn thấy phía trước vô cùng náo nhiệt, Úc Hàn Chi cùng Lam Chính Lý nói chuyện rất vui vẻ, xung quanh đều là con cháu thế gia và những ông chủ không giàu sang thì cũng cao quý ở Nam Thành.
Khuôn mặt tuấn nhã của người đàn ông luôn nở một nụ cười thích hợp, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng Minh Yên, nụ cười hơi thu lại.
Minh Yên nhìn thẳng xuyên qua hồ nhân tạo, cùng Lam Hi vào phòng khách.
“Lam thiếu đây là làm sao vậy?”
"Đó không phải là Minh Yên sao? Tại sao hai người họ lại ở cùng một chỗ rồi hả?”
Ngón tay thon dài của Úc Hàn Chi siết chặt lấy chén rượu, môi mỏng mím lên, anh đi theo thấy Minh Yên bước vào phòng khách Lam gia, đang muốn tiến lên thì bị người ta gọi lại.
"Anh Úc, tôi có chuyện tìm anh." Hoa Tư mang theo Triệu Kiều cùng Tôn Viện Viện chạy tới, cô ta lớn tiếng gọi: "Việc này có liên quan đến Minh Yên.”
Biểu cảm của Hoa Tư vừa phẫn nộ vừa ẩn nhẫn, vành mắt hồng hồng, hiển nhiên là chịu oan ức lớn.
Bước chân Úc Hàn Chi dừng lại, thấy tất cả mọi người tụ tập bên hồ nước, trong phòng khách của Lam gia bên này cũng không có người, mắt phượng nheo lại, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?”
Hoa Tư nhìn thoáng qua Triệu Kiều.
Triệu Kiều vội vàng nói: "Úc Hàn Chi, anh còn nhớ bữa tiệc sinh nhật hơn hai tháng trước không? Lúc đó tôi và Viện Viện gọi anh lại, nói rằng Minh Yên muốn mời anh vào phòng cô ấy.”
"Ừm." Đáy mắt Úc Hàn Chi hiện lên một tia u ám, anh đương nhiên nhớ rõ chuyện này, lúc ấy biết sự việc kỳ lạ, nhưng vì điều tra Minh Hòa Bình, hơn nữa thân phận của mình ẩn nấp, cho nên vẫn đi theo hai người phụ nữ này lên lầu ba, phía sau mới xảy ra scandal của anh và Minh Yên.
"Kỳ thật toàn bộ sự việc là một tay Minh Yên bày mưu tính kế." Tôn Viện Viện oán hận nói: "Lúc ấy Minh Yên yêu thích Lam Hi đến chết đi sống lại, bắt gặp Lam Hi tỏ tình với Hoa Tư, cho nên nghĩ ra mưu kế này, để cho chúng tôi lừa anh lên lầu, lại để cho nữ giúp việc trong nhà gọi Hoa Tư vào phòng, sau đó tôi cùng Kiều Kiều đi bắt gian, để cho hai người thân bại danh liệt, như vậy cô ta vừa diệt trừ được Hoa Tư, vừa có thể danh chính ngôn thuận gả vào Lam gia.”
"Minh Yên chính là một người phụ nữ tâm cơ ác độc, cô chính là trà xanh. Con khốn.”
"Anh Úc, hôm nay tôi mới biết chuyện này, cảm thấy cần phải cho anh biết, lúc ấy anh ở trong phòng hẳn là nghe được giọng nói của tôi và Thải Nguyệt chứ." Hoa Tư rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Trước kia chỉ cần Lam Hi đến nhà, cô ấy sẽ tìm mọi biện pháp đuổi tôi ra ngoài hoặc là khóa tôi lại, ngày đó tôi cảm thấy có chút kỳ quặc mới không vào phòng, bằng không scandal truyền ra chính là tôi và anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi lạnh lùng, mắt phượng u ám, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.
"Chuyện này tôi có thể thề, tuyệt đối không có nửa câu nói dối, bằng không bảo tôi chết không được tử tế." Triệu Kiều nói.
"Anh Úc, tôi biết Minh Yên vẫn luôn yêu Lam Hi, không thể ngày hôm sau đã nói chia tay được. Cô ấy lợi dụng anh để thoát khỏi scandal, kích thích Lam Hi, một khi Lam Hi hồi tâm chuyển ý, cô ấy sẽ không chút lưu tình bỏ rơi anh. Tôi không muốn anh bị lừa dối.” Vẻ mặt Hoa Tư nhu nhược nói.
"Vậy vì sao Minh Yên lại tự mình vào phòng?" Dưới bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng, giọng nói không có một chút nhiệt độ.
"Đó là cô ta quá tự tin vào vẻ đẹp của mình, muốn câu dẫn anh trước, để cho anh sẵn sàng vu khống Hoa Tư vì cô ta, cắn chết Hoa Tư để dụ dỗ anh.” Tôn Viện Viện cười lạnh nói: "Kết quả câu dẫn thất bại, tôi và Kiều Kiều không biết dự định của cô ta đến quá nhanh, lật thuyền trong mương.”
"Sau đó cô ta uy hiếp chúng tôi không được nói ra, bằng không sẽ giết chết tôi cùng Viện Viện."
"Được rồi. Việc này đã qua lâu như vậy, tôi cũng không có bất kỳ tổn thất gì, tôi không trách cô ấy, các người đừng nói ra ngoài, anh Úc biết là đủ rồi.”
Úc Hàn Chi lạnh lùng nói: "Chuyện này tôi không hy vọng nghe được bất kỳ lời đồn nhảm nào, nếu không đây chính là kết cục.”
Người đàn ông bóp nát ly rượu vang trong tay, miệng chén vỡ cứa vào ngón tay, máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên bãi cỏ.
Sắc mặt ba người tái nhợt, nhìn người đàn ông lạnh lùng âm trầm chìm trong ánh trời mỏng manh, cả người run rẩy, nhịn không được phát run.
Úc Hàn Chi nói xong, tự phụ ưu nhã lấy khăn tay ra, bọn lại chén rượu vỡ, sau đó xoay người vào phòng khách Lam gia.
"Hoa Tư, anh ta có ý gì? Người đàn ông bình thường không phải nên nổi giận, đi tìm Minh Yên chất vấn tính sổ, rồi lập tức bỏ rơi cô ta sao? Tại sao anh ta lại đe dọa chúng ta?” Triệu Kiều phiền não nói.
"Vừa rồi ánh mắt con nuôi Úc gia thật đáng sợ, tôi..." Hai chân Tôn Viện Viện nhũn ra, cô ta vịn tường, sắc mặt trắng bệch.
"Đồ vô dụng." Triệu Kiều tức giận mắng.
Sắc mặt Hoa Tư lạnh như băng: "Lúc trước các người nói vẫn còn thôi tình hương sao?”
"Cô, cô muốn làm cái gì?" Tôn Viện Viện hoảng sợ.
Hoa Tư lạnh lùng nói: "Đưa đồ cho tôi.”
*
"Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?" Minh Yên đi vào phòng khách Lam gia, có chút không kiên nhẫn hỏi.
Lam Hi lấy hòm thuốc ra, thấy cô hơn một tháng không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo sáng ngời, váy bầu trời sao màu xanh làm nổi bật quyến rũ động lòng người, còn đẹp hơn lúc livestream, giọng nói khàn khàn: "Yên Yên, em giúp anh thoa thuốc đi.”
Minh Yên xinh đẹp, đôi mắt to nghi ngờ liếc anh ta một cái, rồi nói: "Được rồi.”
Cô thờ ơ lấy tăm bông ra, sát nước khử trùng cho anh, sức lực nhất thời lúc nhẹ lúc nặng, thấy sắc mặt anh ta đau đến trắng bệch, cong mắt nói: "Xin lỗi nha, có phải tôi hơi mạnh tay không? Lần đầu tiên tôi thoa thuốc giúp người khác.”
"Không có việc gì, em bôi đi." Lam Hi cắn răng nói.
"Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Ánh mắt Lam Hi trầm xuống, trịnh trọng nói: "Minh Yên, ba em vào tù, Minh gia phá sản, đều là do một tay Úc Hàn Chi gây ra, anh ta hoàn toàn không phải là con nuôi Úc gia, anh ta có tài sản khổng lồ ở nước ngoài, tiếp cận em, cũng là có dụng tâm khác. Anh ta muốn nuốt chửng tất cả thế gia hào môn ở Nam Thành.”
Động tác trong tay Minh Yên càng nặng hơn, Lam Hi đau đến mặt trắng bệch.
"Anh nói bậy cái gì vậy tôi không tin." Minh Yên rũ mắt, che cảm xúc lại, không dám tiết lộ nửa phần, Úc Hàn Chi trở về không chỉ là muốn chiếm đoạt hào môn đơn giản như vậy, anh trở về là để báo thù.
Trực giác cho cô biết thân phận của Úc Hàn Chi rất không đơn giản, mà sự thật đằng sau vụ bắt cóc thời niên thiếu cũng cực kỳ nguy hiểm.
Cô không dám chạm vào, cũng không muốn biết.
Lam Hi dám điều tra Úc Hàn Chi, chính là tự tìm đường chết.
"Chuyện tôi nói đều là thật, tôi tốn một tháng để điều tra chuyện Minh gia phá sản, Lam gia tổn thất mấy tỷ, cuối cùng mới phát hiện người đứng sau màn chính là anh ta." Lam Hi đột nhiên nắm lấy tay cô, gào thét: "Em mau chia tay với anh ta đi.”
"Chia tay với ai?" Giọng nói lạnh như băng vang lên, dáng người cao lớn của Úc Hàn Chi xuất hiện ở cửa phòng khách, mắt phượng lạnh lùng nhìn tư thế thân mật của hai người.