Đang muốn mở cửa, chỉ nghe"Ầm--"một tiếng, sống lưng Trần Mộc Ngôn bị đối phương ấn ngay cánh cửa ,Trần Chi Mặc áp bách mười phần hôn cậu thở không nổi.
"Em cảm thấy hắn có bản lãnh làm gì anh sao?" Trần Chi Mặc khóe môi nhếch lên,phối hợp vết thương trên mặt kia,như một đạo bí ẩ làm cho người theo dõi trong đó ẩn sâu cái gì, "Em ăn no một chút, bởi vì buổi tối anh sẽ không để cho em mạnh khỏe ."
Nói xong, Trần Chi Mặc ga lăng thay cậu mở cửa ra, cười hướng cậu phất tay một bộ hảo ca ca nói: "Buổi tối sớm một chút trở lại a!"
Trần Mộc Ngôn rùng mình một cái, đi nhanh lên thang máy.
Trần Chi Mặc quay đầu lại, chống lại ánh mắt hung ác của Cao Chí Dương ,lạnh nhạt mở miệng nói: "Ta hiếm thấy xuống bếp, ngươi hảo hảo thưởng thức tài nấu nướng của ta đi."
Hắn mới vừa đi qua Cao Chí Dương, đối phương níu lấy bờ vai của hắn, đáng tiếc ngược lại bị Trần Chi Mặc một phát đặt ở ghế sa lon.
"Chí Dương, ngươi hình như vẫn không cam lòng ở sân thượng trường học bị ta thượng?"Trần Chi Mặc một tay khác lưu luyến bên thắt lưng Cao Chí Dương ,"Nếu như ngươi nghĩ phản công, ta khuyên ngươi quên đi,ngươi không có bản lãnh kia. Nếu như ngươi nghĩ làm phía dưới. . . . . . Thật xin lỗi ,ngươi đã không phải là tách trà của ta."
Cao Chí Dương hất ra hắn, lực mạnh sửa sang lại ống tay áo, nổi giận đùng đùng đi về phía cửa,tiếng đóng cửa vang cả tầng lầu đều chấn động.
Trần Chi Mặc đi tới phòng bếp, nhún vai, "Dù sao chỉ có một mình ta ăn, không cần rang thức ăn , cơm rang trứng là tốt rồi."
Trần Mộc Ngôn cùng Sở Cận ở Nùng Tình Lạt Vị chạm mặt,Sở Cận đã đặt một bao sương nhỏ.
"Sở đại ca, tim anh không thành vấn đề đi? Cũng đừng cay không chịu nổi đột nhiên té xỉu a!"
Sở Cận cười một cái, "Yên tâm đi, tôi cũng không có vô dụng như vậy ,đến lúc đó cậu đừng cay tới chảy nước mắt mới phải."
Thức ăn rất cay bất quá mùi vị không tệ, Sở Cận gợi ra đề tài, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ.
Ăn không sai biệt lắm ,Sở Cận mở miệng hỏi: "Anh cậu nói sau này tính toán làm đạo diễn, tôi tin lấy danh tiếng của hắn vô luận hắn muốn quay cái gì cũng không lo không có đầu tư ,chẳng qua là hắn có suy tính làm MTV?"
"Những chuyện này hắn cũng không cùng tôi nói qua, mấy ngày nay hắn vẫn ở nhà trọ tránh paparazzi."
"Là như vầy, Tô Trăn cũng nhanh có bước tiến mới ,tôi sẽ là chế tác,nếu như có thể mời được Trần Chi Mặc làm đạo diễn . . . . ."
"Vậy cũng rất làm cho người khác mong đợi ,ca sĩ cấp Thiên vương ,người chế tác cùng đạo diễn. . . . . Vậy nam nữ chính trong MTVchọn xong chưa?"
Sở Cận cười một cái, đem lời ca đưa cho cậu,"Vai nam chính ,tôi chọn EVEN."
Trần Mộc Ngôn gật đầu một cái, cầm lời ca nhìn lại.
"Cậu sẽ không nói tôi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp đi?"
"Sẽ không, lời ca hình như đang nói một đứa trẻ tùy hứng muốn dựa vào ,thật phù hợp cá tính EVEN.Tôi trở về sẽ cùng anh tôi nói, xem hắn có tính toán gì."
"Tốt, bất quá hắn nếu là biết cậu và tôi đi ra ăn cơm, đoán chừng bị chọc tới xù lông đi."Sở Cận giống như là đã nghĩ tới cái cảnh tượng đó,cười đến rất vui vẻ.
"Sở đại ca. . . . . . Tôi thế nào cảm thấy anh là cố ý a?"
Khi Trần Mộc Ngôn trở lại nhà trọ,đã là hơn chín giờ tối .
Mở cửa, Trần Chi Mặc đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, đã không thấy Cao Chí Dương.
"A?Cao tiên sinh đi rồi?Hắn có nói anh làm thức ăn ngon không !"Trần Mộc Ngôn cười mị mị đi qua, chỉ thấy Trần Chi Mặc ôm cánh tay tựa hồ dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
"Hoàn hảo ,hắn cơn tức mình làm cho no nên liền đi. Về phần em. . . . . . Tại sao không nói anh là đi cùng Sở Cận ăn cơm?"
"Làm gì, Sở đại ca người ta vẫn là cái chính phái nhân sĩ có được hay không." Trần Mộc Ngôn lên lầu, không nghĩ tới trời đất quay cuồng lập tức bị Trần Chi Mặc gánh lên bả vai.
"Tốt, chúng ta cùng đi lên giường thảo luận một chút Sở Cận có đủ chính phái hay không !" Bàn tay Trần Chi Mặc hướng mông Trần Mộc Ngôn vỗ một cái.
"Anh thả em xuống !Nếu không em cào nát mặt sẹo anh!" Trần Mộc Ngôn phẫn hận mình nhất thời không bắt bẻ cho nên lại bị Trần Chi Mặc chiếm được tiên cơ.
"Em cào đi !"Trần Chi Mặc mở cửa, một tay đem Trần Mộc Ngôn quẳng trên giường, nhảy qua ngồi ở trên người củacậu,bắt đầu cởi áo và thắt lưng ra .
"Nè !Để em đứng lên coi cái tên lường gạt này !" Trần Mộc Ngôn bật dậy,đáng tiếc Trần Chi Mặc vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn.
"A?Anh lừa em cái gì?"
"Anh coi khí thế Cao Chí Dương ,anh tuyệt đối là bị đè ở phía dưới!"
Trần Chi Mặc ha hả cười một tiếng, kéo ra quần jean Trần Mộc Ngôn, soạt hai cái lưu loát lột xuống ,đụng đến giữa hai chân của cậu, một tay lôi kéo chúng,"Hôm nay anh sẽ để cho em biết rõ, rốt cuộc anh ở phía trên hay là phía dưới."
Không tới hai cái, liền nghe thấy tiếng gào thét của Trần Mộc Ngôn.
"Trần Chi Mặc -- anh đi ra cho tôi ! Tôi giết anh !"
"Tốt, em kẹp chặt một chút, để anh thích chết cũng được !"
"Trần Chi Mặc! Anh là ở mặt dưới !Em nguyền rủa anh bị Cao Chí Dương ép tới trọn đời thoát thân không được!"
"Anh nói Tiểu Ngôn, em cũng quá không có chí khí ! Thật muốn anh bị áp, em tự mình đến là tốt, tại sao phải kéo người khác vào !"
"Mẹ kiếp ! Đau chết! Anh còn dám tới tôi dùng gậy bóng chày đâm chết anh !"
"Thì ra em thích gậy bóng chày à,tốt, lần sau anh dắt em đi Mỹ coi !"
"Em không tới! Em không tới!"
"Anh còn muốn tới !Em cùng Sở Cận đi ra ngoài ăn cơm cho là anh không biết ?"
"Em nói thật! Sở đại ca chẳng qua là muốn hỏi anh có muốn làm đạo diễn MTV hay không . . . . . ."
"Chuyện này lần sau hãy nói. . . . . . Tiểu Ngôn bên trong em thật thoải mái. . . . . ."
"Thoải mái. . . . . . Cái đầu mẹ ngươi. . . . . ."
Không biết Trần Chi Mặc có phải biết lịch học của Trần Mộc Ngôn hay không,hắn giống như đã sớm biết Trần Mộc Ngôn ngày thứ hai không có lớp.
Lúc tỉnh lại, Trần Mộc Ngôn chỉ cảm thấy xương mình cũng muốn rời,Trần Chi Mặc ngày hôm qua đem cậu lăn qua lăn lại giống như Địa Ngục, cậu bắt đầu tính toán mình quả thật không nên ở nơi này. Cậu rất muốn uống nước, nhưng là Trần Chi Mặc cũng không ở trong phòng. Hai chân đang lúc cứng ngắc cảm giác đã sớm không có, cậu mơ hồ nhớ Trần Chi Mặc hình như đã rửa sạch giúp cậu.
Tùy tiện tìm quần mặc vào, lảo đảo lắc lư xuống lầu muốn tới phòng bếp tìm nước uống, lại nhìn thấy Trần Chi Mặc ngồi ở trên ghế sa lon thần thanh khí sảng gọi điện thoại, cậu thật muốn dùng cái gối đem hắn đập chết.
Trần Chi Mặc thấy cậu xuống, đưa tay đem cậu kéo tới đây ôm ở bên người, Trần Mộc Ngôn trong lòng khó chịu ,từ chối hai cái, đáng tiếc xương sống thắt lưng đau ,cuối cùng vẫn bỏ qua.
Mới vừa cúp điện thoại, Trần Chi Mặc đã nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Trần Mộc Ngôn,cười cười nói: "Anh nhu nhu cho em?"
Trần Mộc Ngôn không nhìn hắn, đứng dậy tới phòng bếp tìm nước uống.
Nằm ở ghế sa lon ,Trần Chi Mặc nói: "Anh đã đáp ứng Sở Cận quay MTV cho Tô Trăn."
"Em cũng cảm thấy MTV của Tô Trăn đối với anh là một khởi đầu tốt."
"Ừ,cái MTV này tháng sau bắt đầu chuẩn bị, cuối tháng này sẽ triệu mở ký giả ,chính thức nói cho bọn hắn biết anh là đạo diễn. Em đi không , buổi tối sẽ có liên hoan."
"Ngại quá,cuối tuần Trịnh giáo sư muốn dẫn em và Thẩm Thanh cùng đi Hàn Quốc nghe một toạ đàm, cơ hội khó được, em ngay cả hộ chiếu cũng chuẩn bị xong." Trần Mộc Ngôn vừa nghĩ tới vuổi thảo luận liền mặt mày hớn hở lên.
Chủ nhật ,Trần Mộc Ngôn thật hưng phấn thu hồi hành lý, bút ghi âm cũng đem theo.Trần Chi Mặc ngồi ở một bên nhìn cậu dọn dẹp hành lý, sờ sờ cằm nói : "Anh thế nào cảm thấy có thể rời đi bên cạnh anh,em thật vui vẻ a?"
Trần Mộc Ngôn trong lòng đát một tiếng, trên mặt còn một bộ không có gì ,"Anh không phải không biết em hiện tại chẳng qua là học sinh mà thôi, mặc dù có bằng hành nghề thầy thuốc nhưng không phải là danh y, nếu như không phải là Trịnh giáo sư, loại hội nghị này căn bản em không có cơ hội tham gia !"
"Tốt lắm, biết biết, em liền vứt bỏ anh đi nghe bọn hắn nói những thứ kiến thức khoa tim kia làm cho người ta đầu óc choáng váng đi!" Trần Chi Mặc một bộ vô cùng đau đớn ,buổi tối hôm đó thê thảm đúng là Trần Mộc Ngôn,cậu bị hung hăng giằng co một lần. Mà Trần Chi Mặc hoải mái nói cái gì mà"Dù sao em ở đây trên phi cơ cũng có thể tiếp tục ngủ" , thật là làm cho người nghe nổi trận lôi đình.
Ngày thứ hai ,Trịnh giáo sư nhìn cậu chống nạnh cho nên nói muốn giới thiệu với cậu thầy matxa ,nói tuổi nhỏ như vậy cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh, khích lệ cậu không việc gì đừng ở trong phòng, cũng đi phòng tập thể thao vận động một cái.
Mà Thẩm Thanh thì càng khoa trương, thừa dịp Trịnh giáo sư đi vệ sinh,nhỏ giọng hỏi Trần Mộc Ngôn:"Cậu không phải bị trĩ chứ?"
Trần Mộc Ngôn nhất thời quẫn tới không biết như thế nào ngẩng đầu.
Đến Seoul, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, sau mấy ngày, buổi toạ đàm của danh y đến từ các quốc gia Châu Á,làm Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh gặt hái rất nhiều.
Tọa đàm kết thúc chiều hôm đó, Trần Mộc Ngôn giúp Thẩm Thanh tới trên đường xem một chút đặc sắc trang sức đeo tay bằng thủ công của Hàn Quốc ,nhìn Thẩm thanh một đường dừng một chút đi một chút, ở trước sạp lưu luyến quên về,tựa hồ lại trở về khi mình còn là Diệp Nhuận Hành .
"Nhuận Hành !Cậu xem cái này như thế nào?" Thẩm Thanh cười quay đầu lại, giơ lên một bông tai so ở mặt bên.
Trần Mộc Ngôn tim chấn động, ngay sau đó cười nói: "Cậu ở đây gọi ai đó!"
Thẩm Thanh cũng sửng sốt một chút, "A, thật xin lỗi, tôi nhất thời. . . . . ."
"Không quan hệ , chờ một chút cậu mời tôi ăn bánh gạo rang !"
Đi ngang qua sạp báo , Trần Mộc Ngôn liếc thấy bìa mặt mấy quyển tạp chí giải trí tựa hồ đăng hình Trần Chi Mặc .Nghe Vương Đại Hữu nói qua, mấy năm gần đây nghệ sĩ nước mình ở nước ngoài nổi tiếng nhất chính là Trần Chi Mặc , không nghĩ tới tin tức hắn cũng có thể nổi lên ở đầu tạp chí giải trí Hàn Quốc.
Nhất thời không nhịn được, Trần Mộc Ngôn mua một quyển tạp chí, trở lại khách sạn lật xem .Mặc dù không hiểu tiếng Hàn ,nhưng nhìn ra tờ báo này tương đối Bát Quái.
Tờ thứ nhất là hình Trần Chi Mặc ngồi ở dưới ảnh mặt trời nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh một cô gái chừng hai mươi tuổi ,chỉ có một hình mặt bên mà thôi, nhìn ra được vô cùng xinh đẹp. Thứ hai là Trần Chi Mặc dìu cô gái kia, mà góc bên phải hình thế nhưng xuất hiện mặt Cao Chí Dương ,còn có vòng hồng vòng quanh ,một đầu chỉ hướng bóng dáng Trần Chi Mặc cùng cô gái kia .