Khoảng thời gian này Hách Liên vẫn luôn chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình , mặc dù luôn có bạn bè ở bên nhưng người thân duy nhất của hắn lại không ngừng gọi đến đe dọa , uy hϊế͙p͙ hắn. Chút tình cảm còn xót lại cũng triệt để biến mất , cả người hắn rất nhanh liền gầy hẳn một vòng lớn . Nhóm quái vật
cảm thấy bản thân đã nhẫn nhịn đến cực hạn , Hách Liên lúc này chỉ có thể lựa chọn trở về đón nhận cơn phẫn nộ từ cha . Sau lần này đôi bên sẽ ân đoạn , nghĩa tuyệt .
Hai tháng , bọn họ đã thống nhất xin nghỉ học để cùng cậu trở về , việc này với Đặc Nhỉ không hề khó , dù sao họ cũng chỉ mới là năm ba , chương trình học cũng không tính là khó đối với họ.
Đặc Nhỉ dùng Phi Thuyền riêng của mình để đưa Hách Liên trở về , lần này toàn bộ máu trêи tinh cầu này sẽ được thay mới. Bè cánh của Hách Du đều bị chặt đứt toàn bộ.
Một tháng hành trình , Đặc Nhỉ đã rút ngắn xuống còn mười lăm ngày , hắn muốn sau khi mọi việc kết thúc sẽ đưa Hách Liên đi giải khuây ít hôm .
Tinh cầu K___
Phi thuyền cập bến , lần này
Đặc Nhỉ đặc biệt trang bị cho mình một chiếc huyền phù đã qua cải tạo , bề ngoài thì vẫn không có gì khác biệt nhưng trêи Thực tế vẫn có thể xem là một tàu chiến vỡ nhỏ.
Cả nhóm hiên ngang đến nhà Hách Liên , đón chào họ là cổng chính đóng chặt.
Lâm Hàn cười lạnh lắc đầu , cái thể loại này ... một chút cũng không rời nỗi kịch bản.
Trần Vũ Dương vỗ vai Hách Liên " Này ,cậu không Thông báo với bọn họ là hôm nay chúng ta sẽ về ah?"
Hách Liên lắc đầu cười khổ , chính vì biết nên mới thế này đây.
Từ Lãm lười lằn nhằng
Ầm ___ ầm____
Cánh cửa lớn hắn chỉ cần dùng một chân là đã có thể đánh sập , hai tay đút vào túi quần tỉnh rụi nói " Cửa mở rồi "
Hách Liên đơ ra chốc lát rồi cười xì một tiếng , bạn của hắn chẳng ai bình thường cả.
Tiếng động lớn như thế đã thu hút sự chú ý của không ít người . Một vài người nhận ra Hách Liên liền nói bóng nói gió " Ta còn tưởng ai , hoá ra là kẻ mặt người dạ thú , hại cha mất chức còn khiến em trai bị đuổi học mà vẫn còn mặt mũi quay trở về .. thật là mặt dầy "
" Cũng lớn lối quá rồi , đã làm sai mà còn không biết xấu hổ , đúng là xúc sinh mà ..."
Xung quanh cao thấp bàn tán nhóm quái vật đều nghe hết, nhưng chẳng quan trọng . Toàn mấy kẻ ăn no rửng mỡ.
Bước vào sảnh lớn , chào đón nhóm quái vật là một trận thế như công đường chờ hỏi tội phạm nhân.
Hách Du ngồi vị trí chủ tọa , gương mặt đằng đằng sát khí , máy tóc lam với gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng nhìn kiểu gì cũng không thiện cảm cho nỗi, Hách Liên giống ba của mình hơn nên gần như hai người chả giống nhau là mấy
, hai bên là những bà con thân thích , vợ và Hách Diễn.
Thấy Hách Liên vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà bước vào , Hách Du lửa giận bộc phát thị uy
" Súc sinh ngươi còn mặt mũi trở về , còn không mau quỳ xuống "
Hách Liên vẫn đứng yên bất động nhìn ông.
" Thật là cái thứ có ba sinh không có ba dạy mà ,một chút phép tắt cũng không có " người vừa lên tiếng nhìn qua có 4-5 phần giống với Hách Diễn . Người này là Nhặm mục , cũng là ba của Hách Diễn.
Một người đàn ông trung niên khác cũng lớn tiếng quát " Thằng súc sinh , còn không mau quỳ xuống. Lời của trưởng bối ngươi nghe không hiểu sao ?"
Hách Liên đảo mắt nhìn lão " Tôi làm gì sai mà phải quỳ ?"
Lão phùng mang trợn mắt vỗ mạnh lên mặt bàn quát lớn " Súc sinh , ngươi đến nước này mà vẫn còn
ngoan cố . Hôm nay không đập chết ngươi ta không mang họ Hách "
Hách Tất Liệt là một tên mãng phu đầu trâu óc lợn. Một câu không hợp liền muốn dùng quyền cước.
Lão còn chưa động được vào Hách Liên Từ Lãm đã chắn trước mặt hắn , ánh mắt tràn ngập sát ý , uy áp trực diện đập thẳng vào mặt lão.
Hách Tất Liệt bị dọa phải lùi một bước vẫn gắng gượng gân cổ lên mắng Hách Liên
" Súc sinh ngươi có ngon thì bước ra đây nói chuyện , đừng làm con chó chỉ biết núp sau lưng kẻ khác"
Từ Lãm hừ lạnh , đôi mắt băng lãnh sắc bén đảo qua người lão
" Ông là cái thá gì ? Lấy tư cách gì mà gọi cậu ấy là súc sinh , ông thử gọi một lần nữa xem ông có còn răng ăn cơm nữa không?"
Hắn không dọa , hắn thật sự sẽ làm mà còn là giải quyết luôn chứ không để lão gọi là thoi thóp.
Hách Tất Liệt run rẫy không dám lớn lối thêm nữa , lão hèn mọn lùi bước an trở về vị trí của mình hậm hực trợn mắt nhìn Hách Du.
" Ngươi thật biết cách dạy con ... vô dụng "
" Hách Liên ngươi còn không mau cút lại đây , ngươi không hiểu tiếng người sao ? " Hách Du tức muốn nổ phổi gầm lên.
Hách Diễn hả hê đâm thọt " Súc sinh ngươi điếc rồi à không nghe cha bảo ngươi quỳ xuống hay sao....?"
Chát....... rầmmmmmmnn
Nhậm Mục thất thanh kêu lên " Tiểu Diễn ... con có sao không ?? "
Hách Du trợn mắt " Súc sinh mày xem mày đem cái hạng người gì về nhà , bất kính với cha còn ra tay với em ruột của mày . Mày là
thứ súc sinh , cầm Thú cũng không bằng "
Trần Vũ Dương lấy khăn lau bàn tay vừa đánh người của mình rồi ghét bỏ vứt đi.
Hai tay bỏ vào túi quần hờ hững đáp " Đúng là thứ miệng mồm bẩn thiểu , mở miệng ra là súc sinh này súc sinh nọ , ông không nhìn lại mình xem có chỗ nào khác súc sinh hay không ?"
Hách Du " Mày ...." ông ta muốn mắng người nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được. Có thể khiến ông ta chỉ một đêm liền như chuột chạy qua đường có thể tầm thường sao? Tất nhiên là ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhậm mục chật vật đỡ lấy Hách Diễn đã răng môi lẫn lộn nằm bất động trêи sàn nhà liên tục gào khóc
" Hách Diễn con tôi , con tỉnh lại đi. Con tôi thật đáng thương lại có người anh tán tận lương tâm như vậy ... Hách Liên mày là thứ xúc sinh có ba sinh không có ba .... dạy......" Nhậm Mục trợn mắt nhìn thanh niên mặt đằng đằng sát khí trước mặt , gã cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra nỗi .
" Ở đây còn ai muốn chết thì nói thử một câu súc sinh nữa xem tôi có dám vặn cổ mấy người không ? "
Sky tức đến không thể không đập tên khốn nạn này . Hắn nới lỏng tay để Nhậm Mục rơi thẳng xuống sàn ôm cổ thở hồng hộc ....
Đám bà con còn muốn lên tiếng dạy bảo liền mặt mày tái mét , căm như hến.
Cả đám quái vật gần như chỉ một cái chớp mắt đã có thể xuất hiện trước mặt họ rồi trở tay một cái là cuộc đời họ xem như đi tong.
Hách Du tức đến run người hằn học nhìn Hách Liên vẫn giương mắt nhìn cha hắn bị đám người bắt nạt.
" Hách Liên ...."
Hách Liên xuyên qua đám bạn tốt đến giữa sảnh lớn nhìn ông . Đôi mắt xanh Ngọc Bích xinh đẹp tĩnh lặng như mặt gương .
" Cha , con không sai cũng không làm gì có lỗi với mọi người ..."
Hách Du đập bàn đánh gãy " Mày còn già mồm cãi láo ... mày ...." Ánh mắt Đặc Nhỉ sắc như lưỡi dao lia đến chỗ ông , hắn chỉ đứng đó cũng đủ khiến cả đám người lạnh xương sống.
Hách Liên không bị ảnh hưởng " Từ nhỏ đến lớn con luôn nghe theo lời cha , cha muốn cưới người khác , có đứa con khác con cũng tôn trọng bọn họ.
Cha dành hết mọi yêu thương cho Hách Diễn con cũng không có ý kiến , cha muốn con làm đá lót đường cho Hách Diễn trong trường quân đội con cũng đã làm . Còn thành công hay thất bại là việc của bản thân nó. Vì cái gì cha vẫn đổ hết mọi lỗi lầm lên người con ?
Con cũng là con của cha mà ??? Con luôn cố gắng để cha hài lòng nhưng cha chưa bao giờ bố thí cho con dù chỉ một chút quan tâm , một nụ cười. Thậm chí là
một ánh mắt , nhưng con vẫn không bỏ cuộc . Con luôn cố gắng nhưng cha lại không bao giờ nhìn thấy , cha chỉ dõi theo Hách Diễn , cha bất công nhưng con cũng chưa từng có ý hận cha . Vậy tại sao ???
Tại sao cha cứ muốn ép con vào đường cùng , đẩy con vào vực thẳm ?
Những thứ con đạt được ngày hôm nay đều là do con tự mình cố gắng , nhưng tại sao ?? Tại sao cha lại muốn phá hủy hết mọi nổ lực của con ?
Làm đá lót đường cũng thôi đi , cha còn muốn bán con cho người khác để lót sẵn đường cho Hách Diễn sau khi ra trường .
Rốt cuộc con có phải là con của cha hay không ????"
Từng câu , từng câu như một nhát dao một lần nữa cắt sâu vào những vết thương còn đang rỉ máu của chính mình, Hách Liên mới hết tâm can ra mà nói .... nói lần cuối cùng. Những giọt nước mắt uỷ khuất thi nhau tuôn rơi.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, đám bà con im lặng .
Cõi lòng nhóm quái vật phi thường đau nhói , Lâm Hàn tâm cũng thực đau , nếu so ra thì ... kẻ bị vứt bỏ như cậu vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Hách Du vẫn không cho bản thân mình làm cái gì sai liền lớn giọng quát " Câm
miệng . Mày như vậy mà nói là không oán trách sao ?
Tau bảo mày chiếu cố em trai , bảo vệ nó thì này làm gì ? Chỉ một chút hiểu lầm nho nhỏ mày cũng không giải quyết được còn nhẫn tâm để kẻ khác làm hại em
Trai của mày .
Tau vì muốn tốt cho mày mới sắp xếp cho mày một hôn sự với vị quan chức cấp cao kia cho mày nữa đời sau ăn sung mặc sướиɠ , tau làm vậy có gì sai hả ? "
Hách Liên bật cười " Hahaha hiểu lầm , hiểu lầm , chỉ vì bạn học của nó không muốn quy phục nó , nó liền đánh người ta đến xuýt thì tàn phế , như vậy là hiểu lầm nhỏ hay sao?
Nếu việc đó mà con còn bênh vực thì con có khác gì súc sinh ? Con của cha cần công đạo không lẽ con của
người khác không phải con người không cần công đạo sao?
Mối hôn sự tốt mà cha nói là gì ? Là với một lão già gần xuống lỗ hay sao??? Hahaha "
Đám bà con triệt để cúi gầm mặt.
Hách Du gương mặt hết xanh lại trắng vẫn không thốt nỗi một lời.
Đặc Nhỉ nhìn thân ảnh gầy gò , ánh mắt mờ mịt sau làn nước mắt tim hắn nhói đau , thực sự rất đau.
Hách Liên nói hết những
gì trong lòng tâm tình cũng phi thường nhẹ nhõm , hắn lau đi những giọt nước mắt , lạnh lùng nhìn thẳng vào Hách Du " Lần này con trở
về là vì muốn nói với cha một câu :
Chúng ta từ hôm nay ân đoạn - Nghĩa tuyệt . Từ nay sống chết của đôi bên không liên quan gì đến nhau nữa.
Cha đã có đứa con của riêng mình thì con cũng nên trở về nơi thuộc về mình.
Kể từ ngày hôm nay con sẽ theo họ của ba , tên của con là Tống Liên"
Hách Du " To gan , tau đã cho phép hay sao ? Không có sự cho phép của tau thì mày mãi mãi là họ Hách. "
Đặc Nhỉ không muốn nhịn nữa , hắn bước đến bên cạnh Hách Liên choàng tay lên vai hắn an ủi , đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sát ý nhìn thẳng vào Hách Du " Cậu ấy muốn đổi sang họ gì không liên quan tới ông , muốn sống thì tốt nhất nên biết điều . Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Liên , nếu có bất kỳ kẻ nào không hiểu lời ta nói hôm nay ... có thể thử " đây là lời cảnh cáo thiện ý nhất của hắn từ trước đến nay. Nhưng một khi có kẻ dám tìm đến Tống Liên của hắn thì đừng trách hắn diệt cả tộc.
Hách Du bị khí thế của người ở địa vị trêи cao uy hϊế͙p͙ đến run rẩy , gương mặt chốc lát liền trắng như tờ giấy.
Đặc Nhỉ đảo mắt qua đám người trong phòng cảnh cáo rồi mới nhàn nhạt nói
" Chúng ta đi "
Tống Liên nhìn cũng không muốn nhìn liền ngoảnh mặt bước đi , hắn thực sự đã chết tâm. Nơi này không còn là nhà của hắn nữa.
Bóng dáng nhóm quái vật đã biến mất khỏi tầm mắt Hách Du vẫn chưa thể hồi hồn . Ông đã đánh mất thứ gì đó .... thứ gì đó ông chưa
từng để vào mắt, hơn hết người đó còn nắm trong tay những mối quan hệ rất lớn.
Ông đã đánh mất cơ hội để có thể trèo lên cao hơn , ngày hôm nay nhìn tận mắt đám bạn học với khí thế bất phàm kia ông mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào ?
Đám bà con lục tục rời đi , họ mắng cái gì đó nhưng ông không nghe nữa , trong đầu chỉ quanh quẩn trong cái suy nghĩ " ông vừa đánh mất một cơ hội quý giá ... cơ hội phục chức , thậm chí là thăng chức " giờ phút này Hách Du tràn đầy hối hận .... nhưng lời cảnh cáo kia không phải chỉ là lời nói xuông.
Nhậm Mục ngồi bẹp xuống góc phòng run rẩy .... gã hận Hách Liên nhưng bây giờ một cơ hội để ra tay gã cũng đã không còn .
Trở lại huyền phù Tống Liên mới dần phấn chấn lại , những gì đã qua cứ cho nó qua . Hiện tại hắn đã có một cuộc sống mới thuộc về riêng mình , mặc dù theo họ ba nhưng thật ra .... ba của cậu cũng sớm không còn người thân nào khác .
Trong vòng tay bạn bè , Tống Liên một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp thực sự dành cho hắn , không toan tính , không so đo , tất cả là sự quan tâm chân thành dành cho nhau.
Tống Liên bắt đầu tinh nghịch ôm lấy vai Lâm Hàn rồi nhìn đám bạn cười hớn hở nói " Vậy ... kỳ nghĩ năm nay bọn tôi đến làm phiền mọi người nhé , được chứ ?"
Lâm Hàn hộc một búng máu " hơ hơ hơ ...."
Cảm đám cùng nhau cười lớn " hahaha...."
" Tất nhiên rồi , bọn tôi luôn dang rộng vòng tay chào đón hai cậu , muốn đến lúc nào cũng được "
" Nhà tôi chính là nhà của cậu , đến lúc đó nhất định không được khách sáo đó có biết không "
" Vậy kỳ nghĩ sắp tới mọi người đến nhà tôi đi " Sky hào hứng mời mọc
" Không , đến nhà tôi sẽ vui hơn " Trần Vũ Dương cũng chen ngang
Lâm Hàn thấy Tống Liên có thể cười nói vui vẻ cậu cũng cảm thấy vui lây , chỉ có điều cậu đã lỡ hứa với Tần Phu nhân ... haizd thực đau đầu.
Đặc Nhỉ xoa đầu Tống Liên , ánh mắt đầy sủng nịch " Chuyện đó để sau rồi nói , bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó để chơi cho thật vui đi đã "
Tống Liên tâm tình vui vẻ nên không để ý đến hành động kỳ lạ của Đặc Nhỉ .
Tống Liên " Vậy ... chúng ta đến một tinh cầu nhỏ gần đây Trãi nghiệm một chút đi. Tinh cầu đó cũng được xem là khá bình yên , chúng
ta có thể thuê một căn nhà hoặc vào rừng cắm trại rồi tự mình đi săn. Mọi người thấy thế nào ?" Đôi mắt Ngọc Bích như biết nói , tràn ngập mong chờ mà nhìn mọi người .
Họ có thể nói không sao ? Tất nhiên là đi rồi.
Tinh cầu cách đó cũng không xa chỉ tốn một cú nhảy là đến nơi , Đặc Nhỉ tiếc từng giây bên hắn cho nên không keo kiệt chút năng lượng thay vì tốn hẳn mấy ngày trời phí phạm.
Mặc dù phi thuyền của Đặc Nhỉ lần này đã là hết sức bình dân nhưng khi đến bến đỗ vẫn phi thường hút mắt .
Cả đám tặc lưỡi.
Vì để có thể dễ dàng hoà nhập , nhóm quái vật tìm đến cửa hàng quần áo bình dân để mua cho mỗi người vài bộ .
Nhưng cơ bản bọn họ chính là cái giá treo đồ , mặc cái gì cũng đều hút mắt . Báo hại nhân viên bán hàng liên tục nuốt nước bọt.
Tinh cầu mà họ đến là một tinh cầu còn khá nghèo nàn , hoạt động chính là giao thương hàng hóa nhỏ lẻ , buôn nô ɭệ , bán ít nông sản tự trồng , Còn lại hầu hết là tự cấp tự túc.
Trong thị trấn nhỏ này rất dễ bắt gặp những nô ɭệ luôn tay luôn chân khuân vác hàng hoá , sản phẩm bày bán hai bên đường cũng không mấy đa dạng , thực phẩm ngược lại khá đa dạng về chủng loại nhưng thịt dị thú thì vừa ít lại vừa mắc .
Người đi đường hầu như tuổi tác nào cũng có chỉ trừ mấy thằng nhóc choai choai như bọn họ.
Sky lười biếng đánh cái ngáp , vòng tay ra sau đầu nói " Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp theo ? "
Tống Liên "...... chúng ta đi đến khu vực ven cánh rừng phía kia xem xem có thể thuê được phòng hay nhà gì không? Nếu không có thì chúng ta sẽ cắm trại , mọi người thấy sao ?"
" Tán thành , không ý kiến "
" Tôi sao cũng được "
" Đều nghe theo cậu "
Dù là loại hình gì họ cũng đều thích , với đám công tử nhà giàu mà nói thì đúng là một Trãi nghiệm thú vị.
A Lạp khẽ chép miệng " Oa ... thật hoài niệm tháng ngày chúng ta khảo hạch trong rừng .. thật ... đã gì đâu hắc hắc "
A Khắc Tư câu khoé môi cười hạnh phúc .
Lâm Hàn hiểu ý liền phì cười " hì ..."
Trần Vũ Dương vỗ trán một phát " Phải ha ... chúng ta lần này sẽ được ăn toàn những món ngon do chính tiểu Hàn nấu nha
Hahaha chuyến này tôi lời to rồi hahaha " hắn ngửa mặt lên trời cười như thằng khùng.
Triệu Ân khẽ cười , tiện tay tán vào ót hắn một phát " Cậu bình thường một chút cho tôi nhờ. "
Trần Vũ Dương ăn đau xoa ót đá Triệu Ân " Oái ... tôi nói đúng mà , cậu đừng nói với tôi là cậu không thèm nhá, tôi mới không tin "
Từ Lãm cũng vui vẻ " Cứ kệ cậu ta đi , lần này cậu ta nói đúng mà , phải không tiểu Hàn "
Lâm Hàn " phải phải phải ... lần này tôi sẽ cho các cậu ăn đến lăn ra đất mà đi "
Cả nhóm hahaha cười cười nói nói đi về phía vùng ven.
___________________
Ở một nơi giáp với cánh rừng , nhóm quái vật đang đứng ở một khoảng trống lý tưởng để Trãi nghiệm .
Một bên là đồng cỏ rộng mênh ʍôиɠ , phía xa xa là cánh rừng bạt ngàn xanh mướt.
Một bên là những ngôi nhà nhỏ cách xa xa nhau , thưa thớt vài ruộng rau màu .
Bên cạnh là một hồ nước rộng mênh ʍôиɠ.
Lâm Hàn hạnh phúc tới mức muốn lăn lộn vài vòng trêи cỏ . Ta nói .... thích gì đâu ak.
A Lạp gật đầu phi thường hài lòng . " Tốt , bây giờ chúng ta tìm được địa điểm rồi , tiếp theo chúng ta nên làm gì đây thưa đại đầu bếp " hắn hết sức nghịch ngợm nhướng nhướng mày.
Lâm Hàn " xì .... được . Vậy bây giờ chúng ta sẽ chia ra .
Một nhóm sẽ đi tìm nhà để thuê , hoặc phòng trọ hoặc mượn dụng cụ nấu nướng và bàn ghế , sau đó chúng ta sẽ đi tìm Thêm cũi.
Nhóm còn lại sẽ cùng tôi đi mua thịt cá - rau củ và nguyên liệu để nấu . Tối nay chúng ta sẽ ăn đồ nướng, mọi người có ý kiến gì không ?"
" Không "
" Vậy mọi người ai theo tôi , ai đi tìm những cái khác ?"
Sau một hồi bàn bạc : A Khắc Tư , Đặc Nhỉ,
Triệu Ân , Từ Lãm , Đới Viêm sẽ đi chuẩn bị vật dụng.
Sky , Trần Vũ Dương , A Lạp , Tống Liên sẽ đi cùng Lâm Hàn đi mua sắm.
Nói đến mua thực phẩm thì cả nhóm phải đi xa hơn vào thị trấn để mua nhưng không có vấn đề gì với họ , cũng nhẹ nhàng như
Một buổi chạy bộ thường ngày mà thôi.