• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ách nô nhìn Phượng Cửu Nhi, có vẻ hơi ngạc nhiên Phượng Cửu Nhi tại sao lại ra tay với mình.

Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, thong dong đối mặt với công kích của Phượng Cửu Nhi, không hề tránh né.

Một chưởng này, ở cách khuôn mặt hắn không đến một ngón tay thì dừng lại.

Như dự đoán của Phượng Cửu Nhi, chưởng thu lại được nhưng chưởng phòng thì căn bản không thể thu lại.

Ách nô chỉ cảm thấy trên mặt có một trận đau đớn, đau đến mức hắn không mở được mắt, đợi lúc hắn mở mắt ra, Phượng Cửu Nhi bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Một sợi máu đỏ tươi từ chóp mũi ách nô chảy xuống, nhỏ giọt xuống vạt áo trước ngực, nhuộm đầy máu.

Phượng Cửu Nhi cảm thấy trong lòng đau xót, lập tức rút ngân châm ra, châm xuống huyệt vị ở trên đầu hắn.

Nhưng lúc nàng châm xuống, lại đột nhiên thay đổi vị trí ngân châm, đâm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn.


Tử huyệt! Huyệt vị này, chỉ cần ngân châm đâm xuống đủ sâu, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót!

Ngân châm trên ngón tay Phượng Cửu Nhi đâm vào, ánh mắt lại nhìn xuống khuôn mặt ách nô.

Người trước sau vẫn an tĩnh nhìn nàng, hình như mặc kệ nàng làm cái gì với hắn, hắn cũng sẽ không oán hận một câu nào.

Cuối cùng, lúc ngân châm của Phượng Cửu Nhi sắp rơi xuống, trong nháy mắt lại thay đổi vị trí, đam vào môt huyệt vị khác.

Máu mũi của ách nô ngừng chảy rồi, chỉ là công phu trong chớp mắt, đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Nhưng gương mặt xấu xí kia vẫn rất nhanh tái đi.

Tóm lại là bị thương.

Phượng Cửu Nhi thu châm, lấy khăn tay đưa cho hắn lau đi vết máu trên chóp mũi và khóe môi, rồi mới nhìn hắn, thở ra một hơi: "Ngươi có thể giận ta, ta cho ngươi đánh mắng."


Ách nô lắc đầu, đáy mắt dường như có một hơi thở vui sướng, nắm tay Cửu Nhi đến bên cạnh bàn, lập tức chia thức ăn cho nàng.

Nhìn tia sáng vui sướng vừa rồi chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn, Phượng Cửu Nhi chợt cảm thấy đau xót, khó chịu.

Thực ra nàng không phải là một người dễ mềm lòng, nhưng ách nô bây giờ, lại khiến nàng rất dễ mềm lòng.

Hắn biết bản thân mình nguyện ý tin tưởng hắn, cho nên mới vui vẻ như vậy, đến chuyên mình bị thương hắn cũng hoàn toàn không để trong lòng.

Dễ dàng thỏa mãn như thế, chỉ cần nàng tin tưởng bản thân là được, căn bản không thèm để ý mình ăn bao nhiêu đau khổ.

Phượng Cửu Nhi âm thầm thở dài, ách nô như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng.

"Xin lỗi."

Nhưng hắn vẫn không có bất cứ ý oán niệm nào, Phượng Cửu Nhi cảm thấy hơi chua xót, nhìn đồ ăn trên bàn lại càng thêm đau xót.


"Cùng ta ăn đi, xin lôi, đừng giận ta, tha thứ cho ta."

Ách nô gật đầu, lại lắc đầu.

Phượng Cửu Nhi phần nào hiểu được ý của hắn, hắn tha thứ cho nàng, hắn không tức giận.

Ách nô sau khi do dự, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.

Lần này nếu không ăn cùng nàng, chỉ sợ nàng sẽ suy nghĩ lung tung.

Phượng Cửu Nhi lại giống như đã phát hiện ra điều gì, cau mày, đột nhiên kéo tay ách nô lên nhìn cần thận.

"Ngươi......tay của ngươi đẹp quá!" Này quả thực không giống tay của một người đã làm việc nặng trong nhiều năm, tại sao hai tay lại có thể đẹp như thế này!

Còn có đôi mắt của hắn, bỏ qua khuân mặt của hắn thì đôi mắt này tuyệt đối là tuyệt sắc khuynh thành!

Trời ơi, trước khi ách nô bị hủy dung, nhất định là một mĩ nam tuyệt sắc, bây giờ biến thành như vậy thật sự quá đáng tiếc rồi.
Ách nô thu tay của mình lại, có vẻ hơi thẹn thùng.

Hắn cầm bát đẩy đến trước mặt Phượng Cửu Nhi, ý bảo nàng dùng bữa.

Phượng Cửu Nhi vừa cầm bát lên thì đột nhiên mi tâm lại nhíu chặt.

Bên ngoài, tiếng bước chân từ xa đến gần, rất nhanh, một đám người đã xông vào.

"Phượng Cửu Nhi, ngươi bị nghi ngờ cấu kết với người của Thiên Tôn Môn, bây giờ, phải bắt người về quy án!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK