Cô còn mất một chiếc xe! 3000 vạn? Sao anh không nói cướp đây?
"Minh Yên?" Thời Gia thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt đen láy ủ rủ, giống như chuẩn bị khóc, anh ta tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn lên cho cô.
Chiếc khăn của người đàn ông to lớn và ấm áp, anh ta trấn an hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mũi Minh Yên hơi chua xót, trong khăn quàng cổ ấm áp dịu dàng, khàn khàn nói: "Bị người ta tống tiền cướp bóc.”
Ánh mắt Thời Gia nheo lại, ôn nhuận nói: "Cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?”
"Vô dụng." Minh Yên lắc đầu, loại chuyện này không thể nói rõ, báo cảnh sát cũng là lén lút hòa giải, nhưng cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy Úc Hàn Chi.
Mấy tháng ở Bắc Thành, mặc dù mệt mỏi và bận rộn, nhưng trôi qua rất phong phú, cô không muốn trở lại thế giới xa hoa hư vinh đồi trụy của trước đây.
Thời Gia nhìn về phía Thải Nguyệt, giọng nói từ tính dễ nghe: "Thải Nguyệt, cô đi xin tổ đạo diễn nghỉ một ngày, nói rõ cơ thể Minh Yên không thoải mái.”
Bây giờ, quay phim e rằng cũng không thể quay tốt.
Thải Nguyệt chạy nhanh như chớp đi xin nghỉ.
"Lên xe, tôi dẫn các người đi ăn cơm." Thời Gia mở cửa xe.
Minh Yên lên xe.
Thời Cẩn thấy ánh mắt xinh đẹp đỏ hồng, nhíu mày hỏi: "Ai bắt nạt cô?”
"Không có việc gì, chỉ là một khoản nợ mà thôi, tôi có thể giải quyết." Minh Yên không muốn gây thêm phiền toái cho anh em Thời gia nữa, dù sao cũng không phải là cố ý, người ta không nhất định phải vì cô mà đắc tội Úc gia.
"Là đến đòi nợ hay là đến cướp sắc?" Thời Cẩn híp mắt, lời nói khiến người ta giật mình.
Ở cùng Minh Yên một thời gian, cô ấy rất hiểu rõ cô, nếu là nợ đã sớm trả, còn nếu chưa trả thì số tiền đó rất lớn.
Những người trong giới thế gia, ai quan tâm đến tiền? Tất cả đều là dưới danh nghĩa nợ nần để làm những chuyện khác, Minh Yên xinh đẹp như vậy, rõ ràng là nhắm vào người.
Minh Yên sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu, cướp sắc sao? Úc Hàn Chi chắc canh không vì người, trước đây cô trêu đùa anh như vậy. Bây giờ cùng lắm là anh muốn cô trở về cầu xin anh, để cứu vãn tôn nghiêm bị mất của mình.
"Không phải, chính là vì một cái vòng cổ ba mươi triệu."
"Ba mươi triệu?" Thời Cẩn, người vẫn đang còn theo học bằng Tiến sĩ nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Cho dù có con sói nhỏ Ôn Hàm Mặc ở đây, phỏng chừng cũng không có nhiều tiền như vậy, hai nhà bọn họ đều không phải kinh doanh, cho nên cũng không thể so sánh gia sản với Úc gia được. Anh trai cô ấy có, nhưng mà ba mươi triệu chỉ sợ là một cái cớ, Úc Hàn Chi chỉ muốn tới tìm Minh Yên để gây phiền toái, anh trai cô ấy cho Minh Yên mượn tiền, cũng có nghĩa là đối đầu với Úc Hàn Chi.
Thời Gia vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói: "Nghe nói Úc thiếu đến Bắc Thành, đã mua một biệt thự hơn tỷ ở Tam Hoàn, Minh Yên, hôm nay có thể là chiếc dây chuyền ba mươi triệu, ngày mai có thể là năm mươi triệu tiền tổn thất tinh thần, có một số việc vẫn là nên giải quyết triệt để.”
Kỳ Chí Viễn cũng chính là Úc Hàn Chi chọn, con người Ôn Yến miệng nam mô, bùng bồ gao găm nhưng vẫn nguyện ý lợi dụng quyền thế Ôn gia giúp anh đối phó Kỳ Chí Viễn, anh ta hoài nghi thân phận Úc Hàn Chi không chỉ đơn giản như vậy.
Chuyện của Minh Yên kéo dài, kết quả chỉ càng ngày càng tệ, chứ đừng nói đến bây giờ người ta còn quan hệ.
Minh Yên cắn môi, tính toán những chuyện xảy ra với Úc Hàn Chi, ngủ qua, dựa vào anh che chở, tác oai tác quái mấy tháng, cũng bị người ta đuổi ra cửa, phong sát.
"Anh, anh thường xuyên giải quyết những chuyện lắt léo, làm thế nào để xử lý loại tranh chấp này?" Thời Cẩn hỏi.
"Phải xem đối phương thực sự có ý đồ gì. Tôi có thể sắp đặt tình huống, để Ôn Yến gọi Úc Hàn Chi đến, để hai người hòa giải riêng, nếu là vì tiền tài thì dễ nói rồi. Còn nếu là vì sinh hận, Minh Yên, vậy thì rất phiền toái.”
Minh Yên im lặng, đây xem như là biện pháp tốt nhất.
Thời Gia thấy cô không nói gì, anh ta gọi điện thoại cho Ôn Yến, nói chuyện này.
Ôn Yến xoay người tìm Úc Hàn Chi.
Úc Hàn Chi còn ở bên ngoài đoàn làm phim, nhìn Minh Yên lên xe của Thời Gia, anh trông giống như tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, sắc mặt âm u, lông mày nheo lại.
"Thời Gia nói tổ chức một buổi gặp mặt, muốn thay Minh Yên nói chuyện với cậu, hẹn tối mai, cậu có muốn gặp không?" Ôn Yến có chút hả hê mở cuộc gọi video, người khác không biết, nhưng anh ta còn không rõ ràng sao? Úc Hàn Chi thật lòng với cô gái kia, nhưng kết quả người từ đầu đến cuối đều là lừa gạt anh, ai mà chịu được chứ?
Thời Gia cũng vậy, đổ thêm dầu vào lửa, người ta đang nháo chia tay, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, ai cần anh ta làm hòa chứ?
Bảo Minh Yên ngủ với người anh em của anh ta một lần nữa, bảo đảm chuyện gì cũng giải quyết xong.
Ôn Yến vừa nói xong, khuôn mặt tuấn nhã của người đàn ông trầm xuống, anh xoa bóp huyệt thái dương đau đớn, lạnh lùng nói: "Không gặp.”
Xoay người là có thể bảo Thời Gia đến giúp cô hòa giải.
Ôn Yến cười nói: "Tôi thật sự không nhìn ra? Vậy sao cậu lại bắt cô gái kia bồi thường 30 triệu sợi dây chuyền? Cậu lại không thiếu tiền, huống hồ người ta còn chưa tìm cậu đòi tiền phí chia tay đây.”
Môi mỏng của Úc Hàn Chi mím lên, người lừa gạt anh là Minh Yên, sai lầm luôn phải trả giá.
"Vậy tôi từ chối Thời Gia, tuy rằng Thời gia không phải dân kinh doanh, có điều lấy ba mươi triệu cũng không phải là việc khó, chiêu này của cậu không phải là để cho người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Ôn Yến chậc chậc lắc lư, rốt cuộc là chưa từng nói qua chuyện yêu đương, đều dùng những chiêu thức lợi dụ trên thương trường.
Minh Yên kia, dáng người kia, tìm loại kim chủ nào mà không được?
Tiền làm gì? Nên chèn ép người trong lòng bàn tay, muốn tìm kim chủ cũng không có cách nào tìm. Ôn Yến suy nghĩ xấu xa.
Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh như băng, anh nhắm mắt lại, cảm thấy đầu đau dữ dội, khàn giọng nói: "Nói với Thời Gia, đừng nên xen vào việc của người khác.”
Ôn Yến chuyển tiếp nguyên văn lời của Úc Hàn Chi.
Thời Gia cúp điện thoại, khuôn mặt anh tuấn ôn nhuận hiện lên một tia nghiêm trọng, anh ta nhìn về phía Minh Yên rồi nói: "Minh Yên, Úc Hàn Chi từ chối gặp mặt.”
Như vậy xem ra, rõ ràng không phải vì tiền, có chút phiền toái.
"Mẹ kiếp, anh ta không phải vì tiền mà vì sắc.” Thời Cẩn nhướng mày.
Sắc mặt Minh Yên hơi trắng, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tự giải quyết việc này.”
Buổi tối Minh Yên không có khẩu vị, cô ăn qua loa, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Thời Cẩn cùng Thải Nguyệt thấy cô không vui, cũng không dám quấy rầy, đều đã sớm trở về phòng mình.
Minh Yên bất an, cô gọi lại điện thoại cho Lâm Bình, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc Úc Hàn Chi muốn thế nào?”
"Úc tổng muốn nói chuyện trực tiếp." Lâm Bình nhìn thoáng qua thấy Úc tổng đã trở về, sắc mặt cực kém, cẩn thận nói.
"Được." Minh Yên nói một câu lạc bộ gần đây, rồi trực tiếp cúp điện thoại, cô đứng dậy đi tìm áo lông vũ cùng khăn quàng cổ của mình, khăn quàng cổ màu xám từ trong tủ quần áo rơi xuống, là của Thời Gia.
Cô cúi người nhặt lên, quấn khăn quàng cổ lên cổ, mặc áo lông vũ và mang theo một chiếc túi xách.
Không gọi Thời Cẩn, cũng không có gọi Thải Nguyệt, Úc Hàn Chi có quyền có thế, cô không muốn liên lụy đến những người khác, có một số việc luôn phải tự mình đối mặt.
Câu lạc bộ Minh Yên nói nằm ngay trong toà nhà phụ và có thể đi bộ đến được.
Nhìn cảnh tuyết ở Bắc Thành, cô từ từ giẫm lên tuyết, lúc đi tới cô cũng không có vào câu lạc bộ, mà đứng ở bên ngoài chờ, chỉ chốc lát sau một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài dừng ở trước mặt.
Lâm Bình xuống xe, sau đó anh ấy mở cửa xe ra, thấp giọng nói: "Úc tổng không vào câu lạc bộ, cô Minh Yên, mời lên xe.”
Minh Yên lạnh lùng gật đầu rồi lên xe, nhưng khi lên xe rồi cô mới ý thức được cho dù là xe sang dài hơn, không gian xe cũng chật hẹp.
Người ngồi trên ghế da, lật xem tài liệu, cây bút mạ vàng gấp khúc phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Úc Hàn Chi ngước mắt lên, tầm mắt lạnh như băng áp bách tới, gương mặt không có một chút biểu cảm nào.
Hai người ai cũng không chịu mở lời.
Không khí trong xe ngưng đọng, hơi thở cường thế trên người người từng chút từng chút áp bách, mặt Minh Yên trắng bệch, dẫn đầu bại trận, khàn khàn nói: "Anh Úc, rõ ràng lúc trước chúng ta đã thanh toán xong, không biết anh đây là có ý gì?”
Anh Úc? Môi mỏng Úc Hàn Chi ép xuống, ánh mắt lạnh như băng, tức giận giống như sương mù cuồn cuộn cắn nuốt anh, mắt phượng nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng cổ.
Tất cả quần áo, trang sức giày dép của cô, anh đều biết rõ như lòng bàn tay, khăn quàng cổ này là của đàn ông, hôm nay Thời Gia đã quấn cho cô.
Cứ như vậy gấp gáp không thể nhịn được tìm nhà tiếp theo sao?
Thậm chí đeo khăn quàng cổ của người khác đến thị uy? Lấy quyền thế của Thời Gia để áp bức anh?
Anh không những không giận mà còn cười: "Khăn quàng cổ không tệ, Thời Gia là mục tiêu mới của cô? Minh Yên, cáo mượn oai hùm chỉ có thể làm kinh sợ một đám vật yếu đuối, đối với tôi cũng vô dụng.”
Sắc mặt Minh Yên hơi thay đổi, hàng mi dày cong khẽ run lên: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Chỉ trách mình quá ngây thơ, lúc trước nói thanh toán xong, căn bản cũng không có lập giấy tờ.
Anh muốn gì? Chẳng lẽ như suy nghĩ của cô sao?
Sắc mặt Úc Hàn Chi tái nhợt, thấy cô dựa sát vào cửa xe, bộ dáng tránh anh như rắn rết, cơn tức giận suýt nữa bộc phát, đốt cháy những lý trí còn sót lại của anh.
Ngón tay ấn vào ghế mơ hồ trắng bệch, quai hàm kéo căng, lãnh đạm nói: "Trên đó có một phần thỏa thuận, đọc xong nếu không thành vấn đề thì ký.”
Cả người Minh Yên cứng đờ, không nói một lời đỡ ghế ngồi, khom lưng đi đến bên cạnh, cầm lấy bản thỏa thuận, mới nhìn trang đầu tiên, sắc mặt đã thay đổi.