Từ nhỏ cậu đã rất nhạy cảm với các mùi hương, huống chi là hương vị tin tức tố omega, Lạc Phi từng được huấn luyện chống cự lại tin tức tố omega, mỗi ngày đều ngửi loại mùi này.
Alpha trong hoàng thất đều phải trải qua khóa huấn luyện này, trước đó Lạc Phi cũng thuận lợi thông qua khảo hạch nên khi ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc, thân thể cũng không phát sinh phản ứng mãnh liệt, vẫn bình tĩnh như cũ, chính là trong lòng lại có chút hoài nghi.
Từ khi biết hai anh em song sinh Mạc Hàm Mạc Lâm là cùng một người, Lạc Phi vẫn không có cách nào xác nhận giới tính thật sự của Mạc Hàm. Theo cách nói của chú Tư Nặc, phương pháp điều chế thuốc ngụy trang của bệnh viện trung ương đã bị đánh cắp, Mạc Hàm có thể tùy ý thay đổi thân phận. Thế nhưng thực sự anh rốt cuộc là alpha hay omega?
Trước đó vẫn không có cách nào xác định, thế nhưng giờ phút này mùi tin tức tố omega đang không ngừng nhắc nhở Lạc Phi, người trước mắt chính là omega.
Này cũng không ngoài ý muốn, dù sao cũng là hai chọn một, Mạc Hàm chọn vế sau.
Thế nhưng tin tức tố của Mạc Hàm sao lại đột nhiên mất cân bằng phóng xuất ra như vậy?
Lạc Phi nghi hoặc đỡ Mạc Hàm đi tới sô pha ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ trán anh, ôn nhu nói: “Anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Trán Mạc Hàm đã ứa mồ hôi, tựa hồ đang mạnh mẽ áp lực gì đó, môi cũng cắn chặt, cơ hồ sắp rách da chảy máu. Mạc Hàm hiển nhiên rất khó chịu, vốn chỉ mặc áo ngủ, giờ bán nằm trên sô pha, áo ngủ liền tuột xuống phân nửa, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực xinh đẹp.
Cổ họng Lạc Phi khô ran, nhanh chóng dời tầm mắt, giúp Mạc Hàm chỉnh chu lại quần áo.
Mạc Hàm cố nén cảm giác xa lạ trong cơ thể, mở mắt nhìn Lạc Phi, gian nan nói: “Anh… anh kỳ thực là, là omega.”
Lạc Phi ngẩn người, thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.
Nhìn bộ dáng khó chịu của Mạc Hàm, Lạc Phi vội vàng rót một ly nước lạnh mang tới: “Uống chút nước đi, chậm rãi nói.”
Mạc Hàm nhận lấy, dòng nước lành lạnh rót vào cổ họng, tạm thời giảm bớt nhiệt lượng cơ hồ sắp bùng cháy trong cơ thể.
Mạc Hàm hít sâu, nghĩ nghĩ một chút nói: “Hẳn là em đã sớm có hoài nghi về cặp song sinh Mạc gia đi? Trước đó ở chòm sao Thiên Cầm em đã thử dò xét rất nhiều lần, kỳ thực, anh chính là Mạc Lâm, căn bản không có song sinh gì cả, Mạc Hàm là thân phận anh trai alpha được đặt ra để anh tiện hành động.”
“… …” Không ngờ Mạc Hàm lại đột nhiên công đạo rõ ràng, Lạc Phi nhất thời sửng sốt.
Dựa theo tính cách Lạc Phi, nghe thấy tin tức kình bạo như vậy không phải nên sửng sốt nhảy dựng, khiếp sợ hỏi ‘Cái gì? Anh chính là Mạc Lâm? Sao anh lại là omega được chứ?’ mới đúng. Thế nhưng Lạc Phi không chỉ không khiếp sợ, ngược lại sững sờ đứng im tại chỗ, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Mạc Hàm hơi nhíu mày nhìn Lạc Phi: “Biết được bí mật lớn như vậy, em không kinh ngạc chút nào à?”
Vừa rồi quá sửng sốt nên quên cả diễn trò, lúc này mới nhận ra mình không nên trấn định như vậy, Lạc Phi lập tức tỏ ra kinh ngạc: “A? Vừa nãy em nghe không rõ lắm, anh nói gì? Anh cùng Mạc Lâm là một người? Anh cư nhiên là omega? Trời ạ! Em hoàn hoàn không ngờ chuyện lại như vậy a!”
“… … … …” Phản ứng có chút khoa trương đi??
Mạc Hàm cau mày nhìn Lạc Phi: “Chẳng lẽ em đã sớm biết bí mật này à?”
Lạc Phi lập tức điên cuồng xua tay: “Không có không có không có! Em chỉ mới biết đây thôi, em thực sự rất kinh ngạc…. vì sao anh phải làm như vậy?”
Cố nén nghi hoặc trong lòng, Mạc Hàm đơn giản giải thích: “Người bắt cóc anh hôm nay là chú hai của anh, gọi là Mạc Khải Phong. Năm đó ông ta giả vờ không có hứng thú với kinh doanh, quan hệ rất tốt với gia đình anh, không ai ngờ được ông ta đang ngấm ngầm bày mưu đặt kế. Năm anh mười tuổi ông ta bắt anh, buộc cha phải rời khỏi cuộc cạnh tranh trong đại hội cổ đông, thế nhưng ba ba đã sớm đặt thiết bị truy tung trên người anh, trước lúc ông ta tham gia đại hội cổ đông cứu anh ra, một lướt bắt gọn thế lực của ông ta.”
“Khi ấy vì muốn giấu diếm ngoại giới, ba ba soạn ra một câu chuyện, nói hai cha con lúc đi ra ngoài bị bắt cóc, anh bị đánh gãy hai chân, còn ba ba thì tử vong… Thực tế, anh không tàn, ba ba cũng không chết, bắt đầu từ khi đó ba ba bắt đầu ẩn mình trợ giúp cha quản lý sản nghiệp Mạc gia cùng Phương gia. Cũng bắt đầu từ năm đó, anh dùng thân phận alpha Mạc Hàm xuất hiện ở Mạc gia, bởi vì cha cùng ba ba đều hi vọng anh có thể kế thừa sản nghiệp Mạc gia, mà bản thân anh cũng muốn vậy.”
Nghe Mạc Hàm nói tới đây, tất cả những nghi hoặc trong lòng Lạc Phi đều được giải đáp.
Thế nhưng có một vấn đề Lạc Phi vẫn không nghĩ ra: “Hộ tịch đế quốc là ngay từ lúc đứa nhỏ chào đời phải báo với cục quản lý dân cư báo danh, nếu năm mười tuổi anh mới bắt đầu sắm vai Mạc Hàm thì hộ khẩu làm thế nào? Ba ba anh hack hệ thống hộ tịch à?”
Mạc Lâm lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia khổ sở: “Anh quả thực có một anh trai song sinh, trên hộ tịch ghi tên là Mạc Hàm, chẳng qua ngay sau khi sinh đã chết rồi. Vì sợ gia gia khổ sở nên cha mới không công khai chuyện này, làm như Mạc Hàm vẫn còn tồn tại. Sau khi Mạc Khải Phong bắt cóc anh, chúng ta mới ý thức được có lẽ anh trai alpha của anh chết ngay sau khi sinh rất có thể là do Mạc Khải Phong làm. Ngày ba ba sinh anh, ông ta từng tới bệnh viện, khi ấy cha đang ở cùng ba ba, anh cùng anh trai được đặt trong phòng trẻ sơ sinh…”
Nói tới đây, Mạc Lâm đột nhiên siết chặt nắm tay.
Lạc Phi cũng tức giận: “Tên Mạc Khải Phong kia cũng quá biến thái đi? Ngay cả đứa nhỏ mới sinh cũng không buông tha?!”
Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Vì một khi đứa nhỏ lớn lên sẽ chính là trưởng tôn Mạc gia, người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Phong Dương, ông ta muốn diệt trừ tai họa ngầm.”
“…”
Mạc Lâm đã trải qua rất nhiều chuyện hung hiểm, ngay từ rất nhỏ đã phải bắt đầu diễn trò. Tập đoàn Phong Dương tuyệt đối không thể rơi vào tay một kẻ cặn bã như Mạc Khải Phong, anh mới cố gắng diễn tốt vai diễn Mạc Hàm, để Mạc Hàm trở thành thần tượng trong lòng vô số người trẻ tuổi đế quốc.
Bắt đầu từ năm mười tuổi cho đến bây giờ, anh bắt đầu phân tiệt sắm hai vai diễn.
Nhiều năm như vậy, thật sự không dễ dàng.
Lạc Phi càng nghĩ càng đau lòng, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mạc Lâm, ôn nhu nói: “Đều qua cả rồi, tên chú hai kia của anh, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã. Chúng ta hội hộp với quân đoàn Vinh Quang trước đã, nhất định cậu đang tìm chúng ta.”
Mạc Lâm gật đầu: “Ừm.”
Tuy phản ứng bình tĩnh của Lạc Phi làm anh nghi hoặc nhưng hiện giờ cũng không phải thời điểm truy hỏi, cứ về quân đoàn Vinh Quang trước, chờ an toàn rồi chậm rãi nói chuyện cũng không muộn.
Thế nhưng ngay sau đó, nhiệt lượng vừa được nước lạnh áp chế một lần nữa lủi lên. Lúc này so với vừa nãy còn mãnh liệt hơn, giống như sóng biển sóng sau cao hơn sóng trước, cơ hồ muốn bao trùm toàn bộ thân thể anh.
Đáy lòng dâng lên khát vọng kỳ quái, hệt như tơ nhện rậm rạp bao vây trái tim, càng lúc càng siết chặt.
“Ngô….” Mạc Lâm phát ra một tiếng rên khó chịu.
Thân thể Lạc Phi cứng đờ.
Hương vị tin tức tố ngày càng nồng đậm hơn, này chứng minh tin tức tố trong cơ thể Mạc Lâm đã mất cân bằng, rất có thể sẽ tiến vào kỳ động dục.
Nếu đội thành omega bình thường, Lạc Phi tuyệt đối sẽ không dao động, cũng không bị tin tức tố của đối phương ảnh hưởng, dù sao cậu cũng thông qua huấn luyện chống cự tin tức tố, dù sao cậu cũng là người thừa kế đế quốc, nếu tùy tiện omega nào cũng làm khó dễ được thì làm gì đủ tư cách làm đại hoàng tử?
Thế nhưng người trước mặt không giống.
Nằm trên sô pha chính người mà cậu đặt trong tim, người mà cậu ái mộ.
Nhìn bộ dáng Mạc Lâm, Lạc Phi vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
Lý trí biết rõ mình không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thế nhưng trên mặt tình cảm thì thật sự có chút khó khống chế.
Lạc Phi dùng sức siết chặt nắm tay, lòng bàn tay bị bấu tới chảy máu, nuốt nuốt nước miếng, tận lực suy trì lý trí hỏi: “Anh có mang thuốc ức chế theo không?”
Nghe âm thanh trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai, Mạc Lâm lắc đầu: “Trước kia đều dùng thuốc ức chế hiệu suất cao, một lần tiêm có thể duy trì hiệu quả ba năm, vì thế cũng không mang theo trên người, tránh tiết lộ thân phận.”
Lạc Phi thực nghi hoặc: “Vậy sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực?”
Hô hấp Mạc Lâm dần dần trở nên hỗn loạn, âm thanh cũng có chút phát run: “Bởi, bởi vì Mạc Khải Phong biết bí mật này… ông ta…. Vừa nãy ông ta đã tiêm thuốc… thuốc giải trừ do bác sĩ liên bang đặc chế… có thể phá giải hết thảy…. ngụy trang có liên quan tới tin tức tố…”
Một câu này, Mạc Lâm cơ hồ mất nửa phút mới nói xong.
Mỗi khi nói ra một chữ, lồng ngực lại phập phồng một chút, hiển nhiên nhẫn nhịn rất vất vả.
Ánh mắt Mạc Lâm hơi ửng đỏ, có chút mê ly, trên người cũng bắt đầu ửng hồng, toàn thân vô lực nằm trên pha, bộ dáng ấy thực sự dẫn dụ người ta muốn phạm tội.
Đầu Lạc Phi muốn bùng nổ, lập tức tiến tới trước đài điểu khiển, nói với Trọng Minh: “Mau! Lập tức tìm kiếm điểm dừng chân ở tinh cầu gần nhất, phải nhanh chóng mua thuốc ức chế cho Mạc Lâm!”
Trọng Minh thực muốn khóc: “Chủ nhân, ta có một tin tức đặc biệt xấu, đang do dự không biết nên nói cho người hay không…”
Không cần nó nói, vừa đi tới trước đài điều khiển, Lạc Phi đã tự nhận ra.
Bởi vì trên bản đồ hướng dẫn đang biểu hiện điểm sáng của Trọng Minh đang ở giữa một khu vực tối đen.
Bọn họ không ở trên bản đồ đế quốc?
Lạc Phi lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này? Chúng ta rời khỏi lãnh thổ đế quốc?”
Trọng Minh có chút nức nở: “Ta cũng không muốn a! Chúng ta bị bão cát cuốn ra khỏi biên cảnh đế quốc, hơn nữa cũng không biết hiện giờ đang ở tinh vực nào, theo phán đoán của ta…. Đây là khu vũ trụ không người vẫn chưa được nhân loại biết tới.”
Sống lưng Lạc Phi dâng lên tia ý lạnh.
Khu vũ trụ không người chính là sự tồn tại đáng sợ như bão cát cùng lỗ đen.
Nó không phải một tinh cầu không có người ở. Theo quy tắc thiên văn học, chỉ cần nhân loại khám phá ra, đặt chân lên thì tinh cầu đó sẽ được đặt tên, mà khu không người chính là một nơi hoàn toàn không có bất cứ nhân loại nào từng đặt chân tới, thậm chí ngay cả thiết bị trinh sát cũng không—– đó là một khu vực hoàn toàn không biết gì cả, không biết nó có bao nhiêu tinh cầu, cũng không biết có sinh vật trí năng hay không.
Vừa mới thoát khỏi bão cát lại bị cuốn vào khu không người, Lạc Phi thật sự không biết sao mình lại xúi quẩy như vậy!
Đang nhíu mày tìm cách thì phía sau truyền tới âm thanh làm toàn thân Lạc Phi cứng ngắc.
“Lạc Phi…. Lạc Phi….”
Âm thanh Mạc Lâm có chút run rẩy, Lạc Phi nghe mà trái tim cũng có chút run theo.
Lạc Phi lập tức đi tới bên cạnh Mạc Lâm, uy anh nửa ly nước lạnh, cố trấn định nói: “Anh, anh cố nhịn một chút, chúng ta bị rơi vào khu vũ trụ không người, em sẽ bảo Trọng Minh nhanh chóng tìm tinh cầu đổ bộ, mua thuốc ức chế cho anh.”
Nhịn?
Nếu loại thiên tính từ trong xương này có thể dễ nhịn như vậy, năm đó tổ chức omega bí mật cũng không dốc tâm dốc sức nghiên cứu thuốc ức chế.
Mạc Lâm khó chịu đến sắp hỏng mất, hận không thể ddùng tay cào rách da đầu mình.
Nhìn Mạc Lâm giãy dụa, Lạc Phi đau lòng muốn chết, lập tức nắm lấy tay anh, tránh anh tự tổn thương mình.
Cố tình Trọng Minh lại lạc vào khu vũ trụ không người, nhất thời không kết nối mạng được. Vũ trụ mờ mịt tối đen một mảnh, phải đi đâu mua thuốc ức chế?!
Lạc Phi chỉ đành đưa ly nước lạnh tới: “Anh uống chút nước đi.”
Cảm nhận được nước lạnh đưa tới bên môi mình, Mạc Lâm rốt cuộc mất kiên nhẫn, vung tay hất ngã ly nước, con ngươi đỏ hồng trừng Lạc Phi: “Em ngu ngốc à?”
“… …” Nghe nói thời điểm đó omega khá mẫn cảm, dễ tức giận cũng là chuyện bình thường.
Lạc Phi lập tức thuận theo lời anh nói: “Đúng đúng đúng, em ngu ngốc, em khốn khiếp, nếu không phải em sơ ý thì anh cũng không bị bắt đi… nếu anh khó chịu thì cứ đánh em, mắng em.” Dứt lời còn xắn tay áo, đưa cánh tay rắn chắc của mình tới trước mặt Mạc Lâm: “Cắn em cũng được.”
“… ….” Sắp tức chết rồi, cái đồ ngốc này!
Chẳng lẽ em ấy không biết trừ bỏ thuốc ức chế, biện pháp đơn giản nhất để giải quyết tin tức tố hỗn loạn là ôm omega sao?
Mạc Lâm nhíu mày thấp giọng nói: “Nếu không mua được thuốc ức chế, em giúp anh giải quyết đi.”
Lạc Phi sửng sốt, thật lâu sau mới hiểu được ý Mạc Lâm, lập tức đỏ mặt cự tuyệt: “Này, này sao có thể?! Chuyện này không thể tùy tiện được, tuy em rất thích anh, cũng rất muốn có được anh, thế nhưng nếu em thừa dịp này ôm anh thì chẳng phải chiếm tiện nghi của anh, so với cầm thú còn không bằng sao? Hiện giờ thân thể anh không thoải mái nên muốn em tạm thời dấu hiệu, nhưng khi thanh tỉnh lại, anh sẽ chán ghét em thậm chí là hận em, em không thể làm vậy, em không muốn vũ nhục anh.”
“… …” Đúng là chính nhân quân tử, đã đến lúc này rồi vẫn mạnh mẽ nhận nại ảnh hưởng của tin tức tố. Nhưng như vậy mới chứng minh Lạc Phi thật sự yêu thương cùng tôn trọng mình.
Một alpha, chỉ khi nào đặc biệt yêu thích cùng tôn trọng một omega mới có thể vì đối phương mà suy nghĩ như vậy. Trong lòng Lạc Phi, cảm thụ của Mạc Lâm là quan trọng nhất, cậu không muốn dấu hiệu đối phương trong tình huống đối phương không muốn như vậy.
Nghĩ như vậy, trái tim Mạc Lâm khẽ run lên, khóe môi không khỏi cong lên: “Đứa ngốc…. anh đã mở miệng rồi mà em vẫn muốn tiếp tục nhẫn nhịn à?” Anh áp tới bên tai Lạc Phi, cắn nhẹ tai đối phương, âm thanh có chút mềm mại: “Bị em dấu hiệu, anh nguyện ý.”
Sau đó Mạc Lâm vươn tay chủ động ôm lấy cổ Lạc Phi, dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên khóe môi cậu.
Trên môi truyền tới độ ấm nóng hầm hập làm Lạc Phi đột nhiên trợn trừng mắt.
Bị em dấu hiệu, anh nguyện ý.
Một câu đơn giản, Lạc Phi rốt cuộc cũng hiểu được ý Mạc Lâm.
—–Mạc Lâm nguyện ý bị mình dấu hiệu.
—–này không phải dấu hiệu bắt buộc mà là lưỡng tình tương duyệt.
Trong lòng Lạc Phi mừng như điên, giống như một cơn sóng gió cực lớn nháy mắt đánh tan tia lý trí cuối cùng của Lạc Phi.
Lạc Phi lập tức ôm Mạc Lâm đi vào phòng ngủ trong cơ giáp, thuận tiện tắt camera của Trọng Minh, âm thanh ôn nhu đến mức hòa tan Mạc Lâm: “Em hiểu rồi, mấy ngày kế tiếp cứ giao cho em, em sẽ hảo hảo chăm sóc anh.”
…(cont)…