"Có thể tới, có thể tới, nhất định sẽ tới!"Trì Hành mở miệng trả lời, nhiệt tình như lửa, ngược lại khiến cho Thanh Hòa không biết nói gì.
Tim nàng đập thình thịch, kích động đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nàng che ngực lại: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem thêm, chỉ muốn sân luyện võ và bể tắm thôi à?"
Nhắc đến "bể tắm", một tia xấu hổ thoáng qua trong mắt nàng.
Trì Hành nhìn nàng chăm chú, không nói lời nào, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng: "Ừm, chỉ cần có hai thứ đó là đủ rồi. Ngày mai ta sẽ lấy bản vẽ Túy Tiên Trì cho tỷ, không cần y hệt nhưng những thứ cần có thì vẫn phải có."
Như vậy sau này không cần đến biệt trang, nàng cũng có thể tắm cùng Uyển Uyển.
Nàng tính toán sẵn trong lòng, Thanh Hòa cũng không muốn đôi co với đồ ngốc chưa hiểu lòng mình nhưng vẫn mang sắc tâm này.
Nhà mới chưa dọn dẹp xong, hiện tại không thể ở được. Hai người đi dạo quanh một lượt, định ra bố cục rồi mới bước ra khỏi nhà.
Đứng ở cửa, Trì Hành ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu trống trơn: "Nên gọi nó là gì đây?"
"Biệt uyển Tú Xuân."
"Ha ha, này có khác gì Tú Xuân Viện đâu."
Bị nàng chê cười mình đặt tên qua loa, Thanh Hòa liếc nhìn hổ con trong lòng nàng, thầm nghĩ: Ta đặt tên dù sao cũng có căn cứ, ngươi gọi hổ là mèo, đây mới chính là "chơi lưu manh" một cách đường hoàng.
Nàng không muốn bóc mẽ, khẽ cười: "Cần gì nhiều kiểu cách thế? Gọi là gì không quan trọng, quan trọng là bên trong có ai."
Nàng không muốn lãng phí thời gian vào những việc râu ria. Hàn độc một ngày chưa giải, tuổi thọ của nàng ngắn hơn người thường đến đáng thương.
"Được thôi. Vậy gọi là 'Biệt uyển Tú Xuân' đi." Trì tiểu tướng quân nở nụ cười mờ ám, ý đồ xấu xa hiện rõ, xoa xoa tay ấn xuống nụ cười nham hiểm bên khóe môi, đuôi lông mày nhướng lên: "Có muốn 'bản công tử' đề chữ cho biệt uyển này của tỷ không?"
Thanh Hòa nén cười: "Không cần đâu."
"Này, tỷ đang coi thường ta đấy phải không?"
Thanh Hòa né tránh bàn tay đang vuốt ve ở eo mình, ánh mắt lay động nhẹ: "Xấu lắm."
"Xấu?" Trì Hành bị nàng trêu đến đỏ mặt, tức giận nói: "Đâu có xấu đến vậy? Cũng tạm ổn đấy chứ!"
Nàng văn không bằng vẽ, một nét chữ cũng coi như đã luyện hơn mười năm rồi.
Đáng giận! Nàng nhấc chân bước đi, bỏ lại người ở phía sau.
Thẩm Thanh Hòa cúi đầu nhìn mũi giày, ngón tay vặn vẹo khăn, giả vờ như không có chuyện gì, quan sát bóng dáng của mình trên mặt đất, thầm đếm số trong đầu.
Đếm từ một đến bảy, Trì Hành mới "Ây da" một tiếng: "Đổi thành người khác đến trêu tức tiểu gia đi, xem ta có đánh nát đầu chó của hắn không!"
"Gia cái gì mà gia, lại xằng bậy!"
Bị đánh vào đầu một cái, Trì Hành bị một đòn này của nàng làm cho choáng váng. Nàng cùng hổ con trong tay đồng loạt nhìn Thẩm cô nương dám động thủ với tiểu bá vương ở Thịnh Kinh.Bộ dạng này của nàng trông rất đáng yêu, Thanh Hòa nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của nàng, lắc qua lắc lại hai lần: "Để ngươi đề chữ, hài lòng chưa?"
"Thế này nghe còn được."
Hai người dẫm lên con đường đầy tà dương, cười cười nói nói đi về nhà.
Vừa về đến nhà, Trì Hành lập tức chạy thẳng vào chủ viện, lớn tiếng gọi: "Cha! Bản vẽ Túy Tiên Trì đâu rồi? Con cần gấp!"
"..."
Đợi ở ngoài lâu đến mức muốn đạp cửa vào, Trì Hành đứng trước cửa la hét ầm ĩ: "Cha——"
"Nhãi ranh, kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à!"
Cửa mở ra, Trì Diễn tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Đi tìm quản gia mà hỏi, chuyện gì cũng tới làm phiền lão tử!"
Trên mặt ông có dấu môi, Trì Hành ngẩn người, nghĩ nương mình đang ở trong phòng nên cất bước rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ: Cha thật là hung dữ, hung dữ gì chứ, có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là một vết son môi thôi mà.
Ai mà không có! Đêm giao thừa kia nàng còn được Uyển Uyển hôn một cái đây!
Tiểu tướng quân ngẩng đầu nhìn lên trời, chậc! Mặt trời còn chưa xuống núi mà cha đã lôi kéo nương vào trong phòng cẩu thả.
Nói ra bốn chữ ban ngày tuyên dâm này, e rằng sẽ bị cha nương đánh no đòn, nàng cười ha ha chạy đi tìm quản gia.
Có bản vẽ Túy Tiên Trì trong tay, bảng đề do chính tay Trì tiểu tướng quân viết cũng đã được chuẩn bị xong. Thanh Hòa mấy ngày nay bận rộn với việc mở phủ, bận đến mức chân không chạm đất.
Mẹ mìn [1] nở nụ cười nịnh nọt: "Tất cả những người ở đây đều là những người thông minh, lanh lợi được lão bà tử lựa chọn cẩn thận, cô nương nhìn trúng người nào?"
[1]: Người đàn bà chuyên dụ dỗ, lừa phỉnh và bắt cóc trẻ con đem đi bán (Theo Tratu Soha).
Liễu Cầm nhìn mặt đoán ý, nói: "Tiểu thư nhà ta không thích hạ nhân ồn ào, những người này không được, phải chọn người câm."
"Người câm?"
Mẹ mìn đã buôn bán nhiều năm nên nhanh chóng ngộ ra: "Có có có, có người câm."
Từ trước đến nay, gia đình giàu có mua nô bộc luôn tìm những người có diện mạo tốt, tay chân cần mẫn. Vị này hay thật, vừa đến đã đòi người tàn tật.
Nuôi nấng nhiều năm vô ích, cuối cùng cũng gặp được người mua.
Nửa khắc sau, mẹ mìn hưng phấn dẫn người tới. Không chỉ có người câm mà còn có người què, người mù đứng xếp hàng. Nhìn xung quanh chỉ thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Sắc mặt Liễu Cầm trầm xuống: "Ngươi có ý gì? Tiểu thư nhà ta muốn mua người về làm việc chứ không phải cố ý chạy đến đây để giải quyết mớ hỗn độn này cho ngươi. Mua mấy người này về, ai hầu hạ ai?"
Mẹ mìn bị nàng nói đến đỏ mặt tía tai, lúng túng nói: "Quý nhân xin thương xót, thời buổi này nuôi sống người không dễ dàng gì..."
"Ngượng thay cho ngươi là mẹ mìn số một Thịnh Kinh, ta thấy ngươi chỉ biết bắt nạt tiểu thư nhà ta hiền lành——"
"Được rồi." Tối qua Thanh Hòa không ngủ ngon, bị họ ồn ào đến đau đầu, nhìn lướt qua một lượt chọn ra sáu người câm. Trong sáu người, có ba thiếu nữ dung mạo bình thường, ba phụ nhân tay chân nhanh nhẹn.
Nàng mua hết tất cả những người mà mẹ mìn đưa đến, dặn dò quản gia phủ Tướng quân sắp xếp chỗ ở cho họ, để họ không phải sống một cuộc đời thê thảm.
Cũng coi như mỗi ngày làm một việc thiện.
Vào tháng ba, biệt uyển Tú Xuân đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn.
Biển hiệu được treo lên, pháo nổ trước cửa biệt uyển, tiếng nổ vang dội, trong đó tiếng cười của Trì Hành là rộn ràng nhất: "Tỷ tỷ nhìn xem, nét chữ của ta đẹp hay xấu?"
Nàng đắc ý chỉ vào tấm biển, mặt mày tràn đầy sắc xuân.
Cảnh xuân rực rỡ, mà nàng còn rực rỡ hơn cả mùa xuân tháng ba.
Thanh Hòa mỉm cười: "Đẹp."
Không biết đang khen chữ đẹp hay người đẹp, hay là cả hai.
Trì Hành càng thêm thẳng lưng. Được một tiếng "đẹp" của Uyển Uyển, hơn mười năm đọc sách viết chữ của nàng cũng không coi là vô ích.
Phủ mới được khánh thành, Thẩm đại tướng quân đến thăm chỗ ở của nữ nhi, để lại một đám hộ vệ đáng tin cậy và một quản gia già trung thành, tận tâm. Từ đó, Thanh Hòa không hỏi han chuyện đời, an tâm sống ở biệt uyển.
Thanh mai nhà bên dọn đi sống ở phía bắc phố Chu Tước, đúng như lời nàng đã nói, Trì Hành thỉnh thoảng lại đến biệt uyển chơi. Tuy không ngủ lại nhưng với danh nghĩa là vợ chồng chưa cưới, hai người càng thêm thân thiết.
"Tạ Hành Lâu Tạ tiền bối, chính là dì của Uyển Uyển sao?"
Hôm đó trán nàng đau nhức, lơ mơ nghe được một vài tiếng, sau đó bận rộn nên quên mất. Bây giờ mới nhớ ra.
Biệt uyển Tú Xuân, sau giờ Ngọ, thiếu nữ lười biếng ngồi ngoài hiên, trên đùi đặt một quyển thoại bản mới tinh — có lẽ lại là một câu chuyện tình yêu sướt mướt mà Trì Hành không có hứng thú.
Ánh nắng chiếu rọi qua mái tóc, sưởi ấm cơ thể. Nàng khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng cất lời: "Năm xưa dì giả chết, sau đó lấy danh nghĩa 'Hành Lâu' tung hoành giang hồ, gây dựng danh tiếng vang dội. Ai cũng ca ngợi bà là bậc thầy đúc khí, mũi tên ngắn trong cơ quan thú của ta cũng do bà chế tạo. Nhưng ta nghĩ, tài năng của dì không chỉ dừng lại ở đó."
"Thật sao?" Trì Hành như suy nghĩ gì đó: "Vậy vì sao lúc trước bà lại giả chết?"
"Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, có lẽ do quá sắc bén..." Thanh Hòa lật trang bìa thoại bản, hỏi: "Ngươi muốn xem không?"
Tiểu tướng quân tỏ vẻ ghét bỏ: "Ta có thể từ chối không?"
"Hử?"
Trì Hành bị tiếng "hử" của nàng làm rung động. Nói chuyện thì nói thôi, sao cứ hay trêu chọc người ta vậy? Nói là "trêu chọc" thì cũng không có bằng chứng gì.
Tim nàng run lên bần bật, sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng tựa cằm lên đầu hổ con mềm mại: "Xem."
Thanh Hòa khẽ mỉm cười: "Lại đây."
Nàng nhường ra một nửa chỗ ngồi, Trì Hành đứng dậy ngồi cùng nàng trên một chiếc ghế tre. Liễu Cầm Liễu Sắt cảm thán hai người tình cảm sâu đậm, lập tức lùi xa.
Thoại bản không mỏng lắm, Trì Hành gồng mình đọc cùng nàng, kết quả bị tình chàng ý thiếp bên trong hù mù mắt người không hiểu nổi tình tình ái ái. Chịu đựng không nổi mười lăm phút, bị nắng chiếu đến người mềm nhũn, nàng tựa vào vai Thanh Hòa, mí mắt nặng trĩu.
"Ngôn Sân đáng thương quá đi..."
Tiểu tướng quân dựa vào mỹ nhân, nửa mơ nửa tỉnh, lơ mơ hỏi: "Ngôn Sân là ai?"
Thanh Hòa cảm thấy bất lực: "Đã hứa sẽ cùng nhau đọc rồi, ngươi lại ngủ ngon lành."
"Tỷ tỷ, đừng giận mà..." Trì Hành ôm vai nàng, mí mắt không buồn nhấc lên.
"Ngôn Sân là một con mèo yêu, nảy sinh tình cảm với nữ tướng quân nhà bên bị thương vừa trở về từ chiến trường. Đáng tiếc, nữ tướng quân bị mù, không nhìn thấy được mỹ mạo của nàng. Ngôn Sân lại vụng về, không giỏi ăn nói, từ trước đến nay vẫn luôn dùng sắc đẹp để quyến rũ lòng người. Không ngờ lại thua trước một người mù, không thể gượng dậy..."
Thời gian lặng lẽ trôi, Trì Hành chìm vào giấc ngủ say sưa trong giọng nói mềm mại êm ái của nàng.
Thanh Hòa cầm thoại bản kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, sau đó đưa tay ra đỡ đầu của ai kia đang nghiêng sang một bên.
Trong giấc ngủ Tiểu tướng quân bị một con mèo đuổi theo. Con mèo ấy đã tu luyện thành mèo yêu, nhất quyết bắt nàng phải bái đường, thành thân, động phòng, sinh mèo con. Tác phong vô cùng táo bạo, dọa nàng sợ hãi đến mất hồn mất vía.
Trong mơ nàng hùng hổ nói mớ, lúc thì gọi "Uyển Uyển", lúc thì kêu "Cứu mạng", ngủ không yên.
Thanh Hòa không chê nàng ồn ào, ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, ngủ thiếp đi tựa đầu vào nhau.
Thực ra, chỉ cần A Trì có thể ở bên cạnh nàng là tốt rồi. Ngày qua ngày, hai người thân mật với nhau, dần dần sẽ thành thói quen.
Cảnh xuân tươi đẹp, dưới hiên nhà, đôi vợ chồng trẻ chưa cưới đang say giấc nồng. Bức tranh thật đẹp, đến cả gió xuân cũng không nỡ quấy rầy.
Ba khắc sau, Trì Hành giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy Uyển Uyển đang say ngủ bên cạnh, Trì Hành khẽ điều chỉnh nhịp thở. Ánh mắt nàng dừng lại trên quyển thoại bản sắp rơi khỏi tay nàng ấy, suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận rút nó ra.
Những lời nói trước khi ngủ vang vọng bên tai, cố nén lại sự thiếu kiên nhẫn mà mở thoại bản ra, nàng nghĩ nên đọc xong sớm để khi Uyển Uyển thức dậy có thể cùng chia sẻ cảm nhận.
Hai chữ "mèo yêu" hiện lên trước mắt khiến nàng sửng sốt: Liệu đây có phải là nguồn gốc của giấc mơ kỳ lạ kia?
Nàng khẽ thở dài, đọc từng chữ một, ít nhiều cũng lý giải được câu nói "Ngôn Sân đáng thương quá đi" của Uyển Uyển.
Mèo yêu không thể có được người mình yêu, đau khổ đến chết. Cuối cùng, nàng trao đôi mắt của mình cho tướng quân. Ngày tướng quân hồi phục thị lực cũng chính là lúc Ngôn Sân lìa đời.
Cũng chính ngày hôm đó, tướng quân nhận ra nàng là nữ tử đã từng cứu mạng mình trên chiến trường...
Trì Hành thở dài: "Sao lại không có lấy một đôi chết già thế này?"
"Bởi vì luôn có những người không thể nhìn thấu tâm tư của đối phương." Thanh Hòa vừa tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ, lười biếng không muốn cử động.
"Uyển Uyển, tỷ tỉnh rồi à? Cổ có mỏi không? Ta xoa bóp cho tỷ nhé?"
"...Mỏi."
Thanh Hòa mở mắt ra, nhìn nàng mỉm cười.
***
"Công tử? Công tử?"
Trì Hành đang miệt mài xoa bóp, bỗng nghe tiếng ai đó la lên, nàng cau mày: "Làm gì vậy, ồn ào quá!"
"Có người từ trong cung tới."
"Người nào?"
"Ngự y, đến khám mạch bình an."
Nàng chế nhạo: "Lại tới nữa à? Cha ta còn nói gì nữa?"
Gã sai vặt trả lời: "Đại tướng quân nói cứ việc về nhà, đừng sợ."
Trì Hành cười vui vẻ: "Uyển Uyển, tỷ có muốn đi cùng ta xem trò vui không?"
Cơn buồn ngủ của Thanh Hòa đã biến mất, mắt sáng rỡ.
Từ ngày biết được bí mật về thân phận nữ nhi của A Trì, nàng đã mong chờ ngày này. Nàng cũng muốn được tận mắt chứng kiến tài năng che giấu phi thường của Đại sư bá. Những nếp nhăn trên tay áo được vuốt phẳng, nàng khẽ gật đầu: "Được."