• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Tử Ca mở cửa đi vào.

Ánh mắt của A Tá và chị Táp đều hướng về phía họ, A Ngôn chào đón: “Chị dâu, Bàn Đinh, Tiểu Nhiễm, các cậu đến rồi, mau vào ngồi xem họ đấu nè.”

A Tá sơ ý bị chị Táp đá một cái, anh nhanh chóng tập trung lại vào đối thủ, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc hẳn.

Chỉ vài chiêu, anh đã đè chị Táp xuống sàn: “Phục hay chưa?”

Chị Táp hờn dỗi: “Chậc.”

Cô ấy nhanh chóng dùng chân quấn quanh cổ anh, hai người lại tiếp tục cuốn vào nhau, tư thế càng lúc càng gần, không ai nhường ai.

“Chị Táp giỏi quá, chiêu này hay đấy,” A Uyên tán thưởng cô ấy, mặc dù biết kết quả cuối cùng sẽ là A Tá chiến thắng.

Quả nhiên.

Chỉ trong vòng ba chiêu, A á  lại một lần nữa đánh bại chị Táp. Cô đã kiệt sức, không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm thở dốc: “Vẫn là không thể đánh bại anh.”

Trong đội, ngoài anh ra, không ai là đối thủ của cô ấy.

Từ Nhiễm chăm chú quan sát, chị Táp cũng rất mạnh, tấn công phòng thủ đều tốt, chỉ là sức lực không bằng anh.

Nếu cô ấy đối đầu với chị Táp, chắc chắn không trụ nổi quá ba chiêu.

Họ đều là những người được huấn luyện nghiêm khắc, cảm giác còn mạnh hơn cả đặc công, giống như những thợ săn thành phố vậy. Còn cô ấy chỉ học một chút võ thuật ở trường cảnh sát, căn bản không đáng kể.

Mọi người đều đang nghiên cứu các chiêu thức.

Chỉ có Bàn Đinh là đang suy nghĩ linh tinh, cô ấy cảm thấy cả hai rất đẹp đôi, trông còn đẹp hơn nhiều so với cô.

Người đàn ông thì điển trai, trầm ổn; người phụ nữ thì mạnh mẽ, phóng khoáng.

“Tiểu Bàn Đinh, cậu có muốn đấu với tôi một trận không?”

A Uyên bỗng nhiên nổi hứng, nghe A Ngôn nói cô ấy là dị năng hệ sức mạnh, anh rất muốn thử sức. Như vậy không tính là bắt nạt kẻ yếu đâu nhỉ.

Trước võ đạo, phải bỏ qua sự khác biệt nam nữ.

Bàn Đinh ngơ ngác nhìn người vừa gọi mình: “Cậu, cậu thật sự muốn đấu với tôi hả? Giỡn hay thật đấy?

Hôm nay cô ăn rất no, sức mạnh còn mạnh hơn hôm qua.



Nhỡ may sơ suất thì không hay đâu.

A Tá nhìn về phía cô, giọng điệu dịu dàng: “Không cần miễn cưỡng, em có thể từ chối anh ta.”

Bàn Đinh chớp chớp mắt, anh ấy đang quan tâm tới cô sao?

Mục Tử Ca nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ấy: “Đây là cơ hội để cậu thể hiện thực lực chân chính của mình rồi, anh ấy sẽ bị cậu thu hút. Cố lên, mình tin cậu.”

Từ Nhiễm cũng nhẹ giọng nói: “Cố lên.”

“Bàn Đinh, mau đi đánh bại thằng nhóc này đi, tôi đặt cược cậu thắng!”

A Ngôn trực tiếp đứng về phía cô. A Uyên chỉ có mỗi tốc độ là nhanh thôi, nếu không có dị năng thì cũng chỉ là gà mờ.

Bùm bùm!

"A... tôi, tôi nhận thua."

A Uyên bị Bàn Đinh một quyền đ.ấ.m bay đi, anh ta khó khăn bò dậy. Cứ tưởng chỉ cần mình né đủ nhanh thì sẽ không sao, nhưng một khi để lộ sơ hở thì rất dễ bị đánh bại.

Bàn Đinh giả bộ vô tình liếc nhìn về phía A Tá. Thấy anh cười với mình, cô hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Không... không dám nhận."

Nói xong, cô bước xuống võ đài.

“Ca Ca, thấy mình đánh thế nào?”

Cô quay lại đứng cạnh Mục Tử Ca, vẻ mặt hớn hở hỏi.

Mục Tử Ca gật đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của cô. Mấy ngày nay, cô nàng có vẻ gầy đi một chút, nhưng không đáng kể.

Có lẽ lát nữa về nhà, cô phải vào hệ thống xem có thuốc giảm cân nào không đã.

Lúc này, chị Táp bỗng nhiên rất hứng thú nhìn Từ Nhiễm, cất giọng trong trẻo: “Em tên Từ Nhiễm phải không? Có muốn đấu với chị một trận không?”

Từ Nhiễm bị đối phương nhìn chằm chằm, ngẩn người. Lúc nãy cô vừa mới lén lút phân tích chiêu thức của chị Táp trong đầu, giờ thì bị đối phương gọi lên so tài? Chẳng lẽ đã khiến chị ấy chú ý rồi?

“Thôi đi, em không đánh lại chị đâu.”

Tỉ thí mà không dùng dị năng thì chỉ có đi ăn hành mà thôi. Cô vẫn cần giữ chút thể diện.

A Ngôn trêu chọc: "Chị Táp, chị đừng ra tay với Tiểu Nhiễm chứ. Cô ấy là người tốt, chị đi ‘bắt nạt’ người khác đi."



Cả đám đều biết xu hướng tính dục của chị Táp, thật hiếm khi mới có thêm mấy em gái xinh xắn, không thể để chị ấy "bẻ cong" họ được.

Ba người họ nghe xong thì ngơ ngác, chẳng lẽ chị Táp là Lesbian thuộc cộng đồng LGBT? Chị ấy thích... con gái?

Thế giới này đúng là lạ lùng quá đi!

Chị Táp bị vạch trần, nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Tôi đúng là muốn ‘phá hoại’ cô ấy đấy, thì sao nào? Các cậu định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Nói xong, cô còn còn liếc mắt đưa tình về phía Từ Nhiễm.

Từ Nhiễm: "..."

Nói những lời này trước mặt cô thì có ổn không vậy? Nếu nhớ không lầm thì cô thích đàn ông mà, dù chưa từng yêu ai.

Hai mắt Bàn Đinh sáng lên, tò mò nhìn chị Táp và Từ Nhiễm. Hai người này đứng cạnh nhau cũng khá đẹp đôi mà nhỉ?

Không có tình địch, vậy là cô với A Tá có hy vọng rồi? Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng.

"Ca Ca, mình muốn về nhà." Từ Nhiễm tránh đi ánh mắt kỳ lạ của chị Táp, không muốn ở lại đây nữa.

Mục Tử Ca thấy bạn mình khó xử, nhân tiện nhà mới cũng vừa nâng cấp xong. Cô gật đầu đồng ý: "Được, chúng ta về thôi."

“Chào mọi người nhé.” Cô vẫy tay chào A Tá và những người khác.

Thấy đối phương gấp gáp rời đi, A Ngôn không khỏi trách móc nhìn chị Táp: "Đấy! Thấy chưa, chị dọa người ta chạy mất dép rồi kìa."

Chị Táp nhún vai đáp: "Tôi cũng đi đây."

......

Ra khỏi biệt thự, một cỗ oi bức nóng nực lại ập đến.

"Ca Ca, ngôi nhà gỗ của cậu đâu rồi?" Bàn Đinh đứng bên vườn rau, nhìn vào khoảng đất trống.

Mục Tử Ca cong môi cười: “Không còn là nhà gỗ nữa đâu, hãy xem căn biệt thự mini của mình đây.”

Nói rồi, cô vẫy tay.

Một căn biệt thự ba tầng hiện ra, nhỏ hơn căn biệt thự bên cạnh một nửa nhưng lại vô cùng tinh tế và sang trọng.

Cuối cùng, Bàn Đinh và Từ Nhiễm mỗi người chọn một phòng ở tầng hai, còn tầng ba để lại cho Mục Tử Ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK