Hướng Nhu đặc biệt tự hào khi ông nội và Bạch Thụy nhìn chằm chằm hắn: “Nhìn con làm gì chứ nhìn như thế có thể ăn no sao? Nào nếm thử đi!”
Ông Hướng cầm lấy đũa không do dự gắp một miếng sườn chua ngọt cho vào miệng, hài lòng gật đầu: “Ừm, không tệ, món này ai làm?”
“Vừa nhìn đã biết là do Quân Phàm làm rồi, nha đầu kia thích ăn món này nên lần nào cũng phải làm.” Trong ánh mắt Bạch Thụy ngập đầy tán thưởng.
Bạch Dĩ Mạt gắp một miếng thịt bò lên, Hướng Nhu nhìn cô chăm chú, tựa như đang đợi cô đánh giá.
“Thì ra làm cũng chín tới…” Thật không ngờ một thiếu gia trước kia ngay đến nước tương và dấm chua còn chẳng phân biệt nổi lại có thể nấu ngon đến vậy.
Khóe miệng Hướng Nhu giật giật, mặt mày nhăn lại, hắn sớm biết Bạch Dĩ Mạt sẽ không khen ngợi gì mình, hắn cũng đã quá quen với cái cách cô đánh giá mình.
Bạch Thụy và ông Hướng nghe thế cũng gắp lấy ăn, độ cong nơi miệng ông Hướng càng lúc càng lớn, rất vừa lòng: “Ai dà, không ngờ tiểu tử mày cũng có tay nghề đấy! Hôm nay nhờ phúc của con bé đây mới có thể được ăn đồ ăn tên tiểu tử này làm.”
Bạch Thụy cũng tán đồng gật đầu: “Quân Phàm nấu ăn ngon thì bố không thấy có gì lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ Tiểu Nhu lại có thể làm ra mấy món ngon như thế này, cậu học nấu ăn bao giờ thế?”
“Ở bên Mỹ ăn cơm Tây chán quá rồi nên tự mình ở nhà học nấy ăn, chẳng qua là có cơ hội thôi!” Nói xong còn vô tình đưa mắt nhìn Bạch Dĩ Mạt, nhưng toàn bộ lực chú ý của nha đầu kia đều đặt vào đồ ăn trên bàn.
Suy cho cùng thì cô nàng là đồ vô tâm vô phế hay là trí nhớ giảm sút? Năm trước không phải cô nàng thất tình chạy đến Mỹ tìm hắn khóc lóc kể lể thuận tiện ghé chơi, còn sống chết muốn ăn đồ ăn của Trần Uyển, hắn vì bất đắc dĩ mới đi tìm chú Trần xin giúp đỡ, xem video giảng dạy, học nhiều ngày lắm mới có thể làm một bàn đồ ăn, ấy vậy mà cô lại có thể quên đi.
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn thấy hướng Nhu đang tươi cười với mình, trong lòng cô nhất thời muốn bóp cổ hắn: “Tôi thấy mấy món Giản Quân Phàm làm ăn rất ngon, còn mấy món kia cậu làm có thể gọi là món ăn sao?”
Sau đó cô đặc biệt chú ý đến nụ cười nơi khóe miệng Hướng Nhu có chút run rẩy…
Một bữa cơm tán gậu chuyện thường kết thúc, ông Hướng lôi Bạch Thụy đến thư phòng chơi cờ, Hướng Nhu và Giản Quân Phàm ngồi một bên làm khán giả. Bạch Dĩ Mạt tắm xong rồi căt hoa quả đem vào, cũng đứng sang một bên nhìn hai người đang đấu qua đấu lại trên bàn cờ.
Cuối cùng ván cờ cũng đến hồi kết, ông Hướng nhìn đồng hồ cười ha ha: “Ồ, đã trễ thế này rồi cơ à, lão già ta không chịu nổi nữa rồi, phải về thôi.”
Tiễn ra đến cửa, ông Hướng vỗ vỗ vai Giản Quân Phàm nói: “Đã lâu không gặp bố mẹ cháu, lại bay đi đâu rồi sao.”
“Hai ngày trước vừa bay sang Đức ạ.” Giản Quân Phàm trả lời.
“Chờ bọn họ quay về chúng ta lại gặp nhau.” Giản Quân Phàm gật đầu đồng ý, ông Hướng yên vị ngồi vào trên xe, Hướng Nhu giúp anh đóng cửa xe thì ông Hướng ghé vào tai hắn nói vài câu, sau đó bảo lái xe lái đi.
Bạch Thụy đứng ở ngoài sân, nói: “Tiểu Bạch, hôm nay con phải về sao?”
“Vâng ạ!” Nhà trọ cô ở rất gần tòa nhà luật sư, cô lại thích làm biếng, cho nên dù chỉ cần hơn mười phút đi bộ thì vẫn đến muộn.
“Con cũng biết đường về nhà rồi! Không cần bố đưa con đi chứ! Tự túc là hạnh phúc! Chúc con ngủ ngon!” Bố Bạch nói xong quay người đi vào, để lại Bạch Dĩ Mạt với vẻ mặt không còn gì để nói, ông bố này thật sự là nhân tài…
“Để anh tiễn em về.” Giản Quân Phàm đi đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt, cười nhẹ nhàng.
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, mắt liếc nhìn Hướng Nhu đang dựa vào xe, bước đến dừng lại trước mặt hắn: “Bây giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm của anh, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh đâu, nhưng chơi cũng vừa phải thôi, đừng để đến lúc bác Hướng phạt anh…”
Hướng Nhu cười ha ha, “Tớ bảo này nhà cậu có phải ở biển không đấy, chuyện gì cũng quản được…”
Bạch Dĩ Mạt khinh thường hừ một tiếng, quay người ngồi vào xe của Giản Quân Phàm, Hướng Nhu luôn nhìn theo cỗ Land Rover màu đen kia cho đến khi biến mất trong màn đêm mờ mịt, lúc đó mới ngồi vào xe của mình.
“Tiểu tử thối, nếu mày không cướp lại được cháu dâu về cho ông, thì ông sẽ bắn chết mày.”
Nhớ đến những lời ông nội vừa nói với hắn, đôi môi mỏng mím chặt lại, khóe miệng hơi cong, đôi mắt hoa đào lập lòe lửa sáng, cháu dâu này của ông cũng không phải là người dễ cướp về đâu! Ít nhất, cũng phải mất đến mấy năm rồi…
—————————
Bạch Dĩ Mạt và Giản Quân Phàm ngồi trên xe mà không nói gì, ngoài giọng nói dễ nghe của MC phát ra từ radio thì không thấy động tĩnh nào khác, dường như cả hai đều có tâm sự riêng.
Tới cửa nhà trọ, Bạch Dĩ Mạt tháo dây an toàn ra nhưng không bước xuống, ngược lại nghiêng người nhìn Giản Quân Phàm.
“Muốn hỏi anh gì sao?” Nín nhịn cả đêm vẫn không nhịn nổi.
Bạch Dĩ Mạt thản nhiên hít một hơi: “Anh là anh họ của Hướng Nhu, vậy tức là, anh là thái tử gia của tập đoàn Giản thị?”
Giản Quân Phàm mặt không đổi sắc trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy.”
“Vậy anh công tử nhà giàu thì không làm, chạy đến đây làm đầy tớ của nhân dân làm gì?”
“Đây là lý tưởng của anh.”
“À, thật vĩ đại…” Bạch Dĩ Mạt có chút đùa cợt cười rộ lên, không ngờ rằng anh chính là thái tử gia của tập đoàn Giản thị khổng lồ của thành phố Y, cô càng không nghĩ đến một người thừa kế xuất thân to lớn lại đồng ý làm một chức cảnh sát nho nhỏ.
Giản Quân Phàm thấy Bạch Dĩ Mạt cười sang sảng, trong lòng tự nhiên cũng thoải mái đi một chút, nhưng anh không có ý định nói cho cô biết nguyên nhân làm cảnh sát thực sự của mình.
“Em và Hướng Nhu rất thân nhau sao?”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thấy thế thì nụ cười chợt thay đổi, tuy nói là đang cười, nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa một cảm xúc khác thường nào đó.
“Từ lúc mới sinh ra bọn em đã quen nhau rồi, anh nói bọn em thân nhau như thế nào đây?”
Giản Quân Phàm nắm chặt vô lăng, trên mặt vẫn duy trì nét thản nhiên: “Lúc anh quen em, hình như cũng vừa trở về từ Mỹ không lâu, nếu anh không nhớ nhầm, thì vừa khéo lúc đó Hướng Nhu còn đang du học ở đó, với quan hệ của hai đứa, như vậy…”
“Không phải.” Bạch Dĩ Mạt quả quyết ngắt lời anh, cảnh sát! Thật là đáng sợ! Khả năng trinh thám tìm hiểu nguồn gốc, lòng dạ hiểu rõ chân tướng mọi việc kia thật không ai sánh bằng.
Trong con ngươi đen láy của Giản Quân Phàm hiện lên một tia khác lạ, lập tức lại khôi phục lại sự bình tĩnh: “Em biết anh đang nghĩ gì ư? Vội vã phủ nhận như vậy, không phải là anh đã đoán đúng chứ?”
Nụ cười trên mặt Bạch Dĩ Mạt cuối cùng cũng không nín nhịn được nữa, ở trước mặt ai cô cũng có thể giả vờ, chỉ riêng với con người cô đã quen biết năm năm này, dường như có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của cô vậy.
“Mặc kệ anh đoán là gì thì cũng không phải, năm đó em không nói gì, bây giờ chuyện đã qua sẽ càng không bàn đến nữa, Giản Quân Phàm, xin anh tôn trọng em.”
Giản Quân Phàm trông thấy Bạch Dĩ Mạt nghiêm túc như vậy lại có chút buồn cười, đã bao lâu không thấy cô như vậy, phía sau đôi mắt trong suốt kia lộ ra vẻ khẩn cầu, mặc dù năm đó cũng không thấy cô để lộ ra vẻ mặt như vậy, anh đưa bàn tay phải ra nắm lấy tay Bạch Dĩ Mạt, cảm giác lạnh buốt nhất thời rơi vào trong lòng bàn tay anh, nắm lấy ngón tay, đầu ngón tay có chút run rẩy.
“Được, anh tôn trọng em.”
Bạch Dĩ Mạt cúi đầu mấp máy môi, lúc ngẩng đầu lên đã trở về với vẻ cười tươi: “Được rồi, cám ơn người đầy tớ vĩ đại của nhân dân đã đưa em về, thượng lộ bình ản, chúc ngủ ngon.” Bạch Dĩ Mạt đã khôi phục lại bộ dạng cười sảng khoái kia của cô, còn cúi đầu lễ phép với Giản Quân Phàm.
Giản Quân Phàm cười gật đầu, nhìn theo Bạch Dĩ Mạt xuống xe, sau đó bóng lưng dần dần biến mất mới nổ máy cho xe chạy đi…
Bên này thành phố, ngập trong vàng son, cuộc sống về đêm đầy bụn bặm phồn hoa đang tiếp diễn, những con người khác nhau sẽ quy tụ với nhau nơi đây, mà nổi tiếng chính là là hội sở tư nhân Thời Quang, đây là nơi chỉ có những người gọi là đệ tử nhà giàu mới có thể thoải máy mua say chốn này.
Bên trong không hề xa hao trụy lạc ồn ào loạn lạc như những quán bar bình thường khác. Ở đây đều là gian phòng, từng gian một giống như một quán bar mini, có quầy bar, có sàn nhảy, có sảnh giải trí, có phòng nghỉ, có bartender riêng, DJ đang đợi.
“Yo, thật đúng là náo nhiệt!”
Hướng Nhu đẩy cửa gian phòng ra, trên ghế sa lon ba nam một nữ đang uống rượu trêu ghẹo, đám người kia đi ra ngoài thì áo mũ chỉnh tể, vạn người nhìn chăm chú, nhưng thật ra cũng chỉ là những kẻ thích chơi bời trác táng, đừng nhìn bộ dạng sự nghiệp thành công của bọn họ, nếu tụ tập lại với nhau thì giống như những lũ điên.
“Người anh em cuối cùng cũng chịu quay trở về tổ quốc thân thương rồi sao? Hoan nghênh!” Tưởng Quân ngâng hai ly rượu lên, một ly đưa cho Hướng Nhu, một ly nắm rong tay, sau khi nói xong thì cụng ly với Hướng Nhu một cái, ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch.
Hướng Nhu nở nụ cười tươi rói, cũng đem ly rượu trong tay uống đến không còn một giọt, sau đó ngồi xuống chỗ trống trên ghế sa lon.
“Nha đầu Bạch Dĩ Mạt kia đâu rồi? Sao lại không đi cùng với cậu? Không thì gọi cô ấy đến đây đi, cũng đã lâu bọn này không gặp cô ấy rồi.” Tưởng Quân vuốt vuốt ly rượu trong tay, ánh mắt có ngụ ý khác.
“Quân lão đại, từ khi nào anh đã để ý đến Thỏ Con rồi thế, không phải là thương thầm trộm mến người ta rồi chứ?” Hướng Nhu chậc chậc hai tiếng, mặt mày hớn hở đùa cợt.
“Bản thân anh mà có ý nghĩ đó, e chỉ sợ lúc đó có người không được vui.” Tưởng Quân mặt không đổi sắc tim không nhảy, trên mặt vẫn là bộ dạng không nóng không lạnh.
Hướng Nhu giả vờ dùng ánh mắt quét một vòng, cố ý hỏi: “Ai ai ai, nói mau, các cậu ai không vui?”
“Được rồi, nói đi, mau đem nha đầu kia ra gặp mặt nào!” Hạ Nhất Triển ở một bên lên tiếng, núi băng hàng năm lại thêm tê liệt, chỉ có trước mặt anh em mới dịu bớt đi.
Hạ Nhất Bắc tiến đến trước mặt anh mình, mặt tươi như hoa biểu diễn: “Anh hai, anh không biết đấy chứ, Thỏ Con bây giờ so với trước kia còn độc mồm tự mãn hơn nhiều, cũng ngang ngửa với vị ấy đấy.” Nói đến đây ánh mắt không tự giác liếc Hướng Nhu, cằm hất hất.
Vừa nói xong, bỗng một cái tát giáng xuống: “Nói đến tự mãn, mày thì không có như vậy chắc.”
“Hạ Nhất Phỉ, muốn đánh nhau phải không?” Hạ Nhất Bắc nghiến răng nghiến lời trừng mắt với Hạ Nhất Phỉ mặt mày giống đúc cậu.
Hạ Nhất Phỉ hừ một tiếng, mở miệng dạy dỗ: “Tên của tao có thể để mày gọi như thế sao? Gọi là chị!”
“Xì, chẳng phải cô cũng chỉ ra sớm hơn tôi có vài giây thôi sao, nếu bảo tôi gọi, thỉ tôi phải gọi cô là em gái!”
“Mày, mày muốn chết phải không…” Nói xong hai bàn tay dài nhỏ trắng nõn kia trực tiếp đặt lên cổ Hạ Nhất Bắc.
Những người khác nhìn thấy hai chị em này cãi lộn, cũng không hát đệm gì, cứ thế uống rượu, nhìn cuộc vui, giống như cái cảnh này bọn họ đã sớm nhàm chán, đã thành thói quen.
Chờ hai người đánh nhau xong, Hạ Nhất Phỉ lắc lắc cổ tay, tiến lên trước mặt Hướng Nhu: “Thế nào, sao còn chưa gọi điện đi! Hiếm lắm mới gặp được nhau, nay chỉ thiếu mỗi Bạch Dĩ Mạt thôi.”
Hướng Nhu lấy điện thoại ra vất lên trên bàn, nói: “Đây, mấy người ai thích gọi thì cứ việc gọi, lúc này xem ra Thỏ Con đang ngủ sống chết ở nhà, ai không sợ chết thì cứ việc thử xem.”
Mọi người im lặng hai giây, đột nhiên cười lên ha hả, Bạch Dĩ Mạt quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn cứ là một con thỏ thích ngủ, ai quấy rầy thì người đó cứ đợi đến lượt bị cắn…
Hồi nhỏ, đương lúc mấy người anh trai bọn họ ở trong sân thơi, Bạch Dĩ Mạt đều nằm trong chăn ngủ, đến sấm giật cũng vẫn không bất động.
Mà mấy tên này không có việc gì làm, lại đi trêu Bạch Dĩ Mạt chơi, cuối cùng không những không chỉnh được Bạch Dĩ Mạt, ngược lại còn bị Bạch Dĩ Mạt cắn không buông miệng, dấu răng trên tay Hướng Nhu cũng phải rất lâu sau đó mới dần biến mất.
Từ đó về sau, không còn ai dám trêu chọ Thỏ Con đang ngủ say nữa…