Edit: Trần Thị Nhiệt
Chiến Dục Hành không cách nào hình dung tâm trạng của mình trong giờ phút này.
Lúc nàng ngốc nghếch vẫn luôn nghĩ đến Hành ca ca, hắn không để ở trong lòng, mà vẫn luôn nghĩ về dáng vẻ của nàng khi còn nhỏ.
Hôm nay, nàng dứt khoát nói "Không thích", trong lòng hắn lại cảm thấy trống rỗng giống như mất đi thứ gì đó.
"Thái tử ca ca, thì ra là huynh ở đây." Cách đó không xa, Phượng Thanh Âm dựa vào tỳ nữ, bước nhanh đi tới.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt xấu xí của Phượng Cửu Nhi, khi nhìn lại Chiến Dục Hành, giữa lông mày đáy mắt của nàng ta đều là ý cười dịu dàng.
"Thái tử ca ca, vừa rồi ta nhìn qua một lượt, cảm thấy Tín Đức viện rất tốt, học tốt lễ nghi, tương lai có thể...Giúp chồng dạy con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng đỏ, lúc vừa nói đến bốn chữ "Giúp chồng dạy con", giọng nói rõ ràng trở nên rất nhỏ.
"Thái tử ca ca, huynh cảm thấy...Ta đến Tín Đức viện có được không?"
Chiến Dục Hành nhìn nàng ta, bởi vì một câu "Ta không thích" trước đó của Phượng Cửu Nhi mà tức giận còn chưa hoãn lại.
Hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật đầu: "Rất tốt."
Phượng Thanh Âm lập tức cười tươi như hoa, lại nhìn Phượng Cửu Nhi, nụ cười của nàng ta càng sâu hơn: "Cửu Nhi, muội muốn vào loại chỗ này?"
Nhìn đám nam nhân bên trong Chính Quân viện, Phượng Thanh Âm bĩu môi, khó nén khỏi ghét bỏ.
"Mặc dù bình thường muội thích đi chơi cùng với nam nhân nhất, thậm chí...luôn kề vai sát cánh, nhưng dù sao muội cũng là nữ nhi, sao có thể tới chỗ như thế này?"
Phượng Thanh Âm này, đúng là đi đến đâu cũng không quên tìm cách hại chết nàng!
Phượng Cửu Nhi lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Dục Hành, khuôn mặt cong lên ý cười, đôi mắt kia, vậy mà lại đẹp đến khó tả.
Chiến Dục Hành bị nụ cười rực rỡ trong đáy mắt của nàng mê hoặc tâm thần, đầu óc có chút choáng váng, hắn gật đầu: "Được."
"Cái gì? Thái tử ca ca, huynh muốn nhận đứa ngốc này vào Cấm Quân viện của huynh?" Phượng Thanh Âm thiếu chút nữa thì hét lên!
Sao có thể như thế được? Thái tử thường xuyên đến Cấm Quân viện, nếu Phượng Cửu Nhi cũng ở trong này, hai người sớm chiều gặp nhau, lỡ như nối lại tình xưa thì làm thế nào!
Nàng không cho phép, quyết không cho phép!
Phượng Cửu Nhi lại bẹp cái miệng nhỏ nhắn, níu lấy tay áo của Chiến Dục Hành, vẻ mặt tủi thân.
"Hành ca ca, Cửu Nhi không phải đứa ngốc, Cửu Nhi là một cô nương tốt, tại sao Thanh Âm tỷ tỷ luôn nói ta là đứa ngốc?"
Nàng bày ra dáng vẻ tủi thân muốn khóc: "Cửu Nhi không phải đứa ngốc!"
"Ai nói Cửu Nhi là đứa ngốc?" Chiến Dục Hành có chút đau lòng, mấy lần gặp mặt gần đây, Phượng Cửu Nhi lại có vài động tác nhỏ khi còn bé, thậm chí, là cả biểu cảm nhỏ.
Cửu Nhi như vậy, có thể dễ dàng lay động trái tim của Chiến Dục Hành.
Tình nghĩa quá khứ, đang trở lại từng chút một, hắn không nỡ thấy nàng khổ sở.
Ánh mắt lạnh buốt dừng ở trên mặt Phượng Thanh Âm, màu mắt của hắn trầm xuống, đến cả giọng nói cũng lạnh lẽo.
"Nàng là muội muội của ngươi, lời này của ngươi không sợ trái tim nàng sẽ bị tổn thương sao? "
Phượng Thanh Âm như vừa ngừng thở, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho sợ hãi, khẽ cắn môi, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Thái tử ca ca, ta chỉ là...chỉ là không muốn nhìn thấy Cửu Nhi giống như trước kia, lúc nào cũng lăn lộn ở cùng một chỗ với nam nhân."
"Nàng là một cô nương, cả ngày y phục không chỉnh tề ở cùng một chỗ với nam nhân, tương lai..."
"Cửu Nhi từng y phục không chỉnh tề ở cùng với nam nhân khi nào ?" Sắc mặt Chiến Dục Hành trầm xuống càng sâu hơn, không vui nói : "Loại chuyện này, từ đầu đến cuối bản cung chỉ nghe được từ miệng ngươi, ngươi lặp đi lặp lại những lời vu oan như thế, rốt cuộc nàng có phải là muội của ngươi hay không ? "