Cuối cùng chính là đi mua và ngủ bụi nhưng chẳng ai vì thế mà bị mất hứng cả, ngược lại càng thêm hào hứng.
Xóm nghèo bổng chốc trở nên có sinh khí sau Khi có sự xuất hiện bất ngờ của một nhóm nhóc con phi thường thuận mắt .
Sống ở đây đa phần là người lớn tuổi vì người trẻ đều đã tản đi xa làm ăn kiếm sống , mấy đứa nhỏ thì phải ru rú trong nhà vì sợ bị bọn buôn người bắt mất.
Việc mua đồ để nấu nướng chẳng ai rành nên nhóm Lâm Hàn tiện đường sẽ mua và cho vào nhẫn không gian dưới ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi của ông chủ cửa hàng.
Lúc họ quay về thì bàn ghế đã được làm xong , một thân cây lớn đã được tận dụng triệt để tạo thành một chiếc bàn dài rất rộng rãi đủ cho tận hai mươi người .
Một bãi cỏ lớn được rãi hai đống sỏi lớn xếp kín mặt cỏ
để làm bếp và khu vực nướng đồ ăn.
Cạnh bên là hồ nước xanh trong và có rất nhiều cá, cái này Lâm Hàn đã kiểm tra qua , rất an toàn và nhiều cá.
Đới Viêm ít nói cũng phụ họa mấy câu rồi tiện tay đón
nhận mấy thứ dụng cụ từ tay Sky " Các cậu mua gì mà nhiều thế ?"
Sky hồ hởi nói " Không nhiều đâu , cậu xem ... đều là thịt mới làm xong cả đấy , còn cả thịt ột ột nữa này. Còn đây là rau mà Tiểu Hàn bảo là ăn rất ngon , cậu xem ... có thích không? Cái này ăn rất ngon nha , cậu ăn thử xem có thích không ?" Nói rồi Sky tiện tay nhét một quả dâu tây vào miệng Đới Viêm.
Đới Viêm có chút bất ngờ nhưng hương vị chua chua ngọt ngọt Tan trong miệng khiến hắn có chút hài lòng.
Sky nhìn hắn tràn đầy chờ mong " Cậu thấy sao? Có ngon không ?"
Đới Viêm khẽ gật đầu " ukm .."
Sky cười vui vẻ nhét cho hắn thêm một quả rồi cũng bốc thêm cho mình một quả rồi mới hài lòng rời đi xử lý rau củ.
Đới Viêm vẫn đứng đó ngớ người ... hắn cảm thấy cảm giác vừa rồi thực không tệ .
Bên bờ hồ , Lâm Hàn mặc một chiếc áo ba lỗ đơn giản làm vài động tác vận động cho nóng người .
Sau đó ... ùumm một tiếng liền biến mất dưới làn nước trong.
Không lâu sau cậu đã trở về với một xâu cá lớn tầm bốn con đủ cho hơn mười người ăn.
Sky sôi nổi chạy tới ríu rít " Oa Tiểu Hàn vậy thực giỏi , hồ rộng như thế mà cậu vẫn có thể săn được cá nhanh như vậy. Thật quá lợi hại , tôi cũng muốn thử có được không ?" Hắn nhe tám cái răng trắng bốc ra cười lấy lòng.
Lâm Hàn nhảy lên bờ nhìn hắn cười " Tất nhiên là được , lần sau sẽ cho cậu xuống bắt cá "
Sky mắt lấp lánh sao nhỏ đáp " Thật ah , cậu hứa rồi đó nha , lần sau sẽ đến lượt tôi đó. Nào đưa cá đây tôi xử lý cho , cậu mau đi thay đồ đi " nói rồi hắn đoạt lấy cá chạy đi tìm chỗ xử lý.
A Lạp và A Khắc tư đã rửa sạch nguyên liệu , hiện giờ đang cắt to bầm nhỏ.
Góc khác thì Đặc Nhỉ , Từ Lãm , Triệu Ân cũng không ngại bẩn tay mà cùng nhau ướp thịt sau đó xiên que .
Trần Vũ Dương và Tống Liên thì lo nhóm lửa dọn than để nướng thức ăn.
Tiếng nói cười rộn ràng huyên náo cả góc trời, mấy cụ già nhà gần đó đều bước ra quan sát bọn nhóc đang chơi đến vô cùng vui vẻ. Lâu rồi bọn họ không được cùng con cháu xum vầy vui vẻ ăn bữa cơm.
Lúc Lâm Hàn trở ra thì Sky đã xử lý xong mấy con cá, cậu liền phi lê lấy toàn bộ thịt cá , một phần sẽ nướng , phần khác sẽ nhúng lẩu , xương cá sẽ dùng để nấu nước dùng .
Lúc họ hoàn tất khâu chuẩn bị trời cũng đã dịu mát hơn , thực vô cùng thích hợp cho một buổi cắm trại ngoài trời.
Nguyên liệu đã chuẩn bị tốt được đặt lên than hồng để nướng , hương thơm theo làn gió bay khắp nơi , len lỏi vào xóm nhỏ gần đó. Không ít người bắt đầu cảm thấy thèm thuồng nhưng họ không dám đến quấy rầy.
Nước lẩu cũng đã hoàn tất. Lâm Hàn chia làm hai nồi nước lẩu cay và không cay. Tốn thêm ít chất xám để tạo một cái bếp lò nấu lẩu dã chiến .
Nhìn một bàn tràn ngập thức ăn nóng hổi thơm phức mê người Đặc Nhỉ cũng không khỏi nuốt nước bọt
, thật sự là không chê vào đâu được .
Lâm Hàn chuẩn bị thức ăn phi thường phong phú và nhiều cho bọn họ ăn đến thoả mãn mới thôi.
Ngay cả đến món rau củ nướng cũng có thể trở thành mỹ vị, gần như sắp bị bọn Tống Liên , Đới Viêm , Từ Ân quét sạch .
Bọn họ chưa bao giờ ăn qua đồ cay thế mà nồi lẩu cay chẳng mấy chốc đã thấy đáy , Lâm Hàn trợn mắt với sự thích ứng nhanh quá mức kinh khủng của bọn họ.
Cả nhóm đang cười nói vui vẻ bỗng dưng toàn bộ đều im lặng dừng động tác, Lâm Hàn nhìn về phía xa khẽ mĩm cười rồi nói " Anh bạn nhỏ, nếu đói thì đến đây ăn cùng bọn anh , không phải sợ. Bọn anh không phải người xấu. " có thể bọn Sky không rõ người đến như thế nào nhưng cậu thì có thể nhận ra đó là một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi.
Cách đó hơn trăm mét có một thân ảnh nhỏ chậm Chạp bước ra khỏi một thân cây lớn , cậu bé đưa đôi mắt sợ sệt nhìn bọn họ.
Cả người nó lem luốc bẩn thỉu , quần áo trêи người cũng không mấy lành lặn.
Lâm Hàn chậm rãi bước về phía nó vài bước rồi ngồi xuống ngoắt tay dịu đang nói " Đừng sợ , bọn anh không phải người xấu . Em có muốn ăn với bọn anh không ? Đến đây , ăn no anh đưa em về chịu không ?"
Cậu bé nhìn mấy món ăn thơm phức trêи bàn nuốt nước bọt rồi nhìn sang mấy anh trai lạ mặt , ai cũng nhìn nó cười thân thiện , mấy người không cười thì cũng không khiến nó sợ hãi.
Cuối cùng , cậu bé nhìn đến anh trai trông có vẻ nhỏ tuổi nhất lại trông dễ thương nhất . Nó quyết định đánh cược một phen , chậm Chạp bước đến chỗ anh trai nọ.
Lâm Hàn giang hai tay đón lấy cậu bé rồi chậm rãi dắt nó về bàn ngồi cạnh cậu .
Lâm Hàn lấy cho nó một cái chén sạch rồi bắt đầu lấy ít thịt nướng , cá nướng đặt vào " Này em ăn đi xem có thích không ? Đừng ngại cứ ăn đi , bọn anh làm rất nhiều "
Có thể nói gương mặt của Lâm Hàn rất mang tính chất lừa tình , cậu bé nhìn cậu nói cảm ơn rồi chậm chạp cầm lấy xiên thịt nướng lên ăn , sau đó là ăn ngấu nghiến.
Lâm Hàn cười càng thêm rạng rỡ , nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái rồi lấy thêm thịt cho nó ăn. Thêm một chén nước lẩu ấm nóng cho cậu bé đỡ nghẹn.
Những thành viên còn lại cũng nhìn theo một cách vui vẻ.
Ăn được lưng bụng thì cậu bé lúc này mới lấy đủ can đảm nói " Em ... cảm ơn các anh vì đã cho em ăn cùng mọi người, mấy món này rất ngon"
Lâm Hàn thấy cậu nhóc thực ngoan nên càng yêu thích " Vậy em có thể nói cho anh biết tên em không ?
Anh tên Lâm Hàn , còn đây là các bạn của anh : Đặc Nhiên, Đới Viêm , Sky , Tống Liên , A Lạp , A Khắc Tư , Từ Lãm,Trần Vũ Dương" cậu giới thiệu một lượt sau đó nhìn cậu bé.
Cậu bé lúc này đã hết sợ hãi cũng cười tươi đáp " Em tên là Tô Tô , mọi người gọi em là tiểu Tô ạ "
Sky rất thích trẻ con cũng muốn lân la làm quen " Vậy anh cũng gọi em là Tiểu Tô nhé, tiểu Tô thực ngoan.
Nhà em ở gần đây sao ? Em đi như thế người nhà sẽ không lo lắng chứ ?"
Tiểu Tô thoáng tái mặt rồi cắn môi đáp " Vâng nhà em ở gần đây , em ... là vì ngửi được mùi thơm nên mới đến đây . Cha em vẫn không biết ... nhưng em sẽ về thật nhanh , cha sẽ không biết đâu " gương mặt nhỏ nhăn nhó sắp khóc đến nơi .
Lâm Hàn cười xoa đầu bạn nhỏ trấn an " tiểu Tô ngoan không khóc , không sao đâu. Em ăn no bọn anh sẽ đưa em về nhà an toàn , cha sẽ không rầy em đâu"
Tiểu Tô vững bụng một chút " Vâng " nói rồi lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống rồi húp nước lẩu , đôi mắt nâu như muốn phát sáng tràn trề hạnh phúc.
Chợt một giọng nói mang theo sự lo lắng cùng tức giận vang lên " Tiểu Tô "
Tiểu Tô giật thót người vội vàng đứng dậy đối diện với người đang vội vàng chạy tới " Cha "
Tiểu Tô chạy lại ôm lấy cha mình , người đàn ông vẻ ngoài tầm sáu mươi tuổi ( sáu mươi thôi , còn rất rất trẻ ah nha ) , vẻ ngoài vì lam lũ mà hơi đen sạm , nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta cũng rất dễ nhìn và thành thật.
Anh ta nắm lấy vai tiểu Tô lắc mạnh " tiểu Tô ai cho phép con chạy loạn hả ? Lỡ con bị bọn buôn người bắt đi thì cha phải sống thế nào đây ? Tại sao con không nghe lời cha nói hả ?"
Tiểu Tô oà khóc " Cha con xin lỗi ... tại con ... đói nên .. hức hức nên mới đến đây. Mấy anh này .... không phải kẻ xấu . Anh cho con ăn món ngon còn hứa .... sẽ đưa con về nhà. Cha .. con xin lỗi huhuhu"
Người kia ôm lấy tiểu Tô vào lòng vuốt ve " Tiểu Tô ngoan đừng khóc , cha không phải muốn mắng con , chỉ tại cha quá lo lắng mà thôi. Con không sao là tốt rồi "
Nói rồi anh ta đưa mắt nhìn nhóm thanh niên trước mặt , mỗi người đều có ánh mắt phi thường sạch sẽ , bề ngoài trông cũng phi thường đáng tin " Cảm ơn các cậu ? Tiểu Tô còn nhỏ không hiểu chuyện hy vọng các cậu đừng trách . Chúng tôi cũng không làm phiền các cậu dùng bữa , đi trước " nói xong liền muốn mang tiêu Tô đi.
Lâm Hàn nắm lấy cánh tay anh ta kéo lại " Khoan đã
, anh đừng đi vội . Tiểu Tô vẫn chưa ăn no , hay là anh cũng ngồi lại ăn cùng chúng tôi nhé. Xem như kết thêm một người bạn cũng là một chuyện tốt mà "
Thấy cha mình vẫn lưỡng lự , tiểu Tô bèn nắm áo cha kéo kéo nói " Cha ơi cha ở lại đi , con vẫn muốn ăn. Các anh rất tốt , cha ở lại đi nha " đôi mắt cún vẫn còn ngập
nước mắt nhìn cha mình.
" Haizd được rồi , vậy tôi đành làm phiền mọi người vậy "
Người nọ thở dài ái nái nói
Lâm Hàn cười vui vẻ " Không phiền , không phiền . Xin mời "
Hai cha con cùng ngồi vào bàn , tiểu Tô liền cầm một xâu thịt nướng trong chén mình đưa qua " Cha
, cha ăn thử đi . Thịt nướng của các anh làm thực sự rất ngon . Cha mau ăn đi "
Người nọ cầm lấy xoa đầu tiểu Tô cưng chiều nói " Được , con cũng ăn đi "
Tiểu Tô vui vẻ gật đầu " Vâng " lại tiếp tục hành trình ăn ăn uống uống của mình.
Lâm Hàn , Tống Liên nhìn tình cảm giữa hai cha con hốc mắt liền có chút cay.
Lâm Hàn xoay mặt đi nuốt xuống cảm xúc trong lòng,
Tống Liên cũng nâng chén che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Đặc Nhỉ , A Lạp , A Khắc Tư cũng im lặng không nói , tâm tình thoáng trở nên trầm lặng .
Sky vội vã mang thức ăn đặt trước mặt anh tỏ lòng hiếu khách .
Mới đầu anh ta cũng khá dè dặt nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên liền không dừng được. May là thức ăn quả thực còn rất nhiều nên mọi người đều ăn đến vui vẻ.
Đôi bên nhận thức nhau , sau đó cả nhóm mới biết được cha của tiểu Tô tên Lạc Phàm , baba của tiểu Tô vì khó sinh mà mất nên hai cha con họ luôn sống nương tựa vào nhau , họ không còn thân thích nào khác.
Lạc Phàm là một thợ săn dị thú , cách vài hôm anh sẽ vào rừng săn dị thú cùng mấy tay thợ săn khác trong vùng . Một lần đi có khi tận hai ba ngày nên tiểu Tô sẽ được gửi sang nhà hàng xóm trông hộ , thù lao là ít thịt dị thú. Đối với mấy người già không có sức lao động thì bao nhiêu đó đã
là vô giá. Cho dù ăn không được thì nấu lấy nước ăn cũng đủ khiến họ hạnh phúc.
Thật đúng dịp , ngày mai Lạc Phàm vào rừng săn dị thú , nhóm quái vật hiển nhiên là không muốn bỏ qua.
Lạc Phàm lo lắng " Việc này ... tôi e rằng không được . Dị thú rất hung hãn , lỡ các cậu bị thương thì sao? Tôi cũng không thể đảm bảo an toàn cho các cậu được "
" xì ..." hàng loạt tiếng cười trầm vang lên.
Lạc Phàm "....."
Trần Vũ Dương giải thích " Việc đó anh không phải lo , chúng tôi ...cũng có chút công phu . Có thể tự bảo vệ cho mình , nếu gặp tình huống nguy cấp cũng sẽ không gây trở ngại cho mọi người "
Sky cũng hào hứng khiêm tốn " Phải phải , tuy nhìn chúng tôi không của vẻ cường đại nhưng tuyệt đối sẽ không gây phiền phức , nếu có việc gì chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm . Còn nếu các anh không cho thì chúng tôi vẫn sẽ đi ... đều như nhau cả " Sky rất vô tư ... mà nói .
Cả nhóm co rút khoé môi , thật muốn cười. Ai đời lại đi năm nỉ bằng cách dọa người ta hay không?
Lạc Phạm thật sự không ngờ cái tư duy của bọn nhóc này thẳng không tưởng , anh ta bật cười " Hahaha thôi được , vậy sáng sớm mai gặp nhau tại bìa rừng phía bên kia. Tới lúc đó đừng hối hận nhé " Lạc Phàn chỉ tay về một hướng cách đó không xa.
Sky vỗ bàn sảng kɧօáϊ " Được , quyết định như vậy đi . Nào chúng ta cạn ly "
Hắn nâng ly rượu có hương vị dỡ tệ lên mời khách .
Cả nhóm cũng đứng dậy nâng ly , Lâm Hàn cũng cụng ly nhưng ly của cậu chỉ là nước . Khụ khụ cái này là A Lạp ưu ái cho.
Bầu trời về đêm phi thường mát mẻ , ánh sáng từ đống lửa cũng đủ để họ vô tư ăn uống. Tửu lượng của Lạc Phàm phải nói là nát bét , uống mới hơn hai mươi ly đã say đến ngã trái ngã phải , A Lạp cùng A Khắc Tư nhận nhiệm vụ đưa hai cha con trở về , còn những người khác sẽ lo khâu dọn dẹp.
Tiểu Tô ăn đến thoải mãn liền vùi đầu ngủ vù vù được A lạp cõng trở về , cái miệng lâu lâu vẫn chóp chép mấy cái .
Lạc Phàm uống say nhưng rất an phận để A Khắc Tư cõng về , nhà hai người họ cũng không quá khó tìm , chỉ cần hỏi một chút là ra . Nhân duyên của hai cha con phi thường tốt nên hàng xóm ai cũng quý mến.