• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người có lòng dạ sắt đá đến mức nào mới không bị người trước mắt lay động?

Dù sao chính mình không làm được.

Thanh Hòa bị những lời nồng nàn của Tiểu tướng quân làm cho ấm lòng, giận đến bật cười: "Ai mong mỏi ngươi đến thế? Đừng tưởng bở."

Trì Hành cười ha ha hai tiếng, có chút đắc ý lại có chút nghịch ngợm: "Ta mặc kệ, dù sao chuyện này tỷ phải nghe ta, chuyện khác ta lại nghe tỷ."

"Chuyện khác?"

"Ừ." Nàng bưng chén sứ to, không ngừng húp lấy, mặt mày tràn đầy sự thỏa mãn sung sướng.

Thanh Hòa đỏ bừng tai vì âm thanh nàng ấy phát ra.  Âm thanh này không lớn, nhưng lại vang vọng thẳng đến trái tim nàng, lắc lư như xích đu không có điểm dừng, không hiểu sao lại khơi gợi trong lòng nàng những mong đợi và vọng tưởng sâu sắc hơn.

Tim nàng đập thình thịch mất cân bằng, choáng váng mà nghĩ: Cứ bắt nàng ấy ăn đồ thừa của mình, làm như vậy có phải quá đáng với A Trì lắm không nhỉ?

"Súp cay tới đây!"

Thím béo vui vẻ đặt xuống chén sứ hoa lam to, liếc mắt nhìn thấy chén rỗng trên bàn của Tiểu tướng quân, tay lại đang cầm một cái chén khác, còn điều gì không hiểu nữa?

Nàng cười lên khiến đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng, cảm thán rằng tình cảm của cặp đôi chưa cưới này thật tốt.

Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, ngồi đối diện nhau vô cùng xứng đôi — Một đôi trai tài gái sắc.

"Cám ơn thím!" Trì Hành vội vàng kêu lên, thím béo không muốn quấy rầy hai người, vội vã quay đi.

Thanh Hòa thong thả nhìn nàng ăn, một tay chống cằm, ánh mắt tràn đầy chuyên chú dịu dàng.

Tiểu tướng quân đã "phát ngôn hào hùng" như vậy, nếu không làm được chẳng phải là mất mặt sao?

Trì Hành tập trung đối mặt với đồ ăn nóng hổi bày trước mặt, rốt cuộc cũng ăn xong miếng cuối cùng, nàng ợ một cái, thầm nghĩ: May quá may quá, cuối cùng đã giữ được thể diện.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy sự cưng chiều vô hạn, tim nàng đập thình thịch, vội vàng che miệng — bị Uyển Uyển nhìn thấy ợ hơi, cái này quả thật là quá...

"Vui quá."

"Hử?"

Thanh Hòa đứng dậy, cầm chiếc khăn gấm lướt qua bàn vuông để lau vết bẩn còn sót lại trên môi nàng: "Nhìn thấy ngươi ăn ngon, ta rất vui."

A! Trái tim nhỏ bé của Trì Hành không chịu nổi mà nhảy loạn xạ.

"Đi thôi, tiểu đồ ngốc."

Tiểu đồ ngốc?

Trì tiểu tướng quân không phục: "Uyển Uyển, tỷ chỉ có thể bắt nạt ta bây giờ thôi..."

Ai mà không có ngày trưởng thành chứ!

Lời nói ẩn ý của nàng khiến cho khuôn mặt Thanh Hòa ửng hồng mê người.

Không đợi Trì Hành nhìn cho đã mắt, nét ửng hồng ấy đã bị cưỡng ép đè xuống, Thẩm cô nương giả vờ bình thản: "Hai năm nữa ngươi vẫn là tiểu đồ ngốc."

Cũng không nhất định là vậy đi?

Trì Hành liếc nàng.

Đặt một góc bạc vụn lên bàn vuông, Thanh Hòa kéo tay áo nàng: "Đi thôi." Tiểu đồ ngốc.

"Uyển Uyển, chúng ta đi đâu chơi đây, quay lại biệt uyển sao?"

"Không về biệt uyển, chúng ta đến...Tê Xuân Trại nhé?"

"Tê Xuân Trại?"

Bước ra khỏi quán ăn nhỏ, Trì Hành bước xuống bậc thềm đá: "Được thôi, ở Thịnh Kinh còn nhiều nơi chúng ta chưa cùng nhau đến, từng nơi một, hôm nay đi Tê Xuân Trại đi!"

Nói đến Tê Xuân Trại, nàng sờ nhẹ cằm: "Đúng rồi Uyển Uyển, Xuân Tê đã được nương sắp xếp đến trong viện của nhị ca rồi đấy."

"Ta biết rồi."

Bốn mùa ở Thịnh Kinh tương ứng với bốn cảnh đẹp: Tê Xuân Trại vào mùa xuân, Hồ Minh Hòa vào mùa hè, Trảm Diệp Lâm vào mùa thu và Túy Tuyết Trai vào mùa đông. Bốn cảnh đẹp này đều là những thánh địa hẹn hò được nam nữ thế gia ưa chuộng.

Năm ngoái, hai người họ đã đến Túy Tuyết Trai để du ngoạn, con mèo lớn Phi Tuyết cũng là được chuộc từ vườn thú ở Túy Tuyết Trai.

Mùa xuân hoa nở rộ, Tê Xuân Trại tràn ngập bầu không khí tươi sáng rực rỡ.

Nộp xong ngân lượng để vào trại, Trì Hành hớn hở nắm lấy tay Thanh Hòa đi về phía trại: "Trước kia khi đến đây ta luôn đi một mình, một mình không thể nào cảm nhận được vẻ đẹp của nơi đây, có vài lần còn nghĩ đến việc lén lút đưa tỷ đi, nhưng lúc đó sức khỏe tỷ không tốt, ta không dám làm càn. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể khám phá kỹ lưỡng nơi này."

Không bao lâu sau, Thanh Hòa liền hiểu tại sao nàng ấy lại nói "Một mình không thể nào cảm nhận được vẻ đẹp của nơi đây".

Tê Xuân Trại có từ "xuân" trong tên của nó, so với "hạ thu đông", đây là nơi hẹn hò có dáng vẻ "xuân" nhất trong bốn cảnh đẹp.

Bốn người hầu bước đến, cung kính cúi đầu, mỗi người bưng trên tay một khay gỗ. Trên mỗi khay gỗ đặt một cặp mặt nạ được chế tác tinh xảo, gồm sư tử, hổ, cáo và mèo.

Trì Hành nhìn một cái, nghiêng đầu cười nói: "Tỷ tỷ, chúng ta có nên lấy lấy cặp mặt nạ hổ trắng này không?"

Một con hổ trán trắng.

Sở thích lâu năm của Tiểu tướng quân.

Thanh Hòa mỉm cười đồng ý.

Sau khi chọn được chiếc mặt nạ ưng ý, Trì Hành hăng hái tự tay đeo cho nàng: "Người vào trại đều phải đeo mặt nạ, chúng ta chọn hổ con trắng thì sẽ không ai chọn nữa. Nó có rất nhiều chi tiết thú vị, ví dụ như chiếc mặt nạ này, tượng trưng cho 'duy nhất trong đời', rất được ưa chuộng."

Duy nhất trong đời sao?

Thanh Hòa thầm nghĩ: Cũng rất tốt.


"Nếu thích thì sau khi kết thúc có thể mang về nhà làm kỷ niệm...Rồi, đeo xong rồi."

Nàng lùi lại nửa bước để nhìn, cười ha ha hai tiếng: "Đẹp lắm!"

Đâu phải là đẹp, là buồn cười chứ nhỉ?

Tưởng tượng bản thân đang đeo chiếc mặt nạ hổ trán trắng, môi Thanh Hòa cong lên: "Tiếp theo thì sao?"

"Tỷ tỷ, cứ yên tâm đi theo ta."

Nàng đưa tay ra, Thanh Hòa không chút do dự đặt tay vào lòng bàn tay nàng, hai người vừa đi, người hầu gạch một dấu chéo đỏ vào dòng Bạch Hổ trong danh sách, để đánh dấu đã có người chọn, hôm nay không thể chọn lại.

"Nhìn xem, nơi này chính là Đài Uyên Ương."

"Đài Uyên Ương?"

"Phải, tỷ có thấy hộp nhân duyên kia không? Đưa tay vào trong lấy một viên sỏi ra, trên viên sỏi sẽ ghi rõ hôm nay tỷ sẽ đóng vai uyên ương như thế nào."

Trì Hành nóng lòng muốn thử: "Ta tới đây mấy lần rồi, nhưng người hầu không cho ta lấy sỏi bên trong bởi vì ta không có uyên ương bầu bạn."

Giọng điệu của nàng bất mãn lại có chút trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Hòa bị chiếc mặt nạ che giấu lộ ra đôi mắt cười: "Không sao, ta chơi với ngươi."

Trì tiểu tướng quân chỉ chờ câu nói này, nàng cảm thấy thỏa mãn, phấn khích tột độ: "Đi đi đi, đi xếp hàng rút sỏi."

Hộp nhân duyên cao tới đầu gối, trước khi rút, Trì Hành xoa xoa tay, nghĩ lần đầu chơi nhất định phải chơi cái gì đó kích thích, nhưng kích thích hay không thì không phải nàng muốn là được, chỉ có thể cầu trời ban phước lành.

Cánh tay rút khỏi hộp, tim nàng đập thình thịch.

Viên sỏi nhẵn mịn, dựa vào ánh nắng mặt trời, Tiểu tướng quân nhìn rõ chữ khắc trên đó – Quả phụ xinh đẹp ở nông thôn.

Xì!

Nàng liếc nhanh về phía người hầu đang tận chức tận trách: Vứt viên sỏi này đi còn kịp không?

Bàn tay Thanh Hòa cũng rút ra khỏi hộp nhân duyên, viên sỏi mịn màng sờ vào còn lưu lại hơi ấm của ánh mặt trời.

Trì Hành tiến đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Cái gì cái gì? Để ta xem xem."

Lòng bàn tay mở ra, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt bọn họ — Đại tướng quân bất khả chiến bại.

"..."

Phản rồi!

Ta mới là Đại tướng quân bất khả chiến bại được không!

Trì Hành tức giận.

Thanh Hòa lần đầu chơi, không hiểu mấy trò quanh co khúc khuỷu này nên hỏi: "A Trì, của ngươi thì sao?"


Viên sỏi khắc chữ "Quả phụ xinh đẹp ở nông thôn" bỗng chốc trở thành củ khoai nóng hổi, Trì Hằng đỏ mặt tía tai: "Hay là chúng ta rút lại lần nữa đi?"

"Nhưng không phải ngươi đã nói mỗi người chỉ có ba lượt ghép uyên ương mỗi ngày sao? Bỏ qua một lần là chơi ít đi một lần. Ta cho ngươi xem của ta rồi, ngươi cũng phải cho ta xem của ngươi."

"..."

Trì Hành căng da đầu đưa viên sỏi cho nàng, nhìn rõ chữ khắc trên mặt sỏi, Thanh Hòa cố nhịn cười, nhịn hai hơi rồi phá lên cười: "Quả, quả phụ xinh đẹp..."

"Ây da, cười đi cười đi, ta biết tỷ sẽ như vậy mà!" Tiểu tướng quân tự giễu bản thân.

Đồng thời đưa hai viên sỏi cho người hầu, người hầu lật xem một lúc, từ "Sổ nhân duyên" lấy ra hai cuốn "Quyển hồng trần".

Việc mà hai người Trì Thẩm cần làm là theo sát cốt truyện của Quyển hồng trần để đạt được kết thúc viên mãn cho "Quả phụ xinh đẹp và Đại tướng quân".

Nếu hoàn thành thành tựu "Người có tình sẽ thành quyến thuộc" với tốc độ nhanh nhất thì có thể nhận được một phần quà bí mật từ Tê Xuân Trại.

Theo như Quyển hồng trần ghi chép, quả phụ xinh đẹp là một người đáng thương. Ngày thành thân, sau ba lễ bái, phu quân đột ngột qua đời. Người dân trong làng đồn đại rằng nàng là người mang vận xui, cả già lẫn trẻ đều tránh xa nàng như tránh ôn dịch.

Quả phụ xinh đẹp sống cô đơn, lẻ loi trong làng, không nơi nương tựa. Một lần tình cờ, nàng cứu được Đại tướng quân bị ám sát, từ đó chú thỏ trắng yếu đuối đã lọt vào mắt xanh của vị Đại tướng quân.

Quyển hồng trần được chia thành ba phần: thượng, trung và hạ. Quyển thượng được dành riêng cho những người có tình nhân.

Tê Xuân Trại định nghĩa rất rõ ràng về bản thân – là thánh địa của những cuộc hẹn hò.

Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ là những "dân làng" đến gây chuyện, tiếng ồn ào ngoài cửa còn hơn cả tiếng ve sầu kêu dưới tán cây mùa hè.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, "tiểu quả phụ" tuân theo sát sao diễn biến cốt truyện, bước đến bên giường gỗ. Vừa đứng yên ở mép giường, nàng lo lắng đặt tay lên trán "nam nhân", "nam nhân" đột ngột mở mắt, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay "tiểu quả phụ"——

Thanh Hòa vẫn đeo mặt nạ trên mặt, giọng nói lạnh lùng, quả thật có vài phần uy nghiêm của một vị Đại tướng quân: "Ngươi là ai? Chẳng lẽ muốn lén tập kích bản tướng quân?"

Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, Trì - tiểu quả phụ - Hành cố nén mong muốn trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ: Câu nói này thật quá ngu ngốc! Người viết "Quyển hồng trần" chắc chắn không suy nghĩ thấu đáo.

Nhưng mà viết những thứ này chỉ để vui thôi, không cần phải quá nghiêm túc.

"Tiểu quả phụ" đau đớn ngã vào người "nam nhân": "Đau quá..."

Nàng mềm yếu kêu đau, bên tai Thanh Hòa như bùng nổ từng chùm pháo hoa, hơi thở của A Trì thoang thoảng trên đầu mũi càng khơi gợi tiếng lòng.

Ngoài cửa "dân làng" thét chói tai: "Dã nam nhân ra đây! Ra đây!!"

Sắc mặt "Đại tướng quân" khẽ động: "Tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?"

Vừa dứt lời, "tiểu quả phụ" bị ép nằm trên ngực "hắn" đã khóc nức nở, thảm thiết——

Trì Hành chìm đắm trong quyển thoại bản vô tâm, đọc vô cùng nghiêm túc. Lúc khóc, hốc mắt nàng đỏ ửng, sóng mắt lấp lánh, nàng quay mặt đi, như xấu hổ không dám nói, vài lần mở miệng rồi lại khép lại, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Khi nào vết thương của ngươi lành, hãy nhanh chóng rời đi..."

Hai mắt nàng đỏ hoe, nằm trên người Thanh Hòa lau hai giọt nước mắt.

Nhìn thấy nàng khóc, Thanh Hòa quên mất "Đại tướng quân" trong thoại bản cần nói gì vào lúc này.

Tim nàng đập loạn xạ, chỉ nghĩ rằng nếu A Trì mặc nữ trang vui đùa như thế này với nàng, ắt hẳn sẽ vô cùng xinh đẹp.

Nàng ngồi dậy, không khỏi đau lòng: "Sao ngươi lại khóc thật rồi?"

"Đại tướng quân" đang "dưỡng thương trên giường" bỗng nhiên ngồi dậy, Trì Hành sửng sốt: "Ta đâu có khóc, ta chỉ đắp bột ớt thôi. Ấy, tỷ mau nằm xuống đi!"

Bột ớt?

Sắc mặt Thanh Hòa lộ vẻ kỳ lạ, tự đáy lòng nghĩ: Lý do khiến Tê Xuân Trại trở thành nơi kinh doanh sầm uất nhất trong bốn cảnh đẹp chính là nhờ có những người chơi như A Trì đây.

"Đại tướng quân" ngoan ngoãn nằm xuống giường gỗ, sau khi "tiểu quả phụ" giải thích, "hắn" mới nhận ra mình đã trách nhầm ân nhân.

Thấy dã nam nhân không hề bước ra, "dân làng" bắt đầu phá cửa.

"Ra ngoài! Gian phu dâm phụ! Đừng phá hỏng bầu không khí của làng chúng ta. Cút khỏi làng! Cút đi!"

Sau đó...

"Đại tướng quân" mới dưỡng thương được một nửa đã mang theo "tiểu quả phụ" cùng rời khỏi làng, dọc đường họ thất lạc nhau.

Trước khi chia cắt, cái nhìn cuối cùng của tiểu quả phụ dành cho nam nhân đã lay động trái tim của vị Đại tướng quân "bất khả chiến bại". Từ đó về sau, Đại tướng quân không đêm nào có thể quên được nữ nhân nằm trên ngực mình khi mình vừa mở mắt ra lúc bị thương nặng.

Sau đó, tiểu quả phụ lạc đường bị sơn tặc bắt lên núi, tìm mọi cách trốn thoát.

Mà Đại tướng quân khi biết tin nàng bị giam cầm ở nơi này đã bất chấp thương tích mà xông lên núi, trên đường đi vượt qua vô số chướng ngại, cuối cùng vào một ngày xuân đẹp trời, quả phụ và tướng quân đã ôm nhau thề non hẹn biển...

"Phù! Ta mệt quá, cuối cùng không còn phải làm tiểu quả phụ này nữa!"

Trì Hành ném tấm thẻ gỗ tượng trưng cho thân phận "quả phụ xinh đẹp" cho người hầu, nàng hỏi: "Ai đã viết thoại bản này? Hời hợt quá!"

Người hầu nghe vậy cũng không phản bác, che miệng cười: Hời hợt thì hời hợt, chỉ cần người chơi nghiêm túc là được.

Ban đầu, kịch bản trong Quyển hồng trần không đơn giản như vậy, nhưng số lượng người chơi ít. Sau đó thay đổi người cầm bút, thoại bản được viết ra rất thô sơ, nhưng số lượng người chơi lại tăng lên nhiều.

Hầu hết những người đến đây đều miệng thì chê bai, nhưng lòng lại đầy mong đợi khi "ghép uyên ương". Cốt truyện thô sơ không hợp lý là một chuyện, ám muội cũng là thực, đánh trúng tâm lý của nam nữ thế gia đến đây hẹn hò.

Sau đó, Trì Hành lại dẫn Thanh Hòa đi rút sỏi trong hộp nhân duyên.

Hai lượt còn lại là những cặp đôi đối lập "Nữ tử hồng trần và khách phong lưu", "Ca kỹ và hiệp sĩ" khiến Trì tiểu tướng quân nếm trải thú vui "mỹ nhân trong ngực" và "cứu giai nhân".

"Thế này mới đúng chứ." Nàng vỗ nhẹ ống tay áo, khí phách hăng hái.

Thanh Hòa mỉm cười trìu mến, quyết định cả ngày hôm nay sẽ cùng nàng vui chơi hết mình.

***

Tác giả có lời muốn nói: Cũng chính ngày này A Trì mê chơi nhập vai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK