Những người rõ chuyện thì nói đòi giết bọn họ, Hướng Nhu đau lòng đem mấy chai rượu đỏ thượng hạng ra cống hiến cho họ, một đám người cơm nước xong liền quay về chỗ cũ uống rượu tán gẫu.
Hôm nay Hướng Nhu rất vui, ai tới mời rượu cũng uống hết, Bạch Dĩ Mạt ngồi bên khuyên giải khổ không thể tưởng được, phải biết bây giờ tuy hắn thoải mái, nhưng đến lúc đó lại giày vò cô.
“Mấy người đủ rồi đấy! Hôm nay anh ấy uống rượu của mọi người đã đủ rồi.” Bạch Dĩ Mạt cướp lấy ly rượu trong tay Hướng Nhu, uy hiếp mọi người.
Hạ Nhất Bắc lầm bầm hai tiếng rồi cười nói: “Đại Bạch Thỏ, cậu cũng thật mất hứng quá đấy, cậu đã bao giờ thấy Hướng Nhu của chúng ta say chưa, chút rượu ấy với anh ấy mà nói chỉ là chút lòng thành, lát nữa vẫn còn có thể làm nửa trận nữa!”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt với cái người miệng chó không mọc nổi ngà voi này, Hạ Nhất Bắc chết bầm, quấy rối đến sung sướng chính là cậu ta, khó trách chẳng có nổi bạn gái, ai dám sống cùng với ma vương hại đời như cậu ta chứ!
Hướng Nhu cầm lấy ly rượu trong tay Bạch Dĩ Mạt về, tay khoác lên vai Bạch Dĩ Mạt, dựa sát vào cô: “Không sao đâu, người muốn chuốc say anh còn chưa sinh ra đâu, xem anh hạ thủ đám người này như thế nào.”
Nói xong đứng dậy tiếp tục liều mạng với mọi người, lúc này cửa bật mở ra, Tưởng Quân dẫn theo Mộc Du Du đến, Hướng Nhu vội vàng ngoắc tay với Tưởng Quân: “Quân lão đại, mau đến đây, chờ anh nãy giờ.”
Tưởng Quân mỉm cười, chào hỏi Bạch Dĩ Mạt xong liền lao vào chiến đấu.
Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy đám người này bên ngoài đều là những tinh anh ăn trên ngồi trước, bây giờ chỉ số thông mình còn thấo hơn cả đứa bé mười tuổi, nhất thời không biết nói gì.
Cô kéo Mộc Du Du ngồi bên cạnh nói chuyện: “Lúc nãy ăn cơm mày không đến, không phải mày với Tưởng Quân có chuyện gì đấy chứ? Nhìn mày không được tốt lắm.”
Mộc Du Du nở nụ cười tươi, lắc đầu nói: “Không sao đâu, lúc trước đi công tác rồi mới biết mày xảy ra chuyện, không đến thăm mày được, mỗi ngày chỉ biết gọi cho Tưởng Quân nói về chuyện của mày, vừa về liền tới đây thăm mày.”
Bạch Dĩ Mạt kéo tay Mộc Du Du cười nói: “Quên nói Quân lão đại, vì chuyện của tao với Hướng Nhu mà bỏ ra không ít, thật sự là phải cảm tạ tốt anh ấy.”
Mộc Du Du đưa mắt nhìn người đàn ông ba mươi tuổi bên kia, nói: “Lúc anh ấy nói với tao biện pháp kia thì tao cứ nghĩ mày sẽ không đồng ý, không ngờ mày lại theo họ, tuy có hơi hèn hạ một chút, nhưng cũng may mày không có chuyện gì, tất cả bỏ ra cũng đáng giá.”
Bạch Dĩ Mạt nghe Mộc Du Du nói thì không hiểu chuyện gì: “Hèn hạ ư?”
“Đúng thế, mày là luật sư chắc chắn sẽ cảm thấy hèn hạ, nhưng mà bọn họ kinh doanh thường xuyên chạm đến pháp luật, chỉ cần không quá đáng thì mọi người vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Nghe Mộc Du Du nói thế, Bạch Dĩ Mạt càng thêm chắc chắn một việc, xem ra vụ án của mình không đơn giản.
Cô trầm giọng, bình tĩnh hỏi Mộc Du Du: “Du Du, tao muốn biết họ dùng cách gì để cứu tao ra.”
Mộc Du Du lập tức che miệng, giờ này cô đã rõ, e là Hướng Nhu không hề nói thật cho Bạch Dĩ Mạt biết, xong rồi, bản thân lại không cẩn thận lỡ miệng.
Vì thế, cô vội vàng lắc đầu, không lên tiếng.
Bạch Dĩ Mạt gỡ tay Mộc Du Du ra, nhìn chăm chú vào cô ấy đang kinh ngạc, sau đó nói với cô ấy: “Mày nói cho tao biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Mộc Du Du xuyên qua Bạch Dĩ Mạt nhìn vào mấy người đàn ông phía sau cô, sau đó nói với Bạch Dĩ Mạt: “Dĩ Mạt, chẳng qua cũng là sau cơn mưa trời lại sáng, mày cần gì phải làm quá trình phức tạp lên, dù gì thì mọi người cũng vì giúp mày, là vì muốn tốt cho mày.”
“Tốt cho tao mà làm chuyện trái pháp luật sao?” Bạch Dĩ Mạt nói tiếp.
“Không phải như mày nghĩ đâu.”
“Thế thì là gì?”
Giọng nói của họ càng lúc càng lớn, không khí có chút không thích hợp, thế là mọi người đều không hẹn mà nhìn về phía họ, quả nhiên thấy hai người dường như cãi nhau.
Tưởng Quân thấy Mộc Du Du sắp phát khóc, nên đi lên hỏi Bạch Dĩ Mạt chuyện gì.
Bạch Dĩ Mạt nghĩ, nếu Mộc Du Du không chịu nói, thì xem ra trực tiếp hỏi thẳng luôn! Thế là cô đi đến bên cửa, bật đèn trong phòng lên, sau đó bước đến Hướng Nhu.
Cô đứng trước mặt Hướng Nhu, nhìn hắn thật lâu không nói gì, chỉ là trong đôi mắt mở to kia tràn đầy sự phức tạp không nói rõ.
Hướng Nhu kéo Bạch Dĩ Mạt, lúc nãy rõ ràng vẫn tốt mà, sao bây giờ lại như biến thành người khác thế này.
“Em làm sao thế, có phải không thoải mái không?” Hướng Nhu nói xong liền áp tay lên trán Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt không động đậy, nói với hắn: “Anh nói thật cho em biết, là em làm sao có thể thoát tội?”
Nhất thời bàn tay Hướng Nhu dừng lại, sau đó cười nói: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, em vô tội thì tự nhiên được ra thôi, có chuyện gì đâu.”
“Anh không làm chuyện phạm pháp này chứ?” Bạch Dĩ Mạt không để ý đến những lời Hướng Nhu nói, tiếp tục hỏi.
Hướng Nhu thấy Mộc Du Du ra dấu cho hắn, biết là Bạch Dĩ Mạt đã đoán được chuyện, thế là bèn nói: “Những gì anh làm đều muốn tốt cho em.”
“Nói cho em biết sự thật.”
Thế là, Hướng Nhu kể rõ quá trình đã cứu Bạch Dĩ Mạt ra như thế nào, Bạch Dĩ Mạt sau khi nghe xong thì mặt trắng bệch, cô đã đoán đúng, bọn họ thật sự đã làm chuyện này.
Cô duy trì sự bình tĩnh nhìn Hướng Nhu, cô vô tội, cô tin nhất định cô sẽ thoát tội, nhưng cô không ngờ là Hướng Nhu với đám anh em này lại làm chuyện trái pháp luật.
Cô chẳng nói chẳng rằng, xoay người đi ra cửa, Hướng Nhu giữ chặt Bạch Dĩ Mạt lại: “Em muốn đi đâu?”
Bạch Dĩ Mạt quay người nhìn thoáng qua Hướng Nhu, miệng nói: “Đi tự thú.”
Lần này tất cả mọi người đều vọt đến, giữ chặn ở cửa, Tưởng Quân bước đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt nói với cô: “Em bình tĩnh lại đi, bây giờ em đi không phải sẽ khiến mọi người bị điều tra cùng em sao?”
Bạch Dĩ Mạt thật sự là tức quá hóa cuồng rồi, đúng thế, cô đến cục cảnh sát tự thú, còn không phải là nói với cảnh sát biết bọn Hướng Nhu vì cô mà làm chuyện trái pháp luật sao? Nhưng nếu không đi, thì cô không thể nào khiến bản thân thoát khỏi tội lỗi, mẫu thuẫn, bây giờ cô vô cùng mâu thuẫn.
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt không có động tác bước đi, thế là nhanh chóng giải thích: “Người đó vốn dĩ cũng phạm tội, hơn nữa hắn biết mình bị ung thư, lại là giai đoạn cuối, không cứu được, vì không để cho người nhà chịu liên lụy vì hắn nên mới đồng ý giúp em gánh tội, với điều kiện là tiền.”
Bạch Dĩ Mạt thật sự không biết nói cái gì cho phải, cô là một luật sư, một luật sư bênh vực kẻ yếu, nhưng cô lại cố tình vi phạm, sau này làm thế nào cô có thể là một luật sư tốt được?”
Cô xoay người lại, nói với Hạ Nhất Bắc đang che ở cửa: “Hạ Nhất Bắc, xin tránh ra.”
“Bạch Dĩ Mạt.” Phía sau là Hướng Nhu gọi.
Bạch Dĩ Mạt không hề quay đầu lại, cô chỉ ngẩng đầu lên, chậm rãi cười, một nụ cười tự giễu: “Để em một mình yên tĩnh.”
Hướng Nhu rất hiểu Bạch Dĩ Mạt, hắn biết Bạch Dĩ Mạt tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương bạn bè, cô cần thời gian, để cô từ từ nghĩ thông.
“Tiểu Bắc.” Hướng Nhu gọi Hạ Nhất Bắc, sau đó ném cho cậu một ánh mắt, Hạ Nhất Bắc hiểu rõ, sau đó liền tránh ra một bên.
Bạch Dĩ Mạt không hề quay đầu lại kéo cửa bước ra, để lại mọi người trong phòng im lặng nhìn Hướng Nhu.
“Cậu không đi theo cô ấy sao?” Hạ Nhất Triển từ phía sau đi đến, vỗ vai Hướng Nhu.
Hướng Nhu lắc đầu: “Cô ấy giận thật rồi, cứ để cô ấy suy nghĩ đã!”
Mộc Du Du biết lỗi nói với Hướng Nhu: “Xin lỗi, tôi không biết cô ấy…”
Hướng Nhu khoát tay: “Không sao, cô ấy sẽ nghĩ thông thôi.”
Tưởng Quân nói: “Chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, ai mà chẳng vượt quá giới hạn, thế giới của Bạch Dĩ Mạt quá đơn giản, cô ấy không nhìn thấu cái nơi màu xám này, nói với cô ấy, đừng để cho cô ấy đi vào ngõ cụt.”
Những lời Tưởng Quân nói đối với Hướng Nhu đã khiến hắn hiểu rõ, hắn không bao giờ có thể nói ra những lời thấu đáo như thế, nhưng Bạch Dĩ Mạt của hắn có thể suy nghĩ cận thận ư?
Bạch Dĩ Mạt đi trên đường không có mục đích, cô thừa nhận cô rất bấn loạn, sao tất cả mọi chuyện lại thành ra thé này? Vì sao đang tốt đẹp lại xảy ra chuyện, vì sao mọi chuyện chưa yên đã lại dậy sống rồi?
Chuông điện thoại vang lên một lúc lâu, nhưng cô không bắt máy, cô biết là Hướng Nhu gọi đến, bây giờ thật sự cô không muốn nhận, lúc này, tiếng chuông lại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, muốn ấn nút tắt máy, ai ngờ vừa nhìn lại là Lam Tiểu Hạ gọi đến, thế là cô trượt màn hình, nhận điện thoại.
“Dĩ Mạt, cậu đang ở đâu đấy?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn xung quanh nói: “Đang ở ngoài đường quốc lộ.”
“Tớ cũng ở đó.”
Bạch Dĩ Mạt quay người nhìn xung quanh, không thấy Lam Tiểu Hạ đâu,
sau đó hỏi: “Sao tớ không thấy cậu đâu?”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một chiếc xe hơi đỗ kịch trước mặt Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt xoay người lại nhìn, Lam Tiểu Hạ ngồi bên ghế lái cười nói với cô: “Lên xe.”
Bạch Dĩ Mạt cũng cười, sau đó leo lên xe.
“Hai ngày nay cậu đi đâu thế, gọi điện mãi chẳng được.”
Lam Tiểu Hạ vừa lái xe vừa trả lời: “À, có chút việc, phải đi mấy ngày.”
Bạch Dĩ Mạt à một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn người bên cạnh, có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
“Sao thế, không đi cùng Hướng Nhu ư? Muốn tạo cơ hội cho tớ sao?” Mộc câu bông đùa, lại dấy lên nỗi buồn bực lúc nãy của Bạch Dĩ Mạt.
Lam Tiểu Hạ thấy Bạch Dĩ Mạt không nói gì thì tiếp tục hỏi: “Sao thế? Thật sự là sợ tớ trèo lên Hướng Nhu sao?”
Bạch Dĩ Mạt nhẹ lắc đầu: “Không phải, tâm tình tớ không tốt.”
“Mau nói đi.”
“Ừ, tớ cũng không biết nên nói sao với cậu nữa, tớ hỏi cậu, người quan trọng nhất của cậu lại vì cậu làm chuyện trái pháp luật, cậu sẽ làm thế nào?”
Khóe miệng Lam Tiểu Hạ hơi nhếch lên, sau đó nói: “Tớ kể cho cậu một câu chuyện nhé! Trước đây có một người xấu, hắn ta có thể hại mọi người trên đời này, tuy nhiên anh ta lại rất yêu đứa trẻ của mình, nhưng người xấu chính là người xấu, cho nên sau đó anh ta vẫn không thể trốn thoát vận mệnh người xấu, chính là tử vong.
Mỗi người sinh ra đều vì hoàn cảnh cuộc sống mà khiến cho người này là tốt hay xấu, anh ta cũng không được lựa chọn, anh ta muốn sống, nên vì đứa trẻ mà nhận lấy trách nhiệm, cho dù là làm chuyện sai, cũng là chuyện có thể tha thứ, dựa vào cái gì mà anh ta bị chụp mũ là người xấu, nên đến nhà giam hay địa phủ báo trình diện, như thế công bằng ư? Cho nên, trên đời này không có cái gì tốt hay xấu, chỉ cần cậu muốn, chuyện tốt có thể thành chuyện xấu, cũng như thế chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt.”
Bạch Dĩ Mạt nghe mà choáng, tốt xấu thật sự không cần phải chia rõ ràng thế sao? Nhưng mà, trước đây cô thật sự phân chia rất rõ ràng! Đầu của cô ngày càng choáng, giống như không phải tự mình phản ứng, mà là thứ gì đó đã khiến cơ thể cô có chút khác thường.
Cô mơ màng trông thấy Lam Tiểu Hạ đang cười, cái kiểu cười này cô chưa từng gặp qua, đó là một nụ cười âm trầm đen tối, mang theo vô số điềm xấu.
Cô như nhớ lại lúc gặp Lam Tiểu Hạ có nói cô ấy vì từng xảy ra tai nạn xe mà không dám lái xe, cũng không đi học lấy bằng lái, cho nên Hướng Nhu đảm nhận tài xế của cô ấy, nhưng bây giờ rõ ràng là cô ấy đang lái xe! Hơn nữa còn lại rất khá.
“Tiểu Hạ, cậu… không phải cậu… không biết lái xe sao?” Bạch Dĩ Mạt muốn nói chuyện cũng phải cố hết sức.
Trước khi cô ngất đi chỉ nghe thấy một câu: “Quả thật Lam Tiểu Hạ không biết lái xe…”