Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà đã tới tuần thi cuối kỳ. Càng gần đến kỳ thi cuối kỳ, nhiệm vụ học tập của Kiều Ấu và cháu trai cũng ngày càng nặng nề hơn. Họ phải cố gắng học tập chăm chỉ mỗi ngày dưới sự giám sát gắt gao và đốc thúc học tập cường độ cao của gia sư.
Gia sư nhận được mức lương hậu hĩnh đến thế nên đương nhiên phải nỗ lực 100%, còn hận không thể giúp hai người họ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tới này. Mấy ngày gần đây, cháu trai cô khổ không tả nổi, bị ép đến mức ngay cả mấy câu như "Con học kém nhưng vẫn có thể thừa kế sản nghiệp của gia đình mà" cũng dám nói ra ngoài miệng luôn rồi.
Câu nói này nhanh chóng truyền đến tai Kiều Hành Vượng, ông ấy dành ra chút thời gian rảnh để xem xét tiến độ học tập của Kiều Thần rồi cười lạnh nói: "Thằng nhóc hư đốn này, ba con còn chưa chết mà đã nhớ thương tài sản của ba rồi à?"
Kiều Thần cau mày nói: "Chẳng lẽ không phải sao ạ? Con là con trai duy nhất của ba, sớm muộn gì tài sản của gia đình cũng sẽ thuộc về con phải không ba?"
Kiều Hành Vượng với cái bụng bia to tướng khẽ cảm thán một câu: “Ba chỉ muốn hỏi con một câu thôi, con có thể giữ được khối tài sản khổng lồ của gia đình không? Sợ là vừa mới giao vào tay con được mấy năm, con đã phá sạch số tiền mà ba chăm chỉ làm việc, tích cóp cực khổ suốt mấy chục năm mới kiếm được mất."
Kiều Thần lẩm bẩm một câu: "Chắc không đến mức đó đâu ạ, con cũng không phải kẻ vô dụng tới vậy."
Kiều Hành Vượng không nhanh không chậm mà châm chọc đôi câu: “Người luôn đứng hạng nhất từ cuối đếm lên trong các kỳ thi như con không có tư cách nói mình là người có ích.”
Kiều Hành Vượng dạy cho Kiều Thần một bài học rồi vội vàng rời đi, ông ấy vẫn còn nhiều việc khác phải làm. Sau khi Kiều Hành Vượng rời đi, Kiều Ấu tận tình khuyên nhủ: "Cháu trai à, cháu có biết Kiều Vị đã lén lút nói gì sau lưng chúng ta không?"
Kiều Thần vừa nghe thấy cái tên này là lại cau mày theo bản năng, thẳng thắn bày tỏ sự khó chịu với cô ta: "Cô ta nói gì ạ?"
"Cô ta nói, cháu là cái loại hết thuốc chữa, còn bà là người bà con nghèo khổ đi tống tiền người khác. Nói tóm lại, hình tượng của hai chúng ta trong lòng cô ta vốn cũng chẳng tốt đẹp tí nào đâu." Lúc Kiều Vị nói mấy lời này cũng không cố ý tránh mặt những người khác nên chuyện này tình cờ bị dì giúp việc ở nhà nghe được.
Dì giúp việc nghe được những lời này, đương nhiên phải chạy đi báo cho Kiều Ấu biết. Dì giúp việc ở nhà cũng không thích Kiều Vị. Bà ấy đã nhận tiền lương của Kiều Hành Vượng, tất nhiên là sẽ toàn tâm toàn ý đứng về phía bọn họ.
Kiều Thần cười khẩy: "Cô ta là thứ gì? Tổng tài sản của cả nhà cô ta còn không bằng một phần lẻ của ba cháu nữa."
Kiều Ấu cũng không thích cái tính vênh váo hung hăng kia của Kiều Vị, nhưng cô cảm thấy sẽ có lúc Kiều Vị trở nên hữu dụng. Ví dụ như lúc dùng cô ta để động viên cháu trai cô.
"Cháu trai này, người xưa có câu “Không tranh màn thầu mà tranh khẩu khí*”. Cháu thực sự rất giỏi nhưng cháu cũng không phải ba mình. Bà nói thật, bây giờ cháu cũng chưa có năng lực như ba mình. Nhưng Kiều Vị mắng cháu là cái loại hết thuốc chữa đấy, chẳng lẽ cháu không thấy tức giận chút nào sao?”
*Không tranh màn thầu mà tranh khẩu khí: Hiểu nôm na là nếu ai coi thường mình thì bạn phải cố gắng và tự tin hơn nữa để người đó không dám coi thường mình, phải nhìn nhận vào sự ưu tú và nỗ lực của mình.
Kiều Ấu nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt cháu trai. Sau khi nhìn thấy nỗi tức giận trên mặt cậu ấy, cô dùng giọng sữa bình tĩnh nói: “Cô ta càng coi thường chúng ta, chúng ta càng phải đem thành tích tốt hơn đập thẳng vào mặt cô ta! Làm vậy chẳng lẽ không tuyệt vời hơn sao?”
Vẻ mặt của cháu trai có hơi méo mó, cậu ấy hiểu rõ những lời lẽ ấy nhưng vẫn không thể chấp nhận được nỗi vất vả mà chuyện học tập mang lại.
Kiều Ấu siết chặt bàn tay nhỏ nhắn thành nắm đấm: "Cháu trai này, bà tin cháu là người có thể làm nên việc lớn. Không phải chỉ có mỗi việc học thôi sao? Cháu chỉ không muốn học thôi nhưng bà tin rằng một khi cháu làm việc nghiêm túc, cháu có thể một bước lên mây ngay. Chắc chắn cháu có thể học hành thật tốt!”
Đánh người ta một gậy rồi lại thưởng cho một viên kẹo táo ngọt ngào là điều Kiều Ấu học được từ mẹ mình. Mẹ nói với cô rằng ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm của riêng mình, một người không thể trở thành kẻ vô dụng được.
Trong mắt Kiều Ấu, ưu điểm của cháu trai là thông minh còn nhược điểm là không chịu được gian khổ. Điều này có liên quan mật thiết đến hoàn cảnh sống và điều kiện phát triển của cậu ấy.
Nhưng cháu trai cô có xuất phát điểm cao như vậy, nếu kiếp này cậu ấy chỉ là một kẻ tầm thường thì không phải quá đáng tiếc hay sao?
Là bà trẻ, Kiều Ấu cảm thấy mình phải ra tay đốc thúc để cháu trai mình chăm chỉ làm việc hơn. Có lẽ viên kẹo táo đó đủ độ ngọt, Kiều Thần có cảm hứng nên bắt đầu chăm chỉ học tập hơn trong mấy ngày này.
-
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần. Trong lúc thi, dường như thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Sau khi kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày qua hết thúc, kỳ nghỉ đông đã đến như dự tính.
Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, Kiều Ấu cũng không nhịn được mà tranh thủ thả lỏng thêm mấy ngày. Ngày nào cũng ăn uống thả ga, có thời gian rảnh rỗi thì tranh thủ làm bài tập, chẳng mấy chốc đã đến ngày phải tới trường lấy phiếu điểm.
Thật ra Kiều Ấu không thấy lo lắng lắm về điểm số của mình, trong lòng cô cũng hiểu rõ mình đã làm bài kiểm tra tốt thế nào, cô chỉ lo cho cháu trai của mình thôi.
Dù sao thì cháu trai cô cũng đã nỗ lực ôn tập suốt mấy ngày qua, nếu vẫn chỉ đứng hạng chót trong kỳ thi thì đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề với cháu trai. Nếu cháu trai của cô không gượng dậy nổi sau cú sốc này thì cô phải làm thế nào bây giờ?
Sau khi đến trường, bà trẻ lôi kéo cháu trai mình tới trước bảng vàng của khối 12, lo lắng thấp thỏm xem xét kết quả.
Lúc họ đến cũng không còn sớm nữa, có rất nhiều người đang tụ tập quanh bảng vàng.
Sau khi kết quả thi được công bố, đương nhiên sẽ có người cười vu vơ, người khóc nức nở.
Những người có tâm lý và sức chịu đựng kém bật khóc ngay lập tức sau khi trông thấy kết quả thi của mình không như mong đợi. Ở thời buổi này, học sinh cấp 3 phải chịu đựng quá nhiều áp lực.
Kiều Ấu kiễng chân lên tìm tên cháu trai trong bảng vàng, tiếc rằng chiều cao của cô không đủ. Nhóm nam sinh đứng dàn hàng trước mặt cô có vài người cao hơn 1m8, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cô nên cô chỉ có thể cố gắng nhảy lên. Nhưng hiệu quả của việc nhảy lên nhìn này cũng không lớn lắm, cô chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Kiều Thần cười nhạo một tiếng, nhìn cô loay hoay nhảy nhót bên người như chú vịt con. Cậu ấy không nhìn nổi nữa, chỉ đành trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi, ngồi trên cổ cháu."
Kiều Ấu thấy hơi do dự, cháu trai không nhịn được lại thúc giục cô: "Mau lên đi, bà không muốn xem thành tích thi của cháu sao?"
Kiều Ấu chưa bao giờ ngồi trên vai người khác, cô chỉ sợ mình sẽ đè bẹp luôn cháu trai nhà mình. Đúng lúc Kiều Ấu đang do dự không thôi, trước mặt cô lại có nhiều thêm một bóng người ngồi xổm xuống. Giọng của cậu nam sinh kia hơi trầm thấp, nghe vào trong tai còn có thêm vài phần quen thuộc: "Qua chỗ tôi đi, để tôi cõng cậu.”
Trịnh Điềm Tranh cũng chạy đến trước bảng vàng đúng lúc để xem kết quả. Vừa nhìn thấy cảnh này là cô ấy vui vẻ xem kịch ngay, cô ấy cũng không sợ làm to chuyện mà khẽ than nhẹ một tiếng.
Một người học lớp 12, Kiều Thần.
Một người học lớp 11, Cố Tây Khởi.
Hiện tại hai người đang công khai tranh giành xem ai được cõng Kiều Ấu, đều ngồi xổm thành hàng ở đó.
Vậy Kiều Ấu sẽ chọn ai đây?
Ánh mắt của Kiều Thần và Cố Tây Khởi va chạm kịch liệt trong không trung, sau đó lại dời đi cùng nhìn về phía nhân vật chính - Kiều Ấu.
Cuối cùng, bà trẻ nói thật với họ rằng cô không muốn chọn bất kỳ ai trong số hai người họ.
Cô bước tới vỗ vai mấy cậu nam sinh cao lớn kia rồi đưa điện thoại di động cho họ, dùng giọng sữa ngọt ngào nói: "Các bạn có thể giúp tôi chụp ảnh thứ hạng trên bảng vàng không? Cảm ơn các bạn."
Cậu nam sinh kia thấy hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng nhanh chóng đồng ý: “Được, đợi một chút.”
Kiều Ấu đứng đó đợi khoảng nửa phút, cậu nam sinh kia trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Ấu vui vẻ khoe chiếc điện thoại di động trong tay lên cho Cố Tây Khởi và những người khác xem. Nhìn này, nhìn thử thứ hạng trong bảng vàng đi, rõ ràng là có thể dễ dàng đạt được mà.
Trịnh Điềm Tranh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ muốn cõng cậu mà, sao cậu lại từ chối chứ!” Cơ hội tốt như vậy lại mà cô lại dễ dàng bỏ qua, người qua đường như cô ấy vừa nhìn thấy là lại thấy cực kỳ tiếc nuối. Phải biết rằng cô ấy lớn đến từng tuổi này rồi còn chưa bao giờ được ngồi trên vai nam sinh nào đâu đấy!
Kiều Ấu thấp giọng nói: “Tớ nặng hơn 45 cân đấy.” Dì giúp việc ở nhà nấu ăn rất giỏi, mấy món ăn đều rất ngon làm dạo gần đây Kiều Ấu tăng tận ba cân.
Cô thực sự không dám ngồi lên đôi bả vai gầy gò mỏng manh của cháu trai mình. Về phần đồng chí Cố thì…
Bờ vai của chàng thiếu niên kia rộng hơn vai của cháu trai một chút, giống như kiểu bờ vai rộng như Thái Bình Dương thường được nhắc đến trên mạng, mơ hồ mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Nhưng ngồi lên vai anh à? Kiều Ấu vẫn không dám làm gì như trước.
Trong ấn tượng của cô, chỉ có những bạn nhỏ ít tuổi mới dám đùa giỡn như vậy trên vai ba mình thôi.
Nhưng cô đã 17 tuổi rồi.
Trịnh Điềm Tranh khẽ “oa” một tiếng: "Chỉ có hơn 45 cân thôi mà, không nặng chút nào. Lần sau cậu có thể thử xem."
Kiều Ấu chớp mắt rồi không nói gì nữa, cô cúi đầu vuốt xem ảnh tìm tên cháu trai.
Như thường lệ, cô bắt đầu tìm từ hạng cuối trước.
Tốt lắm, ba người đứng đầu từ dưới bảng xếp hạng đếm lên đều không phải cháu trai.
Thậm chí cậu ấy cũng không nằm trong top 10 người đứng chót.
Đếm ngược lên……
Cuối cùng, Kiều Ấu đã nhìn thấy tên cháu trai của mình ở hạng 290. Kiều Thần vốn đứng ngoài top 500 nay đã lội ngược dòng lên tận top 200, một lần thăng cấp gần 200 hạng.
Trên đầu mày đuôi mắt của Kiều Ấu đều hiện lên ý cười, trong giọng nói cũng chất chứa niềm vui thực sự: "Kiều Thần, cậu đứng hạng 290 đấy! Cậu thực sự đã tiến bộ rất nhiều!"
Kiều Thần “ồ” một tiếng. Với số điểm này, cậu ấy có thể dễ dàng thi đỗ vào mấy trường hạng 2 hạng 3 rồi, dù sao thì yêu cầu của cậu ấy cũng không quá cao.
Cố Tây Khởi bước vài bước về phía Kiều Ấu bên này. Kiều Ấu nhận ra có người đang tới gần mình từ đằng sau, vui vẻ hỏi: "Đồng chí Cố này, cậu đã xem điểm và xếp hạng chưa?"
"Chưa đâu.”
Kiều Ấu giữ chặt cánh tay anh: "Chúng ta cùng đi xem đi."
Kiều Thần tặc lưỡi tỏ vẻ bất mãn: "Này, bà cô ơi. Cậu định cứ thế mà đi, bỏ mặc tôi đấy à?"
Kiều Ấu không quay đầu lại nói: “Cậu đến toà nhà của khối 12 trước đi.”
Ánh mắt của Kiều Thần và Cố Tây Khởi lại va chạm mãnh liệt với nhau giữa không trung.
"Lần này Kiều Ấu chọn tôi rồi."
Kiều Thần nhanh chóng nhìn ra ý tứ này trong mắt Cố Tây Khởi mà không tài nào giải thích nổi.
Sau khi hiểu được ý tứ trong mắt Cố Tây Khởi, Kiều Thần nổi trận lôi đình ngay lập tức. Đồ trà xanh, cái tên trà xanh này! Vừa đến trước mặt bà trẻ Kiều Ấu là giở trò với cậu ấy ngay!
Sao anh có thể “tâm cơ” tới vậy?
Hai người còn chưa ở bên nhau đâu. Nếu hai người thực sự đến với nhau, liệu sau này Kiều Thần còn có chỗ đứng trong cái nhà này nữa không?
Vừa mới nghĩ tới đây, Kiều Thần tức giận xông tới chỗ Cố Tây Khởi, dùng giọng điệu khiêu khích hỏi: "Cậu lại dùng chiêu này đấy à?" Cậu ấy không đếm được xem đây là lần thứ mấy rồi nữa.
Ánh mắt Kiều Ấu đảo qua đảo lại quanh hai người họ một vòng, theo cô thấy, cháu trai của cô lại đang muốn kiếm chuyện với người khác. Đồng chí Cố thực sự khổ không thể tả. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả. Thậm chí sau khi nhìn thấy Kiều Thần, đồng chí Cố cũng không nói thêm nửa lời.
Cố Tây Khởi hỏi ngược lại bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Sao thế?"
Kiều Thần tức giận bừng bừng: "Cậu còn dám hỏi lại tôi làm sao à? Cậu còn không biết mình vừa làm cái gì sao?"
Kiều Ấu thở dài như người lớn,cô dùng lời thật lòng nghiêm túc nói: "Kiều Thần à, cậu không thể ngoan ngoãn hơn một chút sao?"
Kiều Thần: ?
"Kiều Thần, sau Tết là cậu đã tròn hai mươi tuổi rồi, nên hiểu chuyện hơn đi."
Trịnh Điềm Tranh đứng ở một bên cũng thấy đau lòng hộ Kiều Thần. Có lúc nào mà cậu ấy không ngoan đâu?
Người thông minh sáng suốt đều biết đẳng cấp của Kiều Thần không bằng Cố Tây Khởi, nhưng Kiều Thần vẫn cố chấp khiêu khích Cố Tây Khởi.
Rơi vào tình huống này, người đứng ngoài cuộc vui vẻ ăn dưa như cô ấy cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Cố Tây Khởi rũ mắt nhìn Kiều Ấu, thở dài nói: "Cậu ấy lại thấy không vui vì tôi nữa à? Muốn trách thì phải trách tôi, có lẽ tôi có điểm nào đó khiến cậu ấy thấy không vừa mắt."
Kiều Ấu vừa nghe vậy, cô vội vàng nắm tay Cố Tây Khởi rồi nhẹ giọng an ủi: "Đồng chí Cố à, sao có thể trách cậu được chứ? Cậu không làm gì sai hết mà."
Nhóm quần chúng hóng chuyện: Ô hô! Kích thích quá!
Kiều Thần lại bị Cố Tây Khởi chọc trúng ngòi nổ thêm lần nữa, bừng bừng lửa giận bỏ đi ngay mà không thèm nói một lời.
Trịnh Điềm Tranh đứng một bên kinh ngạc quan sát toàn bộ câu chuyện.
Học sinh giỏi đúng là rất xứng đáng với cái danh học sinh giỏi này. Cho dù là sếp tổng bá đạo hay trà xanh, anh đều có thể dễ dàng kiểm soát tất cả.
Đúng là…
Ngầu quá đi mất!
-
Trước bảng vàng của khối 11 cũng có rất nhiều người đang tụ tập xung quanh.
Nhưng lần này, Kiều Ấu không cần phải kiễng chân lên nhìn mà cũng dễ dàng tìm ra tên của Cố Tây Khởi.
Tên anh đứng đầu bảng vàng.
Hạng nhất của khối 11 - Cố Tây Khởi.
Đôi mắt mèo của Kiều Ấu trợn tròn lên, phải mất gần ba giây sau cô mới kịp phản ứng lại. Cô vui mừng đến mức nhảy dựng lên: "Đồng chí Cố, lần này cậu là người đứng đầu đấy! Cậu thật sự giỏi đó!"
Về xếp hạng lần này, thực ra Cố Tây Khởi đã biết từ sớm rồi.
Anh chỉ nói dối Kiều Ấu rằng mình không biết chỉ để được đi cùng cô đến đây xem lại lần nữa thôi.
Lòng hồ tĩnh lặng vốn đang say ngủ, không biết vì sao lại đột ngột nổi sóng. Ngay cả khi phần cảm xúc bình yên không có chút biến động nào cũng dần bị cảm xúc của cô lây nhiễm, trở nên thanh thoát sáng sủa hơn một cách khó hiểu.
Kiều Ấu và Cố Tây Khởi được xem như người nổi tiếng của khối 11. Lần này, một người bạn cùng lớp đứng ở hàng đầu đã chủ động nói cho Kiều Ấu biết thứ hạng của cô.
"Kiều Ấu à, cậu xếp hạng 36 của lớp."
Trong kỳ thi giữa kỳ lần trước, thứ hạng của Kiều Ấu là hạng 66, lần này là hạng 36. Thứ hạng của cô vậy mà lại tăng lên tận ba mươi bậc.
Kiều Ấu rất hài lòng với kết quả lần này.
Chỉ cần mỗi lần cô lại tiến bộ thêm đôi chút, trong tương lai chắc chắn cô có thể đuổi kịp và vượt qua đồng chí Cố, giành được hạng nhất lớp! Kiều Ấu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tham vọng kia lên: "Đồng chí Cố, sau này tôi cũng muốn được đứng nhất lớp."
Cố Tây Khởi cười nhẹ: "Được rồi, cậu sẽ là người đứng đầu lớp, còn tôi sẽ là cậu…bạn cùng bàn đứng đầu lớp."