"Ừ,nghe anh nói những lời này em thật cao hứng. Bởi vì em tin tưởng Cao Chí Dương nhất định chưa nghe anh nói những thứ này."
Hai tuần lễ sau ,Trần Chi Mặc tháo băng gạc ,bởi vì vết thương kết vảy không có như lúc ở kho hàng thoạt nhìn làm cho lòng người kinh sợ,chỉ còn lại một đạo vết nâu.
Bác sĩ kiểm tra hình dáng vảy kết sau,rất vui vẻ nói bởi vì vết cắt chỉnh tề, vảy tróc ra vết thương cũng tương đối nhạt.
Nhưng Trần Mộc Ngôn biết, đã có vết thương, Trần Chi Mặc không thể làm diễn viên .
Chiều hôm đó, Trần Chi Mặc sắp sửa xuất viện,ngoài bệnh viện ký giả là bình thường ngồi chồm hổm thủ tại chỗ này gấp ba.
Trần Mộc Ngôn giữa trưa bắt đầu liền muốn từ đám ký giả quần chúng chen qua, nhưng là bất đắc dĩ chỉ có một mình.Đang lúc cậu có chút bể đầu sứt trán ,Trần Chi Mặc gọi điện thoại cho cậu,dùng thanh âm buồn cười nói đã đoán cậu không vào được,bảo cậu trực tiếp lái xe tới chổ quản lý công ty.
Quả nhiên, 2 phút sau Vương Đại Hữu ở bệnh viện trên bậc thang tuyên bố Trần Chi Mặc sẽ ở hội chiêu đãi ký giả Amaze cử hành ,bất kỳ ký giả muốn gặp được Trần Chi Mặc xin tới hội trường chờ đợi.
Trần Mộc Ngôn vội vàng khởi động xe, nếu tới Amaze trước ký giả,cậu ngay cả chỗ đậu xe cũng đừng nghĩ có. Cậu vừa tới phòng làm việc Vương Đại Hữu ,Chu tỷ đang ở bên trong chờ cậu,cho cậu một thẻ công tác.
Hội chiêu đãi ký giả của Trần Chi Mặc thật to vượt qua tưởng tượng Trần Mộc Ngôn ,nơi này lúc đầu có thể chứa ba, bốn trăm người, cảm giác tựa như giảng đường ở trường học.Mặc dù như vậy, ký giả tới phỏng vấn sẽ lấp đầy, ngay cả không gian đi lại cũng không có. Một số nhà đài đã chỉnh máy quay chuẩn bị truyền hình trực tiếp .
Trần Chi Mặc vừa đi vào ,loang loáng đèn liền lách tách,hắn còn chưa ngồi xuống, những ký giả kia liền giơ micro chen lấn,như là dâng lên trào lưu muốn đem Trần Chi Mặc nuốt hết.
Trần Chi Mặc đi qua bên người Trần Mộc Ngôn, ý bảo cậu và mình cùng nhau ngồi ở trên đài phỏng vấn .
"Em. . . . . Em cũng phải đi lên?"
"Dĩ nhiên, em là người ủng hộ anh nhất,không đúng sao?"
Hai người ngồi xuống, Cao Chí Dương cùng Vương Đại Hữu cũng đi vào.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua gáy Trần Mộc Ngôn,cậu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Cao Chí Dương.
Nhìn Trần Mộc Ngôn vẫn nghiêng đầu, Trần Chi Mặc chế trụ ngón tay của cậu,cười nói: "Đừng nhìn chằm chằm vào nam nhân khác ,anh rất ghen em cũng không phải không biết."
Trần Mộc Ngôn ở trong bệnh viện liền bị hắn trêu rất nhiều lần, hiện tại cũng miễn dịch, chẳng qua là thu liễm tâm thần, nhìn thấy tia sáng kia lóe lên không ngừng ,cậu cảm thấy có chút nhức đầu.
Khi tất cả mọi người ngồi xuống sau, Vương Đại Hữu đứng dậy ý bảo các ký giả an tĩnh.
Trần Chi Mặc tới bên micro,hắn chẳng qua là khẽ mỉm cười, dưới đài những ký giả chen lấn giống như thời gian dừng lại.
"Phía dưới mọi người hãy nghiêm túc nghe tôi nói, trước khi tôi chưa nói xong đừng cắt lời tôi.Khi tôi nói xong hết,sẽ lưu lại thời gian cho ký giả hỏi.Không biết chư vị truyền thông có nguyện ý phối hợp hay không."
Trần Chi Mặc giọng không nhanh không chậm, vang vọng trong không gian, không biết hắn sắp sửa nói gì, Trần Mộc Ngôn có chút khẩn trương, theo bản năng nắm chặc tay Trần Chi Mặc .Dưới đài các ký giả mọi ánh mắt ngưng tụ ở trên người của hắn.
Trần Chi Mặc mở miệng nói: "Hôm nay tôi muốn tuyên bố chuyện thứ nhất chính là, bởi vì vết thương trên mặt tôi, tôi rất có lỗi thông báo với mọi người rằng tôi không cách nào trở lại màn ảnh nữa."
Lời này vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao, vốn là tạm thời bình tĩnh lần nữa mãnh liệt lên, hiện trường tràn đầy các ký giả hỏi lên.
Mà bên ngoài các ký giả đang trực tiếp tụ đầy người trước màn ảnh LED ,dân chúng nhìn lên người kia vẫn như cũ khuôn mặt tuấn mỹ ,mà ngay cả trước cửa kính các tiệm trong thành phố,người đi đường đi ngang qua cũng nhịn không được nghỉ chân, radio trên xe tài xế cũngcó thể thu được phỏng vấn .
Trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ cả thế giới đều chú ý Trần Chi Mặc.
Trần Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt thản nhiên của mặt Trần Chi Mặc ,"Anh. . . . . Thật không làm diễn viên ?"
"Đúng vậy, không làm . Luôn diễn người khác cũng sẽ chán ngấy ." Trần Chi Mặc nụ cười vẫn lạnh nhạt như cũ.
". . . . . . Là em hủy diệt kiếp sống diễn viên của anh sao?"
"Không phải , không có người có thể hủy diệt anh."Trần Chi Mặc tới bên micro,lớn tiếng nói, "Lời của tôi vẫn chưa nói hết, xin mọi người an tâm một chút chớ vội.Còn chưa tới lúc hỏi mà,mọi người gấp gáp như vậy, về phần chuyện về sau tôi không làm diễn viên sẽ nói cách nào."
Cả đại sảnh lần nữa yên tĩnh lại, tựa hồ theo mỗi một câu của Trần Chi Mặc cũng thiêu động cảm xúc mọi người .
"Phần sau tôi muốn nói chính là, Amaze đã chuẩn bị kế tiếp, nhưng không phải là làm diễn viên mà là làm một đạo diễn."Lời Trần Chi Mặc không ngừng làm ký giả dưới đài xôn xao, ngay cả Trần Mộc Ngôn cũng ăn cái kinh ngạc.
"Tôi vốn chính là tốt nghiệp khóa đạo diễn ,làm diễn viên nhiều năm như thế thật ra thì để tích lũy chính là muốn một ngày nào đó có thể trở lại làm đạo diễn. Lần bị thương này cũng coi như là cơ hội, để cho tôi có thể trở về con đường tôi muốn."Trần Chi Mặc thân thể dựa vào phía sau ,một bộ thích ý ,"Thứ tôi cần nói đã xong,còn lại liền do đại diện của tôi Vương Đại Hữu tiên sinh cùng với Phó tổng công ty Cao Chí Dương tiên sinh đáp cho mọi người.Mọi người cũng biết thương thế tôi vẫn còn,cần nhiều nghỉ ngơi hơn . . . . ."
Nói xong, Trần Chi Mặc đứng dậy, vỗ vỗ Trần Mộc Ngôn như cũ ngốc ở đó , "Đi thôi."
Cao Chí Dương oanh một cái từ chỗ ngồi đứng lên, trừng bóng lưng Trần Chi Mặc ,đối phương nhưng chỉ quay đầu lại cười một tiếng, dùng ngữ điệu vô cùng tín nhiệm nói : "Hết thảy đều giao cho cậu."
Chỉ một thoáng,công kích của ánh đèn plash lần nữa bắt đầu, các ký giả phóng mạnh về phương hướng Trần Chi Mặc ly khai, bảo vệ chỉ có thể tiến lên giang hai cánh tay ngăn lại, Trần Chi Mặc chợt nắm chặt cổ tay Trần Mộc Ngôn,lôi cậu rời đi hội trường.
Đóng cửa lại trong nháy mắt còn có thể nghe thanh âm máy chụp hình sắc bén,Trần Mộc Ngôn nhìn chằm chằm cánh cửa, vẫn còn bộ dáng sợ hãi .
"Đi thôi, chúng ta có thể trở về nhà, thừa dịp các ký giả vẫn còn ở trong hội trường." Ngón tay Trần Chi Mặc gõ gõ ngay đầu cậu, "Hồi thần ! Tiểu Ngôn!"
"A. . . . . Được. . . . . "
Hai người đi tới ga-ra,Trần Chi Mặc trực tiếp đi về phía xe Honda của Trần Mộc Ngôn,"Ngồi xe của em trở về, trên đường sẽ không quá nổi bật."
Trần Mộc Ngôn gật đầu, xe chạy ra ngoài, dọc theo đường đi phàm là nơi có màn ảnh đều chiếu hội chiêu đãi ký giả ,bởi vì người đi đường nghỉ chân cộng thêm tài xế muốn xem sự tình phát triển cho nên trực tiếp đem xe dừng lại đem đầu đưa ra cửa sổ nhìn màn ảnh, giao thông chung quanh bị nghẽn,mà người khởi xướng lại mang kính râm một bộ không liên quan đến mình ngồi ở trong xe.
"Tiểu Ngôn, hôm nay giao thông tình huống rất tệ a."
"Đúng vậy . . . ." Trần Mộc Ngôn thấy người là sợ chú ý tới bên cạnh Trần Chi Mặc, ngay cả cái loa cũng không dám nhấn loạn.
Vốn là lộ trình ước chừng hai mươi phút lại thành hơn một giờ, ngay cả ngoài nhà trọ BucKingHam không ít ký giả ngồi trên chiếu tựa hồ sẽ chờ Trần Chi Mặc trở lại.
Trần Mộc Ngôn một phen đè xuống đầu Trần Chi Mặc ,đối phương lầm bầm phát ra thanh âm không hài lòng .
Bởi vì lái vào chẳng qua là một chiếc Honda,không có hấp dẫn chú ý đến những paparazzi ngồi chồm hổm thủ đến mệt mỏi ,biết bọn họ an toàn lái vào cửa,Trần Chi Mặc mới ngẩng đầu lên.
Lúc này tựa hồ có ký giả phản ứng kịp: "Này -- hình như là xe đệ đệ Trần Chi Mặc !"
Mọi người ùa lên, nhưng lối vào đã đóng, xa xa nghe tiếng hô các ký giả ,Trần Mộc Ngôn thở dài nói: "Hoàn hảo em bây giờ không phải là Diệp Nhuận Hành . . . ." Nếu không cậu có thể tưởng tượng mình cũng là một trong những ký giả kia .
"Nếu quả như thật là Diệp Nhuận Hành tại bên ngoài coi chừng, anh sẽ đem hắn kéo lên xe mang vào trong phòng, cho hắn một cơ hội lấy tin."
"A,không nhìn ra Diệp Nhuận Hành có ưu đãi như vậy a."
"Em nghĩ sai rồi, lấy tin xong,anh sẽ phải quy tắc ngầm hắn." Trần Chi Mặc đầu bu lại, trong ánh mắt vui vẻ có mấy phần sủng ái còn có mấy phần mập mờ.
Trần Mộc Ngôn quay đầu sang chỗ khác mở cửa xe, "Xuống xe !"
Cho đến khi tới cửa thang máy, Trần Chi Mặc mới chậm rãi đi tới phía sau cậu.
Về đến nhà, mới vừa mở cửa, Trần Mộc Ngôn liền bị đối phương từ phía sau ôm, Trần Chi Mặc chân dài đạp một cái,cửa liền đóng lại.
"Mặc ca!" Trần Mộc Ngôn bắt được tay đối phương đang muốn xuống phía dưới ,mới vừa nghiêng đầu, đôi môi liền bị ngậm vào.
Cậu bị Trần Chi Mặc khống chế qua cửa, đi tới thang lầu.
Đối phương thỏa thích hôn cằm cùng cổ cậu,hơi thở nhiệt liệt lúc tràn ngập, chạm đến da thịt đều phải bốc cháy ,cổ áo sơ mi bị kéo,chỉ sợ vẫn chưa đi đến cửa gian phòng,nút áo sơ mi Trần Mộc Ngôn liền đứt hết.
"Mặc ca! Nơi này là thang lầu. . . . . ." Trần Mộc Ngôn muốn kéo hắn ra,đối phương tựa hồ có chút tức giận, bàn tay đưa vào trong quần jean ,cách quần trong vuốt ve cậu,Trần Mộc Ngôn sống lưng run lên.
"Em lại muốn cự tuyệt anh?"Trần Chi Mặc cằm để ở hõm vai Trần Mộc Ngôn ,có chứa ý trừng phạt .
"Không phải ,anh không thể đến phòng ?Đụng tới đầu em còn phải đem anh tới khoa não khám !"Trần Mộc Ngôn cắn môi một cái, đến hôm nay nếu như cậu còn né tránh, thật sự là không có ý nghĩa.
Trần Chi Mặc cười một tiếng, kéo cổ tay của cậu đi lên,Trần Mộc Ngôn lảo đảo hai cái liền bị kéo lên, cửa mở ra ,Trần Mộc Ngôn liền bị kéo vào, Trần Chi Mặc ôm cậu ngã ở trên giường.
Đầu không có không gian suy tư ,ngón tay Trần Chi Mặc xẹt qua gò má cậu,hôn cậu,hết thảy nước chảy thành sông.
Duy nhất làm Trần Mộc Ngôn không lường trước chính là, khi Trần Chi Mặc tiến vào là ôn nhu, phảng phất như vì để cho cậu cảm nhận được Trần Chi Mặc tồn tại.
"Còn đau không?" Trần Chi Mặc dừng lại hỏi cậu,tựa hồ có vô tận khát vọng giam cầm nơi cổ họng hắn,thanh âm khàn khàn hấp dẫn có khó nói lên lời .
Trần Mộc Ngôn thân thể vùi lấp ở trong đệm giường ,mặt chôn ở trong gối,chẳng qua là khẽ gật đầu, mà Trần Chi Mặc giống như ngựa hoang thoát dây trong thân thể cậu phi nhanh,làm cậu thiếu chút nữa cho là mình sẽ chết .
Khi thời khắc cuối cùng đến thì cái loại cảm giác đột phá hết thảy tiết ra từ chỗ sâu va chạm ,mỗi một cái tế bào đều rung động.
Trần Mộc Ngôn bị ôm , chỉ nghe tiếng thở dốc lẫn nhau cùng trái tim từ chỗ cao thẳng rơi xuống từ mây xanh,cảm xúc như trên mặt đất giương lên cát bụi, thật lâu khó có thể bình phục.