“Anh muốn đi đâu?” Trần Mộc Ngôn kéo hắn lại.
“Về nhà.” Trần Chi Mặc buông lỏng tay của hắn, đứng ở ngoài xe gật đầu nhìn Trần Mộc Ngôn, “Em cũng trở về đi .”
“Mặc ca . . . . .”
Trần Chi Mặc hai tay cắm vào trong túi áo khoác ngoài ,phía sau hắn là hình ảnh náo nhiệt của phố Nam Xuyên,đi tới đối diện giao lộ,Vương Đại Hữu đang dừng xe chờ hắn.
Trần Mộc Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn hắn rời đi.
Nếu như nói đây là ngày cuối cùng năm nay ,cậu bỗng nhiên phát giác mình không nhất định có thể chặt đứt .
Sau kì nghỉ tết,Sở Cận cũng phải xuất viện.
“Một mình ăn tết cảm giác như thế nào?” Trần Mộc Ngôn khoanh tay ngồi ở bên giường, trợ lý Sở Cận đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, mà hắn thì đang thay áo sơ mi cùng tây trang.
“Thật xin lỗi, tôi không phải một mình, còn có một tiểu quỷ đáng ghét một mực nơi này quấn lấy ta.”
“A. . . . . .” Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, “Có phải EVEN hay không ?”
Sở Cận cười sửa sang lại ống tay áo, “Đúng vậy, trừ hắn ra còn ai có thể dính lấy như vậy?”
“Hơn nữa còn trưng ra vẻ mặt tệ hại kề cận anh.Tôi nhớ anh đã nói, anh muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương một lần,bởi vì nói không chừng ngày nào đó anh sẽ bị ung thư mà chết.”
“OK, nửa câu đầu là tôi nói, nửa câu sau là câu của cậu.”Sở Cận chỉ chỉ Trần Mộc Ngôn , “EVEN chẳng qua là lệ thuộc vào tôi mà không phải yêu tôi,cho nên hắn không phải là người tôi muốn chọn .”
“Lệ thuộc vào cùng yêu có cái gì khác nhau? Bản thân tôi củng muốn nghe triết học gia anh giải thích một tí.”
“Cậu lệ thuộc vào một người, ý nghĩa không có hắn cậu xử lý không tốt chuyện của cậu,không thể hoàn thành mơ ước của cậu hoặc là không biết nên như thế nào đạt được mục tiêu cậu muốn.Nói thí dụ như EVEN, hắn cần phải có người nhìn hắn, vì hắn lập kế hoạch tốt hết thảy để cho hắn cảm giác được bản thân hắn được chiếu cố ,hắn có thể làm tốt một việc, đây là lệ thuộc vào. Cho nên mặc dù không có tôi, hắn cũng có thể tìm được một người khác, nói thí dụ như ca ca cậu Trần Chi Mặc,hoặc là người đại diện của hắn.”
“Vậy còn yêu ?Tôi vẫn cho yêu một người anh sẽ lệ thuộc vào hắn.”
“Cậu yêu một người, không có nghĩa là không có hắn cậu sẽ buông tha cho mơ ước của cậu hoặc là không thể làm việc cậu nên làm.Nói cách khác, Trần Mộc Ngôn,cậu muốn trở thành một bác sĩ,cho dù cậu rời đi Trần Chi Mặc ,cậu vẫn đi trên con đường ‘ trở thành bác sĩ ‘.”
“Chờ chút,” Trần Mộc Ngôn bất đắc dĩ giơ tay lên, “Tại sao tôi cảm thấy anh thí dụ chuyện này là nói tôi yêu Trần Chi Mặc?”
“Nếu như cậu không yêu hắn cũng không cần mẫn cảm nói với tôi như vậy.” Sở Cận ghé mắt, “Cậu sẽ cảm thấy tôi chỉ là nói cậu cũng không phải lệ thuộc vào Trần Chi Mặc như vậy .”
“Anh làm tôi hồ đồ mất rồi.”
“Làm cậu hồ đồ chỉ có một mình cậu mà thôi.” Sở Cận đi tới trước mặt Trần Mộc Ngôn,bỗng nhiên nghiêng thân về phía trước, cánh môi lướt qua gương mặt của cậu, “Tạm biệt, Trần Mộc Ngôn.”
Sở Cận cười yếu ớt , giữa lông mày là phiền muộn khó nói lên lời .
Kết quả cuộc thi nghiên cứu sinh công bố ,cùng dự liệu của Trần Mộc Ngôn giống nhau, Thẩm Thanh thông qua vòng đầu,vòng sau cũng là cùng thi trước mặt thầy,Trịnh Dĩnh đã sớm đối với Thẩm Thanh có điều hiểu rõ, cho nên hết thảy cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thanh buổi sáng phỏng vấn kết thúc. Cô hưng phấn mà đi tới chi nhánh bệnh viện B,luôn đợi đến khi Trần Mộc Ngôn nghỉ trưa.
Trên sân thượng bệnh viện,mùa đông vừa mới đi qua, khí trời như cũ có chút lạnh.Hai người cầm cà phê, dựa vào tường.
“Tôi thật không thể tin được sau học kỳ tôi chính là nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư rồi!”
“Tôi cũng không thể tin được thế nhưng có thể lại một lần nữa cùng cậu trở thành bạn học chung.”
“Lại một lần?” Thẩm Thanh nhìn về phía Trần Mộc Ngôn , “Chúng ta trước kia là bạn cùng lớp? Cậu làm tôi có một loại cảm giác rất quen thuộc. . . . . . Chúng ta là bạn học hồi tiểu học hay là sơ trung?”
Trần Mộc Ngôn nhướng nhướng mày: “Cậu cứ nói đi?”
Nhìn Thẩm Thanh cau mày trầm tư ,Trần Mộc Ngôn không khỏi buồn cười .
Nghỉ trưa sau khi trở lại phòng bệnh, Đinh San San cầm lấy một phần tạp chí đi tới phía sau cậu,gõ vào cậu một cái,”Hắc! Trần Chi Mặc!”
“Làm sao?” Trần Mộc Ngôn theo bản năng hỏi.
Đinh San San đem kia tạp chí mở ra, bày tại trước mặt cậu,”Đừng nói cho tôi cậu không biết chuyện này!”
Trần Mộc Ngôn nhìn tiêu đề tin tức,rất có ý tứ nổ tung : ảnh đế Trần Chi Mặc nghi ngờ ung thư mấy lần xuất nhập viện.
Trong hình người đàn ông mang kính râm cùng khẩu trang, bối cảnh là vách tường bệnh viện màu trắng .
Trần Mộc Ngôn nhận ra thân hình Trần Chi Mặc ,người trong hình đúng là hắn.
“Này không phải là photoshop ghép sao?” Trần Mộc Ngôn dùng sức phân biệt , lại vừa thấy tờ táp chí lại là《 tối bát quái 》, làm cậu thở ra một hơi, “Đinh San San, cái tin của tạp chí này là vô căn cứ ,chỉ cần bị bọn họ soi một tấm hình, bọn họ có thể vì cậu kéo ra mấy trăm chuyện xưa.”
“Cậu nói thật giống như là từng làm qua công việc này vậy !Tôi khuyên cậu vẫn là nên nhanh gọi cho đại ca cậu đi !”Đinh San San vỗ Trần Mộc Ngôn một cái,rất chân thành nói.
Trần Mộc Ngôn lắc đầu, cậu đúng là đã làm paparazzi cho tạp chí này nha, tổng biên tập yêu cầu bọn họ là cho dù không cách nào phỏng vấn được mục tiêu cũng phải tận lực chụp được hình, bọn họ có khi là người kịch liệt soạn bản thảo có thể căn cứ từ hình để viết chuyện xưa.
Quan trọng nhất là,cậu thật vất vả mới có thể đem cái hôn vào đêm giao thừa kia quên đi,hiện tại muốn cậu dùng tâm tư thế nào để gọi điện cho Trần Chi Mặc?
Nhưng mà cái tin tức này,làm Trần Mộc Ngôn cả buổi chiều đều không thể chuyên chú vào công việc.
Cậu biết Trần Chi Mặc nhất định là thật đến bệnh viện, cho dù không nhất định là ung thư, cũng có có thể thật ngã bệnh .Không. . . . . . Có lẽ hắn chẳng qua là đến bệnh viện thăm một người bạn hoặc là đạo diễn, hay hắn phim mới của hắn lấy bệnh viện làm bối cảnh . . . .
“Trần Mộc Ngôn, cậu là thực tập sinh rất tuyệt .Cũng bởi vì cậu rất tuyệt cho nên tôi không hy vọng cậu đem ống nghe khám bệnh đưa tới dưới nách bệnh nhân,bởi vì tôi xác định, ống nghe khám bệnh không cách nào cảm ứng được tuyến dịch lim-pha dưới nách .” Lời của bác sĩ chủ nhiệm làm tinh thần Trần Mộc Ngôn phục hồi lại.
“Thật xin lỗi, tôi lập tức. . . . . .” Trần Mộc Ngôn lúc này mới phát hiện bệnh nhân kia đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Cậu hẳn là nên cảm tạ mình lựa chọn chính là nội khoa tim,nếu như làm bác sĩ ngoại khoa giải phẫu đường ngẩn người sẽ là hậu quả rất nghiêm trọng .
Tâm thần không yên kéo dài khi đến tan tầm,cậu lái xe về nhà, đi ngang qua một tiệm bán báo.
Trần Chi Mặc nếu là nhập viện, hẳn là tin tức rất lớn.Nếu《 tối bát quái 》đã giành trước bất ngờ, những truyền thông khác sẽ không bỏ qua,nếu như Trần Chi Mặc không có ngã bệnh, bài báo sáng tỏ hẳn là đã ra.
Song khi cậu đi tới trước tiệm bán báo ,vừa ngẩng đầu nhìn thấy bìa mặt 《 ngu nhạc phong 》cũng là Trần Chi Mặc mang khẩu trang từ bệnh viện ra ,cậu thật sự sợ hãi.
Trả tiền, cầm tạp chí đi vào trong xe, cậu liền lật ra xem.《 ngu nhạc phong 》 coi như là tạp chí rất được công nhận trong giới giải trí , như Trần Chi Mặc trên bàn trà thỉnh thoảng cũng sẽ mang lên mấy kỳ.
Tin tức cũng nan ná như trên phần đầu tờ《 tối bát quái 》 ,là không có khoa trương như vậy, bên trong không có nói tới Trần Mặc có phải bị ung thư hay không ,chỉ thận trọng viết một câu”Thân thể không được tốt” , sau đó bổ sung thêm hình Trần Chi Mặc trong khoảng thời gian này ,lộ ra vẻ có chút tiều tụy, thoạt nhìn gầy đi không ít.
Trần Chi Mặc đến bệnh viện dĩ nhiên không thể là các loại bệnh nhỏ như bị cảm hay nhức đầu , điều này làm Trần Mộc Ngôn lo sợ bất an .
Xe lái đến phía dưới khu nhà trọ,Trần Mộc Ngôn gục ở trên tay lái.
Đứa ngốc, bây giờ không phải là lúc trốn tránh ,mà muốn biết rõ ràng hắn đến cùng phải ngã bệnh hay không !
Trần Mộc Ngôn lấy điện thoại ra,bấm số Trần Chi Mặc,nhưng là lại được cho biết đối phương đã tắt máy.Điều này làm cho cậu khẩn trương hơn.
Mà lúc này, Vương Đại Hữu xử lý trong văn phòng, Trần Chi Mặc đang nằm ở trên ghế sa lon xem tạp chí.
“Hắc, tôi nói có phải hay không nên mời ký giả đến làm sáng tỏ tin tức cậu bị ung thư? Trời ơi, ngay cả 《 ngu nhạc phong 》 cũng cảm thấy cậu ngã bệnh rồi!” Vương Đại Hữu dùng bút máy gõ bàn làm việc cố gắng hấp dẫn lực chú ý của Trần Chi Mặc .
“Chờ một chút, anh gấp cái gì.” Trần Chi Mặc đem tạp chí lật qua một trang, khóe môi là độ cong thích ý, “Tô Văn Hi được một phú thương cầu hôn rồi, anh nói xem tôi có nên tặng chút gì?”
“Nga,trời ơi !Cậu không thể để cho bọn họ loạn viết nữa,chúng ta phải lập tức khống chế truyền thông, nếu không bọn họ đem cậu viết thành bị bệnh AIDS thì làm sao?”
“Tôi đây sẽ nói cho họ biết kỳ thực tôi không phải bị bệnh AIDS,mà là bị chứng vọng tưởng, tựa như bọn họ vọng tưởng tôi phải bị cái bệnh gì bất trị để bọn họ viết ra mảng lớn mảng lớn bài báo,trang đầu ào ào như nhau.”
Vừa lúc đó,điện thoại Vương Đại Hữu vang lên.
“Anh không nghe sao?” Trần Chi Mặc hỏi.
“Nếu như là điện thoại điện thoại ?Muốn tôi từng bước từng bước theo chân bọn họ giải thích cậu sống rất tốt, cách cái chết còn rất xa!” Vương Đại Hữu phiền não mà đem điện thoại ném hướng đầu Trần Chi Mặc ,lại được đối phương thoải mái mà bắt được.
Liếc mắt nhìn dãy số phía trên ,Trần Chi Mặc lật người đi, mặt hướng ghế sa lon dựa vào lộ ra nụ cười yếu ớt.
“A lô,Tiểu Ngôn sao?”
Trong xe Trần Mộc Ngôn cứng tại nơi đó, cậu không có nghĩ tới nghe được thanh âm Trần Chi Mặc .
“Tại sao không nói chuyện?”
“. . . . . . Em cho rằng đây là điện thoại của Vương đại ca.”
“Đây đúng là điện thoại của Vương Đại Hữu ,chẳng qua là hắn nghĩ em là ký giả đáng ghét ,cho nên đem điện thoại ném cho anh.”
Nga, là như vậy. . . . . . Kia trên tạp chí nói không phải là thật chứ?Anh không có bị ung thư gì đó đúng không?”
“Không có, nếu như anh thật sắp chết, Vương Đại Hữu thông báo cho em.”
“Kia. . . . . . Vậy thì tốt. tạm biệt!”Trần Mộc Ngôn vừa muốn cúp điện thoại, lại bị Trần Chi Mặc kêu lại.
“Tiểu Ngôn!”
“Cái gì?”
“Anh . . . . . Không thể nào một mực bên cạnh em,anh cũng biết rõ em căn bản là không muốn ở bên cạnh anh,cho nên. . . . . Chăm sóc bản thân tốt.”
“Em biết.”Trần Mộc Ngôn nhăn lại lông mày , cậu không thích Trần Chi Mặc nói những lời đó ,làm cho cậu hồ bất an, “Cái kia Mặc ca . . . .”
Cậu còn chưa kịp nói gì, Trần Chi Mặc cúp máy.
“Đại Hữu, chúng ta có thể chuẩn bị hội chiêu đãi ký giả .”Trần Chi Mặc từ trên ghế salon ngồi dậy, đưa điện thoại ném trở về cho Vương Đại Hữu.
“Hắc, cậu cái tên vô lại này, cái gì gọi là ‘Chăm sóc bản thân tốt ’? Đây không phải là lời trăn trối trươc khi lâm chung sao trong phim sao?”Vương Đại Hữu cười toe toét miệng, “Cậu chính là cố ý muốn hắn lo lắng đúng không?”
“Tôi không ngừng muốn hắn lo lắng, tôi còn muốn hắn trở lại.” Trần Chi Mặc nhướng nhướng mày –