Hướng gió đang lặng lẽ thay đổi.
Cùng lúc đó, diễn viên nam số 3 của đoàn làm phim cũng vào đoàn, đảm nhiệm vai nam phụ trong phim, Nhiễn Sùng là một diễn viên mới xuất thân từ kịch nói, anh ta là mẫu người đàn ông phương bắc chuẩn mực, sảng khoái nhiệt tình, cao lớn đẹp trai, hòa đồng với mọi người, vừa đến được xem như gánh hài của đoàn làm phim.
Nhiễm Sùng vừa đến, là chuỗi ngày bi thảm của Trình Tiêu sắp tới. Trong phim Trình Tiêu diễn vai nam thứ có tình cảm sâu đậm với em gái, sau khi ly hôn với chị gái Noãn Phong, Noãn Phong đã có người khác, chỉ có anh ta cuối cùng trở thành một người cô đơn.
Sau khi Nhiễm Sùng vào đoàn làm phim, Minh Yên phát hiện kịch bản cũng thay đổi, chủ yếu thay đổi ở thân phận của Nhiễm Sùng, phía sau còn cho cô và Nhiễm Sùng thêm cảnh diễn. Ngay từ đầu nam thứ 3 chỉ là một nhiếp ảnh gia, sau đó đổi thành phú nhị đại để trải nghiệm cuộc sống, câu chuyện của hoàng tử và lọ lem là điều mà mỗi cô gái bình thường đều khao khát. Một khi thân phận của Nhiễm Sùng vừa thay đổi, cuối cùng cái kết của Noãn Phong có thể nói là truyền cảm hứng hoàn mỹ. Ly hôn, tàn tật, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy ngoan cường, mở một câu lạc bộ chơi đàn cello, và lấy được một người chồng chung thủy.
Kịch bản thay đổi, trực tiếp làm cho bộ phim này trở thành bộ phim truyền hình có hai nữ chính, cô cũng không còn là nữ phụ nữa, mà sếp vào danh sách nữ chính đầu tiên bên cạnh Hoa Tư.
Nhận ra điều này, Minh Yên càng thêm nghiêm túc đầu tư vào việc quay phim.
Năm trước đoàn làm phim đã quay xong một phần của bộ phim, năm nay quay chính là phần thân tình trong phim, Noãn Phong hắc hóa, đối phó với em gái Nam Phong và ông xã. Đây cũng là phân cảnh khó xử lý nhất trong toàn bộ bộ phim, một khi xử lý không tốt sẽ kéo hình ảnh nhân vật đi xuống.
Phân cảnh ở nước ngoài còn chưa quay, trước tiên quay cảnh trong nước, khiến chị em trở mặt.
"Hoa Tư, điều chỉnh trạng thái của cô lại một chút, phải phối hợp ăn ý với Minh Yên, cô là người mất đi tình yêu lại mất đi người chị em thân thiết nhất, diễn xuất của cô tôi thấy vẫn không thể hiện được sự thương hại, tôi thấy cô diễn ra cảm xúc oán hận.”
Hoa Tư và Minh Yên phối hợp, Hoa Tư bị kêu ngừng lần thứ N, sắc mặt có chút không tốt, lạnh như băng đi qua một bên điều chỉnh trạng thái.
"Minh Yên, cô quay với Trình Tiêu trước.”
Minh Yên gật đầu, đi trang điểm, chuẩn bị cảnh diễn với Trình Tiêu. Lúc này Noãn Phong đã bị mắc chứng trầm cảm, bởi vì ghen tuông lại bị khuyết tật dẫn đến tâm lý méo mó, không thể khống chế cảm xúc của mình, đầu tiên là bạo hành gia đình, sau đó cắt cổ tay tự sát.
Minh Yên gật đầu với ống kính, trong giây lát đã nhập vào nhân vật, khéo léo xử lý nhân vật mình diễn, cho dù không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô cũng phải khống chế được bản thân mình, cô vốn xinh đẹp tinh xảo, vừa khóc, khi quay cảnh cuồng loạn nốt ruồi nhỏ màu đỏ trước mắt lại càng đáng thương động lòng người, mọi người không hiểu sao vẫn cảm nhận được nội tâm tuyệt vọng cùng thống khổ của cô, mắng thẳng Trình Tiêu là đồ cặn bã, đã kết hôn với một cô gái rồi, lại tiếp tục ăn trong bát còn nhìn vào trong nồi, quan tâm em gái khắp nơi.
Đến lúc tự hại mình, bởi vì nội dung phim truyền hình phải có hướng tích cực, nên không thể quay chi tiết, cho nên quay rất trừu tượng duy mỹ, cô gái bị mắc kẹt trong hôn nhân đang tuyệt vọng nằm trong bồn tắm, vươn tay về phía bóng tối, cố gắng được cứu vớt.
Sau khi đạo diễn hô to "cut", mọi người mới thoát khỏi cảnh phim, cảm giác trái tim mình đều bị siết chặt, nói không nên lời, nhưng chính là cảm thấy nhất cử nhất động của Minh Yên đều làm cho người ta có cảm giác nhập vai rất mãnh liệt.
Thải Nguyệt tiến lên khoác áo khoác cho Minh Yên, giúp cô lau tóc ướt sũng.
"Minh Yên, nhìn cô diễn, tôi cảm thấy mình chính là một tên cặn bã.” Trình Tiêu giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Cố lên, cô diễn rất hay, cho dù là lúc đánh tôi cũng không làm cho người ta chán ghét, thật lợi hại.”
Dường như Minh Yên có khả năng đặc biệt, có thể nhanh chóng huy động cảm xúc khán giả tiến vào cảnh diễn của cô.
"Cám ơn, anh Trình cũng rất tuyệt.” Minh Yên cười nói, cô đi vào phòng thay đồ thay quần áo cảnh tiếp theo, tiếp tục quay cảnh với Hoa Tư.
Sau đó Hoa Tư vẫn không điều chỉnh được trạng thái, không chỉ phải diễn cùng cô nhiều lần, mà khi đóng chung với Thôi Tuấn cũng thường xuyên bị áp lực.
Minh Yên thấy tâm trạng cô ta nặng nề lại không có cảm xúc, nửa điểm tâm tư cũng không ở trên diễn xuất, không khỏi lắc đầu, thời buổi này dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, không có gì là lâu dài, chỉ có dựa vào chính mình mới tốt, cơ hội đang ở trước mặt cô ta nhưng lại không biết nắm chắc.
Phối hợp vai diễn với Hoa Tư, Minh Yên không cần phô bày diễn xuất, cơ bản chính là chị gái từ nhỏ kiêu ngạo như thiên nga vô tình nghiền ép em gái vịt con xấu xí. Toàn trường quay bước xuống, khuôn mặt Hoa Tư không còn chút máu, va đập đụng chạm rất nhiều lần mới miễn cưỡng cho qua.
Quay xong cảnh này, sắc mặt Hoa Tư rất khó coi, mấy ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Minh Yên thì khẩn trương lao vào huấn luyện đàn cello, trong phim sự nghiệp chính của Noãn Phong là buổi hòa nhạc cello, may mắn cô học cello và đàn dương cầm ở trường tiểu học, nửa năm nay lại học lại, nên áp lực không tính là quá lớn.
"Nam Phong tri ta ý" vừa quay được hai tháng, khi xuân ấm hoa nở, đám người Minh Yên, Trình Tiêu và Nhiễm Sùng rốt cục cũng hết phân cảnh, cuối cùng chỉ còn lại Hoa Tư và Thôi Tuấn có phân cảnh nước ngoài là không quay.
Bởi vì diễn viên chính tương đối nhiều nên phải đóng máy sớm, đoàn làm phim tổ chức cho đám người Minh Yên một bữa tiệc đóng máy nhỏ. Vì rất vui vẻ, nên tối nay Minh Yên uống rất nhiều cocktail.
Trong phòng karaoke sang trọng, Nhiễm Sùng và Trình Tiêu thay phiên nhau cướp mic, hai người hát từ Ánh Sơn Hồng hát đến sống thêm năm trăm năm nữa, bài hát hương vị đất vang dội khắp cả phòng.
Minh Yên uống rượu, đầu bị choáng váng chịu không nổi, liền lặng lẽ kéo Thải Nguyệt về nhà.
Thải Nguyệt cũng uống rượu, nhưng may tửu lượng của cô ấy không tồi, thấy thời gian có chút muộn, sợ đêm nay mấy người này túm lấy Minh Yên không cho đi, nên lén lút cùng Minh Yên lẻn ra ngoài.
Cuộc sống về đêm ở Bắc Thành rất phong phú và đầy màu sắc, bên cạnh là các quán bar, có các ban nhạc hát, không khí rất náo nhiệt nóng bỏng.
Vốn dĩ tửu lượng của Minh Yên cũng không tốt lắm, đi ra bị gió thổi qua, mùi rượu dâng cao, cô ngồi xổm trên mặt đất không lên tiếng.
"Yên Yên, cô đừng ngủ, tôi tìm người lái xe, về nhà rồi ngủ.” Thải Nguyệt luống cuống tay chân lấy điện thoại di động tìm người lái xe, sau đó chỉ thấy xe Bentley màu đen dừng ở trước mặt.
Thải Nguyệt sợ tới mức điện thoại di động "bốp" một tiếng rơi trên mặt đất, đá đá chân Minh Yên.
Minh Yên bị cô ấy đá một cái, ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu, tiếp tục ngủ.
Cửa xe được mở ra, người đàn ông nhã nhặn cấm dục xuống xe, đi tới trước mặt Minh Yên, cúi người ôm lấy cô, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm nhìn lướt qua Thải Nguyệt.
"Úc, Úc thiếu.” Sắc mặt Thải Nguyệt trắng bệch, suýt nữa cắn đến đầu lưỡi của mình.
"Lên xe đi.” Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, ôm Minh Yên lên xe.
Thải Nguyệt nơm nớp lo sợ, ngồi lên ghế lái phụ, sau đó chỉ thấy Úc Hàn Chi ôm Minh Yên say khướt ngồi ở ghế sau, không đúng, vì sao cô ấy lại lên xe? Cô ấy có thể tìm người lái thay mà?
Lâm Bình lái xe nhìn về phía cô ấy cười cười, hỏi: "Chúc mừng cô Minh Yên đã đóng máy. Có dự án nào mới không?”
"Chúng tôi nhận hai quảng cáo, còn có một bộ phim, quay quảng cáo xong, chúng tôi sẽ lên núi quay phim.” Thải Nguyệt nói xong hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vỗ vỗ mặt, uống rượu làm hỏng việc, đầu lưỡi làm sao cứ tự nói chuyện?
"Điều kiện miền núi gian khổ, bên kia gần biên giới, hai người nên chú ý an toàn nhiều hơn.” Lâm Bình mỉm cười nói.
"Cảm ơn, cảm ơn anh.” Thải Nguyệt run rẩy nói, cô ấy liếc mắt nhìn ghế sau một cái, sợ tới mức dập đầu lên nóc xe, mẹ kiếp, sao Minh Yên ngủ được trong lòng Úc thiếu, còn ôm cổ Úc thiếu?
Trợ lí đặc biệt nâng tấm màn ngăn cách xe lên, chỉ cần nhìn không thấy thì có thể giả vờ phía sau không có gì xảy ra.
Thải Nguyệt mở to hai mắt, đầu lưỡi thắt nút: "Úc, Úc, Úc thiếu..."
Lâm Bình mỉm cười nói: "Buổi tối Úc tổng có một bữa tiệc, vừa vặn đi ngang qua, đưa các cô về khách sạn, trễ như vậy, hai cô gái đi một mình không an toàn. Nghe nói quan hệ giữa hai người và Thời Gia rất tốt?”
"Đúng vậy, Thời Gia rất chiếu cố chúng tôi.” Thải Nguyệt bị trợ lí hỏi chuyện, lập tức quên mất hai người ngồi sau.
Ghế sau, cả người Úc Hàn Chi căng thẳng, thấy Minh Yên vẫn không nhúc nhích, không tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt u ám nhìn cô.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Minh Yên, cả người cứng ngắc như đá.
Anh nên tìm thời điểm tốt hơn để gặp mặt cô, chứ không phải thấy cô ngồi xổm trên mặt đất như chú chim nhỏ, nhất thời mềm lòng, không quan tâm ôm cô lên xe.
Nếu cô tỉnh dậy thì sao? Nếu tức giận thì sao? Tính tình cô gái anh biết rất rõ, lúc chạm đến điểm yếu cô sẽ co mình lại như một con nhím nhỏ, có thể đâm đến máu tươi chảy ròng ròng.
Tâm tình Úc Hàn Chi phức tạp, không chớp mắt nhìn Minh Yên cọ vào trong ngực, khắc chế không nhúc nhích.
"Nước.”
"Khát sao?” Giọng anh khàn khàn, đưa tay lấy nước khoáng, cho cô uống một chút.
Minh Yên uống nước, ợ một cái, lại ôm anh, thay đổi tư thế, làm nũng nói: "Quay phim thật mệt mỏi nha.”
Ánh mắt Úc Hàn Chi hơi tối, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút gầy gò của cô, khàn giọng nói: "Mệt thì không quay phim nữa?”
"Không được.” Cô gái say khướt đột nhiên mở đôi mắt to đen nhánh, bình tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Hứ, nếu Úc Hàn Chi biết tôi lừa gạt anh ấy, anh ấy sẽ không cho tôi cơm ăn, tôi sẽ chết đói.”
Sắc mặt anh tái nhợt, thấy cô nhắm mắt lại ngủ ngọt ngào, ngón tay gắt gao đè lại ghế ngồi, nội tâm đau đớn như bị vật nhọn đâm phải, thực xin lỗi, Yên Yên.
Anh chưa bao giờ thống hận mình như giờ phút này, thì ra trong lòng cô rõ ràng hơn bất cứ ai, cô chỉ là đang sợ hãi mới lừa gạt anh, cũng bởi vì lừa gạt anh, mới lâm vào hoàn cảnh này, cho nên trước đó cô mới muốn vào giới giải trí và liều mạng kiếm tiền.
Có một âm thanh bị đè nén trong cổ họng của anh, anh đưa tay ôm lấy cô, khắc chế đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước cửa khách sạn.
"Úc thiếu, đến khách sạn rồi.” Lâm Bình thấp giọng nhắc nhở, lúc này người đàn ông mới giật mình nhận ra, nhanh như vậy đã đến khách sạn.
"Ừm." Anh khom người bế Minh Yên ra khỏi xe.
Thải Nguyệt luôn chạy theo phía sau, muốn lên tiếng lại không dám, cứ như vậy trơ mắt nhìn Úc Hàn ôm Minh Yên đi thẳng vào khách sạn.
Cô ấy liều mạng nháy mắt với nhân viên trực khách sạn, đối phương cười tủm tỉm đi ra ấn thang máy, làm như không thấy.
Mắt thấy Úc Hàn Chi ôm Minh Yên đi lên lầu, lúc này cô ấy mới thấp giọng kêu lên: "Không phải các người không cho người lạ vào sao? Sao anh không ngăn cản anh ta lại?”
"Cô Lâm, người cô nói là anh Úc? Anh ấy cũng là khách của khách sạn chúng tôi, tháng này mới vào ở, lúc chưa vào ở cũng có hơn nửa tháng đều canh giữ ở bên ngoài khách sạn, chiếc Bentley màu đen kia, còn có một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài hơn, khách sạn chúng tôi không hề quen biết, thì ra là vì cô Minh Yên?" Anh trai trực khách sạn ngầm hiểu cười nói: "Yên tâm, tôi cái gì cũng không thấy, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp.”
Thải Nguyệt ngây ngốc, Úc Hàn Chi thường xuyên canh giữ bên ngoài khách sạn? Làm sao có chuyện này?
Anh là Úc thiếu Nam Thành đó.