Thời Gia mỉm cười xuống lầu, Úc Hàn Chi đứng trước cửa sổ sát đất, mắt phượng sâu thẳm.
Minh Yên ra khỏi Đức Thịnh Vượng, chỉ thấy tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, một hàng xe sang dừng ở cửa Đức Thịnh Vượng, một đám bạn của Thời Cẩn huýt sáo, phất tay hưng phấn kêu: "Thời Cẩn~ chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài, lì xì thật nhiều.”
"Cẩn gia, bao lì xì..."
Những chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu tìm Thời Cẩn đòi lì xì, thấy Minh Yên, ánh mắt sáng ngời: "Thời Cẩn, ai vậy?”
"Đây không phải là minh tinh lần trước sao?”
"Em gái tôi.” Thời Cẩn phát bao lì xì cho họ, sau đó nhướng mày nói: "Thất thần làm gì, còn không mau phát lì xì.”
"Ai za, em gái tốt.”
"Em gái, xin chào.”
Tiếng ồn ào vang lên.
Trên tay Minh Yên bị nhét một đống bao lì xì thật dày, khách sáo cười tủm tỉm trả về một cái.
"Oa, Thời Cẩn, năm nay chúng tôi nhận hai bao lì xì? Bao lì xì này của cô cảm thấy không đúng lắm, hình như mỏng hơn những năm trước.”
"Lăn con bê, không cần trả lại cho tôi.”
"Muốn muốn.”
Một đám người xôn sao, trông vô cùng náo nhiệt.
"Thời Cẩn, buổi tối đi chơi cùng chúng tôi đi, chúng ta sẽ chơi bài, ca hát, xuyên đêm hi hi.”
"Đúng vậy, ai đến cũng được, ngoại trừ Ôn Hàm Mặc.”
"Cậu không biết nói thì đừng nói, miệng thúi như vậy?” Tên vừa rồi nhắc tới Ôn Hàm Mặc bị người ta đánh một trận.
Nụ cười trên mặt Thời Cẩn biến mất, lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng trước kia, nói: "Không đi, về nhà học tập.”
"Đừng, hôm nay là tết niên, mỗi ngày học đều sẽ bị ngu.”
Thời Gia vừa xuống lầu, trong nháy mắt mọi người đã ngoan ngoãn giống như thỏ, đồng loạt hét lên: "Anh Gia năm mới vui vẻ.”
Thời Gia mỉm cười gật đầu, sau đó phát cho bọn họ mỗi người một phong bao lì xì thật dày.
Thấy Thời Gia năm nay tựa hồ đặc biệt dễ nói chuyện, còn phát lì xì cho bọn họ, một đám ăn chơi ở Bắc Thành cả kinh đến cằm sắp rớt xuống, trong nháy mắt to gan nháo lên, muốn đi lên cùng nhau ăn cơm tất niên.
"Được rồi.” Thời Cẩn mang theo bọn họ lên lầu.
Minh Yên thấy những người này vui vẻ tự nhiên, cười đùa giận dữ mắng chửi đều mang theo một phong thái đánh đâu tanhg đó, bất giác nghĩ đến mình trước kia.
Trước kia ở Nam Thành, tất cả tâm tư của cô đều là mỗi ngày ăn mặc thật đẹp, gắt gao chiếm cứ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Nam Thành, sĩ diện yêu hư vinh, hiện giờ xem như đã trải qua thế gian phồn hoa, cũng biết giữ sự bình yên trong lòng.
Thời Gia thấy cô không đi theo mình, cười nói: "Đợi lát nữa có thể cùng bọn Thời Cẩn ra ngoài chơi, hàng năm vào đêm giao thừa bọn họ đều phải náo loạn đến nửa đêm mới trở về.”
"Không được, tôi cũng lớn rồi, chơi không nổi nữa.” Minh Yên cười cong mắt, liên tục xua tay.
Thời Gia bật cười: "Được rồi, ầm ĩ chút cũng tốt.”
"Hình như quan hệ của Thời Cẩn với bọn họ rất tốt?” Minh Yên vẫn có chút hiếu kỳ, là một học bá, sao Thời Cẩn lại có thể thu phục nhiều anh em như vậy?
"Ừm. Đừng để vẻ nhu thuận bên ngoài của con bé lừa gạt, tôi cũng là mấy năm nay mới biết được, bản lĩnh gây chuyện của nó không hề nhỏ, Ôn Hàm Mặc ít nhất cũng đã gánh chịu không ít.” Thời Cẩn nói xong lại có chút đau đầu, cũng may con sói nhỏ Ôn gia kia đã ra nước ngoài.
"Thời Cẩn và Ôn Hàm Mặc thật sự không có khả năng?” Minh Yên có chút tiếc nuối, người trẻ tuổi Ôn gia rất đẹp trai, vừa hung tàn vừa ngông cuồng, nhưng ở trước mặt Thời Cẩn lại chính là một con chó nhỏ. Rất xứng đôi.
Một số người có thích hay không, từ ánh mắt họ là có thể nhìn ra được.
"Nhà tôi và Ôn gia xem như ân oán đã lâu, ba mẹ tôi đều không đồng ý. Nếu Thời Cẩn một lòng một mực muốn chỉ có thể bỏ trốn cùng Ôn Hàm Mặc.” Thời Gia nói xong liền chuyển đề tài, cười nói: "Vào đi, cô bị cảm mới khỏe, bên ngoài có chút lạnh.”
Minh Yên gật đầu, cô đang muốn lên lầu, lại bắt gặp Úc Vân Đình xuống lầu hút thuốc.
Nhị thiếu Úc gia bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp hai người, điếu thuốc trong miệng "ba" một tiếng rơi xuống, chặn ở giữa đường.
Úc Vân Đình thấy đôi trai tài gái sắc này, không biết vì sao nội tâm lại phẫn nộ, lên tiếng hô: "Minh Yên, cô và anh trai tôi mới chia tay, nhanh như vậy đã tìm được người mới?”
Nụ cười trên mặt Minh Yên biến mất, bả vai bị Thời Gia đè lại, Thời Gia lễ phép mà lãnh đạm nói: "Làm phiền nhường đường, anh đang chặn đường chúng tôi.”
Thời Gia nói xong, che chở cô đi thẳng vào Đức Thịnh Vượng.
Úc Vân Đình buồn bực hút một điếu thuốc, híp mắt không nói một lời, hiện tại thế gia Nam Thành vô cùng buồn tẻ, Kỳ Bạch Ngạn hoàn toàn biến mất, nghe nói đang vội vàng phát triển ở nước ngoài, Lam Hi vội vàng quản lý sự nghiệp gia tộc, anh trai anh ta cơ bản đã ở Bắc Thành, có lẽ chỉ có mất đi mới phát hiện, thời gian trước đã từng vui vẻ đến cỡ nào.
"Vừa rồi cám ơn anh.” Minh Yên đi lên lầu hai, cúi đầu cảm ơn.
Thời Gia nhìn thoáng qua vị trí cửa sổ sát đất, người đàn ông vừa rồi còn đứng ở đó đã biến mất không thấy, nhất thời mỉm cười nói: "Con gái càng xinh đẹp, dư luận đối với cô càng hà khắc, Minh Yên, cô ở Bắc Thành cũng có bạn bè, không cần kìm nén bản tính của mình.”
Minh Yên bình tĩnh nhìn anh ta một cái, cười sáng lạn, nếu như là trước kia, người đàn ông chất lượng như vậy cô nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng mà nó cũng chỉ là quá khứ, hiện tại cô chỉ muốn phát triển sự nghiệp.
Bạn bè của Thời Cẩn chỉ tới đây vui chơi một lúc, ăn chút cơm tất niên, sau đó lại chạy tới địa điểm thứ hai.
Thời Cẩn cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại hai người Minh Yên và Thời Gia.
Cuối cùng đương nhiên là Thời Gia lái xe đưa Minh Yên về khách sạn, Minh Yên mời anh ta đi uống trà, thuận tiện đem quà năm mới mình chuẩn bị đưa cho Thời Gia.
Lúc Thời Gia ra khỏi khách sạn, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen dừng lại ở ven đường, người đàn ông trầm ngâm mấy giây, anh ta đi lên, gõ cửa sổ xe, thấy đối phương hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, một đêm có thể gặp hai lần.”
Khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của Úc Hàn Chi không có biểu tình gì, mắt phượng rơi vào hộp quà tinh xảo trên tay anh ta, khàn khàn mở miệng: "Không khéo, tôi chính là đi theo xe của hai người tới. Đây là quà Minh Yên đưa cho anh?”
Quả nhiên như vậy? Đáy mắt Thời Gia hiện lên một nụ cười: "Quà năm mới, là khăn quàng cổ cashmere kiểu nam, Úc thiếu sợ là chướng mắt đi?”
Nội tâm người đàn ông mù mịt, mắt phượng nheo lại, lạnh lùng nói: "Cô ấy không tặng quà cho tôi, nói chung sẽ chỉ tìm tôi làm nũng để xin quà tặng."
"Tặng quà người khác luôn để tâm hơn một chút.” Thời Gia cười nói, một câu hai ý nghĩa: "Đêm nay còn có tuyết rơi, Úc thiếu mau trở về sớm, đúng rồi, chúc mừng năm mới.”
Thời Gia nói xong, nhìn anh mỉm cười phất tay, sau đó lên xe Bentley của mình.
Khóe môi Úc Hàn Chi đè xuống, nhìn anh ta lái chiếc Bentley rời đi, tâm tình đột nhiên tán loạn, quả nhiên là sở thích giống nhau, không chỉ thích cùng một chiếc xe, còn thích phụ nữ giống nhau.
Chỉ là Thời Gia so với những người trước đây anh gặp khó chơi hơn.
Rolls-Royce ở dưới lầu khách sạn vẫn không di chuyển, người đàn ông nhìn cuộc gọi di động đến, liền tắt đi, anh lẳng lặng ngồi đó, nhìn tuyết rơi ở Bắc Thành, cùng với người trên lầu.
"Điện thoại tắt máy.” Úc Vân Đình nhìn đồng hồ, đã gần 0 giờ rồi, cũng sắp đến năm mới. Đêm nay anh trai anh ta hẳn là sẽ không trở lại.
"Hoa Tư, thời gian không còn sớm nữa, thủ tục cũng kết thúc, cô mau trở về đi.”
Hoa Tư nhìn tuyết rơi dày bên ngoài, cười lạnh nói: "Biệt thự lớn như vậy thiếu một cái giường ngủ cho tôi sao? Tuyết lớn còn trễ thế này nữa, anh lại bảo tôi đi về à?”
"Anh trai tôi tắt điện thoại di động cũng có nghĩa là tối nay không trở về, phòng không đủ, nếu cô muốn ở lại thì ngủ trên sô pha đi.”
Từ sau khi Minh Yên chia tay với anh trai, Úc Vân Đình đã mất đi một tia kiên nhẫn cuối cùng với Hoa Tư. Lúc đầu chỉ cần cô ta giữ đúng bổn phận, Úc gia sẽ không bạc đãi cô ta, kết quả vội vàng tới khiến người ta chê.
Là phụ nữ, tham vọng quá lớn cũng sẽ khiến đàn ông chán ghét.
Hoa Tư tức giận đến mặt trắng bệch: "Phòng lầu hai cũng không có ai ngủ.”
"Đó là phòng của Minh Yên, cô dám vào đó ngủ!” Úc Vân Đình nói xong, đi thẳng lên lầu.
Hoa Tư thấy mọi người né tránh mình, chỉ có một mình cô lẻ loi ngồi ở trong phòng khách, nhất thời khóc thành tiếng.
Minh Yên, Minh Yên, vì sao chỗ nào cũng có bóng dáng của cô, đáng lẽ năm cô bảy tuổi nên chết ở trên núi.
*
Đêm giao thừa tuyết rơi thật lớn, cả con đường đều bị tuyết trắng bao trùm, Úc Hàn Chi ngủ trong xe, dường như lại mơ thấy chuyện xảy ra khi còn nhỏ.
Tiểu Minh Yên bảy tuổi lạch cạch chạy vào tầng hầm, đôi mắt to đen nhánh xinh đẹp khóc đến đỏ ừng.
Tiểu Minh Yên đi tới trước mặt anh, đưa tay túm lấy quần áo của anh, yếu đuối lấy lòng nói: "Tôi giúp cậu gọi chú cảnh sát, cậu không nên ghét Minh Yên, được không?”
Anh đẩy cô ra, cô bé ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn anh, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, sau đó lại lần nữa khóc chạy ra ngoài.
Khi Úc Hàn Chi tỉnh lại, vị trí ngực mơ hồ đau đớn, người đàn ông có chút suy sụp ấn huyệt thái dương đau đớn, thì ra cô bé đó chính là Tiểu Minh Yên.
Sao anh lại đẩy cô ra? Tại sao sau khi gặp nhau lại không nhận ra cô?
Khi anh 12 tuổi, những sự việc xảy ra ở tầng hầm đêm đó lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của anh, và sự sợ hãi khiến anh không biết phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, mãi cho đến sau khi gặp bác sĩ tâm lý một thời gian, anh đã niêm phong đoạn kí ức kia, mới khiến anh tốt hơn.
Anh chỉ mơ hồ nhớ rõ đêm đó xảy ra chuyện, không có một ai canh giữ anh, anh thừa dịp bọn họ không để ý chạy ra ngoài, trốn một ngày một đêm mới về đến nhà.
Khuôn mặt Úc Hàn Chi ảm đạm, nhìn thoáng qua phía khách sạn, sau đó lái xe về biệt thự.
Buổi tối Minh Yên xem xuân vãn cho đến khi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại mới phát hiện mình chỉ đắp một cái chăn nhỏ ngủ trên sô pha, cũng may trong phòng có lò sưởi ấm rất đủ, cô đi kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đường phố trống rỗng bị tuyết bao phủ, duỗi thắt lưng, quyết định đi xuống chạy buổi sáng.
Mùng một Tiêu Vũ tới, mùng hai Thời Gia và Thời Cẩn tới, mùng ba Thư Ca cùng chồng đến thăm cô, mùng bốn Thải Nguyệt đã trở lại Bắc Thành.
Khi Minh Yên lấy lại tinh thần, tết nguyên đán cứ thế trôi qua, mà trong tết âm lịch, mỗi ngày "Trường Tương Tư" đều lên hot search, buổi tối hôm đó phân cảnh của cô và Tiêu Vũ được phát ra, rating phá vỡ 2 kỉ lục, trung bình một ngày phải lên ba hot search, toàn bộ netizen bàn tán sôi nổi.
Cô và Tiêu Vũ còn được bình chọn là mối tình đẹp nhất năm, fan cp nở rộ khắp nơi.
Minh Yên không cảm thấy gì, cho đến khi mùng 4 Thải Nguyệt trở về, hưng phấn đến mức ôm lấy cô thét chói tai, cô mới có một chút cảm giác, giống như mình thật sự nổi tiếng?
Kì thực khi diễn bộ phim đó, cô đều đang nghĩ đó là sự tương tác giữa mình và Úc Hàn Chi, không ngờ, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Vũ, cô trở thành nữ diễn viên số 3 xuất sắc nhất.
"Cô có biết bây giờ cô đang nổi tiếng như thế nào không? Tôi ở nhà ăn tết một ngày trung bình nhận được mười lăm cuộc gọi điện thoại, không phải là công ty điện ảnh và truyền hình thì là đạo diễn và các nhà quảng cáo, tôi cảm thấy đây không phải là năm mới! Ngoài ra còn có một số đài truyền hình mời cô tham gia các chương trình tạp kỹ.” Thải Nguyệt hưng phấn nhảy nhót ở trong phòng khách, lấy quyển sổ nhỏ mà mình đã ghi chép ra, đọc từng cái cho Minh Yên nghe.
"Minh Yên, cô còn ăn được sao, đây là cái bánh ngọt thứ hai cô ăn hôm nay rồi đấy, không được ăn nữa.”
Minh Yên kinh ngạc nhìn món tráng miệng của mình bị tịch thu, có chút chột dạ, đây là món thứ tư hôm nay cô ăn, giống như mập lên một chút?
"Chúa ơi, tôi điên rồi, quảng cáo muốn nhận! Kịch bản cũng muốn! Mà tạp kỹ cũng muốn nhận! Tôi đều muốn nhận tất cả, Minh Yên, tôi biết cô nhất định sẽ nổi tiếng mà.” Thải Nguyệt ôm lấy cô, hưng phấn không thể kìm được bản thân.
Minh Yên mỉm cười, nhưng vẫn chưa đủ, chờ "Nam Phong tri ta ý" quay xong, nếu như ổn định, đó mới là bùng nổ thực sự, cô muốn áp chế Hoa Tư, đoạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất năm nay, nữ minh tinh nổi tiếng vân vân rất nhiều giải thưởng.