• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô kinh hãi, mở to mắt, ngay lúc chuẩn bị né tránh, một lực mạnh từ phía sau đẩy cô về phía trước.

Chỉ còn vài centimet nữa là cô đã bị mãng xà nuốt trọn vào cái miệng rộng lớn.

Cô nhanh chóng giơ tay, phóng điện vào miệng con mãng xà với hy vọng làm tê liệt nó trước khi kịp dịch chuyển tức thời để thoát thân.

Ngay lúc đó, Lục Thiên Lân xuất hiện.

Anh cầm lấy thanh đao dài, chắn trước mặt cô, đ.â.m mạnh từ dưới lên, xuyên qua khoang miệng của con mãng xà.

Tay anh bị những chiếc răng sắc nhọn của nó đ.â.m trúng, m.á.u tuôn xối xả.

Lãnh Thần Dực nhanh chóng nhảy lên, dùng đao đ.â.m mạnh vào điểm yếu của con mãng xà, tiếp tục bổ thêm vài nhát nữa mới thôi.

Mãng xà biến dị kêu lên đầy đau đớn, miệng bị cắm thanh đao, cơ thể khổng lồ của nó rung lắc yếu ớt, đang nằm thoi thóp.

Mục Tử Ca vội vàng chạy tới bên Lục Thiên Lân, lo lắng hỏi:  "Anh sao rồi? Có đau không? Để em xem vết thương trên tay anh."

Trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc chữa trị cho anh, dù sao anh cũng đã ra tay cứu cô.

Lục Thiên Lân khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi, Tử Ca."

Thực ra vết thương này đối với anh chẳng đáng là gì, nhưng anh cố tình tỏ vẻ đau đớn, chỉ để xem cô có lo lắng cho mình hay không mà thôi.

Bất ngờ, Lãnh Thần Dực xuất hiện sau lưng Mục Tử Ca. Anh bá đạo kéo tay cô lại, định đưa cô đi:

"Anh ta không cần em chữa trị đâu."

Vừa rồi, khi thấy Lục Thiên Lân chắn trước mặt Mục Tử Ca, trái tim Lãnh Thần Dực đã dậy lên một cảm giác khó chịu. Giờ đây, anh càng không muốn để cô chữa trị cho người người đàn ông đáng ghét trước mặt.

Lục Thiên Lân nghe vậy liền tiếp lời, giọng điềm tĩnh:

"Tử Ca, anh không sao đâu, qua hai ba ngày là vết thương sẽ lành liền thôi."

Anh không muốn cô phải đứng giữa khó xử.

Mục Tử Ca nhíu mày, nhẹ giọng nói với Lãnh Thần Dực:

"Thần Dực! Đừng như vậy. Chỉ mất chút thời gian thôi! Còn anh nữa, mau qua đây với em."



Cô kiên quyết gạt tay Lãnh Thần Dực ra, dẫn Lục Thiên Lân đi chữa trị. Với cô, việc giúp đỡ mọi người là điều quan trọng nhất, giống như một người hỗ trợ trong game luôn lo lắng cho đồng đội cả mình.

Gương mặt Lãnh Thần Dực tối sầm lại, thấy cô quá gần gũi với người đàn ông khác, ánh mắt anh hiện đầy vẻ ghen tuông.

Những người xung quanh hiểu chuyện, lặng lẽ tránh xa "cuộc chiến tình cảm" này, chỉ lo dọn dẹp xác con mãng xà biến dị sang một góc.

A Ngôn thì thầm với A Tá: "Cậu thấy không? Lão đại gặp phải tình địch rồi đấy, hấp dẫn thật."

"Không lẽ chị dâu bị gã kia dụ dỗ rồi sao?"

A Uyên nhảy vào trêu chọc: "Em trai Ngôn à, sao không ra hỏi thẳng lão đại xem có cần giúp gì không? Ở đây đoán già đoán non làm gì?"

A Ngôn lập tức phản ứng lại: "Đừng có gọi tôi là em trai, A Uyên chó chết!"

Dĩ nhiên anh cũng không ngu. Muốn dụ mình vào chuyện này ư? Không có cửa đâu!

Trong khi đó, Lý Hân Nhuỵ nhìn sang, cô ta tức giận, quay gót theo Lục Hạo đi về phía lều trại.

Trong lòng cô ta đầy oán hận. Hừ! Con mãng xà vô dụng. Có vậy mà cũng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Mục Tử Ca như cô mong đợi.

......

Sau khi giúp Lục Thiên Lân chữa trị xong, Mục Tử Ca ngẩng đầu nhìn anh:

"Cảm ơn anh vì đã cứu em. Giờ em phải đi đây."

Cô xoay người định bước đi. Lục Thiên Lân vội nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Anh ta là người mà em chọn sao? Em không hối hận chứ?"

Mục Tử Ca bước lùi lại vài bước, giọng hạ thấp: "Lục Thiên Lân, đừng tới gần em như vậy. Em chỉ xem anh là bạn bè mà thôi."

Hai từ "bạn bè" khiến trái tim Lục Thiên Lân đau nhói, anh buồn bã nói: "Bạn bè mà em lại đối xử thế này sao?"

Mục Tử Ca ngỡ ngàng. Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng đã bị Lãnh Thần Dực kéo vào lòng. Anh lạnh lùng nhìn Lục Thiên Lân, giọng lạnh lẽo tuyên bố:

"Cô ấy là của tôi. Mãi mãi là của tôi."

Nói xong, Lãnh Thần Dực bế cô lên, bước về phía chiếc xe dã ngoại mới được sắp xếp lại.

Mục Tử Ca bàng hoàng, trong chớp mắt đã bị anh đặt lên bàn trong xe. Tư thế này khiến cô bất giác lo lắng. Cô lắp bắp hỏi:



"Thần Dực, anh... anh định làm gì thế?"

Thấy anh kéo rèm xe lại, ánh mắt trở nên u ám. Mục Tử Ca cảm thấy bất an vô cùng.

Giọng anh trầm thấp, thì thầm bên tai cô:

"Đừng từ chối anh nữa, em đang khiến anh phát điên lên đấy."

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không thể kiềm chế thêm, cúi xuống và chiếm lấy đôi môi đỏ mọng hồng hào của cô.

“Ưm...” Mục Tử Ca bị anh hôn đến ánh mắt mơ màng, toàn thân cô như bị nhấn chìm trong cơn lũ cảm xúc.

Hai cơ thể áp sát vào nhau, không còn chỗ nào để trốn thoát.

Mùi vị ngọt ngào từ đôi môi anh khiến cô mê muội, đôi tay anh lướt nhẹ trên làn da mịn màng của cô...

Giữa buổi chiều thế này, anh thực sự muốn tiếp tục chuyện này trong hoàn cảnh như thế sao?

Không thể được! Cô cần phải phản kháng.

Mục Tử Ca dồn hết sức đẩy anh ra, ánh mắt mê ly chứa đầy cứng cỏi, nhưng cũng có phần đáng yêu:

“Đủ rồi, Lãnh Thần Dực, đừng tiếp tục nữa.”

“Ưm... ha... đừng cắn...!”

“Không... đừng mà... ưm...”

Mục Tử Ca toàn thân mềm nhũn, cô cắn chặt môi cố không để phát ra âm thanh. Mặc dù trong lòng hoàn toàn phản kháng chuyện này, nhưng cơ thể lại không thể ngăn cản việc đón nhận anh.

Quá xấu hổ, quá sa đọa!

Chắc chắn thế giới này có vấn đề.

Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】Tổng điểm tích lũy: 52 điểm!

Đó là âm thanh cô nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ!

.......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK