• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Tá nghe thấy chút động tĩnh liền tỉnh dậy. Dù bên ngoài đã có hoa ăn thịt canh gác, xung quanh nhà cũng có lớp bảo vệ, nhưng khi nghe thấy tiếng động, anh vẫn có thói quen đi kiểm tra.

Không ngờ lại phát hiện một bé mèo ăn vụng.

"Anh đã chứng kiến toàn bộ cảnh em lén ăn đêm rồi." Anh nói rõ ràng.

Nghe vậy, Bàn Đinh hoảng hốt đến nỗi ho sặc sụa không ngừng. Cô ôm ngực, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Xấu hổ quá, hình tượng của mình mất tiêu rồi! Càng nghĩ, cô lại càng ho dữ dội hơn.

"Ư… Nước… cổ họng… khó chịu quá!"

A Tá vội đưa cho cô một cốc nước: "Uống nước đi."

Cô nhận lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch, sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Hu hu, em bị cơm làm nghẹn.”

"Ừm, hơi ngốc đấy." A Tá mặt không cảm xúc nói, nghe như đang chê bai, nhưng thực ra là thấy cô đáng yêu.

Bàn Đinh chu môi nhìn anh, vẻ mặt sắp khóc đến nơi!  

Cô cẩn thận hỏi: "Em có phải… làm anh tức giận rồi không?"  

Nửa đêm bị đánh thức, chắc anh ra đây để trách mình rồi.  

Khuôn mặt Bàn Đinh tròn trĩnh, đôi mắt ướt át long lanh nhìn anh. A Tá nhất thời không biết nói gì.  

Anh vốn không biết cách dỗ con gái.  

"Đừng giận mà, em không cố ý làm anh thức dậy đâu." Bàn Đinh thấy anh không nói gì, cô càng thêm có lỗi, giọng nói nhỏ đi vài phần.  

A Tá đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: "Đang nghĩ gì vậy, anh chỉ là ngủ không sâu thôi. Còn em, ăn no chưa?"  

Bàn Đinh hơi ngơ ngác, đưa tay chạm vào chỗ vừa bị gõ, rồi bật cười ngây ngô: "Chưa no."  

"Vậy thì ăn tiếp đi." A Tá xoay người định rời đi.  

Bàn Đinh theo phản xạ kéo tay anh lại: "Đừng… đừng đi mà."  

"Sao vậy?" A Tá bị cô kéo lại, trong lòng lại thấy vui, sẵn sàng ở lại trò chuyện cùng cô.  



Bàn Đinh nhớ đến lời Mục Tử Ca nói, con gái phải biết làm nũng thì mới có thể chinh phục người mình thích. Hiếm khi có cơ hội ở riêng thế này, không thể bỏ lỡ.

Cô nũng nịu: "Em hơi sợ ở một mình, anh có thể ở lại với em một lúc được không?"  

A Tá bật cười khẽ: "Vậy em ăn nhanh lên."  

"À, được thôi." Bàn Đinh lúc này mới để ý đến hộp kimbap trước mặt, nãy giờ cô quên béng mất, vội tiếp tục ăn.  

Lần này, cô ăn chậm hơn nhiều.  

Khi gần ăn xong, cô không nhịn được hỏi: “A Tá, anh thích kiểu con gái như thế nào?”

A Tá nghiêm túc nhìn thật kỹ, thấy được vẻ bối rối trên mặt cô. Dù anh có chậm chạp đến mấy cũng nhận ra cô đang hồi hộp.  

"Anh thích kiểu con gái thật thà.” Trả lời xong, anh xoa đầu cô nói tiếp: “Đi ngủ sớm đi.”

Đến khi Bàn Đinh hoàn hồn lại, anh đã quay về phòng rồi.  

Cô vẫn đang suy nghĩ về câu nói đó, không hiểu có ý gì.

Sáng hôm sau!

Mục Tử Ca vừa xuống lầu ngồi vào bàn ăn, Bàn Đinh liền tiến đến gần, thì thầm vào tai cô: "Ca Ca, làm nũng thật sự hiệu quả đấy, anh ấy còn xoa đầu mình nữa."

"Hả? Khi nào vậy?" Mục Tử Ca ngạc nhiên, chẳng lẽ lúc mình ngủ đã có chuyện gì xảy ra sao?

Bàn Đinh coi cô như chuyên gia tư vấn tình cảm, trong lòng không giấu nổi điều gì: "Đêm qua, lúc nửa đêm mình có xuống bếp tìm đồ ăn khuya."

Mắt Mục Tử Ca sáng lên, vậy là có tiến triển rồi. A Tá đã bắt đầu chú ý đến Bàn Đinh, hơn nữa anh ấy không phải vì Bàn Đinh gầy đi mới quan tâm, chứng tỏ anh là người đáng tin cậy.

"Mình nghĩ cậu sắp thành công rồi đấy."

Mục Tử Ca đã dự đoán được kết quả, nếu trước đó cả hai không có lịch sử tình cảm gì thì chuyện tốt chắc thành hiện thực rồi đấy.

Bàn Đinh vui vẻ gật đầu, cầm đũa lên ăn sáng. Cô quyết định sẽ sống thật với bản thân, không cần phải giả vờ làm thục nữ gì nữa.

Mục Tử Ca ăn uống cũng rất nhanh, nhưng trông vẫn thanh lịch, thậm chí còn khá cuốn hút.

Thế giới của những người đẹp thật khó hiểu!

A Tá và mọi người đều đang chăm chú ăn sáng, không nghe thấy hai người thì thầm to nhỏ gì.



"Có chuyện gì mà không thể nói cho bọn mình nghe à?" A Ngôn tò mò, anh rất muốn biết họ đang bàn tán gì.

Mục Tử Ca không trả lời, tiếp tục ăn trứng luộc.

Ngay lúc này.

Một tiếng hét thảm thiết từ bên ngoài vang lên: "Á! Chết tiệt, bông hoa này biết phun ra độc, mọi người mau lùi lại!"

Hóa ra có một nhóm người đi ngang qua, thấy ngôi nhà trông khá bắt mắt, định lén lút vào tìm chút vật tư.

Biết cái cây này là thực vật biến dị nên đã cố ý đi vòng từ đường khác vào. Không ngờ cây này còn có khả năng tấn công từ xa.

"Đại ca, hay là mình đi thôi. Căn nhà này chắc có dị năng giả chiếm giữ rồi, còn có cả hoa ăn thịt canh gác."

Một tên đàn em đưa ra đề nghị, không muốn liều mạng mạo hiểm.

Tên đại ca thô bạo đập một cái vào sau đầu anh ta:

"Con mẹ mày, nói nhiều quá đấy! Tao tất nhiên biết trong đó có người! Muốn giàu thì phải liều, hiểu chưa? Mày còn lắm mồm nữa thì cút!"

Tên gầy gò cúi đầu, không dám cãi lại.

Mục Tử Ca và nhóm của cô bước ra ngoài, nhìn cảnh tượng trước mặt. Mấy tên này đang diễn trò hề gì đây? Thời buổi này đến cướp mà cũng tự tin đến thế à?

Sáu tên côn đồ thấy mấy cô gái xinh đẹp thì mắt chữ A mồm chữ O, trố mắt nhìn. Còn ba người đàn ông đi cùng thì bị chúng hoàn toàn phớt lờ.

"Nhìn xem, chỉ là mấy đứa con gái thôi, sợ gì! Mau theo tao xông vào!"

Gã tóc vàng cười đê tiện, anh ta hưng phấn lao về phía ngôi nhà, trong đầu đã hình dung ra những cảnh tượng ướt át, đồi bại.

Tên tóc xanh cười nham hiểm: "Vội gì chứ, bọn chúng không chạy thoát đâu, phải giải quyết mấy thằng dư thừa trước đã."

Trong tay anh ta cầm một thanh đao lớn, ánh mắt hung dữ nhìnchằm chằm A Tá, A Ngôn và A Uyên.

Ba người này trông rất chướng mắt.

Tên gầy không tham gia vào cuộc chiến điên rồ này. Đúng là đám ngu không có não!

Ở nơi khỉ ho cò gáy thế này lại chỉ có ba người họ cùng ba cô gái xinh đẹp. Nhìn trang phục sạch sẽ gọn gàng cùng vẻ mặt hồng hào thế kia, không cần dùng não cũng biết đối phương không phải là đám người yếu đuối rồi. Dây vào chỉ có nước tự tìm đường c.h.ế.t mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK