Bóng chiều tà kéo dài bóng người, Trì tiểu tướng quân ôm đại lễ bí ẩn do Tê Xuân Trại tặng, cười tít mắt: "Tỷ tỷ, đợi ta về sẽ khắc chữ lên trán hổ ngọc, một con dành cho tỷ, con còn lại là của ta, được không?"
Hổ ngọc một đứng một cúi, con nào cũng đẹp tuyệt vời.
Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn sang, bị nụ cười rạng rỡ kia làm chói mắt, đành lui một bước, nhìn theo bóng hai người trên con phố dài, mỉm cười: "Được."
Lúc đó trời còn chưa tối, phố lớn ngõ nhỏ nồng nặc mùi pháo hoa. Trẻ con chơi đùa không biết mệt trước cửa nhà, không bao lâu đã được người lớn gọi về.
Khói bếp lững lờ bay lên, Trì Hành cẩn thận cất hổ ngọc vào túi, định bụng về nhà mài giũa, luyện tập thư pháp cho thật tốt, sau đó mới khắc lên trên.
"Nghe thấy gì chưa? Diệu Phong cô nương đã chuộc thân ra khỏi lâu rồi..."
"Chuộc thân? Ai chuộc rồi?"
"Không ai chuộc cả, chính Diệu Phong cô nương tự bỏ tiền túi để chuộc thân. Ban đầu dì Minh không chịu, một cây hái ra tiền như vậy sao lại không khai thác thêm vài năm nữa? Thấy mọi chuyện sắp sửa náo loạn, dì Minh bỗng nhiên đồng ý."
Phố lớn ngõ nhỏ khắp Thịnh Kinh thành đều đang thảo luận về vấn đề một hoa khôi chuộc thân, đột nhiên một giọng nói trong trẻo chen vào: "Chuyện này là thật sao?"
Tại quán rượu, hai người đang đối ẩm đã hơi say. Nhìn thấy thiếu niên mặc áo gấm đang nhìn hai ngươi chằm chằm với đôi mắt trong veo kinh ngạc, người ăn mặc như thư sinh buông chén rượu xuống: "Đương nhiên là thật, Diệu Phong cô nương hiện tại đã không còn ở Vân Quế Lâu nữa rồi."
Trì Hành vui mừng khôn xiết, nhún mũi chân, tiêu sái lật người qua lan can: "Đa tạ!"
"Ấy? Đó là Trì tam công tử phải không?"
"..."
Biết Diệu Phong tỷ tỷ đã được tự do, suốt dọc đường Trì Hành không kìm nén được sự vui sướng: "Tốt quá, tốt quá! Diệu Phong tỷ tỷ là một người tốt như vậy, ngọc sáng sao có thể bị bụi bám chứ?"
Nàng nói không ngừng, nói đến mức tai Thanh Hòa như muốn chai sạn.
Dù biết A Trì xem Diệu Phong cô nương là bằng hữu, bằng hữu thoát khỏi nơi lầy lội là chuyện vui nên nàng phấn khích một chút cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là nàng rốt cuộc không phải thánh nhân, trong lòng dâng lên một tia khác thường: "Hay là đi tìm nàng đi, uống thêm hai chén nữa?"
"Không cần đâu, trời sắp tối rồi." Trì Hành hoàn toàn không để ý đến tâm tình của người bên cạnh: "Xem ra tỷ ấy đã ghi nhớ lời ta nói, nhưng tại sao tỷ ấy chuộc thân lại không nói với ta câu nào?"
Chìm đắm trong suy tư, nàng hoàn toàn quên mất quãng thời gian trước đây đã né tránh nàng ấy, cũng không để ý đến những gợn sóng cuộn trào trong đáy mắt Thanh Hòa.
Đưa đến tận cửa biệt uyển, nhìn nàng không chút do dự bước vào cửa, Trì tiểu tướng quân vẫn chưa nhận ra điều gì bất ổn, nàng lấy hổ ngọc ra âu yếm hôn lên trán nó.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Uyển Uyển nữa, nàng quay người bước đi, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn so với bình thường.
Thanh Hòa mang tâm trạng nặng trĩu trở về biệt uyển, Diệu Phong cô nương vừa được chuộc thân khỏi lâu, chưa rõ tung tích đã chủ động bước ra đón, trịnh trọng hành lễ: "Đa tạ Thẩm cô nương."
Nếu Thẩm cô nương không dùng thân phận đích nữ của Đại tướng quân để áp chế người khác, dì Minh sẽ không dễ dàng để nàng rời đi như vậy.
"Không cần, trong khoảng thời gian này cô nương tạm thời ở lại đây, có việc gì thì nhờ quản gia sắp xếp, không muốn tìm quản gia thì cứ đến tìm Liễu Cầm, nàng sẽ giúp ngươi lo liệu chu đáo. Cô nương thứ lỗi, ta có việc cần làm, xin phép thất lễ."
Nàng vội vã trở về phòng tắm rửa, gột sạch mồ hôi bám trên cơ thể sau một ngày chơi đùa hăng say.
Cơ thể ngâm mình trong Vân Trì, mi mắt khép hờ, lúc thì nghĩ về việc chơi đùa hăng say với A Trì vào ban ngày, là sự giải phóng mà nàng chưa từng có trong mười bảy năm qua, lúc thì lại nghĩ về sự hân hoan tột độ của A Trì khi biết Diệu Phong cô nương đã được chuộc thân.
Lý trí cho nàng biết rằng phản ứng của người kia là hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên bản chất con người vốn dĩ có lòng tham, khiến cho nàng cảm thấy chua chát, khó chịu, hận không thể để trong mắt, trong lòng A Trì chỉ có bản thân.
Một ngụm uất hận nặng nề thoát ra từ cổ họng.
Nàng nín thở vùi đầu xuống nước, cho đến khi gần hết hơi mới ngoi lên.
Nước văng tung tóe, bắn khắp nơi, Thanh Hòa thở hổn hển: May mà chẳng bao lâu nữa Diệu Phong sẽ biết khó mà lui.
Tốt nhất là nàng nên biết khó mà lui.
***
Trước khi đi ngủ, nhận được lời nhắn từ biệt uyển Tú Xuân, Trì phu nhân đi đến cửa Minh Quang Viện, do dự một hồi rồi quay trở lại theo đường cũ.
Thôi, để mai rồi nói, giờ này nói ra kẻo A Hành lại mất ngủ.
Nhìn ánh nến đang sáng trong nhà chính, Trì phu nhân lắc đầu, không hiểu nổi tình thú của người trẻ tuổi.
Sao lại lúc nóng lúc lạnh thế này?
Trì tiểu tướng quân cả đêm không ngủ, miệt mài luyện tập, viết đầy mười trang chữ lớn. Nàng thở dài một hơi, buông bút, bọc mình trong bộ áo ngủ trắng tinh lăn trở về giường, búng tay tạo ra một luồng gió để tắt nến, hớn hở gối đầu, trằn trọc mãi không ngủ được.
"Uyển Uyển thật tốt quá..."Nàng che đầu bằng chăn gấm, trong đầu có rất nhiều Uyển Uyển lấp đầy.
Đại tướng quân thanh tâm quả dục, nữ tử phong trần trời sinh quyến rũ mắc kẹt ở nơi hồng trần, vũ nữ với vòng eo mềm mại, uyển chuyển và những bước nhảy mê hoặc...Bộ dáng nào Uyển Uyển cũng xinh đẹp, chơi cùng nàng, điên cùng nàng.
"Ai cưới được Uyển Uyển thực sự rất may mắn."
Tiếng cảm thán phát ra từ trong lòng, Trì Hành chợt mỉm cười: Đúng vậy, nàng chính là người may mắn đó.
Nàng thò đầu ra khỏi chăn, nghĩ: Diệu Phong tỷ tỷ rời khỏi Vân Quế Lâu, nếu nàng ấy có thể ngừng si mê ta, lòng ta e rằng sẽ vui mừng hơn nhiều.
"Không nghĩ nữa!"
Trì Hành duỗi thẳng tứ chi, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày chơi đùa vui vẻ, trong mơ đều là cảnh tượng ôm ấp mỹ nhân.
Mỹ nhân trong mộng có một đôi mắt trong veo vô cùng xinh đẹp, nhìn vào mắt nàng với nụ cười rạng rỡ tựa như đốt lên ngọn lửa trong lòng nàng, thiêu đốt nàng thống khoái mà quằn quại.
Vào sáng sớm, chim hỉ thước trèo qua bức tường cao, hót líu lo trên cành.
Trì Hành bị tiếng chim hót đánh thức, nằm trên giường ngơ ngác một lúc rồi mới rời khỏi giường, bắt đầu một ngày bận rộn.
"Đúng rồi, tối qua Thanh Hòa đã phái người tới gửi lời nhắn, nói sáng nay sẽ không đến tiễn con." Trì phu nhân thấy nữ nhi đã ăn no, đặt chén đũa xuống mới nói.
"Không tới tiễn con?" Trì Hành kinh ngạc: "Tại sao?"
Có thể là do cảm thấy không khỏe, hoặc là con đã khiến người ta cảm thấy khó chịu, tóm lại chỉ có hai lý do này.
Thấy bộ dạng thất thần của nàng, Trì phu nhân không nỡ nói thẳng.
Tâm trạng vui vẻ đột nhiên bị cắt ngang, Trì Hành buồn bã chuẩn bị ra ngoài.
"Nương đến tiễn con cũng vậy mà, con—"
Lời an ủi đã đến bên môi, Trì phu nhân nhìn nữ tử xinh đẹp mặc trang phục trắng tinh khôi đang đứng ngoài cửa phủ, tâm ý chuyển động, đại khái hiểu được lý do vì sao hôm nay Thanh Hòa không đến.
Có lẽ không chỉ là hôm nay không đến, ngày mai không đến, ngày mốt cũng không đến.
"Gặp qua Trì phu nhân." Diệu Phong ung dung tự nhiên cúi đầu hành lễ.
Hoa khôi Vân Quế Lâu, ngoại hình, dáng người, cử chỉ hoàn toàn không thua kém các tiểu thư khuê môn. Trì phu nhân nhìn thoáng qua đã thấy tình ý ẩn chứa trong mắt nàng, cảm thán A Hành lại rước lấy món "nợ phong lưu" này từ đâu tới đây.
"Diệu Phong tỷ tỷ?" Trì Hành quét sạch ủ rũ: "Sao tỷ lại ở đây!?"
Diệu Phong cười cười: "Ta tới tiễn ngươi."
"Tiễn ta?"
Trì phu nhân nhìn hai người sóng vai đi xa với tâm trạng phức tạp, cảnh tượng tương tự cũng đã xảy ra cách đây vài ngày, nàng cảm thán nữ nhi đã lớn, trở thành "miếng bánh ngon" trong mắt người khác, ai cũng tranh nhau.
Tuy vậy có người tranh giành vẫn tốt hơn là để lỡ dỡ.
Nàng thản nhiên quay người lại, chợt nghĩ đến đứa con dâu tương lai mặt ấm tâm lạnh, nàng thầm cầu nguyện cho nữ nhi mình, mong con bé sẽ sớm xử lý bông hoa đào xinh đẹp này càng sớm càng tốt, nếu không thì chỗ Thanh Hòa khó mà dỗ dành.
"Diệu Phong tỷ tỷ có thể rời khỏi lâu thật là tốt, đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu không, ta sẽ nhờ nương giúp tỷ."
"Tạm thời đã tìm được rồi, không cần phải nhọc lòng chuyện chỗ ở."
"Vậy thì tốt." Trì Hành vui mừng cho nàng tự đáy lòng.
Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung. Hộ vệ canh cửa nhìn thấy người đến hôm nay không phải là Thẩm cô nương, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có, thầm than Trì tam công tử số hưởng.
Người bình thường được mỹ nhân liếc nhìn một cái là đã có phúc, Tam công tử thì hay rồi, bên cạnh không bao giờ thiếu mỹ nhân.
Trong mắt Diệu Phong đầy luyến tiếc: "Được."
Khi quay người lại, Trì Hành thở dài: Tại sao Uyển Uyển không tới tiễn ta? Là bị bệnh hay là do hôm qua chơi mệt quá nên sáng nay không dậy nổi?
Hay là ta đã làm gì sai sao?
Mải suy tư, theo thói quen nàng ngoảnh đầu lại, bỗng thấy Diệu Phong đứng đón gió xuân, nở nụ cười nhẹ trên môi. Nụ cười của nàng ấy rạng rỡ và duyên dáng hơn nhiều so với nụ cười mà nàng đã từng thấy trong lâu.
Giơ tay lên vẫy tay với nàng, Trì Hành tiếp tục đi về phía trước.
Bước từng bước về phía trước, nỗi thất vọng ngày càng lớn dần, như thể trong lòng mở ra một lỗ hổng, gió lùa vào, tuy không đến nỗi chết cóng nhưng cũng sẽ rất khó chịu.
Có một chút khác biệt so với cảm giác khó chịu trước đó.
Nếu hôm nay người đứng bất động nhìn bóng lưng của nàng là Uyển Uyển, nàng sẽ đau lòng muốn khóc, sẽ không muốn bước đi, sẽ muốn quay đầu lại.
Nhưng người đứng đằng sau nàng lại là Diệu Phong tỷ tỷ, nàng chỉ cảm động mà thôi.
Uyển Uyển nói Diệu Phong tỷ tỷ thích nàng, ái mộ nàng.
Ái mộ hẳn là vì nàng mà cười, vì nàng mà khóc, vì nàng mà trằn trọc, cũng vì nàng mà chìm vào mộng đẹp.
Nàng sẽ vui mừng khi nhìn thấy Diệu Phong tỷ tỷ, nhưng cho dù không gặp được cũng sẽ không cảm thấy hoảng hốt như khi không gặp Uyển Uyển.
Mặt mày Trì Hành gục xuống, trong lòng dần dần nảy sinh một suy nghĩ:
Uyển Uyển cố ý làm như vậy.
Cố ý không đến gặp nàng, hôm qua còn cố ý chơi điên cuồng cùng nàng.
Hóa ra niềm vui sướng tột cùng của nàng ngày hôm qua là một sự bù đắp trước và cũng là một lời tạm biệt thầm lặng.
Tại sao?
Là vì Diệu Phong tỷ tỷ sao?
Hôm qua Diệu Phong tỷ tỷ chuộc thân, hôm nay không còn thấy bóng dáng Uyển Uyển nữa...
Tâm trí nàng quay cuồng, đột nhiên dừng bước.
Tại sao người vẫn luôn không chịu chuộc thân ngày hôm qua lại nhanh chóng rời khỏi Vân Quế Lâu?
Liệu thời điểm này có liên quan đến Uyển Uyển?
Hoặc có thể......đây là thỏa thuận từ trước giữa hai người họ?
***
"Trì hành tẩu?"
Trì Hành ngước mắt, ngơ ngác một hồi rồi lập tức cúi người: "Tham kiến Quý phi nương nương!"
Mỗi cử chỉ của Tiết Linh đều toát lên vẻ quyến rũ không thể che giấu, nàng mỉm cười trêu ghẹo: "Trì hành tẩu sao lại suy tư vẩn vơ vậy? Nhớ nhà hay là nhớ nữ nhân?"
"Thần...Thần không..."
Vừa nói, cằm của nàng bị người nọ khều nhẹ bằng ngón tay: "Bé ngoan nói thật mới có thưởng."
Quý phi hành sự lớn mật từ lâu đã không còn là bí mật trong hậu cung. Trì Hành đối xử với nàng một cách tôn trọng, đau đầu lùi lại nửa bước, không tiện nói rõ trước mặt người ngoài mà chỉ cứng đầu nói: "Thần không nhớ nhà, cũng không nhớ nữ nhân."
"Vậy chính là nhớ nữ nhân." Tiết Linh lười biếng dựa vào ghế tre cung nhân mang đến: "Nữ nhân ấy mà, nàng không để ý tới ngươi, ngươi vội vàng đuổi theo là hoàn toàn không thể, vội vàng đuổi theo nàng sẽ chỉ khiến nàng thấy ngươi phiền phức, chê ngươi tầm thường cả ngày chỉ nghĩ đến tình tình yêu yêu..."
Tiểu tướng quân dáng người thẳng tắp, đứng ở một bên tựa như một thanh kiếm dài sắc bén.
Đứng từ xa nhìn thấy Quý phi tán gẫu "hợp ý" với nhi tử Trì gia, Triệu Tiềm hài lòng gật đầu, không muốn người khác quấy nhiễu hứng thú "ngắm hoa" của Quý phi.
Kể từ khi nhi tử Trì gia vào cung hầu hạ, ngày ngày gặp gỡ Quý phi, đối mặt với các phi tần khác, biểu hiện của y trên long sàng đã được cải thiện đáng kể.
Y vui vẻ rời đi.
Trì Hành cẩn thận lắng nghe, trực giác nói cho nàng biết, Linh tỷ tỷ đang nói chuyện liên quan đến người kia.
Người đó...cũng là nữ nhân sao?
***
"A Hành!"
Trì Hành bước ra khỏi cửa cung, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Diệu Phong trang điểm nhẹ nhàng.
Diệu Phong đứng bên cạnh xe ngựa vẫy tay với nàng, nở nụ cười chân thành, tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, mang đến một vẻ đẹp khác biệt so với trước đây.
"A Hành, ta đưa ngươi về nhà."
Bước vào xe ngựa, Trì Hành cười miễn cưỡng: "Diệu Phong tỷ tỷ, tỷ không cần cố ý đến tiễn ta, nơi này rất gần phủ Tướng quân, ta chỉ cần đi bộ mấy bước là tới."
"Nhưng ta muốn làm gì đó cho A Hành."
Áp lực của Trì tiểu tướng quân tăng gấp bội, đôi tay giấu trong ống tay áo rộng siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay cũng siết chặt.
Nàng nghĩ: Bản thân việc được người khác ái mộ đã là một gánh nặng nặng nề.
Có người có thể trả, có người trả không được.
Hứa hẹn cả đời nàng đã sớm dành cho Uyển Uyển, chú định không thể đáp lại tình cảm của Diệu Phong tỷ tỷ.
Nàng muốn từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt vừa như van xin vừa như vui mừng kia, một lúc lâu sau, nàng khó khăn nuốt xuống.
"A Hành, hôm khác ta đánh đàn cho ngươi nghe được không? Không phải ngươi muốn đến Tê Xuân Trại chơi sao? Ta đi với ngươi."
Trì Hành không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu đồng ý.
Cỗ xe ngựa dừng trước phủ Tướng quân, Trì tiểu tướng quân chào tạm biệt người nọ, gần như chật vật mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, nụ cười trên môi Diệu Phong dần phai nhạt, đầu ngón tay chạm vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay.
Nhanh chóng gạt đi nỗi buồn trong lòng, nàng lại mỉm cười, trở về biệt uyển Tú Xuân trước khi trời tối.
Nàng ở lại biệt uyển cũng không phải là ở không, mặc dù Thanh Hòa không để ý nhưng nàng vẫn trả gấp mười lần giá so với khách điếm bên ngoài làm phí lưu trú.
"Về rồi à?" Thanh Hòa ngồi trước bàn ăn, dịu dàng nói: "Dùng cơm đi."
Nàng bình tĩnh như một ngọn núi không thể lay chuyển, Diệu Phong tò mò tại sao đến bây giờ nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh?
Trở về phòng, nàng đứng lặng người trước cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, nghĩ về phản ứng của A Hành, nghĩ về thái độ ôn hòa không nóng không lạnh của Thẩm cô nương, ánh mắt nhìn về phía vầng trăng sáng trên bầu trời, bỗng cảm thấy bản thân thật hèn mọn.
***
Ngày thứ hai, người canh giữ ở ngoài cửa phủ Tướng quân vẫn là Diệu Phong.
Mặc dù Trì Hành đã che giấu sự thất vọng của mình rất tốt nhưng vẫn bị Diệu Phong nhận ra.
"A Hành, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Diệu Phong tỷ tỷ."
Vài ngày sau đó, Diệu Phong đều là người đưa đón Tiểu tướng quân Trì gia, chuyện này lan truyền khắp Thịnh Kinh dẫn đến nhiều tin đồn khác nhau.
Biệt uyển Tú Xuân.
Thanh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, cảnh xuân khiến nàng cảm thấy phiền muộn, nàng đóng cửa sổ lại, mặc một bộ quần áo đơn giản đến phòng luyện thuốc ở thiên viện.
Liễu Cầm và Liễu Sắt những ngày này rất cẩn thận, không dám chọc giận nàng, càng không dám mang những tin đồn bên ngoài về phủ.
Vừa bước vào phòng luyện thuốc, Thanh Hòa đã bắt đầu chế tạo ra các loại thuốc độc khác nhau, nàng không muốn dừng lại, dừng lại sẽ khiến nàng không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung, không kiềm chế được suy nghĩ muốn đổi ý.
Nàng quyết tâm luyện chế từng lò thuốc độc chết người, liên tục nấu sáu lò, cơ thể không chịu đựng nổi bèn kiệt sức, ngã gục trong phòng luyện thuốc.
Tê Xuân Trại.
Sau khi chơi một số trò chơi thú vị khác, Diệu Phong kéo tay Tiểu tướng quân đến Đài Uyên Ương để ghép uyên ương. Nàng rút tay ra khỏi hộp nhân duyên, quay lại thấy Trì Hành vẫn chưa nhúc nhích, nụ cười hơi khựng lại: "A Hành? Sao lại đứng yên vậy?"
Trì Hành nặng nề thở ra một hơi, giơ tay tháo mặt nạ hồ ly ra: "Ta không muốn chơi nữa."
Trong lời nói của nàng có một tia lạnh lùng hiếm thấy, tựa như đang hờn dỗi ai đó. Viên sỏi trong tay Diệu Phong bỗng nhiên rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Tiểu tướng quân, nàng phản ứng chậm nửa nhịp: "Không, không muốn chơi à."
"Ta muốn nói chuyện với tỷ."
Trái tim bồn chồn của Diệu Phong bỗng chốc lạnh toát, nàng ảm đạm cất tiếng: "Được."
Sau khi rời khỏi Tê Xuân Trại, cả hai đi đến một cây liễu lớn bên đường.
Nói là nói chuyện, nhưng Trì Hành cắn răng hồi lâu vẫn không mở miệng. Nàng nhìn Diệu Phong, vẫn luôn nhìn, dù không cao lớn, dù là người hay cười nhất, nhưng ánh mắt im lặng lúc này lại khiến Diệu Phong nảy sinh ý nghĩ sợ hãi.
"A Hành..."
"Diệu Phong tỷ tỷ, ta không muốn làm tổn thương tỷ."
Diệu Phong hoảng hốt nói: "Ta biết, ta biết ngươi không muốn làm tổn thương ta..."
"Nhưng ta không thể không làm tổn thương tỷ."
Đôi mắt của Tiểu tướng quân hơi đỏ lên: "Ta không quan tâm hai người đã làm giao dịch gì, ta muốn nàng quay lại, quay về bên ta!"
Sắc mặt Diệu Phong tái nhợt: "A, A Hành?"
"Ta muốn Thẩm Thanh Hòa trở lại."
Ánh mắt của nàng sáng quắc, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt những hy vọng và ảo tưởng xa vời đang lung lay sắp đổ trong lòng Diệu Phong.
Nàng lùi lại nửa bước, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nàng, ý ta là Thẩm cô nương, Thẩm cô nương trong mắt ngươi là người như thế nào?"
"Ta mặc kệ nàng là người như thế nào, người tốt, kẻ xấu, hay người giả nhân giả nghĩa, ta chỉ muốn nàng sống sờ sờ ở bên cạnh ta. Diệu Phong tỷ tỷ, tình cảm không thể miễn cưỡng. Ta mệt rồi, giả vờ không nổi nữa. Bằng hữu tuy quý giá, nhưng Uyển Uyển chỉ có một."
Lúc này, Trì Hành mới hiện ra trước mắt Diệu Phong với vẻ uy nghiêm và khí thế không thể kháng cự vốn có của một nhi tử nhà tướng.
Trong chớp mắt, nét mặt của Trì Hành dần dần trùng khớp với nét mặt của Thẩm cô nương đã nhẹ nhàng khuyên bảo nàng ở Hồi Phong Trai.
Trì tam công tử, người từng ấm áp như ánh mặt trời, người luôn sẵn sàng bênh vực kẻ yếu, vậy mà lại có lúc lạnh lùng dứt khoát như thế này.
"Ta hiểu rồi." Diệu Phong cởi mặt nạ che đi khuôn mặt xinh đẹp, hai hàng nước mắt rơi xuống trên má: "Ngươi đi tìm nàng đi, lần này nàng nhất định sẽ bằng lòng gặp ngươi."
Trì Hành thấy nàng khóc, chần chừ mở miệng, định nói vài câu an ủi nhưng lại không muốn vừa đập tan ảo tưởng của người ta xong lại cho người ta hy vọng.
Uyển Uyển nói đúng, hy vọng thứ này không nên keo kiệt, nhưng cũng không thể quá đà.
Nàng dứt khoát quay người lại, bước nhanh hai bước rồi không nhịn được chạy như bay.
"Thì ra là vậy...A..." Diệu Phong tự giễu cười một tiếng: "Đa tạ Thẩm cô nương...đã chỉ giáo."
Người không thể níu giữ giống như cơn gió thoảng qua bên tai, buông tha người đó cũng là buông tha chính mình.
Mặt nạ hồ ly rơi xuống đất, vô tình va vào một tảng đá, nứt một mảng.
Không thể quay lại.
"Uyển Uyển! Uyển Uyển!"
Trì Hành mồ hôi nhễ nhại đi vào biệt uyển Tú Xuân, bị hộ vệ canh giữ ở biệt uyển chặn lại.
"Tam công tử, Đại tiểu thư nói không muốn gặp ngài."
"Nói nhảm! Tỷ tỷ sao có thể không muốn gặp ta?" Nàng vội vã đi vào bên trong lại bị người cản trở, khó chịu nhíu mày: "Các ngươi tránh ra."
"Tam công tử, Đại tiểu thư nói——"
Trì Hành tức giận bẻ gãy một cành liễu thon dài từ cây liễu trước cửa, dùng nó làm roi mềm vung vào không trung, mặt đổi sắc: "Cút đi!"