• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thằng con lớn nhất của cháu đã hai mươi tám tuổi rồi, già đầu đến nơi mà tết nhất còn chưa chịu dẫn con dâu về ra mắt cháu." Nói xong, bà ấy quay sang chàng thanh niên bên cạnh, bảo: "Đang nói đến anh đấy."

 

Chàng trai trẻ tỏ ra bất lực, rõ ràng đây không phải là lần đầu bị mẹ ruột ca thán.

Cháu gái nắm tay Kiều Ấu dạy dỗ đứa con lớn: “Anh nhìn Tiểu Ấu đi, mới mười bảy, nhỏ như thế mà tết đến đã biết dẫn người yêu về ra mắt người nhà rồi."

 

Kiều Ấu nghe hai chữ "người yêu" thì biết cháu gái mình đã hiểu lầm. Cô nghiêm túc giải thích: “Không phải người yêu, là bạn cùng lớp ngồi cùng bàn thôi của cô thôi.”

 

Cháu gái cười sang sảng: "Lại còn cùng bàn cơ à? Cháu hiểu mà, lớp trẻ đúng là… Da mặt mỏng, không sao đâu, cháu hiểu cả."

 

Kiều Ấu thở dài như bà cụ. Cháu gái nói hiểu nhưng bà trẻ chỉ muốn hỏi, cháu hiểu cái gì hả?

 

Cô nhìn Cố Tây Khởi ở bên cạnh, chờ anh giải thích.

 

Cố Tây Khởi rũ mắt, giấu ý cười trong đáy mắt: "Vẫn chưa phải người yêu ạ."

 

“Chưa phải người yêu” và “vẫn chưa phải người yêu” chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác xa. Vẫn chưa phải người yêu có nghĩa là đang theo đuổi, tuy chưa thành công nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người yêu.

 

Cháu gái bừng tỉnh, cười nói: “Cậu trai trẻ, cố lên nhé.” Kiều Ấu đưa người ta về nhà ăn tết rồi thì thực ra cũng đã thành công một nửa.

 

Thấy anh tuổi còn trẻ mà đã sắp thành công đến nơi, cháu gái của Kiều Ấu không khỏi phàn nàn về anh con lớn: "Anh nói anh đi, người ngợm trông có xấu đâu, điều kiện cũng được mà mãi chẳng tìm được vợ là sao?" Nói xong, bà ấy nhìn Cố Tây Khởi rồi bảo: "Tiểu Cố, bác gọi cháu như vậy được chứ?"

 

Cố Tây Khởi gật đầu: "Dạ được ạ."

 

"Lát nữa cháu với thằng con lớn nhà bác trao đổi kinh nghiệm đi, bác lo đầu óc nó chậm chạp."

 

Chàng thanh niên kia bất đắc dĩ nói: “Mẹ à.” Anh ấy lại bất đắc dĩ cười với Kiều Ấu và Cố Tây Khởi: “Khiến hai người cười chê rồi.”

 

Kiều Ấu xua tay, dùng giọng điệu bề trên nói: "Không sao đâu, mẹ cháu cũng vì quan tâm cháu thôi, cháu phải trân trọng đấy." Suy cho cùng, cô thậm chí còn chưa từng có cơ hội bị mẹ phàn nàn.

 

Cố Tây Khởi cũng dùng giọng điệu bề trên bảo: “Anh nên trò chuyện với mẹ nhiều hơn, hai người nên thấu hiểu cho nhau.”

 

Chàng thanh niên: ???

 

Tình huống này gì thế này?

 

Hai cô cậu nhóc này lại nói lời chững chạc này với anh ấy là sao?

 

Chẳng lẽ anh ấy sắp có thêm một bề trên rồi?

 

 

Sau khi chuyện vặt này trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc thức ăn được mang lên.

 

Từng món ngon lần lượt được bày lên bàn.

 

Đây là lần đầu tiên Kiều Ấu nhìn thấy nhiều món ăn thịnh soạn như vậy. Dù thịt cá là thứ không thể thiếu trong dịp tết, nhưng trên bàn thực sự có quá nhiều món ngon, như hải sản, thịt gà, vịt, cá, ba ba và các loại bánh trái. Bữa cơm tết niên cô từng thấy trước đây chẳng thể so sánh với những gì cô thấy trước mắt.

 

Cô một lần nữa nhận ra rõ ràng đây không phải là những năm bảy mươi mà cô đã sống mười sáu năm, hiện giờ là năm mươi năm sau. Là lúc khoa học công nghệ bùng nổ, mức sống được nâng cao, xã hội thịnh vượng, phát triển mạnh mẽ.

 

Mắt cô hơi nóng, không khỏi ngây ra nhìn những món ăn ngon trước mặt.

Giây sau, cô thấy một chiếc chân gà bóng láng trong bát của mình.

 

Cô vô thức ngẩng đầu lên, thấy Cố Tây khởi gắp đồ ăn cho mình. Anh cười nói: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

 

Kiều Ấu chợt nhận ra sau khi vượt thời gian, cô đã mất đi rất nhiều thứ nhưng đồng thời cô đã nhận được rất nhiều thứ.

 

Dù ba mẹ cô đã mất nhưng anh cả và cháu trai cô vẫn còn ở đó và cả Cố Tây Khởi trước mặt đều là sự tồn tại chân thật nhất.

 

Cô mím môi mỉm cười, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc ăn cơm tất niên.

 

...

 

Ăn xong cơm tất niên, người lớn đều đi đánh mạt chược, anh cả và anh hai vừa uống trà vừa chơi cờ. Về phần đám cháu chắt, đứa thì lướt điện thoại, đứa thì ra ngoài chơi hoặc chơi game, tóm lại các hoạt động rất phong phú.

 

Kiều Thần mang một đống pháo hoa ra, nói: "Chúng ta đi bắn pháo hoa đi."

 

Tuy vai vế của Kiều Ấu lớn nhưng thực tế cô vẫn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi chơi. Vừa nghe bắn pháo hoa, đôi mắt cô lập tức sáng bừng: “Bà muốn chơi.”

 

"Vậy theo cháu."

 

Kiều Ấu đi theo Kiều Thần đến khoảng đất trống rộng rãi trước biệt thự, Cố Tây Khởi cũng đi theo họ.

 

Kiều Thần đưa cho Kiều Ấu rất nhiều pháo hoa, Kiều Ấu đưa cho Cố Tây Khởi một ít.

 

Sau khi Kiều Thần nhìn thấy anh thì ẩn ý nói: "Không nhận ra đấy, cậu còn trẻ mà đã biết ăn bám rồi."

 

Không chỉ đến ăn ké cơm tất niên nhà cậu ấy mà bây giờ còn bắn ké pháo hoa của cậu ấy.

 

Đây không phải ăn bám bà trẻ nhà cậu ấy thì là gì nữa?

 

Cố Tây Khởi hơi sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt chậm rãi nở nụ cười.

 

Kể từ khi biết Kiều Ấu là bà trẻ của Kiều Thần, tâm trạng anh rất vui. Anh chẳng hề để tâm đến lời khiêu khích của Kiều Thần.

 

Dù sao sớm muộn gì anh cũng là bề trên của Kiều Thần, thế thì anh tức giận với đám cháu chắt làm gì?

 

Là bề trên, có thể giáo dục con cháu, dạy chúng cách cư xử, nhưng đôi khi cũng cần bao dung cho chúng.

 

Tâm trạng Cố Tây Khởi vui vẻ, anh phụ họa: "Ăn bám đúng là rất tốt."

 

Kiều Thần: ???

 

Tên này không phải bị trúng tà đấy chứ? Phải biết là mấy năm trước, cậu ấy từng khiêu khích Cố Tây Khởi quá đẹp, nói anh giống tên ẻo lả.

 

Chỉ vì câu nói đó mà Cố Tây Khởi lập tức đánh nhau với cậu ấy.

 

Trận đánh đó rất ác liệt, sau cùng cả hai đều bị đánh bầm dập, sưng tấy mặt mày.

 

Từ lần đó, cậu ấy mới biết Cố Tây Khởi vì lúc nhỏ không ba không mẹ, không được ba mẹ che chở nên lớn lên vô cùng ngang ngược, bề ngoài lạnh lùng, tính tình cũng xấu. Hơn nữa, anh đánh nhau rất ác, cứ như đang liều mạng vậy.

 

Nói thật, mặc dù Kiều Thần suốt ngày khiêu khích Cố Tây Khởi, nhưng nếu Cố Tây Khởi thật sự muốn đánh cậu ấy, thâm tâm cậu ấy vẫn hơi e sợ.

 

Lời cậu ấy vừa nói thực ra chả khác câu “giống tên ẻo lả” hồi đó là bao.

 

Nếu là trước kia Cố Tây Khởi chắc hẳn sẽ trở mặt, ra tay ngay.

 

Nhưng lần này Cố Tây Khởi không tức giận, cũng không đánh nhau với cậu ấy, anh chỉ vui vẻ nói: "Ăn bám đúng là rất tốt."

 

Kiều Thần một lời khó nói hết, than thở: “Cậu thay đổi rồi, không còn là Cố Tây Khởi ngày xưa nữa.”

 

Cái tính hoang dã khó thuần kia đâu rồi? Cái sự ngang ngược bất kham của cậu đâu? Sao cậu có thể tự đầy mình, bắt đầu ăn bám bà trẻ tôi thế hả?

 

Kiều Ấu gật đầu nói: “Cố Tây Khởi vốn không phải Cố Tây Khởi.”

 

Kiều Thần cau mày, theo bản năng hỏi: "Vậy bây giờ cậu ta là gì?"

 

Mắt Kiều Ấu cong cong, giọng ngọt ngào như sữa: "Bây giờ cậu ấy là Nicholas Cố Tứ, chàng trai nắm giữ huyết mạch tri thức."

 

Kiều Thần: ...

 

Cậu ấy vô thức nhìn về phía Cố Tây Khởi, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.

 

Cái tên sát thủ đặc biệt thế này, nếu cậu ấy nhớ không lầm thì tên gốc vốn là Nicholas, một người đàn ông nắm giữ huyết mạch kinh tế thì phải?

 

Chậc! Thế mà vẻ mặt Cố Tây Khởi lại vô cùng bình tĩnh, đúng là cái tên ăn bám.

 

Mặc dù thâm tâm Kiều Thần phàn nàn rất nhiều nhưng vẫn chơi bắn pháo hoa.

 

Cậu ấy tự mình giải trí, không thèm tham gia với họ, chủ yếu là cậu ấy đột nhiên ý thức được rằng mình chẳng thể cứu vãn được nữa. Có một số việc không phải cậu ấy muốn ngăn là có thể ngăn được. Thôi bỏ đi, con gái lớn trưởng thành rồi không giữ nổi nữa.

 

Kiều Ấu cầm pháo hoa, Cố Tây Khởi giúp cô châm lửa.

 

Lúc này, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

 

Kiều Ấu vung que pháo đang cháy, xoay tròn trong trời tuyết, tiếng cười lanh lảnh nghe sao mà vui vẻ đến thế.

 

Không khí tràn ngập tiếng cười vui sướng ấy.

 

Cố Tây Khởi nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu ý cười.

 

Anh chỉ mong mỗi năm mỗi tháng đều như vậy.

 

Đến khi họ đã vui chơi thỏa thuê thì trở vào nhà, trên người bị tuyết rơi phủ đầy.

 

Kiều Vị và vài người họ hàng bằng tuổi cô ta đang chơi trò đỏ đen.

 

Thấy họ, cô ta trưng ra vẻ mặt hờn ghét: "Bẩn chết được."

 

Bà trẻ chớp mắt.

 

Cô nhìn mình rồi nhìn thằng cháu và Cố Tây Khởi, chẳng biết vì sao Kiều Vị lại nói vậy.

 

Nhưng Kiều Thần lại biết, người này đang cố ý gây sự, cố ý bới lông tìm vết đây mà.

 

Kiều Vị nói một lần vẫn thấy chưa đủ, cô ta lại cau mày bảo: "Mấy người tránh xa tôi ra, đặc biệt là anh đấy."

 

Chữ anh này, Kiều Vị chỉ Cố Tây Khởi.

 

Cô ta cũng hết cách, lúc trước Cố Tây Khởi từ chối ký tên cho cô ta, tính tình cô ta kiêu ngạo, tình cảm của cô ta dành cho Cố Tây Khởi nhoáng cái chuyển từ yêu sang hận. Hơn nữa vừa nãy cô ta đã nhận ra đây là chàng trai của Kiều Ấu.

 

Mọi người đều đang ở đây, dù là Kiều Thần hay Kiều Ấu, cô ta chẳng thế mạo phạm.

 

Thế nên anh là quả hồng mềm dễ nắn, cô ta chỉ đành bắt nạt người khác họ thôi.

 

Kiều Vị khinh thường người khác, Cố Tây Khởi không có phản ứng gì, nhưng Kiều Ấu lại không nghe nổi nữa. Dù thế nào chăng nữa, Cố Tây Khởi là người cô đưa tới, Kiêu Vị khiêu khích Cố Tây Khởi chẳng khác nào đang khiêu khích cô!

 

Giọng nói ngọt ngào của Kiều Ấu nghe đặc biệt nghiêm túc: “Cố Tây Khởi không bẩn, cậu ấy rất sạch, đủ tư cách sinh con cho tôi!”

 

Sau khi nói xong, khung cảnh chợt trở nên vô cùng yên tĩnh. Vốn có người đang mải tám chuyện nhưng nghe xong câu ấy thì chẳng một ai lên tiếng nữa.

 

Mọi người kinh ngạc nhìn Kiều Ấu, ánh mắt hóng chuyện. 

 

Người khởi xướng lại hoàn toàn chẳng biết gì.

 

Kiều Ấu thấy cô cũng đâu nói gì.

 

Chẳng qua cô chỉ đang vận dụng câu nói của tổng tài bá đạo thôi mà.

 

Hơn nữa, cô không hề nói sai.

 

Cố Tây Khởi quả thực rất sạch.

 

Nhưng Kiều Vị dám nói anh không sạch.

 

Sự bất mãn của bà trẻ đối với cô ta ngày càng nhiều thêm.

 

Kiều Ấu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Vị, cô đang định mở miệng dạy bảo đứa cháu này một phen thì thấy Cố Tây Khởi cúi người, ghé sát vào tai cô, nói khẽ: "Được, tôi sẽ sinh con cho cậu."

 

Tai Kiều Ấu run rẩy, cảm thấy hơi ngứa. Chuyện này... Câu nói của tổng tài bá đạo làm sao vậy hả? Cố Tây Khởi là đàn ông, sao anh có thể sinh con được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK