Tuy hang động vẫn còn rất dài nhưng thời gian đã không còn sớm, hai người luyến tiếc rời đi từ lối ra gần đó, ngồi xe huyền phù quay trở lại khách sạn.
Bên này dù sao cũng là tinh cầu hoang vắng chưa đượck hai phá, giải trí cũng không nhiều, không có khu thương nghiệp giải trí như chòm sao Thiên Cầm hay thủ đô, tinh cầu Nặc Lan trừ bỏ khách sạn này thì cơ hồ không còn nơi nào để đi, bên ngoài thực buồn tẻ, hai người cũng lười ra ngoài, liền ở lại khách sạn mở quang não xem phim.
Lạc Phi chọn một bộ phim chiến tranh mới nhất, nghe thấy tiếng bắn súng đùng đùng thỉnh thoảng truyền tới, Mạc Hàm không khỏi đau đầu đỡ trán—- hai người cùng xem phim, không phải nên xem mấy bộ phim tình yêu ấm áp ngọt ngào sao? Thứ đánh đánh giết giết này có gì hay mà xem chứ?
Thế nhưng Lạc Phi lại xem vô cùng hào hứng.
Mạc Hàm bất đắc dĩ cùng Lạc Phi xem xong bộ phim chiến tranh nhiệt huyết sôi trào, thấy đã mười giờ tối, Mạc Hàm nói: “Anh đi tắm trước.”
Thẳng đến khi Mạc Hàm đi vào phòng tắm, Lạc Phi mới đứng dậy nhìn chiếc giường hai người trong phòng.
Trong phòng chỉ có mỗi một cái giường lớn king size, sô pha cũng là sô pha đơn, không có dạng sô pha dài để nằm ngủ, Mạc Hàm sẽ không nhẫn tâm để mình ngủ dưới sàn nhà đi? Kia có phải tối nay hai người sẽ ngủ chung giường không?
Nghĩ vậy, Lạc Phi liền nhịn không được hưng phấn.
Mạc Hàm rất nhanh liền tắm rửa xong đi ra, anh mặc áo ngủ màu trắng rộng rãi bọt nước từ sợi tóc đen mướt không ngừng nhỏ xuống, theo cần cổ thon dài chảy vào cổ áo, xương quai xanh tinh xảo làm người ta mơ màng, vạt áo vừa vặn dài tới đầu gối, lộ ra bắp chân thon dài xinh đẹp.
Cổ họng Lạc Phi khô ran, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Em thấy trong phòng chỉ có một cái giường thôi, buổi tối em ngủ ở đâu?”
Trong lòng Mạc Hàm có chút buồn cười, chỉ cái giường bên cạnh: “Đương nhiên là ngủ giường rồi, chẳng lẽ đại hoàng tử có yêu thích ngủ dưới sàn à?”
Lạc Phi kích động tới suýt chút nữa nhảy dựng lên, mạnh mẽ nhịn xuống, cười tủm tìm xoay người cầm lấy một bộ áo ngủ: “Em tắm chút.”
Sắp ngủ chung với Mạc Hàm, dĩ nhiên phải tắm rửa sạch sẽ.
Lạc Phi ở trong phòng tắm tắm vô cùng nghiêm túc, Mạc Hàm ngồi xuống sô pha, gửi tin báo bình an cho cha, thấy trên bàn có thực đơn chọn rượu, anh cầm lấy xem một chút, thầm nghĩ, có cần gọi một chai rượu đỏ tăng thêm không khí không?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, Mạc Hàm có chút nghi hoặc, đi tới thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Từ mắt mèo của khách sạn có thể nhìn thấy rõ người bên ngoài, mặc quần tây sơ mi trắng trên cổ đeo nơ, là đồng phục của nhân viên phục vụ, đang đối diện với mắt mèo mỉm cười, Mạc Hàm nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Xin chào, là rượu đỏ ngài đã đặt.”
Mạc Hàm giật mình: “Tôi không có gọi rượu.”
“Là Lạc Phi tiên sinh đã gọi, phòng 707, đúng không?”
Hóa ra là Lạc Phi đặt, này đúng là có chút tâm hữu linh tê với mình.
Mạc Hàm mỉm cười, xem ra đại hoàng tử cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc. Anh mở cửa cho phục vụ đưa rượu vào, đối phương đặt một chai rượu đỏ đắt tiền cùng hai chiếc ly chân dài lên bàn, Mạc Hàm đang định lịch sự cám ơn một tiếng, kết quả giây tiếp theo người phục vụ kia đột nhiên quay đầu, Mạc Hàm còn chưa kịp phản ứng, cổ đã tê rần.
Trước lúc mất đi ý thức, Mạc Hàm chỉ nhớ rõ ánh mắt đối phương, lạnh lẽo như hồ sâu mùa đông.
*****
Lạc Phi ngây người trong phòng tắm thật lâu, tâm tình khoái trá muốn hát vang, buổi tối ngủ chung với Mạc Hàm, tay chân mình nhất định phải quy củ một chút, không thể làm anh nghĩ mình là một con sắc lang. Nhiều nhất chỉ ôm một cái thôi…
Lạc Phi hạ quyết tâm, cuối cùng cũng tắm xong đi ra ngoài.
Phòng tắm được làm từ thủy tinh cách âm, vì thế Lạc Phi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh ngoài phòng khách, thế nhưng vừa đi ra cậu liền cảm thấy có chút không đúng…
Mạc Hàm không ở trong phòng.
Trên bàn có một chai rượu đỏ và hai chiếc ly chân dài, thảm bằng phẳng, căn phòng im lặng hệt như không có việc gì phát sinh.
Cơ hồ là trong khoảng khắc, Lạc Phi liền đoán được là Mạc Hàm đã xảy ra chuyện. Cậu không đặt rượu, nếu là Mạc Hàm đặt thì không có lý do gì phục vụ vừa mang rượu tới anh đã đi ra ngoài.
Mới tắm xong, trên người còn mặc áo ngủ, Mạc Hàm xuất môn làm gì?
Trái tim Lạc Phi run bắn, lập tức tỉnh táo lại.
Lần trước ở rừng Long Khoa Mạc Hàm từng bị bắt cóc, lòng Lạc Phi nóng như lửa đốt, hoang mang lo sợ, nếu không phải tìm được không gian cơ giáp Mạc Hàm lưu lại thì đã không có khả năng thuận lợi cứu viện như vậy. Thế nhưng lần này Lạc Phi nhanh chóng tỉnh táo, trực tiếp mở thông đạo mật mã của Trọng Minh.
Cũng may trước đó cơ giáp Nặc Á của Mạc Hàm đã liên kết thông đạo này với Trọng Minh, vừa mở lên, quả nhiên bắt được tín hiệu của Nặc Á.
Tín hiệu kia rất mỏng, tín hiểu của cơ giáp cấp S mỏng manh như vậy chỉ có một nguyên nhân—- cơ giáp đang ở trạng thái chờ, chủ nhân của nó có thể đang ngủ say hoặc hôn mê.
Trái tim Lạc Phi đập loạn, lập tức bảo Trọng Minh định vị vị trí của Nặc Á.
Làm Lạc Phi kinh hãi là vị trí của cơ giáp Mạc Hàm đang di chuyển rất nhanh, khoảng cách cách tinh cầu Nặc Á ngày càng xa, hiển nhiên Mạc Hàm bị người ta bắt đi, hơn nữa còn rời khỏi tinh cầu này. Chính mình ở trong phòng tắm cao lắm là mười phút mà thôi, đối phương hàng động nhanh chóng như vậy, hẳn là cao tay hơn những kẻ ở rừng Khoa Long rất nhiều.
Vẫn là cậu con út của ông chủ tập đoàn Thiên Vực, sau khi rút kinh nghiệm lần trước nên hành động đã cẩn thận hơn sao?
Hay động thủ lần này là nhóm người khác?
Mặc lệ là ai, Mạc Hàm chắc chắc đang bị vây trong hiểm cảnh.
Lạc Phi lập tức suy đoán, đối phương hiểu rõ hành tung của Mạc Hàm, cũng biết mình tồn tại. Vừa rồi hẳn là phục vụ đã lừa Mạc Hàm, nói mình đã đặt rượu để vào phòng, sau đó nhân cơ hội nhanh chóng chế ngự Mạc Hàm. Nếu đối mặt trực diện, Mạc Hàm sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy, nhất định là đối phương thừa dịp Mạc Hàm không phòng bị tấn công.
Nghĩ đến suốt chuyến hành trình đều bị người ta giám thị, Lạc Phi cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nhìn điểm sáng trên bản đồ di chuyển ngày càng xa, cũng không thèm để ý tới mình vẫn còn mặc áo ngủ, không chút do dự nói: “Trọng Minh, mau đuổi theo!”
Cảm nhận được chủ nhân khẩn trương, Trọng Minh lập tức biến hình từ cửa sổ khách sạn bay vút lên không trung, trực tiếp rời khỏi tinh cầu Nặc Á, đuổi theo điểm sáng trên bản đồ.
****
Cùng thời gian, trên phi thuyền tinh đạo có tên hiệu là Hắc Mai Khôi.
Trong khoang điều khiển là một nam nhân tóc dài, đang cầm ly rượu đỏ chậm rãi nhấm nháp, nằm trên sô pha bên cạnh là Mạc Hàm, hai mắt nhắm chặt.
Ánh mắt nam nhân nhìn Mạc Hàm có thể nói là ôn nhu.
Một lát sau, Mạc Hàm tỉnh lại, lập tức cảm nhận được cảnh vật xung quanh không đúng, thân mình lập tức căng cứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương: “Là ông?”
Nam nhân mỉm cười: “Thật không ngờ con vẫn còn nhận ra ta.”
Mạc Hàm bị ánh mắt ôn nhu của đối phương nhìn tới phát run, sâu trong lòng bắt đầu lủi lên một tia sợ hãi mãnh liệt—- đó là bí mật lúc nhỏ, bị nhốt trong một tối tăm suốt ba ngày đã để lại bóng ma tâm lý. Dung mạo, âm thanh nam nhân này đối với Mạc Hàm chính là cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Bất quá hiện giờ, Mạc Hàm không phải là đứa nhỏ không hề có sức phản kháng nữa.
Mạc Hàm nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn đối phương nói: “Ông muốn làm gì?”
Đối phương vẫn như cũ nhếch môi, bộ dáng ôn hòa thân thiết: “Lâm Lâm, đã lâu rồi không gặp.”
Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Ông cư nhiên không chết?”
Nam nhân mỉm cười thực vui vẻ: “Người xấu mệnh rất dài, năm đó vừa vặn được thuyền tinh đạo cứu. Ba ba con cũng thực ngoan độc, ép ta phải bỏ nhà trốn chạy, suốt nhiều năm qua chỉ dám lưu lạc ngoài tinh tế, ta kỳ thực rất tưởng niệm Mạc gia, tưởng niệm đứa cháu Mạc Lâm đáng yêu, à không, hẳn nên gọi con là Mạc Hàm?”
Mạc Hàm lạnh lùng nói: “Lời nói của ông làm tôi cảm thấy thực ghê tởm, tôi không có người chú ngươi ông.”
Ánh mắt nam nhân đột nhiên trở nên sắc bén, không ngừng đảo tới đảo lui trên người Mạc Hàm, Mạc Hàm bị nhìn tới sợ hãi, lập tức né đi tầm mắt đối phương.
Nam nhân này gọi là Mạc Khải Phong, là em ruột của Mạc Khải Minh, chú hai của anh.
Lúc nhỏ Mạc Lâm đặc biệt yêu thích Mạc Khải Phong, ông ta cũng thường xuyên bồi Mạc Lâm chơi đùa, ôm Mạc Lâm tới vườn bách thú xem đủ loại động vật thú vị, mỗi khi thấy ông ta, Mạc Lâm đều vui vẻ bổ nhào vào lồng ngực đối phương, gọi chú hai. Gương mặt Mạc Khải Phong luôn đeo theo nụ cười ôn nhu, so với cha nghiêm túc cùng ba ba cao lãnh, Mạc Lâm còn thân thiết với Mạc Khải Phong hơn nhiều.
Năm Mạc Lâm mười tuổi, Mạc Khải Phong dụ Mạc Lâm, nói muốn dẫn Mạc Lâm ra ngoài du lịch.
Mạc Lâm nhớ ba ba từng khuyên, mặc kệ là ai, kể cả là chú hai, chỉ cần muốn dẫn mình rời khỏi chòm sao Thiên Cầm thì nhất định phải nói cho ba ba biết.
Khi ấy Mạc Lâm muốn nói với ba ba nhưng chú hai nói, ông đã nói rồi, hơn nữa còn ngụy tạo tin nhắn giả. Mạc Lâm khờ dại không chút hoài nghi, vui vẻ theo chú hai rời khỏi chòm sao Thiên Cầm, đó cũng là lần đầu tiên Mạc Lâm rời khỏi Thiên Cầm, cảnh sắc vũ trụ làm Mạc Lâm vô cùng tò mò.
Khi đó, Mạc Lâm không hề hay biết đó là chuyến bay tử vong.
Mạc Khải Phong bắt Mạc Lâm đi là vì đại hội cổ đông của tập đoàn Phong Dương đã sắp tới, ông ta muốn dùng Mạc Lâm làm lợi thế bức Mạc Phải Minh phải nhượng bộ quyền kế thừa. Mà suốt khoảng thời gian qua, Mạc Khải Phong vẫn luôn đối xử tốt với Mạc Lâm như vậy cũng vì muốn làm Mạc Lâm không phòng bị, lúc cần thiết có thể dễ dàng túm lấy Mạc Lâm làm vũ khí.
Lúc bị nhốt vào phòng tối, Mạc Lâm cứ tưởng mình đã chọc chú hai tức giận, Mạc Lâm ở đó chờ đợi ba ngày ba đêm, bóng tối mịt mù không hề có bất cứ tia sáng nào, không biết thời gian, không có thức ăn nước uống, không có âm thanh, hệt như bị cả thế giới vứt bỏ. Đứa nhỏ mười tuổi làm sao có thể tiếp nhận nỗi? Nếu không phải có tinh thần cường đại chống đỡ, ở trong bóng tối suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ, chống chọi với khói khát cùng sợ hãi, thực sự có thể làm tinh thần trẻ con hỏng mất.
Nghĩ tới khoảng thời gian đó, Mạc Lâm nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Ông lại định bắt tôi làm lợi thế bức cha tôi nhượng bộ à?”
Mạc Khải Phong cười khẽ, vuốt cằm nói: “Chuyện ngu xuẩn như vậy ta sẽ không làm lần thứ hai, để đề phòng ta, mấy năm nay hai người cha của con đã thay đổi toàn bộ nhân viên có quan hệ với ta, hiện giờ 80% cổ đông đều là tâm phúc của cha con, ta tự hiểu lấy mình, năm đó tranh đoạt thất bại, ta đã không còn hứng thú với tập đoàn Phong Dương, bất quá đối với con thì càng lúc lại càng hứng thú hơn. Lâm Lâm, con đúng là làm chú mở mang tầm mắt, diễn vai alpha Mạc Hàm càng lúc càng chân thật.”
Trái tim Mạc Lâm giật thót: “Ông rốt cuộc muốn làm gì?”
Mạc Khải Phong nhún vai, đi tới trước mặt Mạc Lâm, nâng cằm anh thì thầm: “Ta muốn hai người cha luôn nghĩ mình tài giỏi của con nếm thử tư vị mất đi con. Con thực sự quá sơ suất, lần trước con bị đám ngu kia bắt ở rừng Khoa Long, con nghĩ bọn họ thực sự muốn bắt cóc con sao? Bọn họ tiếp cận con để giúp ta làm một việc mà thôi.”
Nói tới đây, Mạc Khải Phong vươn tay vân vê chiếc hoa tai trên tai Mạc Hàm: “Một trong hai chiếc hoa tai này là không gian chứa cơ giáp của con, thế nhưng chiếc còn lại đã bị ta đổi thành thiết bị giám thị truy tung, con không ngờ tới đi?”
Trong lòng Mạc Lâm lạnh băng!
Lần đó anh chỉ ngất đi không tới nửa phút, lúc tỉnh lại hết thảy đều bình thường, anh hoàn toàn không biết chuyện hoa tai bị động tay động chân.
Mạc Hàm rất cẩn thận, sau khi về nhà cũng từng kiểm tra, thế nhưng chiếc hoa tai này giống chiếc cũ như đúc. Mạc Khải Phong là người Mạc gia, đối với kỹ thuật che dấu tín hiệu chẳng hề thua kém Mạc Hàm, thiết bị truy tung mini trong hoa tai rất nhỏ, căn bản không thể dùng mắt thường phát hiện, dùng thiết bị kiểm tra cũng không phát hiện tín hiệu dao động, từ phi phải mở ra hoàn toàn.
Mạc Hàm cứ nghĩ những kẻ bắt mình ở rừng Khoa Lâm muốn moi trình tự phá giải phi thuyền trí năng mà thôi, căn bản không ngờ tới chuyện hoa tai bị đổi, vì thế cũng không mở ra kiểm tra.
Nam nhân này mưu tính sâu xa, cư nhiên có thể làm tới nước này.
Mạc Hàm càng nghĩ lại càng sợ run, siết nhẹ ngón tay: “Ông muốn giết tôi?”
Mạc Khải Phong mỉm cười: “Mấy năm nay ta thật sự không thoải mái, đều nhờ phúc của người ba ba lợi hại của con ban tặng. Ta biết con là con trai bảo bối của anh ta, giết con thì có ý nghĩa gì chứ? Ta càng muốn công khai để toàn bộ đế quốc biết thân phận omega của con, để mọi người thấy cảnh con vì kỳ động dục tra tấn mà cầu chú ruột ôm mình, ta sẽ post đoạn phim phấn kích này lên mạng, khi hai người cha của con xem được, con đoán xem bọn họ có tức giận tới phát điên không?”
“… … …”
Tâm lý của nam nhân này thực sự vặn vẹo tới mức biến thái!
Năm đó thủ đoạn của ba ba thực sự đủ ngoan, sau khi biết Mạc Khải Phong bắt cóc Mạc Lâm, ngoài mặt ông làm theo lời đối phương, chủ động chuyển nhượng cổ phiếu. Thế nhưng thực tế lại âm thầm tìm kiếm vị trí Mạc Lâm, ngay khoảnh khắc cứu được Mạc Lâm đột ngột phản kích, một lưới bắt trọn cả đám tay sai của Mạc Khải Phong, làm gã không thể không trốn khỏi Mạc gia.
Trong quá trình truy đuổi, Mạc Khải Phong gặp phải bão cát vũ trụ, cơ giáp bị cuốn vào cơn bão, chỉ còn sót lại một vài mảnh vỏ, ba ba cứ tưởng Mạc Khải Phong đã táng thân trong vũ trụ.
Thật không ngờ kẻ cặn bã này mạng lớn, cư nhiên được cứu!
Mấy năm nay ba ba ẩn mình trong bóng tối, trừ bỏ đối phó những kẻ gây bất lợi cho Mạc gia cùng Phương gia thì còn một nguyên nhân nữa chính là sợ thế lực của Mạc Khải Phong ngóc đầu trở lại. Thế nhưng mười năm trôi qua vẫn thực bình lặng, trừ bỏ thủ đoạn của đám đối thủ cạnh tranh thì không có bất cứ tin tức nào liên quan tới Mạc Khải Phong.
Mạc Hàm cũng nghĩ ông ta đã chết, dần dần cũng bắt đầu thả lỏng.
Lần trước bị bắt ở rừng Khoa Long, đối phương lộ ra tin tức làm anh nghĩ là bút tích của đứa con ngu xuẩn của ông chủ tập đoàn Thiên Vực làm, thật không ngờ kẻ đứng sau màn lại là người chú ruột thịt đã lưu lại bóng ma tâm lý lúc bé, bắt cóc chỉ là giả tạo, mục đích thực sự là lắp thiết bị truy tung lên người anh, tìm thời cơ thích hợp bắt đi.
Lần này anh cùng Lạc Phi đến tinh cầu Nặc Lan du lịch đúng là thời cơ tốt nhất.
Bởi vì khoảng cách từ tinh cầu Nặc Lan đến thủ đô hay chòm sao Thiên Cầm đều rất xa xôi, nếu anh bị bắt ở đây thì đúng là thần không biết quỷ không hay.
Nhìn điểm sáng trên bản đồ cách tinh cầu Nặc Lan ngày càng xa, Mạc Hàm sợ hãi không thôi, nhịn không được hỏi: “Ông muốn mang tôi đi đâu?”
Mạc Khải Phong mỉm cười: “Con cùng đại hoàng tử ở cùng một chỗ, nó phát hiện con mất tích nhất định sẽ lập tức đuổi theo, ta phải dẫn con tới một nơi nó không thể tìm thấy. Cảnh nội đế quốc đều là thế lực của bệ hạ, ta không dám đối nghịch với vương thất, thế nhưng chỉ cần tới được liên bang, cho dù nó là đại hoàng tử thì cũng không có cách nào.”
“….!!”
Hóa ra Mạc Khải Phong biến mất nhiều năm như vậy là gì ông ta chạy qua nước bên cạnh!
Hơn hai mươi năm trước, đế quốc cùng liên bang vẫn luôn đối địch với nhau, song phương vì tranh đoạt tài nguyên mà chiến hỏa không ngừng, sau khi bệ hạ Tây Trạch lên ngôi đã ký kết hiệp nghị ngừng chiến với tổng thống liên bang, song phương một lần nữa phân chia phạm vi thế lực, hơn nữa cũng ướcdđịnh tỷ lệ phân chia tài nguyên ở các tinh cầu, cư dân biên cảnh chịu đủ thống khổ chiến loại hiển hiên vui mừng khôn xiết, trong suốt hai mươi năm kế tiếp, hai nước đã vừng vàng bước vào thời kỳ phát triển.
Thế nhưng dù sao cũng là hai nước riêng biệt, sử dụng hệ thống mã hóa trí năng hoàn toàn bất đồng, đó cũng là nguyên nhân một khi cơ giáp trí năng của đế quốc tiến vào lãnh thổ liên bang sẽ mất tín hiệu, bởi vì mạng internet hai bên không có liên hệ, một khi bị đưa đến liên bang, sẽ không có ai có thể tìm ra Mạc Hàm!
Mắt thấy điểm sáng trên bản đồ cách biên cảnh đế quốc ngày càng gần, cả trái tim Mạc Hàm đều siết chặt.
Mạc Khải Phong nói muốn khôi phục thân phận omega, hơn nữa còn phát đoạn phim lăng nhục mình lên mạng, kẻ có tâm lý vặn vẹo biến thái như gã, chuyện gì cũng có thể làm ra được…
Mạc Hàm khẩn trương siết chặt tay, hiện giờ anh chỉ có thể trông cậy vào Lạc Phi, bởi vì Nặc Á cùng Trọng Minh đã kết nối thông đạo, anh đã đặc biệt cài đặt, thông đạo này sẽ không bị thiết bị quấy nhiễu ngăn chặn, hiện giờ Lạc Phi vẫn có thể định vị vị trí của anh.
Thế nhưng ba phút sau, một khi phi thuyền tiến vào lãnh thổ liên bang, ngay cả Lạc Phi cũng không có cách nào tìm được anh.
*****
Cùng thời gian, Trọng Minh đã dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo đối phương.
Thế nhưng Lạc Phi kinh ngạc phát hiện tốc độ di chuyển của đối phương cực nhanh, hơn nữa còn xuất phát sớm hơn Trọng Minh năm phút, Trọng Minh muốn đuổi theo cũng không dễ dàng.
Mắt thấy điểm sáng nhanh chóng di chuyển về phía biên cảnh đế quốc, trong lòng Lạc Phi cả kinh, lập tức ý thức được đối phương muốn làm gì!
Nếu Mạc Hàm bị bắt tới liên bang, cho dù cậu là đại hoàng tử cũng không có cách nào giải cứu.
Cậu quyết không thể mất đi Mạc Hàm!
Nghĩ đến đây, đại não Lạc Phi đột nhiên vô cùng bình tĩnh, lập tức gọi tới thông tấn khí của cậu Lăng An: “Cậu, con có chuyện rất quan trọng cần ngài hỗ trợ!”
Lăng An đang nghỉ ngơi trên chiến hạm chỉ huy, nhận được cuộc gọi của Lạc Phi thì có chút ngoài ý muốn.
Trong màn hình Lạc Phi mặc một thân áo ngủ, sắc mặt căng thẳng, tựa hồ đã phát sinh chuyện rất nghiêm trọng.
Lăng An sửng sốt, vội đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy, Lạc Phi?”
Lạc Phi tổ chức ngôn ngữ trong đầu, tận lực ngắn gọn giải thích: “Có người bắt Mạc Hàm đi, bọn họ muốn đưa Mạc Hàm tới liên bang, con có thể cảm ứng được đó là một phi thuyền tinh đạo di chuyển với tốc độ cực nhanh, qua ba phút nữa sẽ tới biên cảnh đế quốc, tuyệt đối không thể để bọn họ rời khỏi biên cảnh. Cậu, con nhờ cậu, nhất định phải ngăn bọn họ lại!”
“…” Sao Mạc Hàm lại gặp phải tinh đạo liên bang?
Mặc kệ thế nào, Lăng An biết rất rõ tình cảm của Lạc Phi đối với Mạc Hàm, nếu Mạc Hàm xảy ra chuyện, Lạc Phi chỉ sợ sẽ phát điên mất.
Nghĩ vậy, Lăng An lập tức gật đầu: “Yên tâm, giao cho cậu.”
Dứt lời, Lăng An thiếu tướng quyết đoán mở thông đạo chỉ huy quân đoàn, lạnh lùng nói: “Đội tiên phong của quân đoàn Vinh Quang nghe lệnh, ba phút sau sẽ có một phi thuyền tinh đạo di chuyển với tốc độ cực nhanh tiến vào biên cảnh—- toàn đội xuất động, ngăn chặn bọn họ!”
….(cont)….