Lúc Lạc Phi nhìn thấy Mạc Hàm ở ngoài cổng học viện, anh đang đứng bên quầy bán hàng tự động bên đường, cầm một chai nước chậm rãi uống. Hôm nay anh mặc một kiện áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần dài màu trắng, cả người đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, lúc uống nước lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp, hầu kết theo động tác nuốt mà lăn lộn, ánh mắt hơi nheo lại, lộ ra một tia gợi cảm khó có thể diễn tả bằng lời.
Lạc Phi thật muốn tiến tới ôm lấy anh hung hăng hôn một cái.
Bất quá Lạc Phi vẫn cố nén xúc động, mỉm cười đi tới trước mặt Mạc Hàm, hòa nhã nói: “Vừa đúng mười giờ, anh đúng giờ thật ấy.”
Mạc Hàm vặn nắp chai, cũng mỉm cười nhìn Lạc Phi: “Hôm nay an bài thế nào?”
“Em dẫn anh tới một nơi, đó là rừng rậm mà em từng đi qua lúc tập huấn dã ngoại.”
“Không tới phòng huấn luyện à?”
Lạc Phi giải thích: “Cảnh tượng trong phòng huấn luyện đều là giả, hiện giờ anh đã có cơ giáp có năng lực tác chiến, chúng ta có thể luyện tập thực chiến một chút.”
“Ừm.”
Mỗi lần Mạc Hàm ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo, Lạc Phi từ xa xa nhìn thấy nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp thân hình cao lớn kia, Mạc Hàm nhìn theo tầm mắt cậu: “Bọn họ là cha phái tới bảo hộ anh, chúng ta tới rừng rậm luyện tập thực chiến, bọn họ đi cùng không tiện, anh sẽ bảo bọn họ chờ ở đây.”
Lạc Phi mỉm cười: “Yên tâm, trong khu rừng đó cũng không có dã thú quá hung hiểm, cùng lắm chỉ có một ít rắn độc thôi, chúng ta ngồi trong cơ giáp cũng không lo bị cắn.”
Mạc Hàm gật gật đầu, sau đó tiến qua bảo nhóm vệ sĩ chờ ở đây rồi mới cùng Lạc Phi xuất phát.
Hai người ngồi xe huyền phù đi tới rừng Khoa Long.
Từ trên cao nhìn xuống, đây là một mảnh rừng hẹp dài kéo dài mấy vạn km nhưng bề rộng chỉ khoảng một trăm km. Địa hình trong rừng khá phức tạp, có đủ loại rắn độc lui tới, bất quá không có dã thú hung hiểm, là nơi trường quân đội thường xuyên tiến hành tập huấn dã ngoại.
Nhìn cây cối rậm rạp ở xa xa, Mạc Hàm nói: “Em muốn anh điều khiển cơ giáp mới xuyên qua khu rừng này à?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, địa hình nơi này rất phức tạp, nếu anh có thể thuần thục điều khiển cơ giáp xuyên qua cây cối thì sẽ càng nắm rõ tính năng của đài cơ giáp này hơn. Nếu gặp đàn rắn công kích, anh có thể sử dụng vũ khí.”
“Vậy còn em.”
Lạc Phi cười nói: “Em đi chung với anh, anh có nghi hoặc gì về đài cơ giáp này thì có thể hỏi em.”
Mạc Hàm gật đầu, từ không gian khởi động đài cơ giáp màu trắng nhận được trong giải cơ giáp đại tái, sau đó cùng Lạc Phi tiến vào khoang điều khiển.
Cơ giáp do chính tay Bố Lai Ân tiên sinh chế tạo, các phương diện tính năng đều vượt xa cơ giáp cấp C ở phòng huấn luyện, linh kiện kim loại kết nối vô cùng phù hợp, chấp hành mệnh lệnh cực kỳ nhanh chóng, động tác của cơ giáp cũng lưu loát, không hề có chút cảm giác trở ngại.
Mạc Hàm điều khiển cơ giáp tiến vào trong rừng.
Đại thụ che trời ở chung quanh che phủ ánh sáng trên đỉnh đầu, cảnh tượng rừng rậm nguyên thủy hiện rõ trên màn hình điều khiển trước mặt, ngay cả âm thanh cũng bị hệ thống thu được, hai người ở trong khoang điều khiển nhưng có thể rõ ràng nghe thấy tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang, thậm chí là tiếng suối róc rách.
Mạc Hàm nghiêm túc điều khiển cơ giáp vượt qua các loại chướng ngại, cơ giáp màu trắng linh hoạt xuyên qua đám cây cối, cảm giác điều khiển thực chiến thú vị hơn mô phỏng trong phòng huấn luyện rất nhiều, cảm quan cũng chân thực hơn, giống như tự mình chạy xuyên qua khu rừng nguyên thủy thần bí lại yên tĩnh vậy.
Trên mặt Mạc Hàm dần lộ ra ý cười, Lạc Phi ngồi trên ghế phó lái ôn nhu nhìn anh.
Hai người thuận lợi xuyên qua vô số chướng ngại, đi sâu vào rừng Khoa Long thì thấy một thác nước ở xa xa.
Thác nước từ trên một ngọn núi đổ thẳng xuống, cao tới trăm mét, hệt như một bức màn nước treo trên vách núi cao cao, phía dưới thác nước là một cái hồ sâu, bọt nước trắng xóa văng lên những tảng đá chung quanh phát ra tiếng vang như vạn mã phi tới.
Mạc Hàm dừng lại trước thác nước, tán thưởng: “Phong cảnh nơi này không tồi.”
“Có muốn nghỉ ngơi một chốc không?”
Mạc Hàm gật gật đầu, hai người từ khoang điều khiển bước ra, cùng đi tới trước thác nước.
Thác nước đồ sộ cùng cây cối xanh biếc cùng hòa vào nhau, một động một tĩnh, hệt như một bức họa tuyệt mỹ, rời xa thành thị huyên náo ồn ào tới nơi này hệt như hòa mình vào thế ngoại đào viên, làm người ta quên hết những chuyện phiền muộn trong lòng, thỏa thích hấp thu không khí tươi mới trong rừng rậm nguyên thủy.
Mạc Hàm hít sâu, hàm lượng oxi nồng đậm trong không khí cùng hơi nước từ thác nước làm cả người anh thần thanh khí sảng.
Không khí nơi này đúng là tươi mới!
Thấy Mạc Hàm hưởng thụ nheo nheo mắt, Lạc Phi liền đề nghị: “Cũng trưa rồi, không bằng chúng ta ở lại đây ăn cơm trưa đi.”
Mạc Hàm đặc biệt đồng ý: “Em có chuẩn bị thức ăn không?”
“Em có chuẩn bị dụng cụ đi săn cùng làm cơm dã ngoại, chúng ta có thể tự làm vài món đồng quê. Trong rừng có thỏ hoang, trong sông còn có cá, lúc trước tập huấn dã ngoại không được mang theo thức ăn, muốn ăn phải tự mình nghĩ cách. Thế nào? Có hứng cùng đi săn thú với em không?”
Trong lòng Mạc Hàm rất hưng phấn, thế nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, cười nói: “Tốt, anh vẫn chưa thử làm cơm dã ngoại bao giờ.”
“Trước tiên là đốt lửa dựng kệ nướng ở bờ sông, để em chỉ anh làm thế nào.”
Mạc Hàm đi theo Lạc Phi đến một khoảng đất trống bên cạnh thác nước, Lạc Phi lấy công cụ ra chỉ Mạc Hàm dựng kệ nướng, sau đó ở phụ cận tìm chút củi khô đốt lửa. Mạc Hàm dựa theo biện pháp Lạc Phi chỉ bắt cá trong sông, từ nhỏ anh đã lớn lên trong sự bảo bọc của cha, cuộc sống an nhàn sung sướng cơm áo không lo, chưa từng thử làm cơm dã ngoại, trong lòng cảm thấy vừa mới mẻ lại kích thích. Chính là anh ngồi xổm bên bờ sông nắm nắm bắt bắt nửa ngày mà không bắt được con cá nào, ngược lại làm quần áo ướt nhẹp, chật vật không thôi.
Lạc Phi cảm thấy Mạc Hàm gỡ bỏ lớp ngụy trang xuống chân thật hơn hình tượng cao cao tại thượng lúc bình thường rất nhiều, cũng vô cùng đáng yêu.
Thấy Mạc Hàm ảo não vì không bắt được cá, Lạc Phi mỉm cười: “Để em bắt, anh nhìn nè.”
Sau đó, Lạc Phi xắn cao ống quần lội xuống sông, tay cầm nhánh cây bén nhọn, nháy mắt nhìn thấy con cá bơi ngang qua liền quyết đoán đâm xuống.
Lạc Phi nhanh tay lẹ mắt xiêng được bốn con cá, Mạc Hàm càng nhìn càng thấy Lạc Phi như vậy thực suất, nhịn không được khen: “Em là đại hoàng tử mà cũng biết kỹ thuật đi săn dã ngoại à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Đều học được sau khi tiến vào trường quân đội. Trường yêu cầu rất nghiêm khắc, từng để học viên ở trong rừng nguyên thủy suốt một tuần, tụi em phải tự học cách sinh tồn, thỏ, cá, rắn đều có thể bắt làm thức ăn. Còn có các loại hoa quả hoang, tụi em phải phân biệt được loại nào có độc, loại nào không có độc.”
Trong lòng Mạc Hàm không khỏi bội phục, sau này trở thành quân nhân của các quân đoàn lớn thì phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, rất có thể sẽ gặp phải những tình huống ngoài ý muốn, lỡ như bị lạc đoàn hoặc thức ăn mang theo hết sạch, quả thực nên học kỹ năng sinh tồn dã ngoại. Khó trách từ khi tiến vào trường quân đội khí chất của Lạc Phi lại thay đổi lớn như vậy, cậu ấy đã trải qua rất nhiều bài huấn luyện khắc nghiệt.
Lạc Phi nhanh nhẹn ở bờ sông rửa cá, sau đó đặt bốn con cá song song lên kệ nướng, đồng thời căn dặn: “Anh ở đây canh chừng, cách năm phút trở cái lại, đừng để khét. Em vào rừng bắt thêm con thỏ hoang, cho anh nếm thử thịt thỏ nướng.”
Mạc Hàm nghe mà chảy nước miếng, gật đầu: Nhiều cá như vậy đủ cho chúng ta ăn rồi, em bắt thêm một con là được.”
Lạc Phi gật đầu: “Hảo, nghe lời anh, chỉ bắt một con thôi.”
Mạc Hàm dừng lại một chút lại hỏi: “Đúng rồi, mô hình trước đó anh tặng, em có mang theo không?”
Lạc Phi cười: “Đương nhiên, em luôn mang Tiểu Mạc Hàm theo bên người, lúc nhớ anh thì lấy ra nói chuyện a.”
Những lời này thực thẳng thắn, trái tim Mạc Hàm run bắn, lập tức dời tầm mắt: “Anh đã nhập rất nhiều số liệu vào đó, em có chuyện gì thắc mắc có thể hỏi nó.”
“Ân, em thườn gxuyên chơi với nó, còn nghe nó nói anh thích màu lam, thích ăn thịt bò, đúng không?”
Gò má Mạc Hàm nóng lên, cảm thấy có chút thẹn thùng vì hành động ‘đem mình giao cho đối phương’.
Lạc Phi không cảm nhận được Mạc Hàm khác thường, mỉm cười nói: “Em đi bắt thỏ hoang, anh chờ em một chút.”
Lần trước lúc tập huấn, Lạc Phi ở trong khu rừng này suốt một tuần nên đặc biệt quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh thác nước. Cậu đi tới nơi thỏ hoang thường xuyên lui tới làm bẫy rập, sau đó ngồi xổm trong lùm cây bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Cách đó không xa, thác nước bắn nước lên đá phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, vì thế Lạc Phi cũng không chú ý tới xa xa truyền tới tiếng vang dị thường.
Hôm nay thỏ hoang không nhiều lắm, qua hơn mười phút Lạc Phi mới bắt được một con. Bất quá lúc Lạc Phi hưng phấn xách thỏ hoang trở về nơi nướng cá vừa nãy thì ngoài ý muốn phát hiện Mạc Hàm không ở.
Đống lửa cháy hừng hực, cá trên kệ đã khét thành than.
Lạc Phi nghi hoặc gọi: “Mạc Hàm? Anh ở đâu?”
Chung quanh không hề có đáp lại.
Lạc Phi không khỏi khẩn trương tìm kiếm xung quanh, vừa tìm từa gọi:”Mạc Hàm? Anh nghe em gọi không?”
Vẫn như cũ không có hồi âm, bên tai chỉ có tiếng thác nước ầm ầm.
Mạc Hàm không có khả năng mặc kệ kệ cá nướng vô duyên vô cớ rời đi, hơn nữa trên mặt đất còn có dấu vết giãy dụa—- chẳng lẽ Mạc Hàm xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây, trái tim Lạc Phi siết chặt!
Đáng chết! Biết rõ mỗi lần Mạc Hàm ra ngoài đều phải dẫn theo vệ sĩ, khẳng định là vì muốn có người muốn gây bất lợi nên mới phải cẩn thận như vậy. Hôm nay vì muốn tới rừng Khoa Long luyện tập thực chiến cơ giáp mà Mạc Hàm để nhóm vệ sĩ chờ ở ngoài rừng, cũng vì có Lạc Phi cùng Trọng Minh ở nên mới an tâm như vậy.
Thế nhưng cậu cư nhiên để Mạc Hàm lưu lại một mình, để anh phải rơi vào hiểm cảnh?
Cậu sao có thể sơ ý như vậy!
Lạc Phi hận không thể hung hăng tát mình hai bạt tai, nghĩ đến Mạc Hàm có thể đã xảy ra chuyện, trái tim cậu không ngừng co rút!
Bất quá lúc này không thể mất bình tĩnh, Mạc Hàm đang chờ cậu tới cứu. Nghĩ vậy, Lạc Phi lập tức hít sâu làm bản thân tỉnh táo lại, sau đó nói với Trọng Minh: “Lập tức kiểm tra xem phụ cận có tin tức cơ giáp Mạc Hàm không?”
Trọng Minh cảm nhận được được chủ nhân lo lắng, lập tức bắt đầu làm việc. Rất nhanh liền có kết quả: “Chủ nhân, phát hiện không gian cơ giáp của Mạc Hàm dưới khe đá bên cạnh thác nước.”
Trái tim Lạc Phi nảy lên thình thịch, bước nhanh qua tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy vòng cổ không gian màu trắng nằm dưới khe đá. Mạc Hàm sẽ không rảnh rỗi bỏ cơ giáp của mình ở đây, hiển nhiên là đặc biệt lưu lại cho Lạc Phi—– Mạc Hàm thông minh như vậy, lúc nguy cấp không thấy Lạc Phi, khẳng định sẽ lưu lại tin tức để cậu cứu viện.
“Mau mau khởi động, xem nó có manh mối gì không.”
Trong Minh thử một chút: “Hệ thống của cơ giáp đã được chỉnh sửa, trừ bỏ Mạc Hàm, những người khác muốn khởi động cơ giáp phải nhập mật mã!”
Mật mã? Mật mã khởi động cơ giáp Mạc Hàm là gì?
“Thử ngày sinh của anh ấy xem.”
Trọng Minh nhập ngày sinh của Mạc Hàm, vẫn không thể mở được.
Lòng Lạc Phi nóng như lửa đốt, cậu biết Mạc Hàm cài đặt như vậy để tránh người khác nhặt được cơ giáp, nếu để họ biết được bí mật của anh thì lại càng nguy hiểm hơn. Cơ giáp Bố Lai Ân đưa cho Mạc Hàm vốn không cài đặt mật mã, bất quá lúc đưa đài cơ giáp này cho Mạc Hàm, chú đã đưa cả mật mã hệ thống cho Mạc Hàm, để Mạc Hàm tự mình cải tạo lại. Mạc Hàm là cao thủ hệ thống, muốn tăng thêm vài trình tự vào hệ thống vốn có là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mạc Hàm lưu lại cơ giáp có khóa mật mã cho mình, chứng minh anh ấy tin tưởng mình có thể phá giải, có nghĩa là mật mã này rất có thể là con số chỉ có hai người bọn họ biết.
Chính là cái gì nhỉ? Cái gì mà cả hai người đều biết?
Lạc Phi bình tĩnh suy nghĩ, ánh mắt lập tức sáng ngời—– đúng rồi, mô hình trò chơi! Mình từng tặng một mô hình cho Mạc Hàm, Mạc Hàm cũng đáp lễ lại một mô hình. Chỉ có cái này có thể xem là vật phẩm chung của hai người. Với lại khi nãy Mạc Hàm cũng cố ý nhắc tới nó. ‘Có vấn đề gì cứ hỏi nó’ có lẽ là một loại ám chỉ.
Mô hình trí năng Mạc Hàm tặng có thể tự động phân biệt âm thanh, chỉ có Lạc Phi mới hỏi được, những người khác hỏi Tiểu Mạc Hàm sẽ không trả lời, trước đó xá hữu Lộ Đức Duy Hi từng hiếu kì hỏi thử một lần, kết quả mặc kệ là hỏi cái gì, Tiểu Mạc Hàm đều đáp là ‘không biết’. Cũng vì thế Lạc Phi mới phát hiện hệ thống mô hình trí năng này cũng bị Mạc Hàm chỉnh sửa, chỉ nhận thức một chủ nhân là Lạc Phi.
Lạc Phi lập tức lấy Tiểu Mạc Hàm trong túi ra, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Tiểu Mạc Hàm quả nhiên nghiêm túc đáp: “75647908.”
“… …”
Thật sự không biết nên khóc hay cười! Mạc Hàm cư nhiên đã dự đoán trước tình huống, trước giải cơ giáp đại tái đã đưa mô hình này cho Lạc Phi, hơn nữa còn nhập tư liệu mật mã, có lẽ anh đã sớm dự cảm được tương lai mình sẽ gặp chuyện không may, có thể sẽ cần tới mật mã.
Được Mạc Hàm tín nhiệm, trái tim Lạc Phi rung động không thôi. Thế nhưng hiện giờ không phải thời điểm suy nghĩ vấn đề này, an toàn của Mạc Hàm mới quan trọng nhất.
Lạc Phi lập tức bảo Trọng Minh nhập mật mã này vào, quả nhiên thành công khởi động cơ giáp.
Sau khi khởi động, trong cơ giáp có một đoạn ghi hình, là Mạc Hàm tự thu lại: “Lạc Phi, nếu em dùng mật mã khởi động cơ giáp thì chứng minh anh đã gặp chuyện. Gần nhất vẫn luôn có người theo dõi anh, lỡ như anh rơi vào tay bọn họ, anh sẽ nghĩ cách lưu đài cơ giáp này lại cho em, nó có tín hiệu cảm ứng với cơ giáp tùy thân Nặc Á của anh, anh đã mã hóa trình tự hệ thống định vị, chỉ cần anh đem theo Nặc Á, đài cơ giáp này có thể thông qua định vị xác định được vị trí của anh. Hi vọng em giao cơ giáp cho cha anh, để ông ấy nghĩ cách cứu anh.”
Một đoạn ghi hình vô cùng bình tĩnh, lúc đối mặt với nguy hiểm, Mạc Hàm cư nhiên trấn định như vậy, còn nghĩ ra sách lược ứng phó.
Lạc Phi hít sâu, nhìn người trên màn hình, ánh mắt ôn hòa mà kiên định: “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh gặp chuyện!”
…(cont)…