Sau khi động viên học sinh thi đại học xong, chẳng mấy chốc mà kì thi quan trọng này đã đến.
Kì thi đại học kết thúc, không cần biết thi được đến đâu, học sinh cuối cấp mệt nhất cuối cùng cũng có thể xả hơi. Học sinh lớp 12 hào hứng xé sách giáo khoa, xé bài thi rồi chúc mừng giải phóng cấp ba.
Thi đại học xong, thời gian của Kiều Ấu lập tức bị các bữa tiệc chiếm lấy. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ bọn họ sắp đường ai nấy đi, vậy nên muốn nhân cơ hội cuối cùng trong khoảng thời gian này tụ họp nhiều hơn. Trong tương lai, bọn họ sẽ không còn ngày tụ họp đông đủ như vậy nữa.
Sau mấy ngày tiệc tùng, Kiều Ấu lại béo lên mấy cân. Gương mặt cô trắng nõn, da thịt mũm mĩm, nhìn thích hơn so với lúc ban đầu.
Ngày tra cứu điểm, trong lòng Kiều Ấu không ngừng thổn thức từ sáng, giống như có chuyện gì xảy ra. Cô âm thầm lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra biểu cảm gì. Mãi hôm nay mới không có bữa tiệc nào, cô im lặng chờ điểm thi ở trong nhà.
Một ngày quan trọng như vậy, Kiều Thần cố ý quay về trường học. Cố Tây Khởi cũng ở đây.
Kiều Thần cảm nhận được cô lo lắng, trêu ghẹo nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy bà trẻ lo lắng như vậy đấy.”
Kiều Ấu cũng không biết vì sao trong lòng lại thấp thỏm không yên như vậy, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, cô không quan tâm đến việc cháu trai trêu chọc mình, chớp chớp mắt, nắm chặt tay chờ đợi kết quả.
Lúc này, Cố Tây Khởi nhẹ nhàng mở tay cô ra, dùng khăn giấy lau khô từng chấm mồ hôi trên tay cô, anh an ủi nói: “Cậu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Kiều Ấu cũng không nói rõ cảm giác ở trong lòng, có thể là lần đầu tiên cô phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, vậy nên cô mất bình tĩnh.
Cố Tây Khởi rũ mắt khẽ cười một tiếng: “Dù sao tôi cũng theo cùng nguyện vọng với cậu. Cậu đi đâu thì tôi cũng sẽ đi với cậu.”
Kiều Thần ở bên cạnh nghẹn thành tiếng, da gà da vịt cũng sắp nổi lên. Đây là mặc kệ kết quả thi đến đâu, đều sẽ luôn ở bên nhau sao? Khụ khụ, chó độc thân lại một lần nữa chịu một đòn trí mạng.
-
Buổi tối lúc tra cứu điểm thi, vẫn là Cố Tây Khởi hỗ trợ tra điểm.
Năm ngoái, Cố Tây Khởi giúp Kiều Thần tra điểm.
Hôm nay, anh lại giúp Kiều Ấu và cả anh tra điểm.
Nhất thời Kiều Thần có chút thổn thức. Thời điểm quan trọng trong cuộc đời của bọn họ, Cố Tây Khởi vẫn luôn ở bên cạnh. Nếu là trước kia, ngay cả nghĩ cậu ấy cũng không dám nghĩ tới. Cậu ấy và Cố Tây Khởi không đánh nhau đã là tốt lắm rồi.
Nhưng từ khi Kiều Ấu xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể đều biến thành có thể.
Kiều Ấu nhắm mắt thật chặt, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tổng số điểm là bao nhiêu?” Giọng nói nhỏ nhẹ pha thêm sự căng thẳng, vừa nghe đã biết cô rất lo lắng.
Cố Tây Khởi nhấn chuột trái, sau khi nhìn thấy kết quả tra cứu, ý cười của anh lộ ra: “Thi tốt lắm, ăn chắc đại học Thanh Hoa với đại học Bắc Kinh rồi.”
Kiều Ấu vừa nghe thấy anh nói vậy thì vội vàng mở mắt ra xem điểm thi từng môn của mình, khi thấy tổng điểm 680, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên, một năm khổ sở cũng không phí công. Tất cả những sự cố gắng trước đấy đều đã được đền đáp.
Biết được điểm của mình, cô vội nói: “Đồng chí Cố, cậu mau xem điểm của cậu đi.” Rõ ràng trước đó Cố Tây Khởi có thể trúng tuyển thông qua phương thức tuyển sinh ưu tiên, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định tham gia thi đại học cùng cô. Nếu không có cô, Cố Tây Khởi chắc chắn sẽ lựa chọn trúng tuyển sớm.
Trong cốt truyện hệ thống đưa ra, Cố Tây Khởi không tham gia thi đại học. Nhưng bây giờ, vì để ôn tập với cô, anh đã lựa chọn thi đại học cùng cô.
Kiều Ấu tóm lấy cánh tay của Cố Tây Khởi, nhìn anh bấm vào ô điểm thi của mình, sau đó nhấn chuột trái.
Kết quả thi đại học hiện ra, Kiều Thần reo lên đầu tiên: “685 điểm, được đấy được đấy, cả hai người đều tốt!”
Trên mặt Kiều Ấu nở một nụ cười xán lạn.
Trước mắt chính là kết quả thi mà cô vừa ý nhất, cô và đồng chí Cố đều thi được điểm cao, có thể đỗ được đại học tốt nhất trong nước.
Khi Kiều Ấu điều chỉnh trái tim còn đang đập loạn nhịp của mình, đèn trong nhà vụt tắt, căn phòng trong nháy mắt chìm vào bóng đêm không nhìn được gì.
Kiều Ấu mù mờ chớp chớp mắt, âm giọng nhỏ mang theo chút mơ hồ: “Mất điện à?”
Lúc này, cô cảm thấy mình được nắm chặt tay.
Kiều Thần đi đầu mở cửa, cậu ấy cười khoái chí, Kiều Ấu lập tức thấy được bên ngoài có ánh lửa lập loè lại gần.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngơ ngác bước theo Cố Tây Khởi rời khỏi phòng.
Vừa đi ra khỏi phòng, cô mới phát hiện không biết từ khi nào, trong phòng đã được trải đầy những ngọn nến.
Ánh nến đi thẳng một đường xuống cầu thang, ở giữa phòng khách, một hình tròn to được làm từ những ngọn nến.
Dưới tầng, Trịnh Điềm Tranh, người bạn vạm vỡ, Hề Vũ, Lưu Tân Vãng và Lỗ Nhị tự tay chuẩn bị ánh sáng, cũng không biết mọi người đã tới từ khi nào.
Vừa nãy lúc chờ đợi điểm thi, Kiều Ấu quá lo lắng nên hoàn toàn không biết dưới tầng có nhiều người như vậy.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, mấy người Trịnh Điềm Chanh vội giơ ánh sáng trong tay lên cổ vũ, ồn ào hoan hô.
Chẳng trách hôm nay trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp, cuối cùng Kiều Ấu đã biết vì cô cảm giác được có chuyện lớn sắp xảy ra.
Thì ra không liên quan gì đến điểm thi của cô.
Chỉ liên quan tới một màn trước mắt này.
Là tâm điểm của ánh mắt trêu ghẹo từ mọi người, bà trẻ cũng hơi mất tự nhiên, cô không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nói: “Tên đàn ông kia, không ngờ cậu lại đùa với lửa!”
Những ngọn lửa nhảy múa trong phòng, ánh nến màu cam vàng ấm áp chiếu lên từng gương mặt rạng rỡ.
Cố Tây Khởi khẽ cười một tiếng, đi đến bên tai cô và hỏi: “Cậu có thích không?”
Mặc dù Kiều Ấu nói chơi lửa không tốt, nhưng cô nhìn căn phòng ngập tràn ánh nến, nói không nên lời hai chữ “không thích” này.
Không còn ánh đèn điện, chỉ còn ánh nến chiếu sáng xung quanh, không khí lãng mạn bao trùm lên biệt thự.
Cố Tây Khởi xoay người, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.
“Làm bạn gái của anh nhé. Anh muốn mang đến hạnh phúc cho em, để người khác làm chuyện này anh không yên tâm.”
Khi anh vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng hoan hô cổ vũ.
Quả nhiên, cho dù là thời điểm nào, không thể thiếu được “trích lời tổng giám đốc bá đạo”.
Trịnh Điềm Tranh hô to: “Ấu Ấu, không ngờ cậu ấy lại cướp lời thoại của cậu, chuyện này có thể nhịn được à? Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được! Hãy “trích lời tổng giám đốc bá đạo” cho cậu ấy đi!”
Mọi người đều nhịn không được mà nở nụ cười.
Người bạn học vạm vỡ đã nói với mấy người Hề Vũ rằng cậu ấy đã ngồi trước bàn nghe lén Kiều Ấu và Cố Tây Khởi nói chuyện từ lâu.
Cái gì mà “Đêm qua có phải tôi làm đau cậu hay không”, “Tối hôm qua cậu rất lợi hại đó”, “Bên nhau đêm Giáng sinh”, quả thật là nhiều không đếm hết. Trước đây đều là Kiều Ấu “trích lời tổng giám đốc bá đạo”, cho nên mới mang đến cảm giác tương phản cực kì mạnh.
Người bạn vạm vỡ cảm thấy, một người vui không bằng mọi người cùng vui.
Vậy nên cậu ấy chia sẻ chuyện vui này cho mấy người Hề Vũ.
Mấy người Hề Vũ cũng ồn ào hưởng ứng: “Bà trẻ, lên đi chứ, “trích lời tổng giám đốc bá đạo” cho cậu ta nghe đi!”
Đôi mắt Kiều Ấu cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
“Trích lời tổng giám đốc bá đạo” chính là cái cô am hiểu nhất.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn người con trai đang cúi xuống nhìn mình.
Ánh nến lung linh ở trong mắt anh, giống như có ánh trăng lạc vào.
Kiều Ấu nói nhỏ: “Được thôi. Chỉ có điều, tên đàn ông kia, anh hãy nghe cho rõ đây, từ hôm nay trở đi anh sẽ là người của em, em muốn trong mắt anh chỉ có mỗi mình em, em cũng không cho phép anh cười với người con gái khác.”
“Trời ơi.”
“Được đó, bá đạo thật đấy.”
“Quả nhiên vẫn là bà trẻ “trích lời tổng giám đốc bá đạo” hay hơn! Quá bá đạo, quá hay, quá kích thích!”
Cùng với lời chọc ghẹo của mọi người vang lên, là lời đáp lại của Cố Tây Khởi.
Anh dắt tay phải của cô, hôn lên mu bàn tay kia, giọng điệu mang ý cười: “Tuân mệnh, thưa bà trẻ của anh.”