• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại kết cục – Em sẽ làm vợ anh

Mặt trời lặn, rồi mặt trời lại lên như thường nhật báo hiểu cho thế gian 1 ngày mới đã lại bắt đầu. Chim chóc bắt đầu cất tiếng líu lo, những giọt sương mai dần dần tan đi trên cành lá tựa như làn băng bị mặt trời sưởi ấm mà tan dần, giống trái tim lạnh băng bỗng 1 ngày được sự ấm áp làm cho tan chảy. Giữa buổi sáng ánh sáng lấp lánh, sương giăng cành lá long lanh như đá quí, từng ánh nắng thẳng tiến vào căn phòng ngủ sang trọng, rải xuống lớp lông mềm mại của chiếc thảm trên sàn gỗ 1 màu mong manh. Trên chiếc giường lớn một thân hình hơi nhúc nhích trong chiếc chăn ấm.

Tú cảm giác như đầu mình bị hòn đá đè nặng, hắn nặng nhọc cựa quậy, càng khó nhọc hơn mở mắt nhìn xung quanh. Bàn tay to lớn xoa xoa trán, đau đầu quá. Nhưng mà hắn đang ở đâu? Chỗ nào như là nhà hắn. Hơn nữa, Tú chợt nhớ ra điều gì ánh mắt lập tức mở lớn, nhìn trái nhìn phải. Ko có. Bàn tay to lớn của hắn sờ trái sờ phải nhưng trên chiếc giường êm ái chỉ có mình hắn, ko còn hơi ấm của ai khác.

Lại là mơ sao? Tú chậm rãi thở dài cảm giác những áp lực trong lồng ngực của mình vẫn nặng như chì. Giấc mơ này hắn đã mơ bao nhiêu lần trong suốt 6 năm qua, mơ rằng cô nằm bên hắn, nhưng đến khi tỉnh dậy bao giờ cũng ko có cô. Còn may hôm nay ko có 1 cô gái nào bên cạnh hắn. Tú ngồi lặng trên giường, cúi gằm mặt xuống trầm ngâm. Từ lúc nào hắn trở nên đáng thương như vậy? Là từ 6 năm trước, cho đến bây giờ, vẫn ko thể nào quên được cô.

“Trần Hiểu Nhi, em thật quá đáng! ” Hắn nặng nề mà thốt ra 1 câu.

Bốp.

Còn đang thương thân trách phận, cả người nhức mỏi, đầu óc trì trệ thì ko rõ từ đâu 1 chiếc khăn tắm mạnh mẽ nhằm hướng đầu hắn mà đánh. Hắn từ nãy tới giờ ù tai, nhức đầu, đến mắt cũng ko muốn mở nên chỉ có thể nhìn xung quanh cái giường mới biết thì ra mình nằm mơ. Nhưng mà, nhà bình thường chỉ có hắn, tại sao lại? Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Trái tim hắn lập tức dừng lại, ngay cả hít thở hắn cũng quên mất.

Bắt đầu từ sàn nhà, một đôi chân thon dài, làn da trắng mịn, cặp đùi căng tràn sức sống, nếp áo sơ mi trắng mềm mại rủ xuống thân người, chiếc eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện ở dưới lớp áo, cánh tay áo được sắn lên giữa khủy tay, để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, bờ vai nhỏ gầy trông lại càng nhỏ nhắn trong chiếc áo sơ mi nam, cổ áo dựng đứng ôm lấy chiếc cổ mềm mại, chiếc cúc áo để lộ ra xương quai xanh nhẵn mịn. Trên chiếc cổ thanh thanh có vài sợ tóc ướt át nhỏ từng giọt nước nhỏ từ chiếc cổ chạy xuống xương quai xanh, chiếc cằm nhỏ xinh xắn, chiếc môi hồng nhạt như cái đào phai nồng đượm, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi má mềm mại trắng trẻo căng tràn sức sống, đôi mắt đen láy lấp lánh như sao trời, vài sợi tóc mái vẫn đang ướt áp che lấp cái trán bướng bỉnh.

“Vừa nói cái gì hả? ” Nhi chống nạnh nhìn Tú hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng mềm mại, trong đôi mắt cũng hoàn toàn ko có chút giận dữ.

Tú mở tròn mắt nhìn người con gái trước mặt, hắn vẫn còn đang say sao? Hắn mạnh tay tát mình 1 cái đau điếng. Nhi nhìn động tác của hắn lập tức lao tới muốn ngăn cản.

“Làm gì thế? ” Nhi tức giận nói.

“Đau! ” Tú mở trừng mắt nói.

Nhi cảm giác rõ ràng cơ mặt mình co giật, miệng cũng thành méo sẹo. Đôi mắt đen của cô nheo lại nhìn cái tên dở hơi trước mặt mình. Được rồi được rồi. Công nhận là hắn điên. Nhưng hiện tại cô cũng cảm thấy cô điên ko kém, bởi vì cô nghĩ hắn.. dễ thương.

“Nói vớ vẩn. Tát mạnh thế dĩ nhiên là đau rồi! ” Nhi ko tin được nói với hắn.

Tú ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn cánh tay đang bị cô cầm chặt. Ánh mắt của hắn mở lớn, đôi mắt nâu trong veo như viên bi đang nhìn chằm chằm cô. Trông hắn lúc này thật giống như con gà con đang nhìn người lạ.

Nhi cố gắng nén nhịn bật cười nhẹ nhàng buông cổ tay hắn ra. Gương mặt xinh xắn của cô vẫn lạnh băng như thường.

“Có thấy đau đầu ko? ” Cô hỏi.

Tú vẫn nhìn cô chăm chú chỉ có thể cật lực gật đầu, rồi lại như nhớ ra gì, lại cật lực lắc đầu. Nhìn cái kiểu 1 câu trả lời có 2 đáp án thế này làm Nhi lập tức muốn giữ chặt cái đầu của hắn cho hắn đừng lắc nữa. Càng lắc ko phải càng đau sao?

“Mau dậy tắm rửa, thay đồ tôi nấu đồ ăn sáng rồi.” Nhi chậm rãi nói rồi đi ra phía cửa. Trước khi ra ngoài cô quay đầu lại nhìn hắn vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường như con nai vàng ngơ ngác, trong lòng cô đang ngọt như mật, nhưng trên gương mặt lại là 1 bộ mặt khủng long bạo loạn bình thường.

“Còn ko mau rời khỏi giường? Muộn giờ làm bây giờ! ” Nhi lườm Tú 1 cái, làm cho phản xạ có điều kiện của Tú lập tức trỗi dậy, răm rắp mà nghe lời đứng bật dậy khỏi giường. Lúc này Nhi mới an tâm bước ra ngoài. Nhưng nhớ ra điều gì, cô hé cửa ra nói với hắn.

“Mượn áo sơ mi của anh, ko sao chứ? ” Nhi vô cùng vô tội hỏi.

Tú mở trừng mắt, gương mặt điển trai trở nên cứng đơ, Tú chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời.

“Tất nhiên là được! ” Cuối cùng Tú cũng có thể tìm được tiếng nói của mình để trả lời. Nghe được lời nói của hắn, Nhi mới hài lòng gật đầu khép cửa phòng ngủ lại.

Tú nhìn cánh cửa khép lại, lúc này mới lập tức gấp rút hít thở. Hắn từ nãy tới giờ đến thở cũng ko dám thở mạnh, trái tim của hắn giống y như trống trận, tâm trạng của hắn cứ y như quả bóng được bơm căng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, hắn thật sự sợ hãi. Sợ đến độ thở mạnh cũng ko dám, vì hắn biết hơi thở của hắn rất hỗn loạn, vì hắn sợ nhịp tim của hắn quá lớn đến mức cô cũng có thể nghe thấy. Trái tim của hắn, tâm tình của hắn, máu trong người hắn cũng như đang muốn trào sôi ra ngoài. Ko phải mơ. Ko phải là mơ. Cô ở đây. Cô thật sự ở cạnh hắn đêm nay. 6 năm hắn mơ ko biết bao nhiêu lần, nhưng lần này ko phải, có cô thật sự ở đây. Cô thực sự ở cạnh hắn 1 đêm?????

Dựa sát lưng vào cánh cửa gỗ vừa đóng, khóe môi hồng cánh sen của cô cong lên 1 đường tinh quái, đôi mắt đen long lanh như viên ngọc trong suốt như mặt hồ thu, gương mặt xinh xắn trắng trẻo tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Ai nói rằng mùa thu của nghệ thuật, ai nói rằng mùa thu của tình yêu? Người ta nói thật là chính xác, giờ đây trong căn bếp của căn hộ chung cư đang tràn ngập 1 mùi vị ấm áp, ngòn ngọt lan tỏa trong ko khí. Ai nói rằng thế giới này ko có tình yêu? Được rồi, cô thừa nhận giờ cô tin được rồi chứ? Ai nói rằng tình yêu giống như 1 phép màu? Được rồi, cô thừa nhận cô từng phỉ nhỏ và cái gọi là phép màu, được rồi chứ? Ai nói rằng sức mạnh tình yêu vô cùng đáng sợ? Được rồi, được rồi. Cô thừa nhận trước đây cô từng đọc tiểu thuyết tình yêu để học hỏi kinh nghiệm, xem phim AV để nhìn thấy hiện thực, xem phim hành động và phim kinh dị để thấy được hiện thực hôn nhân. Mỗi lần nghe thấy cụm từ sức mạnh tình yêu này là 1 lần cô tự nguyền rủa mình sao hôm nay lại ăn nhiều thế, đáng lý nếu biết sớm phải nghe cô chắc chắn ko ăn gì cho được ra đi thanh thản. Nhưng hôm nay ở đây cô thừa nhận. Tình yêu quả thật có sức mạnh ghê gớm, làm cho người ta ngay cả hít thở cũng thấy ngọt ngào.

“Ờ.. tối hôm qua..” Tú vừa ăn bánh mì vừa ko dám nhìn lên hỏi cô.

“Tối qua anh uống say nên Ngọc gọi điện thoại bảo tôi đến đưa anh về! ” Nhi thành thật trả lời trên gương mặt vẫn lạnh băng như thường lệ.

Tú lại cúi đầu tiếp tục ăn, ánh mắt nâu ko biết nên nói điều gì. Trong ko khí vừa ấm áp của bữa ăn sáng, đối diện với gương mặt xinh xắn của cô, Tú lại càng thêm bối rối.

“Café ko? ” Nhi phá tan sự lúng túng của hắn bằng 1 câu hỏi. Động vật đơn bào ngốc, ko thể tỏ ra bình thường chút được sao?

“Cám ơn! ” Tú nhẹ giọng nói cầm lấy chiếc cốc cô vừa rót café.

“Thật ra thì ..” hắn ngước mắt nhìn lên lập tức bắt gặp một đôi mắt đen đang sáng lấp lánh như sao trời, lời nói của hắn lại bị nuốt lại vào trong, trái tim hắn cứ đập rộn ràng, rộn ràng chói tai.

Nhi mở to mắt nhìn cái kẻ ngốc trước mặt. Đồ ngốc, yêu đơn phương 6 năm như vậy. Đến giờ vẫn ko có can đảm ngỏ lời? Tôi xem ra anh cũng là 1 sinh vật quí hiếm mới phải. Nhi nhìn hắn trong lòng khẽ lắc đầu.

“Mau ăn đi, còn đi làm! ” Nhưng ko sao, tôi có thể đợi được. Động vật đơn bào, cho anh 1 ngày để tỏ tình đấy.

Nhi trong lòng tự nói với mình, hắn yêu cô 6 năm, nghĩ đến cô 6 năm vậy thì cô sẽ chờ hắn có đủ can đảm để ngỏ lời. Dấu hiệu cô đã cho hắn rồi. Ở trong nhà của hắn, mặc mỗi 1 chiếc áo sơ mi mỏng, diễu qua diễu lại còn ko đủ chứng minh cô xem nhà hắn là nhà mình sao? Buổi sáng còn chạy vào bếp nấu bữa sáng ngoan ngoãn đợi hắn ra ăn. Pha café, nướng bánh, chuẩn bị đồ ăn. Lúc giục hắn đi làm cho đúng giờ còn thuận tiện giúp hắn thắt ca vát, sửa lại nếp áo. Hiền lương thục đức đến bản thân nó cũng nổi da gà rồi. Nhưng cái tên ngốc kia vẫn chỉ có thể mở tròn mắt mà làm con gà con. Được rồi chàng ngốc, vì 6 năm của anh và em đã bỏ lỡ, để em mở đường máu cho anh vậy!

“Sếp tổng! ” một giọng nói trong veo vang lên vô cùng ngọt ngào.

“Chuyện.. chuyện gì? ” Tú nuốt nước bọt 1 cái khó nhọc giật thót mình. Hắn vừa suốt nữa vỡ tim mà chết.

Nhi chậm rãi bước từng bước hướng về phía hắn, đôi mắt đen láy cong lên như viên ngọc trai vừa huyền bí vừa quyến rũ, khóe môi hồng xinh tươi duyên dáng cong lên 1 đường mê hoặc, cả gương mặt xinh xắn từ từ tiến lại gần bên tai hắn. Giọng nói trong trẻo như chuông ngân rung lên trong gió. Cơ thể nhỏ nhắn dần dần cúi thấp rồi lại thấp hơn, kề sát bên vai hắn, chiếc áo sơ mi mở 3 chiếc cúc làm cho xương quai xanh cùng bờ vai cô, khuôn ngực như ẩn như hiện khi Nhi cúi người xuống.

Nhi khẽ nhếch mép, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đang khóe sắc, đôi mắt đen của cô hơi nheo lại, vô cùng đa tình nhìn hắn.

“Tài liệu này cần phải kí! ” giọng nói của cô mềm như gió xuân, đôi mắt đen láy của cô lại hồng đượm như sắc hè nhìn hắn.

Tú cảm giác tim mình đập thình thịch, thình thịch. Hắn có thể ngửi được mùi hương thơm từ trên người cô rất rõ ràng, có thể thấy cả hơi thở mong manh của cô ở bên người hắn, hơi ấm của cô ở bên cạnh hắn gần rất gần, đôi mắt nâu của hắn vô tình nhìn thấy chiếc cổ mềm mại, nhẵn nhụi của cô, xương quai xanh mềm mại, xuống dưới nữa như ẩn như hiện đường cong của cô. Hắn thật muốn chết. Trái tim hắn thì điên cuồng đập, máu của hắn trở nên sôi trào, tâm trí của hắn náo loạn như nồi súp thập cẩm. Hắn phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Chưa gì mà hắn đã cảm thấy ở dưới có điểm đau. Đúng là.. hắn..

Nhi vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy thông minh tinh quái lộ ra giảo hoạt. Ánh mắt cô nhìn thấy rõ ràng giọt mồ hôi từ trán hắn rơi xuống, khóe môi cô lại càng cong hơn để lộ ra cả chiếc răng khểnh yêu ma. Cô khẽ chớp mi. Ánh mắt đen láy liếc nhìn hắn khiêu khích. Hắn thở hỗn loạn, cô biết, tim hắn đập rất nhanh, cô có thể nghe rõ, hắn nuốt nước bọt khan, cô biết. Hắn nóng đến toát mồ hôi, cô thấy. Thậm trí, hắn còn đang bị nhân công biểu tình. T3, đầu óc anh thật sự chỉ nghĩ bằng thân dưới. Nhưng thôi đi! Xem ra là phản ứng rất mạnh nhé. Nhi vui vẻ nở 1 nụ cười ma quái. Biểu hiện của hắn làm cô thật muốn cười lớn lên.

“Sếp tổng! ” Nhi nhẹ giọng gọi hắn tỉnh khỏi nồi lửa, nhưng khóe miệng hồng lại hướng về phía cổ hắn mà thổi gió.

Tú lập tức cảm thấy 1 trận điện rung chạy dọc sống lưng. Trái tim của hắn lập tức rung động vô cùng mạnh. Máu trong người hắn nãy là lửa nóng, giờ đã thành boom nguyên tử có thể phá hủy toàn bộ tế bào thần kinh của hắn. Hắn muốn ngay lập tức kéo cô ngồi trong lòng hắn, cắn lên đôi má hồng nhuộn của cô, để cặp môi đang mỉm cười mê hoặc kia nuốt trọn vào miệng, gặm nhấm, cắn nuốt cô. Rồi từ từ thưởng thức chiếc cổ xinh xắn của cô, xương quai xanh, rồi xuống thấp hơn chút nữa, là bộ ngực non mềm của cô. Cái cảm giác được giữ bộ ngực của cô trong lòng bàn tay hắn, vừa mềm mại, vừa no đủ, cảm giác trơn mượt của làn da cô, ấm áp, láng mượt của nó làm cho hắn mê người. Ko được, nếu nghĩ tiếp, hắn thật sự sẽ kéo cô lên trên bàn mất. Ko nghĩ. Ko nghĩ.

“Sếp tổng? ” Nhi lại thấp giọng, khóe môi cong lên kiều mị.

“À! ” Tú lập tức cố gắng kéo mọi lý trí của mình trở lại, vội vội vàng vàng đến cầm ngược bút cũng ko hề biết, hắn luống cuống ký nhưng mãi ko thấy ra mực.

Nhi khẽ cười dùng bàn tay giữ lấy bàn tay cầm bút của hắn, một tay cầm lấy chiếc bút khỏi tay hắn, nhẹ nhàng nói.

“Sếp tổng, sếp cầm ngược bút rồi! ” Nhi mỉm cười nói.

Bị bàn tay mềm mại của cô ôm lấy, lòng bàn tay mềm mát, mịn màng của cô chạm vào làn da đang rạo rực lửa của hắn làm cho trái tim hắn đập mạnh lại càng mạnh. Anh chắc chắn kiếp trước nợ cô rất nhiều, rất rất nhiều. Trái tim của anh thật muốn vỡ ra mất. Theo sự hướng dẫn của bàn tay nhỏ bé kia, hắn luống cuống đặt bút ký trên văn kiện. Tuy trong lòng máu nóng sôi trào, trái tim loạn nhịp, nhưng tận sâu trong trái tim hắn là ấm áp vô bờ.

Sau khi hắn ký xong, Nhi chậm rãi cầm tài liệu đứng lên rời đi. Chân chỉ mới bước được 3 bước đã nghe cái tên ngốc ở đằng sau cuối cùng cũng mở miệng.

“Khủng long! ” Tú nhìn cô bước đi vội vàng gọi lại. Nhưng ngay lập tức sau khi gọi xong, hắn lập tức hối hận. Trái tim của hắn nổi loạn, máu của hắn sôi lên, tâm của hắn ấm nóng đến lạ thường. Hắn có lời muốn nói, hắn có thứ muốn đưa cho cô. Nhưng mà..

Nhi lập tức dừng cước bộ, nghiêng người quay lại nhìn hắn, trên khóe môi hồng đượm khẽ cong lên, 1 nụ cười nửa miệng vô cùng tự mãn. Nói đi, cuối cùng cũng dám nói rồi.

“À.. anh.. anh.. ” Tú lập tức trở thành lắp bắp.

Nhi hơi nhướng mày chờ đợi. Cố lên nào, chỉ còn 2 chữ thôi.

“Anh.. khát nước rồi! ” Tú nhắm chặt mắt mũi nói 1 hơi.

Được rồi. Là cô hay hại người. Được rồi cô công nhận cô hay đánh hắn. Nhưng mà cái tên ngốc này, anh đã chạy 6 năm để chuẩn bị mà vẫn ko có can đảm nói sao? Ko sao. Thời gian còn dài, thời gian còn dài. Hắn chờ đến 6 năm, mình mới chờ mấy tiếng. Ko sao. Cô có thể đợi. Nhi chậm rãi thở ra, mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.

“Sếp tổng, để em đi pha café! ” rất nhẹ nhàng cô quay người rời đi. Thua keo này ta bày keo khác, ko tin ko dụ được hắn nói ra lời cần nói.

Nhưng mà, Nhi bây giờ thừa nhận. Cái kẻ thích cô 6 năm trời này thật sự là kẻ có lá gan nhỏ nhất thế giới. Bây giờ cô lại càng khẳng định cái khả năng tán gái của hắn, cái gì mà lãng tử của hắn thật sự chỉ là chuyện bịa đặt. Đáng chết. Đồ động vật đơn bào ngu ngốc, đại tỷ ta đã thể hiện hết mình như vậy rồi. Có bao nhiêu cái đèn xanh đều bật hết lên cho ngươi có đường đi rồi, vậy mà cả 1 buổi sáng người chỉ có thể bắt đầu bằng “Khủng long” rồi tiếp theo là 1 tràng từ “anh” lắp ba lắp bắp. Lại ko phải là cái máy phát thanh bị vấp đĩa. Nam nhút nhát yêu đơn phương 3 năm đã là động vật quí hiếm trong thiên hạ, cô đã nghĩ cô gặp được cái gọi là cực phẩm, ko ngờ, giờ thì đúng là mở rộng tầm mắt. Rộng đến mắt cũng sắp lọt khỏi tròng. Ko dám trực tiếp ngỏ lời thì thôi đi, cả ngày cô nghe đếm cả trăm từ “anh” mà ko có câu nào có nghĩa cả tức cô gần chết. Cái tên ấy, ko đủ can đảm nói trực tiếp thì thôi đi, nghĩ ra cách cổ lỗ sĩ của tên nhút nhát viết thư tỏ tình cũng được rồi. Dù là cách xưa như trái đất, dù là cô quen dùng email chứ ko bao giờ viết thư. Dù là trước kia nếu nhìn thấy thư tình gửi cho cô cô ko ngần ngại mà lấy lau tay hoặc đem vứt. Nhưng hiện tại, chỉ cần 3 chữ hắn viết ra cũng được. Mà tên ngốc ấy vẫn ko hề suy nghĩ đến. Đầu óc còn kém hơn cả nhân viên làm sao làm sếp được chứ? Tức giận uống 1 ngụm nước trà thông cổ mát họng vô cùng bực bội.

“Lại có chuyện gì thế? ” một giọng nam nhẹ nhàng cất lên.

Ko cần quay lại cũng biết cái giọng nhỏ nhẹ này là ai rồi. Nam đi đến ghế đối diện của cô ngồi xuống, gương mặt ko dấu nổi sự vui vẻ.

Nhi nhướng mày nhìn người con trai đang hớn hở trước mắt, đôi mắt đen láy vừa nãy còn mệt mỏi lập tức sáng bừng lên, y như con mèo nhìn thấy con chuột.

“Ko còn là xử nam nữa rồi đúng ko? ” Nhi hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên tinh quái hỏi kẻ ngồi đối diện.

Nam lập tức ho sặc sụa dù mồm hoàn toàn ko uống nước, hắn bị cô làm sặc nước bọt của chính mình. Nhi thấy thế lập tức cười càng tươi, con ngươi đen láy đã sáng lại càng sáng nham hiểm hơn nữa.

“Ngại ngùng cái gì! Chuyện sớm hay muộn thôi mà! ” Nhi huých vai cậu ta vô cùng cổ vũ, gương mặt thì gian xảo đến xấu xa.

Nam khẽ ho nhẹ 1 tiếng, lơ đễnh nhìn đi nơi khác lại bắt gặp ánh mắt quen thuộc của ai đó, lập tức gương mặt đỏ ửng, khóe môi của cậu cũng trở nên ngọt ngào. Một cô gái chậm rãi hướng về bàn bọn họ bước tới, ngồi xuống cạnh Nam. Cô gái nhìn Nhi khẽ gật đầu chào, Nhi cũng vô cùng tươi cười chào gái xinh.

“Cô ấy là Ly, bạn gái .. Còn đây là Nhi là bạn của anh. Chuyện tối qua là cô ấy giúp anh chuẩn bị! ” Nam vừa nói giọng càng lúc càng nhỏ, gương mặt càng cúi thấp.

Nhi cười gian xảo nhìn gương mặt của Nam. Xem kìa, mới 1 tối. Ko nhờ tôi thì cậu đâu có ai mà gọi bạn gái ngọt xớt như vậy. Nhi vui vẻ xòe tay ra với Ly giơ ra 1 nụ cười mê gái nói.

“Rất vui được gặp. Nghe danh đã lâu, cuối cùng cũng gặp! ” Nhi thoải mái nói.

“Mình cũng rất vui gặp bạn! ” Ly nhẹ nhàng như bông hoa ly giơ bàn tay búp măng ra bắt lấy tay Nhi.

Nhìn 2 con người ngại ngùng ở bên nhau, đáy mắt của Nhi ánh lên ánh sáng như sao băng, khóe môi cong lên nụ cười nửa miệng, vừa tinh nghịch, lại vừa đắc ý. Cô thật sự nên làm cao tăng mới phải, nhờ cô đã giúp 1 tên ngốc yêu đơn phương 3 năm cuối cùng được đáp trả. Vậy người tốt bụng giúp người như cô ko phải nên được báo đáp sao? Cô giúp người ta thành đôi, vậy ai giúp cho tên ngốc của cô có can đảm tỏ tình đây? Nhi chống cằm nhìn cảnh đẹp trước mắt do mình tạo nên ko khỏi ngưỡng mộ thở dài cảm thán.

“Hai người thật đáng ngưỡng mộ! ” Nhi ai oán.

“Sao thế? Cậu ko phải cũng có người rất yêu cậu sao? Thời gian có khi còn dài hơn tôi nữa kìa! ” Nam liếc nhìn Nhi trêu chọc.

“Đừng nhắc nữa. Vì tên ngốc ấy ta lại đang càng phiền đây! ” Nhin chán nản thở dài.

“Cậu thật là! Người ta yêu cậu thế mà cậu cứ ngó lơ người ta, ko thấy người ta quá đáng thương sao? ” Lấy tư cách 1 kẻ phải yêu đơn phương 3 năm, cái nỗi đau này vô cùng thống khổ, cho nên thời gian của tổng giám đốc gấp đôi hắn, thì đau khổ của hắn lại càng nhiều hơn cậu gấp đôi.

“Ai nói tôi ko biết. Tôi biết rất rõ! ” Nhi chán nản nói.

“Vậy là cậu biết rồi? ” Nam mở tròn mắt nhìn cô.

“Cậu nghĩ tôi là kẻ mù sao? ” Nhi tức giận nhìn Nam kinh ngạc trong lòng có chút khó chịu.

Nam trong lòng thì nghĩ, chứ ko phải người ta phải đợi cậu 6 năm cậu ko biết sao. Nhưng dĩ nhiên ko thể nói ra lời này, ko thì ngay trước mặt bạn gái mới yêu của cậu, cậu sẽ mất mặt cái chắc.

“Vậy cậu phiền cái gì chứ? Lại phiền vì nghĩ cách biện minh là mình thích hay ko thích sếp hả? ” Nam quá quen rồi mà.

“Nếu hắn ta để cho ta cơ hội để phiền vì chuyện cậu nói ta đã ko phiền! ” Nhi chậm rãi nâng cốc trà uống.

“Vậy cậu phiền vì cái gì? ” Nam mở tròn mắt quát càng lớn hơn.

Nhi nhíu mày nghiêm túc nhìn 2 người ở phía trước, đôi mắt đen láy vừa sáng lấp lánh như bầu trời sao, khóe môi mím chặt vô cùng u sầu, làm cho cả 2 người lại càng tò mò hơn nữa đều nín thở chờ đợi. Uống thêm 1 ngụm trà, Nhi tiếp tục giữ mặt nghiêm nghị nói với 2 người.

“Thì là cái tên ngốc kia ko chịu tỏ tình đó! ” Nhi gương mặt tỉnh bơ, một tay chống cằm vô cùng nhàn chán nói.

Lập tức cả phòng căng tin lập tức ko ai bảo ai, nhất loạt đồng thanh.

“Hả? ”

Giờ Nhi công nhận, công ty này tập thể công nhân viên vô cùng đoàn kết. Ngay cả hóng chuyện cũng đồng thanh như vậy. Hoàn toàn mặc cho mọi ánh mắt đang mở lớn hướng về mình, Nhi vẫn nhàn rỗi chống cằm, tay cầm cốc trà mân mê trên tay, trong bộ não biến thái 2 bán cầu não đều đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao để gã ngốc kia dám tỏ tình đây?

Xưa có câu, tâm hữu linh thông, người yêu nhau thường có thể cùng chung suy nghĩ, nhất là với những người yêu thương càng sâu, lại càng hay có cùng chung suy nghĩ. Giống như Nhi bây giờ đang vô cùng nhức đầu vì kẻ ngốc nào đó, thì cái kẻ ngốc đó cũng đang đau đầu phải làm sao để tỏ tình.

Trái tim hắn cứ đập thình thịch, lòng hắn xôn xao. Hắn rất rất muốn ngỏ lời với cô, rất rất muốn cô trở thành người yêu của hắn. Có thể ở bên cô ko? Giấc mơ hôm qua cô nằm cạnh hắn ngủ là trong cơn say hay là sự thật, hắn ko thể phân định được. Nhưng những tín hiệu hôm nay của cô nghĩa là cô đã đồng ý có phải ko? Ko! Hắn ko dám hy vọng. Mỗi khi nghĩ tới việc ngủ dậy sáng nay hắn thấy cô tim hắn lại bay lên cho hắn hy vọng. Nhưng lại nhớ tới cứ mỗi lần như trước đây, đã có bao nhiêu lần hắn hy vọng. Hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nhớ đến tối hôm qua cô vào khách sạn, hắn ko dám mộng tưởng. Càng suy nghĩ hắn càng thấy rối rắm. Hắn nhăn mày, nhắm chặt mắt lại muốn suy nghĩ cho kĩ hơn. Nhưng chìm đắm trong màn đêm hắn cũng ko thể nào nghĩ ra giải pháp, kết quả hắn vẫn lơ đễnh chạm vào chiếc hộp da nhỏ xinh trên bàn. Là chiếc nhẫn hắn đã mua. Hắn đã nghĩ giờ ko cần làm người yêu cô nữa, hắn nghĩ 6 năm trước hắn muốn là người yêu cô, giờ hắn muốn cưới cô về làm vợ. Để giữ thật chặt cô ở ngay cạnh mình, mỗi ngày là người đầu tiên nhìn thấy cô tỉnh dậy, là người cuối cùng chúc cô ngủ ngon. Mỗi ngày sẽ ăn sáng cùng cô, cùng nhau đi làm, đến công ty lại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Rồi tan tầm lại cùng cô trở về, trên đường về có thể đi chợ, đến tối cô nấu cơm, hắn có thể giặt quần áo. Dù chỉ là ấn nút máy giặt nhưng cũng là có làm đi. Rồi dùng bữa tối, cùng nhau xem tivi với cô. Ngày nghỉ có thể nằm xem cô ngủ nướng, bao giờ cô ngủ dậy nếu cô đói hắn có thể nấu mì cho cô, nếu cô muốn ra ngoài hắn sẽ đưa cô đi ăn những món mà cô ko thể đọc tên, hay đơn giản đưa cô đi dạo phố, mua đồ rẻ tiền cũng được, ăn quán vỉa hè cũng được. Chỉ cần ở cạnh nhau từng ngày, từng ngày cho đến hết cuộc đời. Chỉ cần nghĩ như vậy khóe miệng của hắn đã cong lên, đầu lưỡi đã cảm giác ngọt ngào, đôi mắt nâu sáng lên ấm áp.

Bàn tay của hắn siết chặt, ánh mắt nâu đã sáng lại thêm sáng hơn. Hắn muốn ở bên cạnh cô, hắn muốn được giữ cô lại, hắn muốn bản thân mình có tư cách mỗi khi gặp cô đi với người khác hắn có tư cách để chạy tới nổi giận, chạy tới mắng mỏ. Hắn muốn hắn có thể ích kỷ, tham lam mà giữ bằng được cô. Nhưng mà, phải nói với cô như thế nào đây?

Đột nhiên ánh mắt của hắn chạm vào 1 vật trên mặt bàn, đôi mắt đột nhiên ấm lại thêm ấm. Kỉ niệm từ 1 ngày nào đó chạy về. Hắn chợt nghĩ ra 1 việc, cả gương mặt điển trai cũng trở nên sáng người. Khủng long, em cứ chờ xem.

Nhi thừa nhận, trên đời này người hành hiệp trượng nghĩa như cô thật sự rất rất ít. Kẻ có ăn khế trả vàng cũng hoàn toàn biến mất. Cũng phải thôi. Giá vàng lên cao thế cơ mà. Ngồi uống nước cả buổi trưa, bụng thì ọc ạch, nghe cả đám công nhân viên đoàn kết hô khẩu hiệu “HẢ” to đến rát tai, kết quả vẫn chả tìm ra được bà mai nào giúp cô. Nhi chán nản đứng trước cánh cổng thở dài 1 hơi, rồi mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Nhưng đập vào mắt cô chính là 1 cảnh làm cho bực muốn cắn răng. Trong khi cô ngồi vắt óc làm sao cho cái tên đầu đất ấy phải tỏ tình, thì cái tên ngốc bị cô vẫy đuôi hồ ly dụ dỗ của buổi sáng nay lại đang ngồi nhàn nhã hút thuốc, nhắm mắt dưỡng thần.. Dưỡng thần? Người cần dưỡng thần là tôi đây này! Nhi thật sự muốn hét to. Nhưng mà, 6 năm.. Phải rồi. 6 năm. Nhi thở ra thật dài, gương mặt xinh xắn lập tức nở 1 nụ cười ngọt ngào.

“Sếp tổng! ” giọng nói vô cùng êm tai của cô lập tức làm cho Tú ngẩng đầu. Đôi mắt nâu của Tú lập tức giương lên, trong đáy con người treo veo ấy ẩn ẩn lửa nóng, bối rối, cùng xao động.

Nhi cùng với nụ cười tiến về phía hắn. Cô chắc chắn có thể đợi, đợi hắn 6 năm hay lâu hơn nữa. Bởi vì bây giờ cô sẽ ko sợ hãi, ko nghi ngờ, ko vờ như ko thấy những cảm xúc của mình. Bởi vì cô rõ hơn ai hết, người con trai đẹp trai này là người mà cô yêu. Nghĩ tới đây nụ cười trên môi Nhi lại càng thêm ngọt ngào, đôi mắt đen láy to tròn của cô y như viên hổ phách đang phát sáng. Đợi bao lâu cũng được, bởi vì hắn đã đợi cô quá lâu cho nên bởi vì hắn, cô sẽ chấp nhận làm tất cả.

“Cô đến thật đúng lúc! ” Tú lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Động tác đứng dậy của hắn làm cho cô ko thể tin được mở tròn mắt nhìn. Đột nhiên lại có sức sống vậy? NHi nheo mắt lại nhìn tên ngốc mà cô yêu tiếp theo sẽ làm gì.

Còn chưa kịp để cô tưởng tượng cái cảnh tỏ tình hào hùng giống kiếm hiệp hay giống phim hành động thì hắn đã vô cùng kiên quyết mà díu 1 tập tài liệu dày cộp vào lòng cô. Nhi ôm 1 sấp giấy a4 trong lòng, ko khỏi mở tròn mắt ra nhìn hắn.

“Đây là đề án mới. Mau đi xuống phòng maketing cùng phòng quảng cáo, phòng kinh doanh! ” hắn chậm rãi nói.

Nhi mở trừng mắt nhìn hắn. Chỉ thế thôi? Còn đang ngây ngẩn đứng nhìn hắn, hắn đã mạnh tay túm lấy vai nàng, quay người lại, còn tiện tay tống thêm 1 chưởng đẩy nàng ra cửa.

“Mau đi nhanh đi! ” Hắn thêm 1 câu.

“Rõ! ” Nhi trả lời bước ra khỏi văn phòng, chậm rãi đi đến những phòng ban hắn nói phát tài liệu.

Đi lên đi xuống cuối cùng cũng phát xong đống tài liệu, đứng trong thang máy 1 mình Nhi chán chường bĩu môi. Đồ ngốc ấy đang nghĩ gì? Đột nhiên cô ko đoán ra được. Ôi, vướng vào tình yêu thật đau đầu. Người ta thì thất tình, tương tư mới đau đầu. Có ai như cô đau đầu vì nghĩ cách câu người ta tỏ tình chứ?

Còn đang mải đau đầu chán nản suy nghĩ cách câu kéo con trai thì cửa thang máy đột nhiên mở. Nhi khẽ nép người vào trong góc thang máy, hoàn toàn ko thèm để ý tới những người vừa vào. Nhưng mà.. cô ko để ý ko có nghĩa là người ta ko để ý cô. Mấy cô gái vừa bước vào lập tức đã nhìn sang cô, rồi lại vừa nói vừa cười. Nói đến để ý, lúc này cô thật sự mới “để ý”. Hình như hôm nay người để ý cô thực sự rất nhiều. Chắc là cô đang hiểu lầm rồi. Mặc kệ đi, giờ phải lục tìm trí nhớ, xem còn kế sách nào câu hắn mới được.

Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, cô lập tức xác nhận rõ ràng là hôm nay người “để ý” cô đặc biệt nhiều. Nghĩ kĩ lại, thì đúng là có hơi nhiều quá thì phải. Khi cô đi xuống các phòng ban, dường như là người nào đi qua người cô cũng rất để ý đến cô thì phải. Mà người nào trên gương mặt cũng len lén lút lút cười trộm. Ko phải người ta vẫn nói đen tình đỏ bạc sao? Sao cả tình, lẫn bạc cô đều xui vậy nè. Thôi đi. Chắc chắn họ lại bịa ra tin đồn nào rồi. Nhưng mà thôi đi, cũng là tin tức giải trí ủng hộ mọi người. Có chuyện cho họ cười thì cứ cười đi. Việc bây giờ cô cần đi đâu để bắt 1 bà mai, để giúp cô dắt dê vào miệng cọp đây? Người đó phải thông minh, đầu óc phải gian xảo, phản ứng phải nhanh, lại phải quen biết với hắn. Nếu như Huy quen với Tú thì thật tốt quá. Bạn bè dắt gái cho nhau vô cùng dễ nói chuyện. Nhưng đáng tiếc 2 người họ chưa gặp nhau lần nào. Ai~!

“Nhi em sao thế? ” Một thanh âm vô cùng mềm mại ngọt ngào vang lên.

Đôi mắt đen của Nhi lập tức sáng lên. Khóe môi hồng tươi của cô lập tắc mở ra cong thành hình bán nguyệt. Cả gương mặt của cô ngập tràn ánh sáng, khóe miệng thậm trí còn chảy 1 chút nước miếng.

“Chị Thủy, đúng là chỉ có thể là chị! ” Nhi bắt được vàng Nhi lập tức chụp vai người con gái trước mặt làm chị thư ký giật mình.

“Hả? Cái gì mà chỉ có thể là chị? ” Thủy mở to mắt nhìn Nhi.

Nhi nhanh tay kéo Thủy vào trong phòng uống nước, đôi mắt đen láy đảo quanh nhìn trái nhìn phải, cho đến khi chắc chắn rằng ko có ai, cô mới nhẹ giọng, ghé gương mặt gian xảo vào sát mặt chị gái thư ký nói nhỏ.

“Chị Thủy, chị xinh xắn như vậy, thông minh như vậy chắc chắn sẽ có thể giúp em! ” Nhi nói.

Thủy khoanh 2 tay trước ngực, gương mặt xinh xắn nhướng mày nhìn cô, hàng lông mi hơi cong lên yêu kiều, con ngươi thâm thúy có chút cười ý, đôi môi xinh xắn đỏ mọng nở 1 nụ cười mưu mô nhìn cô.

“Khen nhiều như vậy, em muốn giúp cái gì? ” Thủy chậm rãi nói.

“Đúng là chị gái xinh xắn của em quá thông minh, mới nói 1 nửa đã biết vế sau rồi! ” Nhi nịnh nọt nói.

“Được rồi! Được rồi! Nói nhanh đi! ” Thủy nhìn Nhi ám muội lập tức chặn lời.

“Hì hì, cái này rất đơn giản! ” Nhi thần bí cười hì hì.

Cô càng cười gian tà như vậy Thủy lại có chút nhột nhột ngứa nghề. Càng muốn biết rốt cuộc là cái gì. Chắc chắn ko phải là chuyện cô đang nghĩ chứ.

“Chị thử nghĩ cho em xem làm sao mới khiến được 1 người ngỏ lời với mình đi? ” Nhi vừa chớp mắt vừa vẫy đuôi, có bao nhiêu cái vuốt đều khum vào khúm núm cả.

“Em muốn dụ dỗ ai? ” Thủy nhướng mày nhìn cô, trong mắt lại có chút khó tin, cũng có chút tiếc thương 1 ai đó. Ko biết cô bé này còn có thể suy nghĩ được cái gì đây?

Nghe tới câu hỏi này Nhi ko khỏi chán nản lắc đầu thở dài.

“Thì là tên đầu đất sếp tổng của chúng ta ấy! ” Nhi chán nản nói.

Nhi biết chắc chắn là phản ứng của Thủy chính là mở rộng miệng lên nhìn cô, y như lúc này. Cô rõ, cô rất rõ. Chắc chắn tiếp theo sẽ hỏi “Trần Hiểu Nhi, đầu óc em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi hả?” cho xem. Được rồi. Nghĩ thông thì nghĩ thông, có gì ko dám nhận.

Nhưng mà, đúng là Thủy mở trợn mắt há miệng nhìn cô, chỉ khác cái câu mà Nhi tự nhẩm trong đầu mà thôi.

“Trần Hiểu Nhi, ko phải sếp đã tỏ tình với em rồi sao? Đầu em ko bị hỏng đấy chứ? ” Thủy nhìn Nhi ko chớp mắt hỏi. Cả công ty đang đồn đại ầm lên sếp tổng tỏ tình mà.

“Hắn? Tỏ tình bao giờ? ” Nhi méo miệng nhìn lại Thủy so tài xem ai thực sự “ngạc nhiên” hơn.

Thủy ngờ vực nhìn cô, lúc này mới ko nể tình vươn tay ra sau lưng Nhi chậm rãi nói.

“Bây giờ chứ bao giờ! ” vừa nói vừa đưa cho Nhi 1 miếng note màu xanh nhạt.

Nhi cầm miếng giấy ko biết đã dán vào lưng mình bao giờ, đôi mắt đen láy của cô mở lớn nhìn mảnh giấy. Khi những hàng chữ trên tờ giấy vừa hiện ra rõ ràng, gương mặt xinh xắn của Nhi lập tức cứng đơ.

Trên tờ giấy là 1 hàng chữ cứng cáp, chỉ vẻn vẹn vài từ.

Anh yêu em, khủng long

Thủy đứng bên cạnh nhìn Nhi, nhất thời cũng á khẩu bất động, rồi ko thể kìm được mà lén lút cười. Ko thể tin được, con bé này đang đỏ mặt. Còn đang đắc ý với tin tức mới này, Thủy còn đang bận suy nghĩ chút phải chạy ngay vồ lấy cái máy tính, lập tức tung tin quá tường thuật trực tiếp diễn biến cảm xúc của nữ chính khi nhận lời thì đã bị tiếng nói của nữ chính gọi ngược về thực tại.

“Dán lại cho em! ” Nhi đưa lại mẩu giấy nhỏ cho Thủy, nhưng bàn tay lại luyến tiếc muốn rời đi.

Thủy nhìn Nhi khó hiểu. Nhưng chỉ có thể thấy 1 đôi mắt đen sáng lấp lánh như chưa bao giờ rạng ngời đến thế, làm cho cô ko khỏi bị thu hút. Chỉ có thể lặng lẽ dán miếng giấy lại chỗ cũ.

Lúc này, trong văn phòng của tổng giám đốc, Tú sốt ruột đi qua đi lại trong phòng. Hắn nghe rõ trái tim hắn đang đập thình thịch, cảm giác lo lắng, bức bối, nôn nao đứng ngồi ko yên làm Tú chẳng thể nào ngồi trên ghế được. Cô đi lâu như vậy tại sao vẫn ko có tin tức gì? Hay là.. hay là.. bị từ chối rồi? Vừa nghĩ tới 2 từ này trái tim của hắn lập tức thót lại, ngực như bị ai bóp nghẹn ko thở được. Hắn sợ. Hắn rất sợ. Càng sợ hắn càng lo lắng, hắn lại càng rảo bước nhanh hơn, cơ thể của hắn nóng nảy bất an. Đột nhiên 1 âm thanh báo tin nhắn vang lên, giữa 1 không gian lớn trống trải âm báo lại càng vang vọng lạ thường.

Tú dừng lại cước bộ. Trái tim thót lại, lo lắng, hoang mang. Hắn cố gắng lấy hết can đảm bước thật nhanh tới bàn cầm lấy điện thoại. Đọc hay ko đọc? Nếu là từ chối thì sao? Hắn lo lắng vô cùng. Nhưng lời nói của Ngọc lại vang lên trong đầu “Nếu anh ko nói lời thật lòng, có lẽ bản thân nó sẽ ko bao giờ biết đâu! ”. Đã nói ra rồi. Giờ có quay lại cũng ko được.

Bàn tay Tú run rẩy, ấn dãy mật mã bốn con số mà hắn thích nhất trên đời, đầu ngón tay run rẩy ấn vào đọc tin nhắn.

“T3, anh nghĩ anh đang xem phim truyện tình trung học của Nhật sao? Cách này cổ quá rồi. Bao lâu rồi anh ko xem phim truyền hình vậy hả? ” – from bx khủng long.

Tú cảm giác mình thật thất bại, trái tim đau thật đau. Nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi, hắn cảm giác hốc mắt của mình bắt đầu nóng rực. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười khổ. Cô ấy vẫn như vậy, bao năm qua vẫn như thế. Đến từ chối cũng dễ thương hơn người khác. Dễ thương khiến cho hắn ko thể nào giận được, càng ko thể nào ghét được, chỉ có thể yêu càng thêm yêu.

Giữa lúc ấy chiếc điện thoại trong tay hắn lại rung lên 1 hồi nữa. Tú mệt mỏi mở mắt. Chắc là tin nhắn rác. Miễn cưỡng mở điện thoại, xem nhanh rồi xóa đi cho đỡ rác hòm thư đến. Nhưng những dòng chữ hiện lên làm cho trái tim của hắn vỡ òa.

“Nhưng tác dụng cũng ko tệ. Đọc xong tâm trạng rất tốt. Cho nên.. ” – from bx khủng long.

Hắn nhìn dòng tin nhắn, con tim lại nhảy lên 1 hồi. Cho nên? Cho nên? Cho nên? Cô ấy sẽ nhận lời? Đột nhiên khóe môi của Tú cong lên. Nhớ lại ngày cô ấy tới mượn tiền hắn. Cô ấy rất hiên ngang nói “Tôi sẽ làm bạn gái cậu!” lời nói đó hắn mãi mãi ko quên. Nhưng ko phải. Cô ấy luôn luôn có thể làm hắn chết hộc máu với chỉ 1 câu. Cho nên..? Tôi mời anh ăn cơm? Cho nên anh là bạn tốt của tôi? Cho nên.. Cho nên.. Cho nên? Hắn thật điên đầu vì cái câu cho nên với mấy dấu chấm của cô mất. Càng như vậy hắn lại càng hy vọng, đi ra đi vào lục lọi trong hòm thư nhưng ko còn gì hết. Hắn thật muốn vì cô mà điên lên mất.

Chờ cho hắn đã trở nên điên cuồng ấn ra ấn vào hòm thư mà vẫn ko thấy 1 dòng chữ thiếu sót nào hiện ra. Hắn càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng muốn điên. Đến mức thật muốn mang chiếc điện thoại chết tiệt bắt sóng quá kém, thì đột nhiên chiếc điện thoại trong tay hắn rất ngoan ngoãn cuối cùng cũng có phản hồi.

Hắn gấp rút nhìn vào màn hình, đôi mắt nâu lập tức mở to.

“Em sẽ làm vợ anh! ” – from bx khủng long.

Hắn ko biết.. Hắn ko biết có phải hắn điên rồi ko? Người con gái này đúng là có thể làm cho hắn điên lên bất cứ lúc nào. Cũng ko bao giờ nằm trong dự đoán của hắn. Nhìn xem đi, hắn nghĩ đến bao nhiêu đáp án, nhưng cô lại cho hắn một đáp án hắn ko bao giờ ngờ. Nhưng hắn ko nghĩ nhiều được nữa, ko cần phải nghĩ tại cô ấn nhầm hay cô đang cố ý trêu đùa hắn. Nhầm lẫn cũng được, chỉ cần cô đã đồng ý thì hắn sẽ dùng mọi cách để giữ thật chặt. Trân trọng cơ hội hắn đang có.

Hắn chạy thật nhanh tới cánh cửa. Dùng bàn tay to của mình nắm tay nắm cửa, vừa mạnh mẽ vừa vội vã mà mở rộng cánh cửa ra. Ngay trước mặt hắn, đứng ở giữa hành lang là 1 tấm thân nhỏ nhắn, quen thuộc. Trên lưng áo người đó dính 1 mảu giấy dán nhỏ màu xanh nhạt. Người ấy đứng ở đó, 2 tay đan vào nhau ở sau lưng, như đang chờ đợi ai đó.

Nghe được tiếng mở cửa, Nhi xoay người lại, nhìn gương mặt đang đần ra của tên ngốc, thật ra là cô đã sớm đoán được rồi. Bởi vì chắc chắn phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là đơ mặt ra. Nhưng lần này có tiến bộ, cô cứ tưởng hắn lại cho cô đợi cả nửa tiếng đồng hồ như lần trước chứ. Lần này chỉ mất có 5 phút đã hồi phục tinh thần. Tốt. Sau này sẽ rèn luyện thêm là được rồi. Nhi hài lòng mỉm cười, gương mặt xinh xắn trắng trẻo trở nên vô cùng rạng rỡ, đôi mắt đen láy nheo lại ánh lên tia hào quang mềm mại của dòng sông sao, khóe môi mềm mại nở nụ cười hiền lành ngọt ngào. Nhưng đây ko phải là giả, là thật tâm cô đang cười với hắn. Là cô vui vẻ khi nhìn thấy hắn, là cô biết chắc chắn hắn sẽ đến. Bởi vì cô quá yêu hắn.

Tú ko nói 1 lời nào lập tức lao tới ôm ghì cô trong ngực, gục đầu vào vai cô, hít lấy trọn mùi hương mà hắn vẫn mê tưởng, dùng 2 bàn tay to lớn của mình giữ chặt thật chặt cô trong lồng ngực mình.

Mới đây hắn còn nghĩ là giả, mới đây hắn còn hồ nghi là hắn đang có ảo giác. Nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định rằng, tất cả là sự thật. Bởi vì hơi ấm của cô là thật, hơi thở của cô là thật, mùi hương của cô là thật, da thịt non mềm của cô là thật, cơ thể của cô là thật. Ko phải hắn mơ, ko phải ảo giác. Cô thật sự đồng ý ở bên hắn. Ko phải chỉ là bạn gái, cô cho hắn 1 món quà còn nhiều hơn thế. Cô đồng ý ở cạnh hắn đến suốt cuộc đời. Cuối cùng, hắn cũng đã có thể ôm cô vào lòng, giữ cô thật chặt. Cuối cùng tình yêu của hắn đã được chấp nhận. Cuối cùng hắn đã có thể yêu cô.

Cho tới lúc này cảm giác lâng lâng trong lòng vẫn làm cho hắn cảm thấy hết sức ko thực, hắn hạnh phúc gần như muốn điên lên. Trái tim của hắn là 1 mớ hỗn độn của quá hạnh phúc và quá phấn khích làm cho lồng ngực hắn như trái boom ấm áp làm cả cơ thể hắn bừng bừng nhựa sống.

Thật sự hắn ko thể ngờ được mình sẽ thành công, chỉ đơn giản như vậy. Để chiếm được lòng cô, hắn còn nhớ rõ hắn đã làm vô cùng nhiều việc. Mùa hoa, rủ đi chơi, nịnh nọt, tặng quà đắt tiền, thậm trí cả những cách ấu trĩ như bắt nạt để kéo sự chú ý, nhưng vẫn ko thể nào làm lay động được trái tim của cô. Hắn bày ra gia thế, tiền của, thậm trí muốn mua cho cô mọi thứ cô cần, ngay nhẫn kim cương để cầu hôn cũng là chiếc 4 cara. Vậy mà vẫn ko thể nhận được lời đồng ý của cô. Người ta cầu hôn cần hoa tươi, nến, rượu đỏ, nhẫn kim cương. Còn cô lại nguyện ý trở thành vợ hắn chỉ vì 1 tờ giấy ghi chú hoàn toàn ko đáng tiền.

Giờ hắn thật sự hiểu, ko phải là cô quá khác người, ko phải là cô quá cứng cỏi, hay cô quá sắt đá là bởi vì chính cách bày tỏ của hắn. Cô là con khủng long vô cùng đặc biệt. Cô ko giống những người con gái bình thường. Cô ko cần hắn có tiền, cũng ko cần những món quà đắt giá, ko cần những thứ phù phiếm xa xỉ. Cô chỉ cần duy nhất trái tim chân thành của hắn. Chỉ cần xuất phát từ chân thành, thì dù chỉ là 1 miếng giấy nhỏ ngỏ lời. Cô cũng sẽ nói cô đồng ý.

Hiểu được điều này lại càng cho trái tim hắn thêm sung sướng, hắn đã có 1 cô vợ độc nhất vô nhị. Một cô vợ đáng yêu nhất trên thế gian này. 1 người làm cho hắn bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên, nhưng lại luôn có cách làm cho hắn vui vẻ, luôn ở cạnh hắn mỗi khi khó khăn, luôn luôn nhìn vào bản thân hắn chứ ko phải gương mặt của hắn, hắn ví tiền của hắn. Hắn thừa nhận hắn là người vô cùng may mắn. Ai nói rằng ngày gặp được cô là ngày hắn gặp khắc tinh của mình? Ai nói rằng đụng cô là hắn xui xẻo? Ai nói rằng quen biết với cô là sự hối hận lớn nhất của hắn? Ai nói rằng ko sớm thì muộn hắn sẽ bị cô làm tức chết? Ai nói rằng yêu cô là nỗi đau khổ nhất của hắn? Ko. Hắn muốn nói với họ rằng, gặp được cô là ngày đẹp nhất hắn biết, đụng tới cô là giây phút kì diệu nhất trên thế gian, quen với cô là may mắn nhất đời hắn, được cô chọc tức là niềm vui thúc nhất trên thế giới, yêu thương cô hạnh phúc duy nhất của hắn. Cho nên dù có phải đánh cược thêm 100, 1000 lần nữa trong trò chơi ái tình này. Hắn vẫn sẽ nói : chỉ cần là vì cô, hắn luôn sẵn sàng đánh cược trái tim mình.

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang