“Mày ngủ cũng lâu thật đấy.”
Bởi vì toàn bộ cửa sổ trong phòng đều bị rèm che lại, cho nên Bạch Dĩ Mạt không rõ giờ là ngày hay đêm.
Cô nhìn người đang đứng ở kia nhìn cô, hỏi vấn đề mà mọi người sẽ hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Không ngoài dự đoán, một tiếng cười ha ha vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cô gái từng bước đi đến Bạch Dĩ Mạt, sau đó dí sát vào mặt cô, nói: “Nhìn cẩn thận cho rõ tao là ai.”
Bạch Dĩ Mạt chỉ có thể xác định được cô ta không phải là Lam Tiểu Hạ, nhưng vì sao người này lại có khuôn mặt giống đúc Lam Tiểu Hạ thế này, cô đã nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng cô chợt hiểu, trên đời này hai người có thể giống nhau như đúc chỉ có thể có kết quả, bọn họ là chị em song sinh.
“Cô là chị em song sinh với Tiểu Hạ?” Đáp án gần như đúng, nhưng Bạch Dĩ Mạt vẫn dùng câu nghi vấn.
“Chào mày, tao là Lam Tiểu Tình, chị gái của Lam Tiểu Hạ.” Cô ta nghiêm túc giới thiệu bản thân, nhưng trong mắt Bạch Dĩ Mạt thì ngữ khí với ánh mắt đó là bao nhiêu phức tạp không nói rõ.
“Cô thật là chị song sinh với Tiểu Hạ? Vì sao cô lại bắt tôi?” Cho dù là như vậy thì vì sao cô ta phải đối với cô như thế?
Khóe môi Lam Tiểu Tình nhếch lên, cứ như nghe được một câu chuyện cười: “Vì sao tao bắt mày, mày còn không rõ sao?”
Bạch Dĩ Mạt phối hợp lắc đầu.
Trong mắt Lam Tiểu Tình lộ vẻ khinh thường, giống như muốn nói mày ngu thật đấy, ngữ khí bình tĩnh của cô ta khiến Bạch Dĩ Mạt trong nháy mắt ngã vào hầm băng.
“Hai mươi năm trước mẹ mày khiến bọn tao nhà tan cửa nát, sáu năm trước vì mày với Hướng Nhu mà để cho tao mất đi cô em gái duy nhất, mày cảm thấy tao còn vì lý do nào nữa?”
++
Bên kia, Hướng Nhu muốn để Bạch Dĩ Mạt bình tĩnh lại, nhưng hắn không ngờ Bạch Dĩ Mạt lại chơi trò mất tích với hắn, hắn gọi điện cả đêm, điện thoại của Bạch Dĩ Mạt đều tắt máy.
Sau đó hắn đến nhà cô tìm cô, nhưng tại nơi đó chưa thấy bóng người đâu đã bị Bạc Thụy dùng ánh mắt giết chết, ý như muốn nói nếu đúng cậu dám khiến con gái tôi tức giận, thì đáng đời cậu tìm không ra người.
Hắn gọi điện khắp toàn bộ cho những người quen biết cô, nhưng đều cùng một đáp án, không biết, không rõ.
Hướng Nhu càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng lẽ cô thật sự đến cục cảnh sát tự thú sao? Nhưng trong cục cũng không có động tĩnh gì! Hắn lại để cho Lâm Thắng Nam đi thăm dò bản ghi chép xuất nhập cảnh, nhưng không thấy có ghi Bạch Dĩ Mạt xuất cảnh.
Hắn bắt đầu hoảng sợ, nha đầu kia rốt cuộc đã đi đâu?
Hắn liền đi tìm Giản Quân Phàm, sau một hồi nói bóng nói gió đã có được đáp án, gần đây Bạch Dĩ Mạt không hề liên hệ với anh, dạo này anh rất bận, nghe nói nhận được tin tức, bọn buôn ma túy bên Thái lại rục rịch hoạt động.
Cho nên, Giản Quân Phàm đang buồn bực thì Hướng Nhu lại chạy đến tìm anh tán gẫu, chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng anh thật sự không dư thời gian để hỏi nguyên nhân.
Không có gì có thể hấp dẫn anh hơn việc trùm ma túy quốc tế hai lần chạy trốn khỏi tay anh.
Rồi sau đó, Hướng Nhu lại đến Bạch gia, lúc này lại bắt gặp Bạch Dĩ Hạo biến mất đã lâu, ánh mắt Bạch Dĩ Hạo nhìn Hướng Nhu đều lạnh như băng, phải nói lúc trước Bạch Dĩ Hạo đã thay đổi cái nhìn không ít về hắn, chứ không lạnh lạnh lùng lùng như thế này, thậm chí có khi còn vui đùa hai câu với hắn, tuy hắn thừa nhận vài câu chuyện cười này lạnh tới cực điểm, nhưng vì nể mặt anh vợ, hắn vẫn cố gắng phụ họa theo.
Nhưng bộ dạng hiện giờ của Bạch Dĩ Hạo, quả thật là muốn đem hắn đào sâu chôn sống, hắn có cảm giác Bạch Dĩ Hạo có lẽ biết vài chuyện?
“Theo anh ra ngoài.” Bạch Dĩ Hạo ngồi trên salon đứng lên, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu Hướng Nhu ra ngoài nói chuyện.
Vừa đúng lúc Bạch Thụy từ phòng bếp đi ra thấy hai người đang thì thầm với nhau, liền hỏi: “Hai đứa muốn ra ngoài à?”
Bạch Dĩ Hạo quay đầu nói với Bạch Thụy: “Để cậu ta ra ngoài uống một chén với con, bố cứ nghỉ sớm đi.”
Hướng Nhu cũng nhanh chóng chen chân bợ đỡ: “Hiếm khi anh ở đây, cháu đưa anh ấy ra ngoài làm quen với mỹ nữ.”
Ánh mắt Bạch Thụy phóng đến, miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng đứng đắn tí nào.”
Nhưng rõ ràng hai người chứng kiến lúc Bạch Thụy lên lầu khóe miệng hàm chứu ý cười, đây là, ý thần mã chăng?
++
Bọn họ không đi quán bar, ô tô đi được một nửa, Bạch Dĩ Hạo bảo Hướng Nhu cho dừng xe lại.
“Bây giờ cậu hãy thành thật nói cho anh biết cậu với bọn Tưởng Quân rốt cuộc đã dùng bao nhiêu tiền để cứu Bạch Dĩ Mạt ra?” Trong lời nói của Bạch Dĩ Hạo trước sau như một không hề sợ hãi, một chuyện nghiêm trọng thế này tới miệng anh lại làm cho người ta cảm thấy không có gì to tát.
Hướng Nhu biết Bạch Dĩ Hạo không đánh trận nếu không chắc chắn, nếu anh đã hỏi như thế thì nhất định là đã tra rõ đầu đuôi.
Thế là hắn thành thật trả lời: “Ba trăm vạn.”
Bạch Dĩ Hạo gật đầu: “Ba trăm vạn mua một tội danh, đối với một người sắp chết mà nói thì rất đáng giá.”
Không đợi Hướng Nhu nói, anh liền tiếp tục: “Nhưng tám trăm vạn khiến một gia đình mai này đều phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, cả đời mang tội một người chồng ngồi tù, một người bố ngồi tù đến hết nửa đời sau, cậu cảm thấy tám trăm vạn thật sự đủ sao?”
Lúc ấy Hướng Nhu vì cứu Bạch Dĩ Mạt nên cơ bản là không có nghĩ nhiều như thế, trong hắn chỉ có Bạch Dĩ Mạt, khi đó hắn không từ thủ đoạn nhất định phải cứu Bạch Dĩ Mạt ra.
Còn bây giờ nghe Bạch Dĩ Hạo nói thế, trong lòng nhất thời nảy sinh hổi hận, chẳng lẽ hắn đã làm sai? Chẳng lẽ để người mình yêu thoát khỏi đau khổ là sai sao?
“Cô ấy cũng là em gái anh, chẳng lẽ anh cam tâm tình nguyện để cô ấy chịu oan?”
Bạch Dĩ Hạo bình tĩnh rút điện thoại ra, mở một đoạn video đưa cho Hướng Nhu xem, hình ảnh trong video có chút mơ hồ, người con gái bên trong mất đi sự rự rỡ sáng rọi ngày xưa, thay vào đó là bộ dạng như quỷ như cái xác không hồn, dù có mơ hồ thế nào, thì hắn cũng có thể nhận ra rõ người con gái bên trong là Trịnh Tịnh Viên, mà cô ta đang – hít thuốc phiện.
Hướng Nhu giật mình nhìn Bạch Dĩ Hạo, đợi câu trả lời của anh.
Bạch Dĩ Hạo thu tay về: “Đoạn video này chính là nhược điểm của Trịnh Tịnh Viên, còn cả Hàn Thượng Phong, ông bố là Hàn Khởi, Phạm Tử Vũ kia nữa, tất cả chuyện này đều là một ván cờ, sau lưng bọn họ có một người, đến giờ anh vẫn chưa điều tra ra đó là ai, nhưng mà, mục tiêu của kẻ đó hiển nhiên là cậu với Bạch Dĩ Mạt, thế nên cậu quá bốc đồng rồi.”
“Nguy rồi.” Hướng Nhu bừng tỉnh kêu lên một tiếng.
“Cái gì nguy rồi?”
“Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt từ tối hôm qua đã bắt đầu mất liên lạc.”
Trên khuôn mặt vạn năm mặt đen của Bạch Dĩ Hạo hiện lên một tia tàn khốc, khi anh điều tra tất cả những người nhìn như không liên quan này thật ra đều là một ván cờ do người khác bố trì thì anh liền cấp tốc trở về, chỉ sợ đối phương sẽ manh động với Bạch Dĩ Mạt, xem ra vẫn là chậm một bước.
“Cậu nói là, em gái tôi đến giờ không liên lạc được?”
“Tìm một ngày rồi, không có tin tức gì.” Hướng Nhu mất bình tĩnh.
Bạch Dĩ Hạo suy nghĩ, lúc này tiếng chuông di động chói tai phá vỡ không khí căng thẳng, Bạch Dĩ Hạo bắt máy: “Không điều tra ra sao?”
Hướng Nhu chỉ thấy Bạch Dĩ Hạo nhìn chằm chằm về phía trước, di động đặt ở bên tai, bất động thanh sắc như hóa thạch, chỉ im lặng nghe bên kia báo cáo.
Khi Bạch Dĩ Hạo cúp điện thoại, hắn mói hỏi: “Sao rồi?”
Bạch Dĩ Hạo không nói rõ thế nào, chỉ là thần sắc nghiêm túc ra lệnh cho Hướng Nhu: “Lập tức gọi điện cho Giản Quân Phàm, chúng ta lập tức tìm cậu ta.”
++
Sau khi Bạch Dĩ Mạt nghe thấy những lời Lam Tiểu Hạ nói, thần kinh toàn thân căng thẳng lê, ruy cô vẫn không thể hoàn toàn đoán được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng sự thật đã nói cho cô biết Lam Tiểu Tình là quay về báo thù.
“Cô muốn thế nào?” Bạch Dĩ Mạt cảnh giác nhìn Lam Tiểu Tình.
Lam Tiểu Tình hơi dựa vào tường, bộ dạng lười nhác khiến Bạch Dĩ Mạt nghĩ đến Hướng Nhu, không biết bây giờ hắn có vì sự mất tích của cô mà lo lắng không.
Lam Tiểu Tình như có thể nhìn thấu Bạch Dĩ Mạt, ngữ khí rõ ràng là làm yên lòng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta run sợ: “Không cần phải lo lắng, Hướng Nhu của mày không chạy thoát đâu, mày vào địa ngục, hắn cũng phải vào theo, đừng có gấp, cứ từ từ từng bước.”
Nói xong cô ta lấy điện thoại Bạch Dĩ Mạt ra, khởi động máy, tìm số của Hướng Nhu, đưa điện thoại đến bên tai Bạch Dĩ Mạt.
Lúc này Hướng Nhu vừa đến cục cảnh sát, Bạch Dĩ Hạo xuống xe trước đi vào trong cục, hắn chưa xuống xe thì điện thoại liền vang lên, hắn vội vã lấy điện thoại ra xem, là Bạch Dĩ Mạt, sau đó liền mở miệng nói trước: “Bạch Dĩ Mạt, em ở đâu rồi, làm người ta lo lắng đi được, em đang ở đâu, anh đến tìm em, sao em không nói gì?”
“Hướng nhu…” Bạch Dĩ Mạt nhìn Làm Tiểu Tình cười bảo cô tiếp tục, thế là cô lấy hết dũng khí hét lên: “Anh nghe đây, mặc kệ người khác ép anh làm gì, anh đừng có làm theo, ngàn vạn lần đừng làm theo…”
Hướng Nhu nghe thấy Bạch Dĩ Mạt sau khi hét lên thì một tiếng động mạnh vang lên, hắn nắm chặt điện thoại kêu gào: “Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt, nói chuyện đi!”
Bạch Dĩ Mạt nhìn Lam Tiểu Tình hung hăng đạp cô một cái rồi đưa điện thoại đặt vào bên tai: “Hướng Nhu, có khỏe không?”
Hướng Nhu nghe thấy âm thanh này liền đoán được là ai: “Lam Tiểu Hạ, cô đưa Bạch Dĩ Mạt đi đâu rồi?”
“Lam Tiểu Hạ? Mày nói tao hả? Tao nghĩ mày nhầm rồi, bây giờ trên thế gian này không có Lam Tiểu Hạ, chỉ có chị gái của cô ấy là Lam Tiểu Tình, à, chính là tao đây.”
“Tao mặc kệ mày là ai, mày đưa Bạch Dĩ Mạt đi đâu rồi?” Bây giờ Hướng Nhu đâu rảnh để quan tâm cô ta là ai, hắn nghe thấy âm thanh này nhất định có vấn đề, Bạch Dĩ Mạt chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Ngón tay Lam Tiểu Tình cuốn vòng quanh mái tóc rối tung của Bạch Dĩ Mạt, nói: “Mày nghe cho kỹ đây, muốn Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy bình minh sáng mai, thì làm theo lời tao nói.”
“Mày muốn bao nhiêu? Nói đi.” Hướng Nhu xác định Bạch Dĩ Mạt đã bị bắt cóc, nếu như là đòi tiền, thì bao nhiêu hắn cũng đưa.
Lam Tiểu Tình bật cười: “Bao nhiêu ư? Thứ này tao không thiếu, mày hãy nghe cho kỹ, đêm nay tao có một lượng hàng lớn vận chuyện từ Thái Lan, cái thằng cớm cứ quản chuyện kia, nghe nói là anh họ của mày, thế thì mời mày nói với anh họ mày, hàng của bọn tao không sao, thì Bạch Dĩ Mạt của mày cũng không sao.”
“Tao…” Hướng Nhu đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy âm thanh tút tút vang lên, đối phương đã cúp điện thoại.
Lam Tiểu Tình khẽ lắc điện thoại trong tay, sau đó nói với Bạch Dĩ Mạt: “Bản thân tao rất muốn xem Hướng Nhu của mày có vì mày mà cam tâm tình nguyện chịu làm chuyện trái pháp luật này không.”