Kiều Ấu không khỏi nghĩ thầm: Bảo sao lúc nào lời thoại của tổng tài bá đạo cũng phải có một chữ "bá", chắc phải có ý nghĩa riêng của nó.
Mặc dù cô không biết từ "tổng" đại diện cho cái gì nhưng theo hiểu biết của cô thì những lời thoại của tổng tài bá đạo đều là những lời bá đạo.
Quả nhiên vô cùng ngang ngược.
Mỗi lần cô dùng lời thoại của tổng tài bá đạo thì hiệu quả có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ vài phút đã đủ để khiến mọi người khiếp sợ.
Điều khác biệt duy nhất là lúc đầu vẻ mặt đồng chí Cố vô cùng kinh ngạc và choáng váng, nhưng dần dần anh cũng quen với nó, thậm chí còn chủ động phối hợp với cô.
Ví như câu vừa rồi cô nói: "Đồng chí Cố không hề bẩn, cậu ấy rất sạch, đủ tư cách sinh con cho tôi." Thế mà đồng chí Cố lại rất hợp tác, anh ghé vào tai cô nói: "Được, tôi sẽ sinh con cho cậu."
Nhưng mà, chuyện này sao có thể xảy ra?
Bà trẻ sờ mũi, ánh mắt của mọi người xung quanh quá nóng bỏng. Nhưng cô đã quen với chuyện này rồi, lời nói của tổng tài bá đạo thật sự quá ngang ngược, phản ứng của mấy người trước mặt giống hệt phản ứng của các bạn trong lớp. Cực kỳ bình thường!
Bà trẻ nói với vẻ hiên ngang: "Kiều Vị, cô hãy tôn trọng người khác một chút đi, đồng chí Cố là người của tôi, tôi không cho phép cô bắt nạt cậu ấy!"
Nói xong, Kiều Ấu tức giận dẫn Cố Tây Khởi và Kiều Thần rời đi.
Sau khi bọn họ bỏ đi, những người vai dưới chưa tiếp xúc với Kiều Ấu không khỏi bật cười.
"Kiều Ấu này thú vị thật đấy!"
"Ha ha ha ha, lúc bà ấy nói 'Cậu ấy rất sạch sẽ, đủ tư cách sinh con cho tôi', tôi suýt phụt nước bọt luôn!"
"May mà anh không phun, không thì buồn nôn chết mất!"
"Ha ha ha ha ha, nghe được câu nói của tổng tài bá đạo ngoài đời thật cũng thú vị ghê đấy! Thêm một người thân như này cũng vui ghê, tôi đơn phương quyết định rồi, sau này bà trẻ sẽ là bạn tôi!"
-
Lúc Kiều Ấu đi vào nhà vệ sinh, Kiều Thần hiếm khi bình tĩnh nói chuyện với Cố Tây Khởi.
"Cậu con mẹ nó... Quá bình tĩnh rồi đấy!" Vừa nãy, sau khi nghe câu nói kia Kiều Thân cũng không khỏi nhăn mặt: "Tôi đoán bà trẻ chưa bao giờ đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cậu không nói với bà trẻ à?"
Cố Tây Khởi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường, lười biếng nói: "Nói gì?"
"Nói về tiểu thuyết tổng tài bá đạo ấy, cho bà ấy đọc mấy quyển tiểu thuyết là hiểu ngay mà."
"Không cần." Như bây giờ rất tốt, vả lại, cứ nhắc một cách tự nhiên thì cô sẽ từ từ hiểu ra thôi.
Cố Tây Khởi liếc nhìn Kiều Thần, cảnh cáo: "Cậu đừng quấy rầy tình thú nhỏ của chúng tôi."
Kiều Thần: "..."
Được rồi, là cậu ấy xen vào việc người khác.
-
Chớp mắt đã gần đến tám giờ tối, Gala mừng xuân sắp bắt đầu.
Bởi vì trong phòng khách có quá nhiều người, phòng chiếu phim đã bị những người khác chiếm cứ nên Kiều Ấu và Cố Tây Khởi chỉ có thể vào phòng Kiều Thần xem chương trình cuối năm.
Mặc dù trong phòng Kiều Thần cũng không có máy chiếu nhưng màn hình 48 inch cũng đủ rồi.
Kiều Thần đang xuống dưới nhà lấy đồ ăn, ở tuổi này, cậu ấy ăn rất khỏe, đêm nào cũng muốn ăn gì đó mới được. Tranh thủ lúc cháu trai không có mặt, Kiều Ấu cũng lén lút lấy một thứ từ trong túi áo ra.
Cố Tây Khởi nhịn cười: "Cái gì thế?"
Kiều Ấu vừa nói "dang dang dang dang" vừa lấy món quà năm mới cô chuẩn bị cho Cố Tây Khởi ra.
Đó là một hạt hướng dương.
Sở dĩ cô không tặng hạt giống khác, một là vì tỉ lệ sống sót của hoa Hướng Dương rất cao, chỉ cần gieo hạt giống xuống đất thôi, không cần chăm sóc cẩn thận chúng cũng có thể tự lớn lên được. Có khi đợi sang năm là có thể nhìn thấy một chậu hoa Hướng Dương tươi tốt rồi ấy chứ. Một lý do khác là ý nghĩa của hoa Hướng Dương rất đẹp, hướng đến ánh mặt trời, ngôn ngữ của loài hoa này cũng có nghĩa là ước mơ và chói lọi.
Tóm lại là hoa Hướng Dương tràn đầy hy vọng.
Kiều Ấu dặn dò: "Đồng chí Cố, cậu mang hạt giống này về gieo xuống đất là được, nhớ phải tưới nước định kỳ và để ở nơi có nhiều ánh nắng đấy."
Cố Tây Khởi nhận lấy hạt giống, hỏi: "Hạt gì đây?"
Kiều Ấu mỉm cười thần bí: "Bao giờ cậu trồng thành công thì sẽ biết nó là hạt giống gì thôi."
Cố Tây Khởi bật cười, thì ra còn muốn giữ bí mật với anh, nếu anh không trồng được thì sẽ không biết đây là hạt giống gì. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì quá trình này còn mang lại cảm giác thần bí và nghi thức, giống như là một hộp quà vậy, bạn biết bên trong có quà nhưng lại không biết chính xác là cái gì.
Chỉ có tháo dải ruy băng bên ngoài, mở hộp quà ra từng chút một thì mới biết rốt cuộc điều bất ngờ bên trong là cái gì.
Phải nói rằng, Cố Tây Khởi cảm thấy khá hứng thú và mong đợi.
Kiều Ấu đã chuẩn bị quà mừng năm mới cho anh thì tất nhiên anh cũng chuẩn bị cho cô, đó là một bức tranh sơn dầu kỹ thuật số mà anh dành một tuần để vẽ ra, mẫu vẽ là ảnh của Kiều Ấu.
Có thể treo ở trong phòng, cũng có thể cất đi.
Kiều Ấu rất thích món quà này, rõ ràng người tặng đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức cho nó.
Đến lúc Kiều Thần quay lại, hai người họ đã trao quà xong.
Cậu ấy hoàn toàn không biết vừa rồi hai người mới thực hiện “giao dịch”.
Nhưng Kiều Ấu sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, đồng chí Cố có quà thì tất nhiên cháu trai cũng có. Cô đã giấu tiền mừng tuổi dưới gối của cháu trai, đến lúc cậu ấy đi ngủ chắc chắn sẽ phát hiện.
Dù sao vào mỗi dịp năm mới đều có truyền thống người lớn lì xì cho con cháu.
Cô là người bề trên, tất nhiên phải lì xì cho cháu trai!
-
Lúc này, trong TV vang lên giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình. Đây là lần đầu tiên Kiều Ấu xem Gala mừng xuân.
Vừa mới xem cô đã bị chương trình này thu hút toàn bộ sự chú ý, các tiết mục trong chương trình khiến cô hoa hết cả mắt.
Cô chưa từng theo đuổi thần tượng nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người nổi tiếng như vậy. Phải nói rằng những ngôi sao trong chương trình trông vô cùng xinh đẹp.
Có mấy ngôi sao không lớn tuổi hơn cô lắm, họ hát hò nhảy múa nhiệt tình khiến cô không thể rời mắt.
Nhất là các ngôi sao nam, không ngờ bọn họ đang ca hát thì lại bắt đầu cởi áo!
Kiều Ấu đang nghĩ mình có nên giơ tay lên che mắt không thì phát hiện có hai bàn tay đã làm giúp cô.
Kiều Thần đang ngồi chơi game một mình bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, cậu ấy cười nhạo: "Cái quái gì thế? Có lộ cơ bụng đâu." Có phải ghen tuông hơi quá rồi không? Chẳng phải chỉ cởi áo khoác thôi sao? Nhiều lắm là lộ hai cái cánh tay chứ mấy.
Bà trẻ giật mình kinh hãi, cô chớp chớp mi, hàng mi lướt nhẹ quá hai bàn tay trước mặt: "Cái gì? Chẳng lẽ còn lộ cơ bụng nữa á?"
Kiều Thần tặc lưỡi: "Tất nhiên, có mấy buổi hòa nhạc còn có màn biểu diễn dội nước ướt hết người cơ. Các ngôi sao nam chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cúc áo lỏng lẻo, đứng nhảy múa và làm đủ loại động tác trên sân khấu. Sau đó trên đầu sẽ có vòi phun nước xuống hoặc là phun từ dưới đất lên. Bà cứ thử tưởng tượng hình ảnh đấy xem."
Kiều Thần vừa nói xong, Kiều Ấu đã tưởng tượng được vài hình ảnh trong đầu.
Áo sơ mi trắng, phun nước, cúc áo không cài hết.
Tổng hợp lại thì chính là ngôi sao nam mặc áo sơ mi trắng không cài hết cúc, bởi vì bị bước dội ướt nhẹp nên áo dán chặt lên người.
Chuyện này...
Lúc này, Cố Tây Khởi đột nhiên ghé sát vào tai Kiều Ấu, khẽ nói: "Tôi có cơ bụng, cậu muốn sờ không?"
Nói đến cơ bụng thì tất nhiên không thể thiếu lời thoại của trà xanh.
Có một lời thoại kinh điển của trà xanh là: "Oa! Anh có cơ bụng sao? Giỏi quá đi! Có thể cho em sờ không? Hả? Gì cơ? Không công bằng? Thế anh có thể sờ em đấy... Ai da, ai da, nhột quá đi..."
Nhưng lời thoại kinh điển này không phù hợp với Cố Tây Khởi.
Thế nên anh chỉ có thể bỏ chủ ngữ rồi mới sử dụng.
Tuy cái câu được sửa lại này không hiệu quả bằng lời thoại của trà xanh nhưng cũng không phải không có hiệu quả.
Ít nhất là anh cảm giác được hai hàng lông mi trong lòng bàn tay rung động càng lúc càng lớn, hàng mi dài liên tục quét qua lòng bàn tay anh mang lại cảm giác ngứa ngáy.
Đây là lần đầu tiên bà trẻ nghe thấy một câu nói thẳng thắn như vậy.
Này... Muốn cô thẳng tay sờ vào cơ bụng sao?
Bà trẻ mím môi, mặc dù tim đập như trống bỏi nhưng cô cảm thấy mình không thể luống cuống được. Cô là bà trẻ đấy! Sao có thể bị cơ bụng đánh bại được! Không được rụt rè, nhất định không được rụt rè!
Thế nên cô vỗ tay, chân thành khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy!"
Còn chuyện khác thì để lần sau vậy.
Chương trình Gala cuối năm thật sự rất đặc sắc, nhưng bà trẻ hơi buồn ngủ rồi.
Trước kì nghỉ lễ, cô chìm đắm trong việc học tập không tự kiềm chế được, giờ giấc sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, bình thường toàn hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Nhưng sau kỳ nghỉ đông, cô lại khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, bảy giờ sáng ngủ dậy và đúng mười giờ tối đi ngủ. Bây giờ đã hơn mười một giờ, bình thường cô đã lên giường đi ngủ từ lâu rồi.
Vì thế, cô không chịu được liên tục gật gật đầu nhỏ trông như gà mổ thóc, trên mặt không giấu được sự buồn ngủ. Cô cố gắng mở mắt nhưng thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ, trông y như mấy đứa trẻ mẫu giáo, đáng yêu mà không hề biết.
Cố Tây Khởi buồn cười khẽ véo gương đôi má mềm mại của cô, khẽ dỗ: "Ngủ đi."
Bà trẻ lắc đầu, giọng nói ngái ngủ nhưng vẫn kiên quyết nói: "Không, phải thức suốt đêm mới được. Mà đến 0 giờ còn phải gửi lời chúc Tết đến thầy cô bạn bè nữa."
Cố Tây Khởi không nhịn được khẽ gãi cái cắm mũm mĩm của cô, lúc trước anh chẳng biết trẻ con đáng yêu ở đâu, nhưng lúc này nhìn thấy Kiều Ấu, hình như anh đã hiểu được rồi: "Không sao, tôi sẽ gửi giúp cậu."
Nghe đồng chí Cố nói vậy, bà trẻ hơi thả lỏng, cô thật sự rất rất buồn ngủ rồi.
Thế là cô nằm thẳng xuống giường, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Cố Tây Khởi đắp chăn cho cô, chỉnh nhỏ đèn rồi ngồi bên cạnh với cô.
Kiều Thần thấy anh nhìn cứ chằm chằm gương mặt đang say ngủ của bà trẻ thì không khỏi nhíu mày, ghét bỏ nói: "Cậu làm gì thế? Ngốc rồi à?"
Cố Tây Khởi mỉm cười, khẽ nói: "Trẻ con rất đáng yêu, đúng không?"
Bà trẻ của cậu ấy, trẻ con?
Ánh mắt Cố Tây Khởi có vấn đề à?
Nhưng trong mắt Cố Tây Khởi, Kiều Ấu quả thực không khác gì trẻ con, cũng là gương mặt trắng trẻo mềm mại, da mặt không có chút lông tơ nào, lúc đi ngủ trông vừa mềm mịn lại ngoan ngoãn.
Có lẽ vì có đồng chí Cố đáng tin cậy làm bạn nên Kiều Ấu ngủ rất an tâm.
Nhưng khi bên người đột nhiên trống rỗng, cô vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đèn trong phòng đã được chỉnh xuống mức thấp nhất, nhưng cô vừa tỉnh lại nên chưa thể mở mắt ra ngay.
Cô phát hiện hình như đồng chí Cố vừa ngồi bên cạnh cô sắp rời đi nên hàm hồ nói: "Trên người cậu đang mang theo hạt giống của tôi, cậu còn muốn đi đâu nữa?"
Kiều Thần đang lặng lẽ uống trà sữa, vừa nghe thấy câu này thì không nhịn được phun hết ra ngoài.
Tiến độ của hai người này quá nhanh rồi phải không?
Chẳng phải lúc nãy cô ấy mới nói Cố Tây Khởi rất sạch sẽ, đủ tư cách sinh con cho cô ấy à? Sao bây giờ đã có hạt giống rồi?
Con mẹ nó!
Quá thần tốc!