Cửa kho hàng mở ra, một cỗ mùi thức ăn thơm tràn vào ,nhất thời làm Trần Mộc Ngôn bụng đói kêu vang.
Một người đàn ông đội nón đi tới, tùy ý ngồi ở bên người Hắc Lộc ,"Hì, Lộc ca, ăn cơm trưa!"
Hắc Lộc cố ý đưa mắt nhìn Trần Mộc Ngôn ,mở ra hộp cơm nắp, "A Tiến,thức ăn hôm nay không tệ ,chẳng những có thịt lợn nướng còn có cá."
"Đây không phải là biết Lộc ca ngươi thích sao." A Tiến chân chó cười cười, nhìn về phía Trần Mộc Ngôn ,sau đó lộ ra một bộ thần sắc đáng tiếc ,"Ai nha, hắn là không phải là chọc giận Lộc ca chứ !"
Hắc Lộc đạp A Tiến một cước, "Tiểu tử ngươi trong lòng nghĩ cái gì ta còn không biết? Lúc trói tiểu tử này lên xe ,ngươi đang ở trên người hắn sờ tới sờ lui! Nữ nhân đẹp không thích,khi không thích nam nhân!"
"Nam rất kích thích mà !"A Tiến cười đi về phía Trần Mộc Ngôn,bàn tay tham lam vuốt ve cằm cùng cổ cậu,đưa vào trong cổ áo sơ mi ,vô luận Trần Mộc Ngôn tránh né như thế nào ,cũng là phí công, "Có phải công tử nhà người có tiền đều da thịt nộn nộn như vậy hay không ?"
"Được, một lát ta đi ra ngoài dạo, ngươi muốn thế nào thì cứ làm,bất quá đừng quá đáng, đem người đùa chết chúng ta không lấy được tiền!" Hắc Lộc ánh mắt mập mờ làm Trần Mộc Ngôn cả người nổi da gà hướng bên ngoài bốc lên.
"Cám ơn! Lộc ca!" A Tiến nhao nhao muốn thử vẻ mặt làm Trần Mộc Ngôn muốn một đầu đụng chết mình.
Hắc Lộc chậm rãi ăn bữa trưa của hắn,mà ánh mắt A Tiến nhìn Trần Mộc Ngôn làm cậu cho rằng mình thành bữa trưa của hắn.
Trần Mộc Ngôn lần đầu tiên hi vọng Hắc Lộc có thể ăn chậm một chút, vĩnh viễn ăn không hết là tốt nhất.
A Tiến tựa hồ đã nhẫn nại không được, ngậm vành tai Trần Mộc Ngôn ,trêu đùa,đầu lưỡi dọc theo lỗ tai đưa vào ,Trần Mộc Ngôn chỉ đành phải phí sức nghiêng qua một bên ,đầu lại bị đối phương đè xuống, chỉ có thể mặc cho A Tiến muốn làm gì thì làm.
Hắc Lộc vừa ăn, vừa cười thưởng thức Trần Mộc Ngôn chật vật né tránh ,sau đó đem hộp cơm thả xuống,thanh âm rơi xuống đất chấn động làm trái tim Trần Mộc Ngôn treo ở giữa không trung, "Được, ta không trở ngại ngươi hưởng thụ, bất quá một lát chớ để cho Đại Đệ đụng phải, hắn không thích chúng ta làm việc vớ vẩn."
"Biết Lộc ca!"
Đợi đến cửa kho hàng đóng lại,Trần Mộc Ngôn biết mình lần này sợ là xong đời!
A Tiến hướng về phía mặt Trần Mộc Ngôn một trận loạn hôn, kéo cổ áo của cậu một đường hôn xuống, Trần Mộc Ngôn chỉ cảm thấy trong dạ dày mình nước chua đều phải nôn đi ra.
Điểm chết người là A Tiến chợt bắt đầu kéo quần Trần Mộc Ngôn,đáng tiếc cậu bị trói ở trên ghế, coi như quần cũng cởi không xuống.A Tiến nhếch miệng cười một tiếng, bàn tay cách quần lực mạnh sờ soạng ,"Ta nói Nhị thiếu gia, ngài vẫn ngồi như vậy cũng mệt mỏi đi? Để ta cho ngươi buông lỏng. . . . . ."
Nói xong, hắn liền đem sợi dây cột hai chân Trần Mộc Ngôn cởi ra, đang lúc hắn không thể chờ đợi cởi quần Trần Mộc Ngôn thì Trần Mộc Ngôn bỗng dưng hai chân đạp, đem A Tiến đạp ra ngoài thật xa.
Mà Trần Mộc Ngôn cũng bởi vì dùng sức quá mạnh ngược lại ngã xuống. Cách đó không xa A Tiến co rúc ở nơi đó, che che,mới vừa rồi Trần Mộc Ngôn hơn phân nửa là đạp phải mệnh căn của hắn !
A Tiến mới vừa rồi sắc dục huân tâm, không có chú ý tới đã giúp Trần Mộc Ngôn tháo sợi dây trói tay cùng chân.
Trần Mộc Ngôn bật dậy một cái, rất nhanh dây thừng trên tay cũng tháo xuống,thừa dịp A Tiến còn chưa đứng dậy, Trần Mộc Ngôn từ trên ghế ngồi dậy, một phen mặc quần hướng cửa kho hàng chạy đi.
Cánh tay bị trói quá lâu, tê dại vô lực. Mới vừa đẩy cửa kho hàng, A Tiến liền xiêu xiêu vẹo vẹo theo tới.
"Ngươi chạy! Lão Tử làm chết ngươi!"
Trần Mộc Ngôn cắn răng, quay đầu lại chính là một quyền đánh vào trên mặt A Tiến,đối phương lảo đảo một cái, Trần Mộc Ngôn nhân cơ hội đẩy cửa ra.
Đang lúc ánh sáng chiếu vào trên mặt của cậu còn chưa phân biệt rõ ràng bóng người đứng ở ngoài cửa ,một quả đấm đánh vào trên mặt Trần Mộc Ngôn,cậu té lăn trên đất, lúc này mới phát hiện đó là Hắc Lộc,"A Tiến !Ngươi ăn cứt a! Chơi một chút cũng có thể làm cho người thiếu chút nữa chạy!"
A Tiến chật vật bò dậy, hướng về phía Trần Mộc Ngôn té lăn trên đất một trận đá lung tung, "Ta cho ngươi đá lão tử! Cho ngươi chạy! Ta cho ngươi chạy !"
Sau khi đá xong liền cưỡi ở trên lưng Trần Mộc Ngôn,kéo quần cậu. Lúc này, sau lưng Hắc Lộc một nam nhân to lớn đi tới, một tay bắt lấy A Tiến.
"Ngươi bị người đá phải nói là hoàn toàn đáng !"
"Đại Đệ!"
"Bảo ngươi nhìn người lại tìm thú vui! Tiền còn chưa lấy được đây liền muốn vui đùa !" Đại Đệ đem Trần Mộc Ngôn kéo dậy, trong ánh mắt có mấy phần hung ác, "Muốn chạy thế nào ?Muốn chạy cũng chờ ta chặt tay ngươi !"
Hắc Lộc đi tới, vỗ vỗ bả vai Đại đệ , "Huynh đệ, đừng tức giận ! Tính A Tiến chính là như vậy !"
Trần Mộc Ngôn hiện tại toàn thân đều đau, lần nữa bị túm trở về trên ghế, lúc này Đại Đệ tự mình trói ,vòng mười mấy vòng, chạy trốn là muốn cũng đừng nghĩ .
A Tiến có chút khó coi ngồi ở một bên trừng mắt,hai mắt âm ngoan nhìn Trần Mộc Ngôn.
Mà Đại Đệ là nằm trên mặt đất, dựa vào một cái thùng,chơi game trên điện thoại .Hắc Lộc đại khái là cảm thấy nhàm chán, lại đi ra ngoài dạo.
"Cho hắn ăn chút,chờ tiền còn không có lấy được,con tin liền chết." Đại Đệ giơ giơ cằm lên,A Tiến không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đem nửa hộp cơm Hắc Lộc ăn còn dư lại bưng đến trước mặt Trần Mộc Ngôn.
Lại không nói tới hộp cơm đã bị lật ngổn ngang, mảnh vụn xương ăn còn dư lại trong cơm, lại còn là bọn cướp ăn còn dư lại , Trần Mộc Ngôn mặc dù đói, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có khẩu vị.
A Tiến múc một miếng nhỏ cơm đưa đến khóe miệng Trần Mộc Ngôn , "Ngươi không phải là ca ca ta,ngươi ăn hai cái đi!"
Trần Mộc Ngôn cau mày quay đầu sang chỗ khác, cậu cũng biết mình muốn giữ được mạng thì không thể không ăn ,hơn nữa lúc này cậu là cá nằm trên thớt,căn bản không có tư cách kén cá chọn canh .
A Tiến thấy cậu không muốn ăn, bắt cơ hội trực tiếp đem cơm đổ vào mặt cậu, "Mẹ kiếp ! Lão Tử phục vụ ngươi, ngươi sĩ diện với Lão Tử !Ngươi thật cho là mình là một thiếu gia a!"
Đại Đệ ngẩng đầu liếc mắt A Tiến,"Cơm kia cho ngươi ăn ngươi sẽ ăn sao! Đi ra ngoài mua !"
"Cái đó. . . . . . Đại ca . . . . . Tiểu tử này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, làm gì còn phục vụ hắn a!"
Đại Đệ nhếch môi:"Ngươi đã muốn ở nơi này , ta khuyên ngươi hiểu một chút quy củ. Chúng ta quả thật là thay người làm việc,nhưng là phong thủy luân chuyển, rất nhiều chuyện sẽ làm ngươi nghĩ không tới! Ngươi không muốn đi làm cũng không việc gì,đi là được, ta sẽ bảo Hắc Lộc kêu người kia phân tiền coi là cho ngươi!"
"Đừng !Đừng !! Đại ca ngươi kêu ta làm cái gì ta thì làm cái đó! Không phải là mua chút đồ ăn sao !Ta sẽ đi ngay bây giờ!" A Tiến nhanh đi ra ngoài .
Trong kho hàng nhất thời yên tĩnh lại.
Đại Đệ chơi điện thoại được mấy phút,ngẩng đầu nhìn Trần Mộc Ngôn một cái, "Chút khổ này cũng ăn không hết, xem ngươi có thể chịu được bao lâu."
Trần Mộc Ngôn chẳng qua là cúi đầu hô hấp, cậu coi như là hiểu trong năm người ,Đại Đệ trước mắt chỉ sợ là thủ lĩnh .
Đại Đệ chậm rãi đi tới, lấy tay gõ gõ cằm Trần Mộc Ngôn,cười nói: "Ngươi cho rằng ta không có đánh ngươi, để người cho ngươi cơm ăn ngươi đã cảm thấy ta là người tốt? Nói cho ngươi biết, ta chưa bao giờ bạc đãi con tin, dù sao ngươi cũng là cây tiền của ta."
Trần Mộc Ngôn trong lòng cười khổ một cái, cậu không có chứng Stockholm,bọn cướp đối với mình khá hơn một chút , mình sẽ lại thấy thỏa đáng.
Chẳng qua là mình đã bị bắt cóc lâu như vậy , không biết Trần Chi Mặc có phát hiện không .
Triệu Đức Thắng cũng đã liên lạc Trần Lạc . Mặc dù Trần Mộc Ngôn cùng Trần Lạc tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cậu có một loại cảm giác, Triệu Đức Thắng nói lên điều kiện đối với Trần Lạc,hẳn là ích lợi khó có thể buông tha .
Chính hắn một Trần nhị thiếu gia có còn mạng sống đi ra ngoài hay không, thật là một vấn đề!
Như vậy Trần Chi Mặc đâu? Hắn sẽ giúp sao?
Có lẽ so với Trần Lạc, Trần Chi Mặc mới thật sự là người muốn cứu mình đi!
"Mặc ca. . . . . ."
Lúc này, Trần Mộc Ngôn chợt may mắn mình trở lại bên người Trần Chi Mặc .Cậu nhớ đối phương khẽ hôn vào mi gian mình,độ cong trên môi hắn,thậm chí lực độ hắn ôm mình.
Thật không cam lòng chết ở chỗ này!
Cậu còn muốn biết,những tình cảm Trần Chi Mặc đối với mình . . . . . Hắn có phải là người có khả năng cùng mình sánh vai đi tới cùng hay không.
Trong phòng hội nghị đổng sự,Trần Lạc mang theo hồ nghi đi tới. Bàn hội nghị hai bên đã ngồi đầy đổng sự, bọn họ đều ở đây nghị luận ầm ĩ, tựa hồ cũng không hiểu lần này đổng sự hội mục đích là cái gì, rốt cuộc là người nào triệu tập .
"Ta nói chủ tịch a, chúng ta đều đến, đây rốt cuộc có chuyện gì a? Có phải đấu thầu vườn hoa Tĩnh Nhạc xảy ra vấn đề gì hay không ?"
"Đúng vậy, trong điện thoại nói chuyện rất trọng yếu, cùng cổ quyền chúng ta nhấc lên quan hệ, chúng ta lúc này mới chạy tới, rốt cuộc là chuyện gì!"
Trần Lạc không thể làm gì khác hơn là đứng lên, "Chư vị, trong đổng sự hội còn có mấy vị thành viên chưa đến, chờ bọn họ đến mới có thể mọi người cùng nhau thương nghị."
Thật ra thì, chính hắn cũng rất kỳ quái, chẳng qua là hôm nay nhận được điện thoại Dư gia ,là Anna gọi tới,muốn hắn tại chiều nay tham dự đổng sự hội, còn nói những đồng nghiệp khác cũng triệu tập, nếu như Trần Lạc không tham dự sẽ tự động mất vị trí chủ tịch,những thứ khác không có nhiều lời.
Dư gia ở thế lực Trần thị mặc dù không bì cùng Trần Lạc, nhưng là bất kể như thế nào cũng là một trong tam đại cổ đông , Trần Lạc không dám coi khinh.
Trần Lạc đang muốn ý bảo bí thư gọi điện thoại cho Anna, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Anna đẩy cửa ra tự nhiên thành thạo rãi đi vào, phía sau cô là Tô Trăn một bộ còn chưa ngủ tỉnh,cùng với hai vị cổ đông trẻ tuổi khác.Khi bọn hắn cũng ngồi xuống sau, làm Trần Lạc không tưởng được chính là Trần Chi Mặc cũng đi vào.
Hắn khẽ mỉm cười, nhất thời tụ tập tầm mắt mọi người, cho dù là ở phòng hội nghị ,cũng giống như đi ở trên thảm đỏ ưu nhã. Kéo ra ghế ngồi, hắn ngồi ở một bên bàn hội nghị ,cùng Trần Lạc ở vị trí chủ tịch xa xa nhìn nhau.
"Di, đại công tử thế nào tới?"
"Chủ tịch, có phải lệnh công tử rốt cục quyết định giúp ngươi làm việc hay không?"
Trần Lạc cũng không có ứng phó bọn họ, chẳng qua là nhìn chằm chằm Trần Chi Mặc, đã trải qua thương trường hắn dĩ nhiên hiểu giờ phút này tình hình tuyệt đối không phải là Trần Chi Mặc nguyện ý ngoan ngoãn trở lại Trần gia.