Bữa tối kết thúc, cả nhà ra ngoài phòng khách dùng hoa quả.
Bố mẹ Trịnh và Trịnh Đình Nam đã ra phòng khách trước còn Ngọc Khuê ở lại xếp bát đĩa bê ra bồn rửa bát.
Thấy cô làm như vậy, mấy người giúp việc vội tiến lại gần khuyên can cô nên ra ngoài phòng khách còn việc ở đây cứ để cho họ.
Mấy người giúp việc sợ chứ, đặc biệt là những người đã biết cô từ bốn năm về trước đều biết cậu chủ lớn nhà họ cưng chiều, yêu quý vợ như thế nào, nếu để cậu chủ nhìn thấy vợ mình đang làm những việc này chắc chắn sẽ nổi giận.
Đến lúc đó có khi họ bị đuổi việc mất.
Đúng lúc này Trịnh Đình Vũ ngó vào phòng bếp, thấy dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn bê bát đĩa vào bồn rửa bát.
Anh nhăn mày khó chịu, bước vào phòng ăn tiến gần đến chỗ cô.
"Mấy việc này đều có người làm hết rồi, em ra ngoài ngồi uống nước với bố mẹ đi."
Ngọc Khuê thấy Trịnh Đình Vũ vào nhưng vẫn tiếp tục dọn nốt vài cái bát cho vào bồn, sau đó cô rửa tay và lau tay cẩn thận rồi mới đi đến cạnh Trịnh Đình Vũ, miệng nở một nụ cười tươi roi rói.
"Thói quen thôi.
Anh biết mà em đâu phải là cô chủ nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ nên mấy việc này đều phải tự làm hết." Ngọc Khuê vui vẻ giải thích để tránh việc anh trách phạt mấy người giúp việc vì không làm đúng nhiệm vụ của mình.
"Thực ra bốn năm trước do em mang thai nên không dọn bát đĩa sau khi ăn thôi chứ giờ đang lành lặn đầy đủ chân tay, sức khoẻ rất tốt mà không làm thì em ngứa ngáy tay chân lắm.
Thế nên anh đừng trách phạt bọn họ, là em đòi làm mà, dọn tí thôi không thiệt thòi gì đâu."
Nếu Ngọc Khuê đã nói vậy rồi thì sao Trịnh Đình Vũ còn mặt nặng mày nhẹ tiếp tục trách mắng mấy người giúp việc kia được nữa.
Cô kéo tay anh ra ngoài phòng khách cũng là lúc mấy người làm thở phào nhẹ nhõm.
Việc lúc nãy Trịnh Đình Vũ đã tìm được cơ hội nói cho quản gia Hà đã biết để bà chỉnh đốn lại người làm.
Bà bước vào phòng bếp nhắc nhở người làm:
"Từ nay trở đi dù cô Ngọc Khuê muốn làm việc thì mấy người cũng phải can ngăn.
Hôm nay cậu chủ không hài lòng chút nào về việc này nhưng vì cô ấy đã ra lời nên mới không trách phạt mấy người đấy.
Hãy chắc chắn với tôi là sẽ không có lần sau."
Mấy người làm trong bếp đồng thanh trả lời "Vâng".
Bọn họ nào dám có lần sau nữa khi vừa nãy nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cậu chủ lớn chứ, nếu muốn làm trong căn nhà này thì bọn họ cần phải biết điều một chút.
[...]
Vừa mới bước ra khỏi phòng ăn vài bước, Ngọc Khuê giữ tay Trịnh Đình Vũ lại, cô có chuyện muốn bàn bạc với anh.
"Anh nghĩ xem chúng ta có nên nói chuyện của Nhím cho bố mẹ biết không? Suốt cả bữa cơm em thấy họ luôn cố gắng tránh né nhắc lại chuyện bốn năm trước để không làm em buồn.
Bố mẹ nghĩ cho em như vậy thực sự em không muốn lừa họ chút nào."
"Tạm thời đừng nói gì cả.
Chuyện bốn năm trước anh vẫn giấu bố mẹ khá nhiều vì không muốn họ phiền lòng.
Hai người họ cho rằng năm đó em rời đi là vì quá đau khổ sau khi mất con nên bây giờ em trở về bố mẹ rất vui mừng." Trịnh Đình Vũ lắc đầu phản đối ý kiến của cô.
"Lẽ nào họ không nghi ngờ gì sao?" Bố mẹ chồng cô thì cô biết rõ, hai người họ năm xưa tay ra nước ngoài tay trắng lập nghiệp, cung nhau đối mặt với bao âm mưu tính toán của đối thủ cạnh tranh nên mỗi việc đều rất tỉ mỉ cẩn trọng, vậy nên vấn đề liên quan đến cô không thể nào họ không có chút nghi ngờ.
Trịnh Đình Vũ gãi đầu có chút khó xử: "Thực ra chuyện liên quan đến mấy bức ảnh kia anh giấu bố mẹ, cả chuyện sang nước ngoài tìm gặp Daria mấy lần anh đều giấu họ.
Hơn nữa anh cũng cố gắng thuyết phục bố mẹ tin tưởng vào khả năng làm việc và xử lí vấn đề của anh sẽ nhanh chóng mang con dâu về cho hai người.
Vậy nên bố mẹ không hỏi quá nhiều."
Nghe điều này Ngọc Khuê khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Trịnh Đình Vũ, nói: "Quả nhiên anh rất giỏi bưng bít chuyện xấu của mình."
"Em nói gì vậy.
Mấy bức ảnh đó không phải anh, em biết mà....ơ từ từ đã, chờ anh ra với." Bỏ lại Trịnh Đình Vũ ở đó giải thích, Ngọc Khuê nhanh chóng đi ra phòng khách.
Bà Trịnh thấy cô ra liền gọi cô lại đây ngồi cạnh bà để tâm sự.
Ngọc Khuê phải thừa nhận mẹ chồng là người vô cùng xì teen, khi nói chuyện với bà về mấy bộ phim ngôn tình đang hot rần rần trên mạng mấy ngày nay bà đều có thể chia sẻ, tám chuyện cùng cô.
Ông Trịnh cũng hỏi thăm khá nhiều về cuộc sống và công việc của cô ở Pháp mấy năm qua, Ngọc Khuê vui vẻ, kiên nhẫn trả lời từng câu một của ông.
Cuối cùng cô còn nhận được lời khen từ ông Trịnh nữa chứ.
"Rất tốt, rất tốt.
Con cháu nhà ta, từ con trai đến con dâu đều rất giỏi." Ông qua sang nhìn Trịnh Đình Vũ giơ ngón tay lên biểu tượng like dành cho anh.
"Thằng con trai này không ngờ rất có mắt, tìm được người con dâu rất giỏi cho gia đình mình."
Trịnh Đình Vũ chẳng cần khách sáo trước lời khen của bố, anh vui vẻ nhận nhưng đồng thời nhân cơ hội này đá đểu Trịnh Đình Nam một vài câu coi như trả thù việc trên bàn ăn vừa nãy.
"Bố mẹ biết gì chưa? Thằng Nam cũng sắp đem một người con dâu về cho hai người đấy."
Mọi sự chú ý lập tức đổ dồn về phía Trịnh Đình Nan, người đang thản nhiên ngồi ăn hoa quả xem bóng đá, nhưng khi bị anh trai nhắc tên thì giật bắn mình suýt rơi miếng táo.
Đối diện với ánh mắt vui mừng chờ mong của bố mẹ, Trịnh Đình Nam lo lắng không thôi, cậu ta làm gì đã có bạn gái mà đòi đưa vợ về ra mắt bố mẹ.
"Sao anh quá đáng vậy chứ? Anh đừng bịa chuyện linh tinh làm cho bố mẹ có hi vọng vậy chứ.
Em làm gì có bạn gái mà dẫn về nhà." Cuối cùng Trịnh Đình Nam chỉ có thể quay ra nói lí với người đem đến rắc rối cho mình.
Ai ngờ Trịnh Đình Vũ thù dai đến vậy, phản pháo em trai mình đến mức cậu ta không còn đường thoát.
"Mày ăn nằm với con gái nhà người ta rồi mà không chịu trách nhiệm sao? Đàn ông nhà họ Trịnh mà hèn vậy à?" Trịnh Đình Vũ quay sang nhìn bố mẹ với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Bố mẹ có nhớ cái Giang nhà chú Chiến mà ngày bé hay bám theo thằng Nam đấy.
Đợt đi Sa Pa công tác vừa rồi của bọn con, hai đêm liền hai đứa chúng nó đều ngủ chung phòng với nhau ở khách sạn đấy mà thằng em trai con đang tuổi hừng hực làm gì có chuyện...."
Nói đến đây Trịnh Đình Vũ cố tình ngắt quãng để ông bà Trịnh tự hiểu.
Anh nói xong chạy ngay đến chỗ Ngọc Khuê ngồi xuống cạnh cô để xem bố mẹ xử lí em trai mình thế nào..
Danh Sách Chương: