• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đưa ánh mắt trong veo nhìn về phía Bàn Đinh, cố gắng lại gần làm nũng: “Bàn Đinh, có thể cho mình sưởi ấm chút được không?”

Hệ thống nhắc nhở: 【Điểm thiện cảm +2】Tổng điểm tích lũy: 12.

“Ừm, mình sẽ giúp cậu xoa tay cho ấm.”

Bàn Đinh thật thà, trực tiếp cầm lấy tay cô mà xoa nhẹ.

Lãnh Thần Dực nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ xe, không khỏi cau mày khó chịu. Đúng là cô gái nhỏ vô tư quá mức.

Mục Tử Ca vẫn muốn cố thêm chút nữa.

Cách đó không xa, tiếng A Ngôn vang lên: “Mau vào trong lều, đừng để bị lạnh cóng.”

Dạo này thời tiết cứ vậy, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, họ đã quen rồi. Nhưng hôm nay lại có chút khác thường, lạnh hơn mọi khi mấy độ.

Ba người họ bước vào lều, cùng ngồi trên tấm đệm mềm, ăn lương khô và đồ ăn vặt. Có vẻ tối nay họ phải ngủ lại đây.

“Sao chị dâu không hỏi lão đại xem có gì ăn không? Không gian của anh ấy chắc có nhiều đồ lắm, toàn là Tiểu Mặc làm, cũng không biết có hỏng chưa nữa?”

A Ngôn thật ra chỉ muốn kiếm cớ để có đồ ăn ngon thôi.

Bàn Đinh nghe đến chuyện ăn uống thì đôi mắt không tự chủ mà sáng lên, nhưng khi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt dò xét của A Tá, cô nàng vội vàng cúi đầu ngại ngùng.

Mục Tử Ca hiểu rõ rằng, không có bữa ăn nào là miễn phí, làm gì cũng phải trả giá. Kiếm điểm từ Lãnh Thần Dực chẳng khác gì một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm.

“Mình thấy bánh mì cũng ngon mà.”

Đồ ăn trong không gian của cô như gà rán và đồ ăn nóng hổi đã ăn hết trong nhà tù rồi, giờ gần như không còn gì.

Cô chợt nghĩ ra, có thể dùng tinh hạch để đổi lấy lẩu tự sôi trong cửa hàng hệ thống.

Dù Bàn Đinh thèm ăn đến mấy cũng không muốn gây khó xử cho Mục Tử Ca, cô nàng gật đầu: “Mình cũng thấy bánh mì ngon lắm.”

Bắt Mục Tử Ca phải đi xin thức ăn từ người yêu cũ, thật là làm khó cô ấy quá.

Hơn nữa, Lão đại mà bọn họ nhắc đến có vẻ không dễ gần.

Từ Nhiễm chỉ lặng lẽ ăn, không nói gì.

Với cô, chỉ cần no bụng là được. Ăn đồ nóng là một điều xa xỉ mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chẳng muốn dựa dẫm vào ai.



Mục Tử Ca vẫn đang suy nghĩ về điểm tích lũy. Nếu cứ chần chừ ở đây, e là rất lâu mới tích đủ điểm.

Nhưng chỉ cần cô đến gặp Lãnh Thần Dực, có thể ngay lập tức dẫn mọi người vào nhà gỗ, còn có thể ăn lẩu, hít thở không khí ấm cúng bên trong.

Tất cả cũng chỉ cần cô hy sinh một chút thôi.

Vù vù vù!

Gió lạnh thổi mạnh khiến lều sắp bay mất hình dáng.

Mục Tử Ca ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, quyết định đứng dậy: “Chờ mình chút, lát nữa chúng ta sẽ ăn lẩu.”

“Ca Ca, đừng vì tụi mình mà phải chịu thiệt thòi, mình ăn gì cũng được, cậu đừng đi.”

Bàn Đinh có lẽ đã xem quá nhiều phim, tưởng tượng ra không ít tình huống.

A Ngôn và A Tá thì ủng hộ chị dâu hết mình, họ mong hai người nhanh chóng làm lành, để không còn phải lo lắng nữa.

“Cố lên, chị dâu.” A Ngôn động viên.

Cuối cùng, Mục Tử Ca bước ra khỏi lều dưới ánh mắt đầy mong đợi của mọi người, hướng về phía xe nhà di động đi tới.

Lên xe, cô cảm thấy căng thẳng lạ thường.

Ủa? Anh ấy đâu rồi?

Mục Tử Ca bước vào phòng, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.

Quay người lại, cô liền bắt gặp gương mặt đẹp trai không góc c.h.ế.t của Lãnh Thần Dực đang sát ngay bên cạnh.

Tim cô bất ngờ đập mạnh, lắp bắp nói: “Anh... anh mặc đồ vào trước đi.”

Cô ngượng ngùng quay mặt đi, không dám nhìn thân hình tám múi săn chắc của anh.

Dáng vẻ vừa tắm xong của anh thật gợi cảm. Khụ khụ!

“Chẳng phải em đã nhìn thấy nhiều lần rồi sao?”

Lãnh Thần Dực hiếm khi có cơ hội, anh thích thú nhìn bộ dạng ngại ngùng lúc này của cô.

Vì sở hữu dị năng hệ Băng, anh không cảm thấy lạnh chút nào.



Mục Tử Ca bất ngờ nhớ lại những khoảnh khắc thân mật trước đây, mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Ưm, anh đừng lại gần nữa.”

Nhưng Lãnh Thần Dực càng lúc càng tiến lại gần, gần đến mức cô quên mất mình đến đây để làm gì luôn.

Lưng cô áp vào thành xe lạnh buốt.

“Chờ đã, em có chuyện muốn nói... Ưm... đừng...”

Môi của Mục Tử Ca bị anh phong tỏa.

Hơi thở mùi bạc hà của anh tràn ngập khứu giác, nụ hôn ban đầu dịu dàng rồi dần trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cô không thể suy nghĩ lung tung được.

Đôi mắt đang mở của cô dần khép lại.

Lãnh Thần Dực bắt đầu không an phận, bàn tay lớn của anh vừa chạm vào **.

Mục Tử Ca đột nhiên mở mắt, mạnh mẽ đẩy anh ra, giọng nói pha chút giận dỗi: “Ưm, đừng hôn nữa, tên lưu manh này!”

Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +5】Điểm tích lũy: 17

Mục Tử Ca: "..."

Rõ là cô đang tức giận, sao lại tính như đang làm nũng vậy?

“Là em chủ động trêu chọc anh trước.” Lãnh Thần Dực vươn tay vuốt nhẹ má cô, đôi môi của cô khiến anh hôn không biết thế nào là đủ.

Mục Tử Ca thẹn thùng: “Em... em đâu có.”

Cô chưa làm gì cả mà, cũng nhận ra động cơ của mình vốn chẳng trong sáng gì mấy.

“Là... là anh quá đáng, toàn bắt nạt em.”

Cô không thể không trách cứ hành động bá đạo này của anh, cứ hễ động một chút là lại hôn.

Cô quên mất rằng mình đã xuyên vào một thế giới lãng mạn mặn nồng, một thế giới dùng thân thể để nói chuyện.

Lại còn combo thêm mạt thế nữa, làm gì có người đàn ông đứng đắn ở đây, ai cũng đầy mưu mô và bụng đầy xấu xa cả thôi.

Càng nói, cô càng tủi thân khóc nấc lên. Cô khổ quá mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK