Trận tranh đấu trong triều đình đã hạ màn, thế lực của hai phủ không hề suy giảm, vị Hoàng đế không còn trẻ tuổi đã đập vỡ một nghiên mực trong Ngự Thư Phòng, ngày hôm sau ban thưởng cho phủ Trấn Quốc tướng quân và phủ Trụ Quốc tướng quân.
Nhận gấm vóc lụa là được trong cung ban xuống, Trì đại tướng quân cảm thấy lo lắng, càng dặn dò con cháu trong nhà cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Như người ta vẫn nói, nâng càng cao, ngã càng đau, lòng dạ Triệu Tiềm độc ác, tất cả những ban thưởng này, có món nào không phải nuốt nước mắt mà ban xuống?
Hôm nay ban cho bọn họ vạn lượng hoàng kim, ngày sau sẽ muốn toàn bộ Trì gia phải trả giá bằng máu.
Trì Diễn không thể quên cũng không dám quên tất cả những gì mình đã trải qua ở kiếp trước, dưới sự dặn dò của hắn, vào dịp Tết Nguyên Đán này, trong phủ Tướng quân vốn rắc rối phức tạp, nay ngay cả đầu bếp thường ngày bận rộn ở sau bếp khi ra ngoài làm việc cũng có phần dè dặt.
Không tìm ra được sai phạm của phủ Tướng quân, Triệu Tiềm còn tưởng rằng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn rốt cuộc cũng dập tắt được lòng lang dạ thú, đầy tham vọng của Trì Diễn, y vui mừng gác lại mưu mô tính toán đầy đầu, dự định an tâm đón Tết.
Tuyết lành báo hiệu một mùa bội thu.
Bước vào tháng Chạp, không khí Tết đã tràn ngập khắp Thịnh Kinh thành. Vừa xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy đèn lồng đỏ treo trước cổng phủ, nụ cười của Thẩm Thanh Hòa nhạt đi.
"A tỷ!"
Thẩm Thanh Yến cười chạy ra, chạy được vài bước mới sực nhớ lại phong thái đĩnh đạc mà đích tử của Đại tướng quân cần có, liền quy củ bước đến: "A tỷ, Trì ca ca."
Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, sau khi hàn huyên, Trì Hành không ở lại lâu trước cửa Thẩm gia, tiễn Thanh Hòa vào phủ mới ôm hổ con về nhà.
"Tỷ tỷ đi chơi có vui không?" Thẩm Thanh Yến nhìn sắc mặt của nàng mà hỏi.
"Có chuyện gì vậy?" Thanh Hòa quay lại nhìn hắn.
"Không, không có gì..."
Đối mặt với ánh mắt uy nghiêm và điềm tĩnh của trưởng tỷ, Thẩm Thanh Yến không thể gượng cười được nữa, cúi đầu: "Hai ngày trước không biết tại sao mà cha và nương đã cãi nhau, cha trong cơn tức giận đã nói muốn... "
Hắn khó khăn mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Nói muốn hưu thê..."
Hưu thê?
Đôi mắt của Thanh Hòa hơi tối lại: "Cha đâu?"
"Cha đã ở trong biệt quán hai ngày nay rồi..."
Chuyện Thẩm Duyên Ân muốn hưu thê, tuyệt nhiên không phải chuyện đơn giản. Xét về gốc rễ, người vợ kế này là do Thẩm lão phu nhân đã ép nhi tử cưới vào cửa, Tạ Chiết Chi trong những năm qua làm chủ mẫu Thẩm gia có công có tội, lui một vạn bước mà nói, sinh cho Thẩm gia một kim tôn bảo bối, chính là công lao lớn nhất.
Là công lao mà ngay cả nguyên phối Tạ Chiết Mi cũng không thể phủ nhận.
Hưu Tạ Chiết Chi, hiển nhiên là tát vào mặt Thẩm lão phu nhân, tôn tử bảo bối duy nhất có mẫu thân bị hưu, thân phận dòng chính Thẩm gia danh bất chính ngôn bất thuận, lão phu nhân thương xót tôn tử bị người ngoài bàn tán, không đồng ý cho nhi tử hưu thê.
Hơn nữa, vì người chết mà hưu người sống, gây náo loạn gia trạch, lão phu nhân càng không muốn điều đó xảy ra.
"A tỷ đã về, hôm nay hẳn là cha cũng sẽ về." Thẩm Thanh Yến ở thế khó xử, nói xong một hồi mặt đỏ bừng.
Liễu Cầm Liễu Sắt đứng ở bên cạnh tiểu thư, trơ mắt nhìn sắc mặt của tiểu thư thay đổi.
"Thanh Yến, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Thẩm Thanh Yến vén vạt áo, quỳ trang nghiêm trên viên gạch lạnh lẽo, hạ nhân trong đình viện cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Hiểu rõ việc này là ép buộc người khác, nhưng nghĩ đến người mẹ ruột bị cấm túc ở hậu viện, ngày ngày chỉ biết khóc lóc, Thẩm Thanh Yến cúi đầu van xin: "Xin a tỷ hãy nói tốt vài câu cho nương, Tết Nguyên Đán sắp đến..."
Thẩm Thanh Hòa nhìn chằm chằm hắn, nhấc chân rời đi.
Đúng, Tạ Chiết Chi sinh ra một nhi tử rất ngoan nên có người cầu xin thay cho bà, nhưng nương đã làm gì sai chứ?
Với tính tình của cha, trong những năm qua điều duy nhất có thể chọc giận ông là chuyện liên quan đến nương, Tạ Chiết Chi đã làm gì?
Tim nàng đập thình thịch vì sợ, mũi chân xoay một vòng và bước về phía từ đường.
Thẩm Thanh Yến quỳ xuống, bò đến bằng đầu gối: "A tỷ——"
"Câm miệng!" Nàng lấy lại bình tĩnh, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng: "Ngươi muốn làm hiếu tử, ai đến giúp ta làm nữ nhi ngoan?"
Nói xong những lời này, Thẩm Thanh Hòa được Cầm Sắt dìu đi về phía từ đường, không quay đầu lại.
Cánh cửa đen kịt mở ra, trường minh đăng [1] sáng rực, tổ tiên Thẩm gia đứng sừng sững bất động thành từng hàng, Thanh Hòa tìm thấy mẹ mình ở góc dưới bên trái quen thuộc nhất.
[1]: Là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng mà được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.
Linh vị của nương là mới.
Lòng nàng càng ngày càng lạnh, nàng quỳ xuống trên đệm bồ đoàn ôm lấy linh vị hoàn toàn mới trong tay, trong lòng tràn ngập căm phẫn.
Từ đường là nơi trang nghiêm thanh tịnh, Liễu Cầm và Liễu Sắt đứng canh gác ngoài cửa, mặt mày căng thẳng. Thẩm Thanh Yến đi theo sau chỉ dám quỳ xa xa, thay nương tạ lỗi.
Linh vị của Tạ Chiết Mi được làm bằng gỗ hương thượng hạng do chính Thẩm Duyên Ân khắc từng nét chữ, từ ngày đặt vào từ đường, ngày nào cũng lau chùi, không dính bụi bẩn, không có lý do gì đột nhiên thay mới.
Tạ Chiết Chi đã làm chuyện gì chọc giận Thẩm Duyên Ân, khiến hắn nổi trận lôi đình, quả thực không cần nói cũng biết.
Thanh Hòa cung kính đặt linh vị của nương về vị trí ban đầu, quỳ gối trong nửa khắc, miễn cưỡng kìm nén cơn thịnh nộ cuồng bạo, lúc này mới đứng dậy.
Bước ra khỏi từ đường lạnh lẽo, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào người nàng, Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng phủi tay áo, nhận lấy lò sưởi tay Liễu Cầm đưa tới rồi rời đi mà không thèm nhìn Thanh Yến đang quỳ dưới chân mình.
"A tỷ!"
Thẩm Thanh Yến bước nhanh vài bước, khóc lóc quỳ rạp xuống đất, dập đầu đến mức trán chảy máu, chắn trước mặt trưởng tỷ: "Cầu xin a tỷ..."
"Ngươi càn rỡ!"
Ba chữ thốt ra từ kẽ răng là tình người duy nhất mà Thẩm Thanh Hòa dành cho người đệ đệ được hời của mình.
Nếu hắn không phải nhi tử của Tạ Chiết Chi, cho dù là bà con xa, có lẽ họ vẫn có thể là một đôi tỷ đệ yêu thương nhau.
Nhưng thế sự trêu ngươi, nàng và Thanh Yến đã định sẵn là sẽ không thể trở thành người thân mà không có bất kỳ hiềm khích nào. Cũng như Tạ Chiết Chi hận Tạ Chiết Mi, hận đến nỗi ngay cả khi bà đã chết, cũng sẽ vì ghen ghét mà trút giận lên linh vị của bà.
Cũng giống như Thẩm Thanh Hòa ghét Tạ Chiết Chi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, nàng có thể nhịn xuống không ra tay với Thẩm Thanh Yến, đã là nể tình hắn là con nối dõi của Thẩm gia.
Thẩm Thanh Yến không muốn không có gia đình, Thẩm Thanh Hòa cũng sẽ không để mẹ ruột của mình bị lăng nhục như thế này.
Tỷ đệ giằng co, Thẩm Thanh Hòa nhắm mắt lại, mở ra, ánh mắt lạnh lùng vô tình: "Cút đi, đến đây chỉ tổ làm phiền ta."
Nàng vuốt ve cơ quan thú nhỏ giấu trong tay áo, không kịp về phòng tắm rửa, người mang theo hơi lạnh bước vào tiền đường.
Kim tôn bảo bối của lão phu nhân dập đầu dập đến mức đầy mặt máu, Thẩm Duyên Ân trở về phủ, vừa vặn nghe thấy mẹ ruột ác miệng trách mắng nữ nhi, hắn cứng người đứng đó, gió tuyết làm nhăn nheo đôi mắt của vị Đại tướng quân.
Nghe những lời chửi rủa đau lòng rơi xuống nữ nhi mình, lòng hắn bỗng chốc mơ hồ.
Hắn vẫn còn nhớ cách đây nhiều năm, khi A Mi gả vào phủ, nàng ấy cũng từng một lần phải chịu những lời thóa mạ từ nương.
Lần đó hắn đau lòng nên đã cãi nhau với nương, quan hệ giữa hai người cũng dần nhạt phai kể từ ngày ấy.
Sau khi mắng đã rồi, lão phu nhân nhấp một ngụm trà, Thẩm Duyên Ân đã quyết định xong – Tạ Chiết Chi, hắn nhất định phải hưu!
Thẩm đại tướng quân bất chấp gió tuyết bước vào tiền đường, đôi tai bị tra tấn bởi lão phu nhân đã lâu rốt cuộc cũng được giải thoát, Thẩm Thanh Hòa cũng lười giả vờ, vẻ mặt uể oải: "Dám hỏi cha, trong phủ này còn chỗ dung thân cho con với nương không?"
Cổ họng Thẩm Duyên Ân nghẹn ứ, hắn vẫn luôn biết nữ nhi mình thông minh, liền nói: "Đây mãi mãi là nhà của con."
Hắn đã mất đi ái thê, không thể không có nữ nhi.
Thẩm Thanh Hòa hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cha ruột của mình.
Dưới cái nhìn chăm chú lạnh lẽo của nàng, Thẩm Duyên Ân không màng sự phản đối của lão phu nhân, không màng đến tiếng hô bi ai của Thẩm Thanh Yến, ném xuống hưu thư đã viết xong từ lâu: "Uyển Uyển, con lại đây."
Tiền đường hỗn loạn, Thẩm Duyên Ân dẫn nữ nhi đến từ đường yên tĩnh, quay trở lại nơi này một lần nữa, Thanh Hòa quỳ gối trên đệm bồ đoàn, nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Thẩm thị Chiết Mi" trên linh vị, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Sao nương lại có thể yêu một nam nhân như vậy?"
Trong lòng Thẩm Duyên Ân run rẩy kịch liệt, nam nhi bảy thước mặt như tro tàn.
Oán hận nhiều năm của Thẩm Thanh Hòa đã tan biến trước mặt ông, nàng cười lạnh lùng, lời nói sắc như dao: "Con không quan tâm đến khúc mắc giữa cha với Tạ Chiết Chi, cha cũng không muốn giải thích cho con tại sao lại quấy nhiễu đến linh vị của nương. Trước đây cha bất trung với thê tử, làm phụ thân cũng không làm tròn trách nhiệm, làm nhi tử cũng thất bại.
Bên ngoài, cha là Trấn Quốc đại tướng quân bảo vệ lãnh thổ quốc gia được người người kính trọng, nhưng lại làm tất cả những người thân yêu của người thất vọng...
Khi còn nhỏ con đã không được cha yêu chiều, cũng không trông mong cha có thể cứu con khỏi hàn độc trong cơ thể, chính là sư phụ đã nể mặt nương mà cứu mạng con, cha có biết khi hàn độc phát tác sẽ đau đớn đến thế nào không? Ngay cả khi con uống Long Viêm Đan, cái lạnh buốt giá cũng khiến con đau đến mức muốn cắn răng mình thành từng mảnh.
Nương chết vì trúng độc, lẽ ra bà ấy có thể sống thêm một thời gian nữa, nhưng tiếc là bà ấy đã hao tổn quá nhiều sức lực để sinh ra con. Cha giận cá chém thớt con nhiều năm như vậy cũng không phải là vô lý.
Con cũng không phải là một nữ nhi ngoan ngoãn nghiêm túc, con học y học, học độc thuật, học cơ quan ám khí, mười sáu tuổi đã vứt bỏ thanh danh gia môn mà tư bôn với người ta. Người con ái mộ lại là..."
Hình ảnh Trì Hành hiện lên trong đầu nàng, nàng nuốt xuống mấy chữ "thân nữ nhi", khẽ cười: "Dù sao cũng ỷ vào sự hối lỗi và lương tâm thức tỉnh muộn màng của cha mà luôn thành công, thủ đoạn cũng không mấy vinh quang.
Con nghi ngờ Tạ Chiết Chi hại nương, đã từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ đưa bằng chứng đến trước mặt cha. Con lo sẽ rút dây động rừng, đánh động con mồi lớn hơn phía sau, vậy nên mới chậm chạp chưa ra tay. Nhưng con mới ra ngoài bao lâu?
Lúc nương còn sống cha đã không bảo vệ tốt cho nương, nương chết rồi cha cũng không bảo vệ tốt cho nương. Phu quân phu quân, chữ 'phu' đứng đầu trời, là con sai rồi, con không cần cha ra mặt vì nương nữa. Để con tự làm."
Cơn giận dâng trào trong lòng, khi đứng dậy thân hình nàng lảo đảo, tránh né sự nâng đỡ của Thẩm Duyên Ân, cau mày khẽ ho khan rồi bước ra ngoài.
Đi đến trước cửa từ đường, nhìn thấy vết máu do Thẩm Thanh Yến quỳ gối tạ tội còn sót lại trên nền gạch, nàng bỗng dưng nổi cáu, tức giận đến mức khí huyết dâng trào, một ngụm sương máu phun ra, cánh môi đỏ ửng vì máu. Nàng cười khổ lắc đầu, vì nương cảm thấy không đáng.
Cha có yêu nương không?
Yêu.
Nhưng tình yêu của ông lại khuất phục trước sự kiểm soát của thuốc mê, khuất phục trước luân lý thế gian và mối ràng buộc thân tình, phạm phải tội phụ đích thê, lẽ ra khi đã tỉnh táo trở lại nên dứt khoát tự hưu!
Tự trục xuất tường môn, nhận lấy hậu quả của sai lầm này, giải quyết những chuyện ghê tởm đó rồi quay lại cầu xin sự tha thứ của nương.
Chứ không phải mơ mơ hồ hồ, muốn nương sau khi chết ở lại từ đường Thẩm gia, còn phải chịu đựng sự sỉ nhục của Tạ Chiết Chi.
Nàng lại nôn ra một ngụm máu, mất thăng bằng, rơi vào vòng tay quen thuộc.
***
Trì Hành bước vào nhà mang theo tuyệt tác do họa sư ở biệt trang vẽ, trên tranh vẽ nàng lạnh lùng đoan chính, chọc cho cả nhà chê cười, đặc biệt là nương giễu cợt nàng nhiều nhất. Cuối cùng Trì Hành không chịu đựng được nữa, chạy ra ngoài ngồi trên tường hưởng gió lạnh.
Tú Xuân Viện nàng quen cửa quen nẻo, Uyển Uyển từ nhỏ đã không thích bị bao quanh bởi tỳ nữ, vì vậy viện này rất lạnh lẽo hoang vắng. Từ xa nhìn thấy thiếu nữ đang đi lảo đảo trong gió tuyết, nàng kinh ngạc đến mức suýt ngã từ trên tường xuống.
Sau lại thế này? Lúc tách ra Uyển Uyển vẫn còn khỏe mà!
Nhìn thấy người phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thương, đầu ngón tay Trì Hành run rẩy, ôm chặt eo nàng.
"A Trì..."
"Ta, ta ở đây!"
Thẩm Thanh Hòa cười thê lương: "Ta khó chịu, ngươi đưa ta đi được không?"
Trì Hành vô cùng bực bội vì nơi này không hợp để người ở đây. Nếu không một người đang khỏe mạnh, chỉ là về nhà thôi mà như mất nửa cái mạng vậy?
Nàng một lòng cho rằng Tạ Chiết Chi đã bắt nạt Uyển Uyển của nàng. Nhìn lướt qua, nàng thấy Thẩm Thanh Yến vội vã chạy đến với mảnh vải trắng quấn quanh trán. Lại nhìn nét mặt phức tạp, lo lắng sốt ruột của nhạc phụ tương lai ở phía sau Thẩm Thanh Yến, lòng nàng cảm thấy khó chịu: Đây là chuyện gì vậy!
"Nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự muốn mang nương theo..."
Nhưng sự thật hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Khi còn sống nương là "Thẩm phu nhân", sau khi chết, thân thể hóa thành xương cốt đều phải được chôn cất lâu dài trong lăng mộ Thẩm gia.
Ý thức nàng mơ hồ, vết máu chảy dọc theo khóe môi, vết máu chói mắt khiến Trì Hành vội vàng lấy tay áo lau đi cho nàng.
"A Trì..." Nàng nắm chặt vạt áo của Tiểu tướng quân: "Nếu có người thèm muốn thân thể của ngươi, dùng thuốc bắt ngươi phải phục tùng, ngươi sẽ thế nào?"
Vẻ mặt Trì Hành nghiêm túc: "Ta sẽ giết hắn."
"Nếu Trì phu nhân chướng mắt ta, dùng tính mạng để ép ngươi, ép ngươi lấy cô nương khác thì sao?"
"Cái này...Nương ta sao có thể..."
Thanh Hòa lay vạt áo của nàng, hai mắt nhòe đi vì nước mắt, không nhìn rõ bóng người nữa.
Hết cách với nàng, Trì Hành nghiêm mặt nói: "Nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục tư bôn."
"Nếu ta chết, ngươi có muốn tái hôn không?"
Hỏi đến đây rồi, cuối cùng Trì Hành cũng hiểu ra tại sao nàng đau buồn, kiên quyết nói: "Không bao giờ, sẽ không tái hôn, chỉ lấy một mình tỷ thôi."
"A Trì..."
Trì Hành ôm nàng, lạnh lùng nhìn cặp cha con muốn đến gần nhưng lại dừng bước.
"A Trì, ngươi biết không? Ta rất thích phản ứng khi đó của ngươi. Bị trúng thuốc mê, chỉ khi nhìn thấy ta mới bằng lòng bỏ đao trong tay xuống..."
"Cái gì?" Trì Hành ngơ ngác đứng đó, lúc muốn hỏi lại thì người trong ngực đã hôn mê.
Thẩm Duyên Ân lo lắng cho nữ nhi, bước tới trước, Trì tiểu tướng quân lùi lại một bước, lạnh lùng quát: "Đừng tới đây!"
Nàng quát lớn ngăn chặn vị Thẩm đại tướng quân định tiến lên, ánh mắt đề phòng, quay người, ôm người kia nhảy qua bức tường cao.
Thẩm gia náo loạn vì chuyện hưu thê, ở cách vách, Tiểu tướng quân ra ngoài đi dạo trở về mang theo Thẩm cô nương với vạt áo nhuộm đỏ máu, Trì gia lập tức bùng nổ.
Trì phu nhân không hỏi gì, nhanh chóng phái người mời danh y đến.
Trì Anh, Trì Ngải không tiện vây quanh bên người "em dâu tương lai", cùng cha ruột mắt to trừng mắt nhỏ.
Trì Diễn giận sôi máu nhìn Thẩm gia, thở dài một hơi.
Tuệ cực tất thương [2].
[2]: Thông minh quá ắt sẽ tổn thương.
Cho nên, đôi khi giả vờ ngu ngốc cũng là điều tốt.
Nhìn quá rõ ràng, cuối cùng người không thể buông bỏ lại chính là bản thân mình.
Hắn muốn nói một câu "Hà tất", nhưng lại nhớ đến cảnh tượng vợ con kiếp trước chết thảm. Người đã trải qua một kiếp người, hiểu rõ có những chuyện dù có làm lại cũng không thể dễ dàng nguôi ngoai.
Ví như sự căm hận của hắn đối với Triệu Tiềm.
Vị đại phu được dưỡng trong Thẩm gia được đích thân Thẩm đại tướng quân đưa đến. Trì Hành chỉ đồng ý mời đại phu vào cửa, nhìn vẻ mặt hốc hác của nhạc phụ, lửa giận trong lòng đành phải đè xuống.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi.
Muốn hỏi Uyển Uyển tại sao về nhà lại thành ra như vậy, muốn hỏi bọn họ đã làm gì, muốn hỏi bọn họ có còn muốn nữ nhi này hay không? Không muốn thì nàng muốn, hai phủ đã kết thân, đã đính hôn, theo lễ pháp mà nói, Uyển Uyển chính là người Trì gia.
Thiên ngôn vạn ngữ muốn tuôn ra khỏi miệng, Trì Hành buông nắm tay đang siết chặt, quay người trở về nhà không nói thêm lời nào.
Trì phu nhân đứng canh trước giường, nghe chẩn đoán của đại phu, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc.
Uất hận trong lòng, lửa giận công tâm.
Nàng thở dài "Làm bậy", mới có bao lâu, thiếu nữ nằm trên giường với cô nương mặt mày ôn hòa trong tranh như hai người khác nhau, đôi môi không còn chút máu, khuôn mặt trắng như tuyết.
Nàng cũng là người nuôi dạy con cái, suy bụng ta ra bụng người, nếu Tạ Chiết Mi dưới suối vàng biết được nữ nhi mà nàng đã dùng mạng đổi lấy lại sống không hạnh phúc trong Thẩm gia thì sẽ đau lòng đến mức nào?
Năm đó ở Thịnh Kinh, Thẩm Duyên Ân và Tạ Chiết Mi cũng là đôi tình nhân khiến cho người ta không khỏi ghen tị. Không ai ngờ rằng sau khi Tạ Chiết Mi đi, Tạ Chiết Chi đã ôm bụng to được nghênh vào phủ.
Hai nhà Trì Thẩm là hàng xóm nhiều năm, Thẩm lão phu nhân tính tình thế nào, Trì phu nhân biết rõ.
Lão phu nhân năm đó lấy cái chết ép nhi tử nghênh thú nàng dâu vào cửa, vì chuyện này mà gây ra rạn nứt giữa hai mẹ con.
Sau khi thành hôn, Thẩm Duyên Ân tự nguyện ra biên giới trấn giữ, nhiều năm không về nhà, thỉnh thoảng về nhà cũng không ngủ lại.
Hắn có bao giờ nghĩ đến việc nữ nhi không có cha nương bên cạnh sẽ bị bắt nạt như thế nào chưa?
Chỉ xét về mặt tình cảm, Thẩm Duyên Ân không chu đáo bằng một nửa A Diễn.
Có lẽ có thể nói, sự chu đáo của hắn đã theo cái chết của Tạ Chiết Mi chôn vùi vào hoàng thổ, tất cả mọi thân tình đều đã tan biến cùng người xưa, chỉ để lại cho người sống sự thờ ơ lạnh lùng.
Còn Tạ Chiết Chi...
Tạ Chiết Chi năm ấy có thể nhận được sự hỗ trợ của Thẩm lão phu nhân, chẳng phải là cậy vào đứa con trong bụng sao?
Đứa trẻ này làm sao mà có, lúc A Diễn say rượu từng nhắc đến điều đó với bà.
Trấn Quốc đại tướng quân uy nghiêm lạnh lùng lại bại dưới tay một nữ nhân tay không tấc sắt.
Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng Thẩm Thanh Yến quả thực chính là cốt nhục mà Tạ Chiết Chi đã đánh thuốc mê Thẩm Duyên Ân để có được.
Một nhà toàn chuyện rắc rối, còn có bao nhiêu người tốt?
Trì phu nhân an ủi nữ nhi: "Nóng vội cái gì?"
Trên trán Trì Hành đầy mồ hôi: "Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, sao con có thể không nóng vội?"
Vừa dứt lời đã bị mẹ ruột đánh vào vai, vẻ mặt nàng đưa đám, ngón tay dựng đứng: "Mới chưa đến một canh giờ, người đã nằm đây rồi, sớm biết vậy chúng ta nên ở lại biệt trang không về!"
Đứng dưới mái hiên, Trì Hành càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên trở về, về làm gì, về để nhìn người nhà bên kia giày xéo Uyển Uyển của nàng sao?
Vất vả lắm sức khỏe của nàng ấy mới dần hồi phục, trong lòng nàng cực kỳ bực bội, muốn đánh người, đặc biệt là muốn đánh một trận với Thẩm đại tướng quân.
"Đừng có quay nữa, nương đau đầu quá."
Trì phu nhân vừa nói, Trì Hành khựng lại, nàng chán nản vỗ trán: "Thôi, để con đi xem sắc thuốc thế nào rồi."
"Từ từ."
Trì phu nhân gọi Trì Hành lại, thấy vẻ bối rối của nàng, đành thở dài: "Để nương đi nhìn cho, con quay về phòng trông nom Thanh Hòa đi."
"Cảm ơn nương!" Cuối cùng trên mặt nàng cũng nở nụ cười. Trì phu nhân âu yếm xoa đầu con, thở dài rồi rời đi.
Trở lại phòng, Trì Hành dời ghế ngồi trước giường, chống cằm, mặt ủ mày chau: "Bọn họ làm tỷ tức giận, tỷ cứ quay về nói cho ta biết, ta sẽ đi trút giận thay cho tỷ. Nếu ta không làm được, còn cha ta, nương ta và hai vị ca ca của ta, tỷ cố gượng ép bản thân làm gì? Tỷ tức giận làm hại sức khỏe, người mất ngủ lo lắng cho tỷ lại chính là ta.
Ta biết tỷ trách Thẩm đại tướng quân, ngoài miệng tỷ nói không oán, nhưng trong lòng vẫn oán hận. Ông ấy đã nhiều năm không làm tròn bổn phận của phụ thân, bỗng nhiên tỉnh ngộ, muốn làm từ phụ, đổi lại là ai cũng không dễ chịu.
Nếu cha ta phớt lờ ta nhiều năm rồi lại chạy đến hỏi han ân cần, ta chỉ cảm thấy ông ấy thật giả dối. Cho dù Thẩm gia có cho tỷ những thứ tốt nhất, nhưng con người sống không chỉ dựa vào gấm vóc lụa là. Chắc là tỷ cũng nghĩ như vậy nhỉ.Nhưng mà tâm tư của tỷ sâu sắc hơn ta, suy nghĩ cũng nhiều hơn. Có rất nhiều chuyện ta không hiểu, tỷ chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là đã hiểu ngay.
Người ta bảo đôi lúc hồ đồ cũng tốt, nhưng ta biết tỷ không phải vậy. Tỷ là người mỗi bước đi đều muốn lau chùi sàn gạch dưới chân cho sáng bóng. Tỷ muốn mọi thứ rõ ràng, thẳng thắn, không cho phép có sự mơ hồ nào.
Yêu không được, chỉ có hận, chỉ có oán, mùi vị này quá khổ. Nếu tỷ không bỏ xuống được thì đừng nghĩ tới nữa, giống như ta vậy, không nghĩ ra thì gác qua một bên..."
Trì Hành lẩm bẩm mấy câu, cảm thấy câu cuối cùng thật vô vị. Nàng thậm chí còn không thuyết phục được chính mình, làm sao có thể thuyết phục được Uyển Uyển thông minh?
Nhân sinh trên đời, có những thứ có thể buông bỏ, nhưng có những thứ cả đời không thể buông bỏ, sẽ trở thành vết sẹo trong lòng.
Nàng không muốn Uyển Uyển có vết sẹo trong lòng.
"Vẫn nên nghĩ đến chuyện vui nhiều hơn. Nếu thực sự không có gì vui thì hãy nghĩ đến ta đi."
Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay thon thon, mát lạnh của thiếu nữ lên, cố gắng hết sức để sưởi ấm cho nàng, không ngừng sử dụng chân khí thuần dương để áp chế hàn độc đang âm ỉ bùng phát trong cơ thể nàng ấy.
"Tỷ tỷ, tỷ phải mau chóng khỏe lại nhé, chúng ta sắp đính hôn rồi."
Một giọt nước mắt rơi xuống, Trì Hành ma xui quỷ khiến mà hôn lên khóe mắt của nàng, môi dính nước mắt, nước mắt mặn đắng.
Trì phu nhân bước vào với chén thuốc trong tay, thấy nữ nhi mình đang ngồi bên mép giường, nước mắt lã chã rơi, nàng hoảng đến mức suýt đánh rơi chén thuốc, hỏi: "A Hành, sao, sao con lại khóc?"
Trì Hành khóc đến hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nức nở hai tiếng: "Con, con khóc thay cho Uyển Uyển, con đã khóc rồi, sau này tỷ ấy sẽ không còn nhiều nước mắt để rơi như vậy nữa."
Chỉ là sắc một chén thuốc thôi, áo bông nhỏ đáng yêu bỗng dưng biến thành áo bông nhỏ si mê người ta. Trì phu nhân đau lòng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Còn khóc nữa, thuốc sẽ nguội đó."
"..."
"Đừng khóc nữa, nước mắt rơi vào chén thuốc, con muốn Thanh Hòa uống sao cho đặng?"
Lời này lập tức khiến cổ họng của Tiểu tướng quân nghẹn lại, Trì Hành vội vàng lau khô nước mắt, nhìn thấy ống tay áo nhuộm đầy máu đã lau trước đó, lại nghĩ đến việc Uyển Uyển vừa nôn ra ngụm máu này không biết phải mất bao lâu mới dưỡng lại được, nước mắt nàng nóng hổi, đặt chén thuốc xuống khóc nức nở, vừa khóc vừa khập khiễng bước đến sau tấm bình phong để thay áo mới.
Sau khi thay bộ quần áo mới, nàng không khóc nữa, ngồi ở mép giường, trong mắt chỉ có Thẩm Thanh Hòa, không nhìn thấy gì khác.
"Uyển Uyển, ta đã khóc thay tỷ rồi. Hai ta tuy hai mà một, sau này tỷ đừng khóc nữa."
Nàng thổi bay hơi nóng trên muỗng sứ, nơm nớp lo sợ không đút được cho nàng ấy chén thuốc này.
Cũng may là Uyển Uyển dù hôn mê cũng không làm khó nàng, đút thuốc vào miệng, nàng cẩn thận lau vết thuốc tràn ra khỏi khóe môi.
Trì phu nhân liếc nhìn hai lần rồi lặng lẽ ra ngoài.
Nữ nhi ngốc của nàng...
Trước đây nàng chỉ lo Thanh Hòa cầu mà không được. Bây giờ, nàng rất sợ A Hành sẽ lao vào không thoát ra được.
Đế tinh trời sinh, có thể đa tình, có thể bạc tình, chỉ có thâm tình là trí mạng.
Nàng nhìn lại lần cuối, lắng nghe tiếng thì thầm truyền đến từ trong phòng, nhẹ nhàng xoa thái dương rồi bước ra ngoài cửa.
"Thế nào rồi?" Trì Diễn đứng ngoài chờ, hỏi nàng.
Trì phu nhân mở miệng muốn nói, lời đã đến đầu môi thì lại im bặt khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Duyên Ân.
Trì Diễn thay mặt thông gia hỏi lại, nàng cười lạnh: "Ta vốn không có quyền can thiệp vào chuyện Thẩm gia, nhưng mùa xuân này Thanh Hòa sẽ là con dâu của Trì gia ta. Một khi đính hôn rồi, nàng sẽ là bạn đời định mệnh của con ta. Mạng của nàng không chỉ do ngươi ban tặng, mà còn được Tạ Chiết Mi và A Hành nhà ta che chở. Một đứa trẻ ngoan ngoãn lại u uất trong lòng, ngươi có biết con ta phải tốn bao nhiêu tâm tư để dỗ nàng cười không?"
Nàng tức giận vung tay áo bỏ đi, Trì Diễn đau lòng vợ, bỏ lại Thẩm Duyên Ân vội vàng đuổi theo nàng: "Làm sao vậy? Sao lại tức giận đến thế?"
Thẩm Duyên Ân không nghe rõ lời thì thầm của vợ chồng kia. Trời đất lạnh lẽo, chỉ còn lại mình hắn cô đơn.
Nhiều năm trước A Mi cũng từng hờn dỗi với hắn. Khi đó, hắn đã cố gắng hết sức để dỗ dành vợ mình cười nhiều hơn. Giờ đây nhìn lại, mọi thứ dường như xa xôi đến vậy, như là cảnh tượng của kiếp trước.
Biết nữ nhi mình đang ở ngay bên trong, hắn thậm chí không có dũng khí để bước một bước.
Đút nàng uống thuốc xong, Trì Hành đỏ mắt đi ra ngoài, vừa ra cửa đã cùng Thẩm Duyên Ân hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, cha vợ con rể tương lai nhanh chóng lui về đình viện, bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Đấm đá túi bụi, một phong cách chiến đấu hoàn toàn mang tính trút giận.
Rốt cuộc Thẩm Duyên Ân bận tâm đây là tình yêu của Uyển Uyển, yêu ai yêu cả đường đi nên hắn cũng đã cố gắng nhượng bộ. Vậy mà Trì Hành hoàn toàn không hề cảm kích, bị đánh ngã nhiều lần nhưng vẫn đứng dậy từ trong tuyết.
Tục ngữ có câu, nghé con mới sinh không sợ hổ. Trong nhiều trường hợp, nguyên tắc mà tướng môn tuân theo là "hành động nói lên tất cả". Cú đấm cuối cùng của Trì Hành đánh vào vai Thẩm Duyên Ân, lực đánh mạnh mẽ đến mức không thể tin được, khiến cho Trấn Quốc đại tướng quân phải liên tục lùi lại ba bước.
Đánh trúng người, trút được cơn giận của Uyển Uyển, Trì tiểu tướng quân khập khiễng đi vào cửa.
Ngồi lại trước giường, sau nửa canh giờ, cơn đau ở bắp chân bị quét đã tan đi, Trì Hành nằm nghiêng trên mép giường uể oải: "Uyển Uyển, ta đã vì tỷ đắc tội với nhạc phụ tương lai rồi. Tỷ mà còn không tỉnh dậy, lát nữa ta đi tìm ông ấy đánh tiếp."
Không biết là do thuốc phát huy tác dụng hay là tiếng lẩm bẩm không ngừng của nàng quá khó chịu, thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt: "Đừng đi..."
Đợi đến khi đủ mạnh rồi hãy đi. Nếu không đánh lại được, đi cũng chỉ chuốc lấy thất bại thôi.
Trì Hành kêu lên: "Uyển Uyển, tỷ tỉnh rồi!"
Thanh Hòa tỉnh dậy đã được nàng ôm vào lòng, lúc này Thẩm gia, Tạ gia gì đó đều bị nàng vứt ra sau đầu.
Thanh Hòa lấy hết sức lực ôm lấy nàng, nghĩ thầm: Sau này, nàng và A Trì sẽ có mái ấm riêng của mình.
Vị trí Đại tướng quân được truyền lại theo dòng dõi, cái này không tới phiên A Trì. Sau khi thành thân, dọn ra khỏi phủ, hai người có thể sống cuộc sống của riêng mình.
Nàng cố tình không nghĩ đến mối quan hệ kỳ lạ giữa hai phủ và hoàng thất, cố tình không nghĩ đến những âm mưu, dương mưu phiền toái. Nàng ôm Trì Hành, ôm lấy bến đỗ của đời mình, gấp không chờ nổi mà muốn gả cho nàng ấy, cùng nàng ấy xây dựng tổ ấm.
"Nương! Nương!" Trì Hành cất bước chạy ra ngoài, cuối cùng cũng tìm thấy nương mình đang ngắm hoa mai ở sau vườn.
Trì phu nhân bị nàng làm ồn ào đến mức không thể tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh: "Tỉnh rồi à?"
Tiểu tướng quân nheo mắt cười: "Nương, Uyển Uyển muốn ăn cháo người nấu, người thêm chút đồ ăn nhẹ nữa đi, con cũng đói rồi."
Trì đại tướng quân ở một bên nhìn trời, hắng giọng: "Phu nhân, vi phu cũng..."
"Được rồi, được rồi!" Trì phu nhân trừng mắt nhìn phu quân nhà mình, tiến lên vài bước, nắm lấy bàn tay ấm áp của nữ nhi: "Nương đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ đợi Thanh Hòa tỉnh lại thôi."
Trì Hành kinh ngạc thốt lên, ôm cổ nương hôn thật vang: "Có thể làm con dâu của nương, Uyển Uyển thật là có phúc!"
Nàng giỏi nói lời ngon ngọt dỗ dành người ta, Trì phu nhân đầy bụng lửa giận lập tức tan biến: "Uyển Uyển là đứa trẻ ngoan, nàng không chê con..."
Mẹ con hai người nói nói cười cười, Trì đại tướng quân đi theo sau, nhìn trái ngó phải, không biết nên ghen tị với ai.
Sống ở Trì gia khác hẳn so với ở Thẩm gia, Thanh Hòa dưỡng bệnh nhanh hơn rất nhiều. Chờ đến khi nàng khỏe lại rồi, vở kịch náo loạn ở Thẩm gia cũng hạ màn.
Thẩm Thanh Yến đau khổ van xin nhưng không thể cầu xin cha thu hồi hưu thư. Tạ Chiết Chi trong một sớm một chiều từ vị trí Thẩm gia chủ mẫu trở thành người vợ bị ruồng bỏ, được Tạ gia đón về nhà, vừa trở về đã mắc một trận bệnh nặng.
Thẩm Duyên Ân đã bố trí một căn biệt thự khác cho nữ nhi nhưng bị nàng uyển chuyển cự tuyệt.
Vào đêm giao thừa, pháo hoa và tiếng pháo nổ vang rền khắp mọi nhà ở Thịnh Kinh.
Mối quan hệ cha con vốn đã được hàn gắn phần nào giữa Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Duyên Ân lại một lần nữa rơi xuống điểm đóng băng. Năm mới vui vẻ, trong nhà lại không có nhiều niềm vui, Thẩm lão phu nhân ôm lấy tôn nhi ngoan đang ủ rũ ra đình viện ngắm pháo hoa.
Thẩm đại tướng quân đón giao thừa ở từ đường.
Trong cung ban xuống năm món sơn hào hải vị, thể hiện sự coi trọng của Bệ hạ đối với phủ Trấn Quốc đại tướng quân.
Trì gia cách một bức tường cũng nhận được năm món sơn hào hải vị, hai trong số đó được Trì Hành đóng cửa lại, lén lút cho hổ con đang lớn ăn.
Nhà nào cũng náo nhiệt, chỉ riêng Thẩm gia là lạnh lẽo, vắng vẻ, phải mất một lúc lâu mới nghe thấy vài tiếng động, cũng chẳng có mấy ai cười.
Trì Hành mặc quần áo mới, nhảy vọt qua, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên đầu tường vuốt lông mèo.
Liễu Cầm Liễu Sắt nhìn thấy là nàng, liền cười nói: "Chúc mừng năm mới Tiểu tướng quân!"
Qua năm nay nữa là đã mười lăm tuổi rồi!
Trì Hành lấy từ trong ngực ra hai chuỗi tiền đồng đã chuẩn bị sẵn, giơ tay ném sang: "Lễ vật nhẹ mà tình nghĩa nặng, hai vị tỷ tỷ đừng chê."
Tỳ nữ nhất đẳng bên cạnh đích nữ của Đại tướng quân, không phải là người thiếu tiền.
Quà Tết là biểu tượng cho điều may mắn, nói trắng ra thì những món ăn được vua ban cho cũng không ngon lắm, quan trọng là ai tặng mà thôi.
Vì vậy hai chuỗi tiền đồng mà cô gia tương lai tùy tiện ném ra, Liễu Cầm Liễu Sắt rất trân trọng nó, không nỡ tiêu.
Nghe thấy tiếng huyên náo trong sân, thiếu nữ đang vẽ tranh trong thư phòng mặc áo khoác dày chậm rãi bước ra cửa.
Nhìn thấy nàng đi ra, Trì Hành nhảy vọt một cái, đứng vững trước mặt nàng: "Uyển Uyển, năm mới vui vẻ."
Thanh Hòa lặng lẽ quan sát nàng, dặn Liễu Cầm đi lấy cái bọc màu xanh thẫm đặt trong phòng.
"Quà năm mới."
Một bọc nhỏ đầy ắp, Trì Hành ôm vào trong lòng, cười nhe răng không thấy mắt: "Sao lại may quần áo mới cho ta nữa rồi? Có mệt không?"
Đã làm rồi, nàng cũng không thể nói những lời gây mất hứng ngay ngày Tết được, mi mắt cong cong: "Ta cũng đã chuẩn bị quà cho tỷ rồi, ở ống tay áo trái, tỷ tự lấy nhé."
Thanh Hòa không khách sáo với nàng, nàng thò tay vào ống tay áo rộng của nàng ấy, lấy ra một quyển sách nhỏ dày và tinh xảo, cỡ bằng lòng bàn tay, không biết bên trong chứa điều bí ẩn gì.
Cả hai đều không vội xem món quà năm mới được đối phương chuẩn bị kỹ càng, trong lòng Trì Hành có chuyện, trước khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời, nàng tiến lên nửa bước: "Uyển Uyển, Thẩm đại tướng quân không giận ta đấy chứ?" Hôm đó, do quá tức giận nên nàng mới dám ra tay đánh nhau với nhạc phụ tương lai, thậm chí còn đấm ông một cú.
"Không sao đâu." Thanh Hòa chạm vào má nàng: "Chỉ là lần sau đừng xúc động như vậy nữa."
"Ừm, ừm." Vẻ mặt Tiểu tướng quân ngoan ngoãn, cười nhẹ cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ, lợi dụng những âm thanh vui vẻ xung quanh, nàng lấy hết can đảm hỏi về chuyện mà mình kìm nén đã lâu: "Uyển Uyển..."
"Hửm?"
"Ngày hôm đó tỷ ngã vào lòng ta, có lẩm bẩm gì đấy về thuốc mê, là chuyện gì vậy?"
Nụ cười của Thẩm Thanh Hòa khựng lại – không xong rồi.