• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bát tiểu thư Phượng gia đã từng cứu hoàng hậu nương nương, đây vốn là một đoạn giai thoại, nhưng bây giờ, lại trở thành một loại châm chọc.

"Chỉ sợ, thái tử điện hạ chỉ là tuân theo ý của hoàng hậu nương nương, mới tự mình đưa nàng ta tới."

"Đúng thế, còn tưởng là nhân vật ghê gớm gì, không ngờ, cũng chỉ là một bên tình nguyện quấn lấy thái tử điện hạ."

Ngọn nguồn khó khống chế nhất chính trái tim của chính mình, miệng của người khác, mọi người nói cái gì, Phượng Thanh Âm lấy đâu ra năng lực phản bác?

"Ta không có......"

Nàng ta muốn giải thích, không phải bản thân quấn lấy thái tử, nhưng lỡ như lời này truyền đến tai Chiến Dục Hành, chỉ sợ ít nhiều cũng sẽ có thất vọng đối với nàng ta.

Phượng Thanh Âm tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng ở dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Cửu Nhi một cái, quay người, nhanh chóng bước vào cửa lớn của Đế Quốc học viện.


Phượng Cửu Nhi đến nhìn cũng lười nhìn nàng ta.

Loại mặt hàng này, mà cũng dám vọng tưởng đấu trí đấu dũng với nàng, quả thực không biết tự lượng sức mình.

Từ đầu đến cuối nàng đều không để Phượng Thanh Âm vào mắt, bởi vì, người thái tử thích là Phượng Cửu Nhi trong ký ức, không phải nàng, cũng không phải Phượng Thanh Âm.

Cho nên, không hiểu hiếu chiến cái gì, đấu đi đấu lại, cũng đâu thể thắng được trái tim của nam nhân.

Phượng Thanh Âm chạy trối chết, thiếu trò khôi hài, mọi người liền bắt đầu nhàm chán.

Đội ngũ còn rất dài, từ chỗ Phượng Cửu Nhi ra cửa lớn, ít nhất còn có mười mấy người.

Ở học viện tu học của hoàng gia thiết lập, quả nhiên mọi người đều phải tuân thủ kỉ luật, ở đây, dù sao cũng đại biểu cho tôn nghiêm chí cao vô thượng của hoàng gia, nên ai cũng không thể mạo phạm.


Thỉnh thoảng có vào vị công chúa hoàng tử đi vào, bọn họ có thể đi đường thuận tiện, nhưng, đều là con cái thân sinh của thánh thượng, ai có thể so?

Không biết đã qua bao lâu, đám người bên ngoài dường như lại náo lên một trận oanh động.

Phượng Cửu Nhi sớm đã có chút không kiên nhẫn chờ đợi, chỉ hận không thể móc điện thoại ra chơi trò chơi, nhưng mà, thời đại này lấy đâu ra điện thoại cơ chứ?

Náo động ở phía sau dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn, trong mơ hồ, hình như nghe được có người đang nói gì mà "Cửu vương gia", "Ông trời" vân vân.

Cửu hoàng thúc?

Phượng Cửu Nhi theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài đường lớn từ xa đến gần, thật sự là xe ngựa của Cửu hoàng thúc.

Trên xe ngựa đó có một chữ "Cửu", ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống tỏa sáng lộng lẫy, rõ ràng như vậy!


Hôm nay là ngày nhập học của học sinh học viện, Cửu hoàng thúc đến đây làm gì?

Theo xe ngựa càng đi càng gần, tiếng kinh ngạc cảm thán thậm chí là kinh hô, cũng càng ngày càng lớn.

"Trời ơi! Thật sự là Cửu vương gia, thật sự là ngài ấy!"

"Cửu vương gia muốn đi vào sao? Tại sao Cửu vương gia không xuống xe?"

"Hu hu hu, muốn ngài ấy xuống xe, muốn gặp ngài ấy!"

Xe ngựa cứ như vậy, đi qua trước mắt mọi người, đi thẳng đến cửa lớn.

Các cô nương trong đội ngũ phía sau điều tuyệt vọng, Cửu vương gia trong truyền thuyết, từ trước đến nay thật sự cũng chỉ là truyền thuyết.

Không ngờ, hôm nay lại may mắn, có thể nhìn thấy xe ngựa của Cửu vương gia.

Nhưng mà, tại sao không để Cửu vương gia xuống xe ngựa, để mọi người nhìn thấy dung mạo thật sự của ngài ấy?

Chỉ cần nhìn một lần, thì bọn họ đã thỏa mãn rồi! Cửu vương gia, ngài không thể xuống đây, để mọi người nhìn một chút sao?
Đệ nhất mỹ nam hoàng thành này, là tình lang trong mộng của hầu hết các cô nương, xin ngài xuống đây để mọi người nhìn xem, nhìn một cái là được!

Nhìn thấy nhân vật mỹ nam tử trong truyền thuyết si mê cả đời, thật sự muốn nhìn một cái......

Không biết có phải là ông trời nghe thấy lời kêu gọi trong lòng của các cô nương không, chiếc xe ngựa vốn nên đi thẳng vào cửa lớn, đột nhiên, dừng lại.

Vị trí dừng lại, vừa hay......cách chỗ của Phượng Cửu Nhi không xa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK