kết thúc.
Ba Đặc đảo đôi mắt ưng lạnh lùng quét một lượt học viên của mình .
" Thời gian huấn luyện ba tháng hôm nay chính thức kết thúc , kết quả các cậu đạt được tôi đều rất hài lòng.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản , chỉ cần các cậu đạt đủ những điều kiện sau thì lập tức có thể ở lại.
- Thứ nhất : Thể thuật đạt cấp 15
- Thứ hai : Trêи đấu trường phải đạt thứ hạng cao , thành tích phải từ một trăm trận toàn thắng.
- Thứ ba : thành tích thi đấu động đội phải đạt ít nhất năm mươi trận toàn thắng .
Bây giờ tất cả tiến hành đăng nhập tinh võng cho tôi "
" Vâng thưa trưởng quan "
Trong không giản tinh võng , các học viên lần lượt đăng nhập.
với những lần khác , quảng trường lúc này đã đông nghẹt người. Các học viên không đạt yêu cầu liên tục than thở
" Tại sao lại là kiểm tra cái này kia chứ ? Chẳng phải là nên kiểm tra năng lực thực tế của chúng ta hay sao? Thảm rồi thảm rồi "
" Tôi cũng thế , thể thuật thì tôi đạt nhưng mấy cái kia .... Aiiii" bộ tưởng họ là quái vật sao ?
Nhưng có người lại quan tâm đến vấn đề khác
" Các người có bao giờ nghe nói đến đội tam hổ đang làm mưa làm gió trêи top ba chưa?"
" Có , nghe nói họ chỉ cần ba người là có thể xử lý một tổ đội năm người a, mặc dù đấu vượt cấp không quá hai cấp nhưng thực là lợi hại ,vẫn chưa thua trận nào"
" Còn chưa hết , ai mà đụng phải họ đều chết rất thảm ,họ xuống tay rất tàn nhẫn , tựa như ... lấy đối thủ làm nơi phát tiết vậy"
" Tôi nghĩ ... có thể họ cũng là học viên giống chúng ta , nhưng người họ theo học ... hẳn là rất tàn nhẫn cho nên họ mới xuống tay nặng như vậy?"
Tiếng xì xầm vang lên khắp nơi , nhân vật chính thì vẫn tỉnh bơ nhìn chân mình không biết đang nghĩ gì .
" Tất cả chú ý , bây giờ tất cả các học viên mau chóng
tiến về khu vực kiểm tra đã định sẵn , quét thành tích . Người nào không đạt yêu cầu lập tức sẽ rời đi trong hôm nay.
Tất cả nghe rõ chưa?" Một người đàn ông với vẻ ngoài khí chất như một quân nhân hướng các học viên nói một lượt yêu cầu.
" Rõ thưa trưởng quan"
"Tốt , nhanh chân lên"
Nhóm học viên bắt đầu nghiêm chỉnh xếp hàng quét thể thân phận trêи tinh võng, những giống nói máy móc liên tục vang lên cũng liên tục có người ảo não đăng xuất .
Rất nhanh đã đến lượt ba người
Tích ___ âm thanh máy móc lại vang lên
" Nhân vật No.1
Thành tích đấu trường
một trăm năm mươi
trận toàn thắng , thua - 0
Thi đấu tổ đội : Tam hổ thành tích một trăm trận toàn thắng ."
" Shttttt..... không thể nào?"
Tích ___
" Nhân Vật Hoả Long
Thành tích đấu trường một trăm chín mươi trận toàn thắng , thua - 0
Thành tích tổ độc : Tam hổ một trăm trận toàn thắng "
Tích ____
" Nhân vật Z
Thành tích đấu trường hai trăm trận toàn thắng , thua - 0
Thành tích tổ đội : Tam hổ một trăm trận toàn thắng"
Âm thanh máy móc vừa kết thúc cả quảng trường im bặt như tờ.
Mặc dù là có nghe nói đến tên của từng người nhưng mà họ cũng cho đó là trùng hợp mà thôi . Ai mà nghĩ một học viên tạm thời lại có thể mạnh như thế ???
Riêng nhóm học viên thần tượng đội Tam Hổ liền mừng đến chảy nước mắt
" Thần tượng của tôi hoá ra là bạn học cùng trường a .... quá tuyệt vời , tôi có thể đi khoe với đám bạn của mình chuyện này , chắc chắc họ sẽ ganh tỵ chết luôn hahaha"
Nhưng điều đó không liên quan gì tới họ , ba người sau đó liền đăng xuất cùng nhau đi ăn cơm sau đó là chuẩn bị cho chương trình học chính thức sắp tới , họ cũng được chuyển từ ký túc xá dự bị sang khu chính.
Sau một ngày bận rộn họ cuối cùng cũng có nơi ở cố đinh của riêng mình . Ký túc xá chính vẫn là phòng đôi nhưng , Lâm Hàn vẫn ở cùng phòng với A Lạp , A Khắc Tư ở phòng bên cạnh.
Lâm Hàn trở về phòng liền gửi tin nhắn báo cáo với Lâm Lão , hiển nhiên là ông cũng thừa biết cậu sẽ làm được nhưng vẫn phi thường cao hứng.
Sau đó mới nhắn tin cho Zakal , sẵn cảm ơn vì đã cho cậu một vài rắc rối nhỏ.
Zakal nhanh chóng đáp lại cậu bằng một gương mặt cười thiếu đánh, trong ba tháng qua không phải Mục Thiệu Đông không gây khó dễ cho cậu mà là lần nào cũng bị A Lạp cùng A Khắc Tư đánh cho lết trở về .
Buổi sáng ngày hôm sau khi mọi người còn chưa thức giấc , Lâm Hàn theo thói quen dậy sớm chạy bộ và thực hiện mấy bài tập nhàm chán .
Do thời gian còn sớm trêи sân tập có rất ít người chạy bộ, cậu lặng lẽ gia nhập vào đội ngũ. Một số người đã chú ý đến cậu , vì nhìn kiểu gì cậu cũng giống một học sinh nhảy lớp . Cái vẻ ngoài vẫn còn chút nét đáng yêu , lại thêm cái vẻ dễ thương đến vô hại của cậu khiến không ít người nảy sinh tâm tư muốn trêu chọc , nhưng bên cạnh cậu lại luôn có hai tên ôn thần nên họ vẫn là nhịn xuống ngứa ngáy trong lòng.
Hiếm khi có dịp thế này một số ít liền tranh thủ mà bắt nạt cậu , số khác là vì muốn kết bạn mà đến .
Mới chạy được một vòng sân lớn cậu nghe một giọng nói vọng lại từ phía sau
" Này anh bạn nhỏ , sao chỉ có một mình thế ? Hai hộ vệ của cậu không đến ah? " một thanh niên nhìn rất thuần thục , đang chạy bên cạnh cậu buông lời trêu chọc . Người thanh niên có máy tóc màu xanh với đôi mắt xanh lam cực xinh đẹp , gương mặt phi thường sắc sảo . Cương nghị lại khiến cho người đối diện dễ có hảo cảm , có thể nhìn ra người này có thể kết giao làm bằng hữu.
Lâm Hàn cũng lịch sự nở nụ cười hữu nghị đáp
" Cảm ơn sư huynh đã quan tâm . Bọn họ vẫn chưa thức dậy , tôi có thể chạy bộ một mình ."
" Nếu đã có duyên gặp nhau , cậu lại gọi tôi là sư huynh vậy thì sư huynh đây cũng sẽ không ngại làm vệ sĩ cho cậu.
Tôi tên Trác Hạo Thiên ,
là học viên năm thứ ba . Còn
cậu "
" Tôi tên Lâm Hàn .là học viên năm nhất"
" Vậy tôi gọi cậu là tiểu Hàn được chứ ?"
" Được "
" Tiểu Hàn , lát nữa ta sẽ giới thiệu cho cậu gặp một người . Tôi chắc chắn hắn sẽ rất vui khi nhìn thấy ngươi "
Trác Hạo Thiên cười bí hiểm vừa nhìn cậu vừa nói .
Lâm Hàn mở to mắt nhìn hắn " Tại sao lại vui khi gặp tôi ? Tôi hình như không quen biết hai người ..."
Đôi mắt to đen trong vắt
mở to càng khiến người đối diện thêm mở lòng với cậu, Trác Hạo Thiên cũng không phải người thích vòng vo nói
" khụ ... cậu thử nhớ lại xem , đấu trường dị thú một năm về trước a. Lúc đó cậu đi cùng với vài người nữa ..."
Lâm Hàn ngẩn người ...
Sau đó cậu liền nhớ ra . Lần đó trừ bỏ nhóm ca ca của mình cậu có nói chuyện với một thanh niên tóc đen, chẳng lẽ là người đó ?
Nhìn vẻ mặt của cậu Trác Hạo Thiên vui vẻ cười công khoé mắt " Đúng , chính là hắn. Không chỉ lần đó , lần gần đây nhất cậu tới đấu trường vừa khéo chúng tôi cũng có mặt "
" A..... " Lâm Hàn giật thót tim . Chẳng lẽ họ là muốn tiếp cận cậu là vì bọn tiểu Lôi.
" phụt .... hahaha cậu căng thẳng cái gì , chúng tôi mới không thèm mấy con dị thú của cậu. Chẳng qua thấy cậu rất thú vị nên mới kết bạn thôi. Anh bạn nhỏ , sau này nếu có ai ức hϊế͙p͙ cậu cứ trực tiếp nói với chúng tôi ,tôi sẽ
giúp cậu trả thù . Thế nào?"
Trác Hạo Thiên rất sảng kɧօáϊ nói.
Nghe Người nọ không có hứng thú với dị thú của cậu Lâm Hàn liền thở phào nhẹ nhỏm . Cậu không sợ họ cướp chúng nó mà là sợ chúng nó sẽ nỗi điên mà tàn sát a.
Lại nói người này có vẻ quá nhiệt tình rồi đi , cậu bỗng muốn chơi xấu mà trêu chọc , đôi mắt đen chớp chớp tỏ ra vẻ đáng thương vô tội vạ nhưng đầy vẻ nghi ngờ hỏi
" Kể cả người đó là Mục Thiệu Đông sao?"
Những tưởng người nọ sẽ đổi gió nhưng câu nói tiếp theo chính là
" Hắn là cái thá gì ? Một tên ỷ vào gia thế chuyên đi bắt nạt kẻ khác . Tôi gặp hắn ở đâu liền đập ở đó , tôi
có thể sợ trời sợ đất chứ tuyệt không sợ hắn. Cậu cứ
yên tâm " Trác Hạo Thiên vỗ ngực đảm bảo với cậu, ánh mắt kiêng định không một chút giả tạo.
Lâm Hàn có chút cảm động a , cảm thấy bản thân hình như cũng không đúng liền phá huề
" Vậy ... xin cảm ơn ý tốt của sư huynh . Hiện tại anh ta cũng không tìm tôi gây phiền phức nữa , hơn nữa hai người bạn kia cũng đối
xử với tôi rất tốt , chưa từng có ai dám bắt nạt tôi"
Thấy nhóc con không thành thật Trác Hạo Thiên nhịn không được liền đưa tay vò loạn tóc cậu , ukm cảm giác thật tốt
" Nhóc con khách sáo cái gì a ? Bọn hắn ở bên ngươi 24/24 được chắc . Thêm một người bảo vệ chẳng phải tốt sao ? Lại nói tôi
chính là thích cậu nhóc nhà cậu a. Nhìn thực vừa mắt hahaha"
" Này đừng vò nữa , tôi
cũng hai mươi tuổi rồi a. Đừng hở chút là xoa đầu người khác như thế " Lâm Hàn tức tối đánh rớt cái tay kia của hắn rồi đẩy nhanh tốc độ.
" Muốn chạy , nhóc con để
tôi đua với cậu xem ai chạy bền hơn " Trác Hạo Thiên
Vui vẻ chạy theo . Hai người hi hi ha ha như thế mà chạy đến hơn một trăm vòng sân lớn mới dừng lại.
" ... tiểu tử .... được lắm ... ta nhận thua .... lần sau ...ta ... nhất định ... sẽ thắng cậu .."
trác Hạo Thiên gian nan hít từng ngụm khí .
Nhóm học viên lúc này đã đến rất đông ,mới đầu
không ai nghĩ gì nhưng sau vòng thứ một trăm cả đám đều trừng đến lòi cả mắt. Hai người là quái vật hả ?
Sự thật thì trường quân
đội Sử Lai Khắc chính là ngôi trường chỉ thu nhận quái vật . Nhưng khi một đám quái vật ở cùng nhau liền chẳng con nào hơn con nào cho đến khi có vài con mạnh mẽ bức phá .
Trong số họ chỉ cần tuỳ tiện chọn một người cũng đã là tinh anh trong tinh anh , nhưng chọn một quái vật trong đám quái vật thì chính là huyền thoại trong huyền thoại. Tuy nhiên quái vật như vậy mỗi năm không nhiều lắm .
Lâm Hàn đứng trước mặt hắn ra vẻ thở dốc mệt mỏi cười nói
" Anh cũng đâu có tệ đâu a , còn cần phải hơn thua với tôi làm gì ? "
Trác Hạo Thiên đập lên ót Lâm Hàn một cái nói
" Bớt giả vờ đi nhóc, tôi
mà chạy nữa chắc cậu cũng theo đến cùng a. Đi , về tắm rửa rồi gặp nhau ở nhà ăn , hôm nay tôi mời cơm . Cấm từ chối , tôi đi đây. Nhớ đến sớm một chút , tôi rất ghét phải chờ "
Để lại cho Lâm Hàn một cái bóng lưng thẳng tấp , hắn không cho cậu có cơ hội từ chối.
Lâm Hàn "......" thật thẳng tính . Nhưng bất quá ... cậu thích người sảng kɧօáϊ như vậy .
Lâm Hàn trở về vừa đúng lúc A Lạp chuẩn bị ra ngoài dùng bữa sáng, nhanh như chớp cậu liền tắm rửa , trang phục chỉnh tề rồi cùng hai người bạn tốt rời khỏi ký túc xá , trêи đường đi cậu nói nhanh một lượt tình huống xảy ra .
Nghe xong biểu tình của hai người đều rất bình thường , chỉ cười cười tỏ ý người này rất xứng đáng để kết giao
A Lạp thực không ngờ tiểu đệ manh manh nhà mình tốt số đến vậy , tuỳ tiện kết giao liền gặp toàn người tốt.
Lúc ba người đến nơi đã thấy Trác Hạo Thiên đứng trước nhà ăn , bên cạnh là một thanh niên vóc dáng thon gọn nhưng phi thường cao ráo , Tuấn tú rạng ngời .
Cậu nhận ra ngươi này , thật không ngờ ... đi một vòng lớn như vậy họ lại được gặp nhau mà còn học chung một trường .
Thanh niên nọ gật đầu chào hỏi ba người , vươn tay đến trước mặt Lâm Hàn ôn hoà giới thiệu bản thân
" Chào cậu , thật không ngờ chúng ta rất của duyên , tôi tên Phi Dương "
Lâm Hàn cũng thoải mát vươn tay ra bắt lấy bàn tay trắng nõn như Ngọc kia "
Chào sư huynh , tôi tên Lâm Hàn , anh có thể gọi tôi là tiểu Hàn . Còn đây là bạn học cùng lớp , đây là A Lạp Và A Khắc Tư " cậu giới thiệu hai người bạn tốt của mình với anh.
Đôi bên nhận thức nhau xong liền nhanh chóng dùng cơm tại lầu VIP sau đó mỗi người một ngã.
Sau khi trở thành học viên chính thức , Ba người được phân vào một lớp mới ,những người xuất sắc đều sẽ được gom vào cùng một lớp như vậy sự cạnh tranh sẽ càng cao . Thực lực từ đó cũng tăng lên không ít.
Buổi học đầu tiên chính là luyện quyền , họ trực tiếp đánh bằng tay không với huấn luyện viên , tuy nhiên vì không muốn bị cho là quá khác biệt Lâm Hàn vẫn thỉnh thoảng để bản thân bị trúng đòn . Nhưng khoang trị liệu vẫn chưa một lần chân chính được chào đón cậu cho dù huấn luyện viên có xuống tay nặng cỡ nào.
Trong buổi học những người khác luôn có tâm lý không phục Lâm Hàn dựa vào quan hệ mà mặc kệ cậu có thực lực hay không ? Đội Tam hổ thì đã sao ? Họ cũng chính là có thực lực mà vào chứ không phải nhờ quan hệ hay sự giúp đỡ của người khác . Hơn nữa Mục Thiệu Đông cũng đã chỉ mặt muốn đánh người họ càng muốn tranh thủ lập công để tạo quan hệ .
Nhìn cái cách gà mẹ bảo vệ con của hai người kia liền hận không thể giết cậu trước mặt họ cho bỏ ghét. Suốt ngày nhờ người khác bảo vệ còn xứng đáng đứng ở nơi này sao?
Cho nên việc bị tách ra giao thủ luôn là điều mong mỏi của vài người gấp gáp tìm đường chết , nếu là A Lạp hoặc A Khắc Tư thì cậu có thể nương tay hoặc để bản thân chịu thiệt nhưng đối với mấy kẻ này cậu thậm chí chẳng tốn chút sức liền thu thập xong nhưng vẻ ngoài thì vẫn khiến người khác cho rằng cậu tốn phí sức ghê lắm. Người ta ngồi thì cậu đứng ,người ta nằm thoi thóp thì cậu ngồi thở , người ta nằm im luôn thì cậu ... cũng ngồi ịch ra bán thảm.
Sau đó chọc tức người bằng một bộ bị bắt nạt với hai người kia , miệng thì nói không sao , trêи mặt không có nước mắt hay ủy khuất nhưng càng như thế càng khiến hai người kia muốn đập kẻ đó thêm một trận mặc dù kẻ đó đã nằm ngay đơ.
Thôi được cậu khả ái , cậu có quyền được bảo vệ a. Nhiều người sau khi lĩnh giáo xong điều này liền không còn tâm tư đi đường tắt nữa.
Một lần nọ , trong lúc tập luyện ngoài giờ , A Lạp Cùng A Khắc tư đang luyện cập đối chiến cơ giáp trong đảng thương . Chỉ có Lâm Hàn nhàm chán tự tập một mình trong phòng trọng lực .
Mục Thiệu Đông dẫn theo đám huynh đệ đến tìm cậu gây sự , thành thật mà nói , bị hai tên nhãi nhép đánh bại hắn có chút không cam tâm . Hiếm khi hai tên gà mẹ không ở bên hắn liền tranh thủ cơ hội tìm người báo thù.
Vừa nhìn thấy Lâm Hàn bên trong hắn liền đến trước cửa phòng hất cằm với cậu ,ý tứ rất rõ ràng.
Trong đám người đi theo xem trò vui có người đã nhanh chóng nhắn tin cầu cứu sang có Trác Hạo Thiên , bản thân hắn thì theo dõi tình huống tuỳ thời mà báo cáo.
Lâm Hàn nhìn thấy hắn liền thở dài .... hắn không thấy mệt nhưng cậu mệt .
Trưng ra bộ mặt mất hứng nhưng vẫn phi thường tội nghiệp nhìn hắn đáp
" Anh lại muốn cái gì ? Anh không cảm thấy mệt sao ?
Tôi chỉ là một học viên nhỏ nhoi không cần thiết anh phải tốn công như vậy đâu. "
" Nếu ngươi không muốn ta tìm ngươi cũng được . Dập đầu lạy ta một trăm cái , thừa nhận với toàn trường nói ngươi chính là nhờ quan hệ mà được vào họ rồi sau đó cút khỏi nơi này ta sẽ không làm khó ngươi nữa "
Mục Thiệu Đông đắc chí mà lớn giọng nói
Muốn cậu lạy ? Điều này là không thể.
Lâm Hàn cũng lười hơn thua miệng lưỡi với hắn , khoé môi nâng lên một đường cong nghịch ngợm trả lời hắn một cách sảng kɧօáϊ .
" Ha hả , thôi được , chúng ta cá cược đi . Nếu anh thắng tôi sẽ làm theo những gì anh nói . Nhưng nếu anh thua thì từ nay về sau không được gây khó dễ cho tôi nữa . Dám đánh cược không ?"
Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc .
Mục Thiệu Đông cũng không ngờ cậu có chiêu này nhưng hắn không tin cậu có bản lĩnh gì.
"Được , ngươi nói xem muốn đấu như thế nào "
Thấy hắn cắn câu Lâm Hàn càng cười thêm rạng rỡ và tinh nghịch
" Rất đơn giản . Anh chỉ cần vào đây với tôi , chúng ta đọ sức chịu đựng đi. Anh thấy thế nào?"
" Ha ha nhóc con này đúng là thiển cận mà , quá không lượng sức ..."
" Nhóc con ngươi thua chắc rồi hahaha..."
" Được , một lời đã định ,nhóc con ngươi tuyệt đối không được hối hận đấy " Mục Thiệu Đông đắc ý cười to . Hắn nắm chắc phần thắng rồi , trong số học viên năm ba hắn chính là người giữ kỹ lục cao thứ ba toàn khóa .