Thế nhưng hiện giờ, thuốc Mạc Khải Phong tiêm vào làm tin tức tố trong cơ thể anh hoàn toàn bất cân bằng, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác bất lực của omega.
Thân thể hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Thấy hàng mi Mạc Lâm cứ không ngừng run rẩy, biết trong lòng anh bất an, Lạc Phi liền cúi người nhẹ nhàng hôn anh.
Nụ hôn ôn nhu tới mức làm người ta say lòng.
Bất an trong lòng Mạc Lâm cũng dần dần tan biến trong nụ hôn ôn nhu của Lạc Phi.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tâm tình Mạc Lâm đã bình ổn rất nhiều, mở mắt ra nhìn Lạc Phi, vừa lúc chống lại ánh mắt ôn nhu của đối phương.
Mạc Lâm rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng phòng bị, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh an bình.
Người trước mặt chính là Lạc Phi mà mình thích, là Lạc Phi vào thời điểm mấu chốt luôn quyết đoán dứt khoát có đảm đương, là Lạc Phi đã ở phía sau nghiêm túc theo đuổi mình thật lâu. Dù sao trong lòng mình cũng đã nhận định em ấy, bị em ấy hoàn toàn dấu hiệu cùng chiếm giữ có sao đâu?
Mạc Lâm dần dần trầm tĩnh lại, đưa tay ôm cổ Lạc Phi: “Ôm anh.”
Trong lòng Lạc Phi kích động tới mức chỉ hận không thể nhảy lên cao hai thước, thế nhưng vẫn hít sâu, mạnh mẽ duy trì bình tĩnh, ôn nhu nói: “Đừng sợ, tuy em không có kinh nghiệm nhưng em đã học rất nhiều tri thức về phương diện này, em sẽ tận lực không làm đau anh.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Mạc Lâm mỉm cười: “Ừm, anh tin tưởng em.”
Quá trình kế tiếp làm Mạc Lâm có chút lúng túng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh thân thiết với đối phương như vậy.
Thế nhưng động tác của Lạc Phi vẫn thực ôn nhu, thực săn sóc, tuy trong lòng có chút mất tự nhiên nhưng dần dần bị cảm giác sung sướng ở sâu trong cơ thể thay thế.
Mạc Lâm ôm lấy bả vai Lạc Phi, nhắm mắt lại, đem chính mình hoàn toàn giao cho alpha này.
….
Vào thời điểm này omega đặc biệt mẫn cảm, thế nhưng Lạc Phi ôn nhu săn sóc làm Mạc Phi thực thuận lợi vượt qua thời kì gian nan nhất này. Chẳng qua quá trình alpha hình thành kết trong thân thể omega vẫn là quá trình không quá thoải mái, bất quá Mạc Lâm vẫn cố nhẫn nhịn khó chịu, để Lạc Phi làm xong bước cuối cùng.
Sau khi hoàn toàn dấu hiệu, tin tức tố trong cơ thể tự nhiên dần dần ổn định, tin tức tố của hai người cũng hoàn toàn dung hợp.
Lạc Phi vô cùng hạnh phúc, cảm động ôm lấy anh, thấp giọng nói bên tai anh: “Mạc Hàm, từ giở trở đi, em đã chân chính thuộc về anh.”
“Mạc Hàm là anh trai anh, Mạc Lâm mới là tên thật của anh.”
Lạc Phi lập tức sửa lời: “Mạc Lâm, em yêu anh.” Dứt lời liền hôn nhẹ lên trán đối phương.
Thổ lộ đơn thuần thẳng thắn như vậy thật sự là liều thuốc trấn định tốt nhất, làm khó chịu sau khi bị dấu hiệu của Mạc Lâm nháy mắt tiêu tán, trong lòng ngược lại dâng lên một tia ấm áp.
Anh mở to mắt, nhìn nam nhân so với trước kia tựa hồ lại càng anh tuấn hơn, hơi nhếch khóe môi nói: “Điện hạ trước kia chỉ là đứa nhỏ, hiện giờ có thể tính là chân chính trưởng thành rồi.”
Câu nói đùa này làm gò má Lạc Phi hơi đỏ ửng, ôm lấy Mạc Lâm cọ cọ bên cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em thực sự rất vui.”
“Em là đại hoàng tử, nếu phụ vương biết em lén dấu hiệu một omega, có đánh em không?”
Lạc Phi lắc đầu, vươn tay giúp Mạc Lâm chỉnh lại những sợi tóc hỗn độn, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, em yêu anh như vậy, người nhà của em nhất định cũng sẽ tiếp nhận anh. Huống chi em vừa dấu hiệu anh, trên thế giới này, anh chính là duy nhất của em, không có bất luận người nào có thể chia rẽ chúng ta.”
“…” Anh chính là duy nhất của em?
Kỹ năng tâm tình của đại hoàng tử nháy mắt đầy điểm như vậy à?
Bất quá nghe Lạc Phi nói vậy, trong lòng Mạc Lâm quả thực có chút ngọt ngào.
Quyết định đem mình giao cho đối phương quả nhiên không sai, Mạc Lâm thậm chí còn có chút may mắn khi Lạc Phi đúng lúc chạy tới.
—–may mà có em ở đây.
—–đây là ba ngày khó khăn nhất suốt hai mươi năm qua của anh, có em chăm sóc, anh rất thoải mái.
Ánh mắt Mạc Lâm nhìn Lạc Phi càng lúc càng ôn nhu, vươn tay sờ sờ sườn mặt anh tuấn của Lạc Phi: “Em cũng là duy nhất của anh.”
“… …!!!!!” Mạc Lâm vừa nói gì?!
Lạc Phi nháy mắt cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ đối phương lại nói như vậy.
Phát hiện Lạc Phi ngây ngốc nhìn mình, Mạc Lâm nhịn không được cười khẽ: “Thực đúng là đứa ngốc mà.”
Lạc Phi bị tiếng đứa ngốc này gọi đến chấn động, lập tức ôm chặt Mạc Lâm nói: “Không cho anh đổi ý! Vừa nãy em nghe được rồi, anh nói em cũng là duy nhất của anh, có phải ý là anh cũng thích em không? Rốt cuộc em cũng theo đuổi anh thành công à?”
Mạc Lâm liếc mắt xem thường: “Nếu không thích em, em nghĩ anh sẽ để em dấu hiệu à?”
Nghe vậy, Lạc Phi lại càng cười sáng chói hơn, ôm lấy Mạc Lâm xoay vài vòng trong phòng ngủ: “A a a! Em thực hạnh phúc! Mạc Lâm thích em! Còn nói là em là duy nhất, có phải em đang nằm mơ không?”
Mạc Lâm bị xoay tới choáng đầu, nhịn không được nói: “Đủ rồi, em còn ngây thơ như vậy anh sẽ đổi ý đấy.”
Lạc Phi vội dừng lại, thế nhưng ý cười trong đáy mắt lại hoàn toàn không có cách nào che dấu.
Nhìn thấy Lạc Phi vui vẻ tới sắp bổ mạnh, trong lòng Mạc Lâm mềm nhũn, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Nếu đã dấu hiệu lẫn nhau thì không cần rối rắm giãy dụa, trong sinh mệnh của mình sau này sẽ có Lạc Phi bồi bên cạnh.
Alpha của anh, Lạc Phi.
*****
Lạc Phi thực lo lắng thân thể Mạc Lâm xảy ra vấn đề, dù sao anh cũng tiêm thuốc ức chế nhiều năm như vậy, lần này đột nhiên bùng nổ nói không chừng sẽ tạo thành thương tổn. Bên trong Trọng Minh có hệ thống chữa bệnh trí năng, Lạc Phi ôm Mạc Lâm tắm rửa sạch sẽ rồi bảo Trọng Minh kiểm tra thân thể Mạc Lâm một chút, phát hiện không có gì dị thường mới yên lòng.
Trọng Minh nhỏ giọng lẩm bẩm trong đầu Lạc Phi: “Hai người ở trong phòng ngủ suốt ba ngày ba đêm không chịu cho ta xem, ta cũng muốn xem alpha làm thế nào dấu hiệu omega a!”
Lạc Phi cười: “Mi là cơ giáp, xem mấy chuyện này làm gì? Với lại không thể để ngươi nhìn thấy bộ dáng đó của Mạc Lâm, anh ấy sẽ ngại.”
Trọng Minh tò mò: “Chủ nhân thật sự dấu hiệu anh ấy rồi à?”
Lạc Phi gật đầu: “Đương nhiên, hoàn toàn dấu hiệu.”
Nghe tới đó Trọng Minh lại càng hưng phấn hơn: “Kia có phải sẽ có baby không? Ta nghe nói khi alpha hoàn hoàn dấu hiệu omega thì xác xuất omega mang thai rất lớn! Baby của hai người nhất định sẽ rất thông minh, rất đáng yêu! Có nghĩ sẽ đặt tên là gì chưa?”
“…” Không xong, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Vừa nãy khi hoàn toàn dấu hiệu, cậu quả thực đã hình thành kết trong thân thể Mạc Lâm, xác xuất mang thai trong kỳ động dục của omega quả thực rất lớn.
Nhưng hiện giờ hiển nhiên không phải thời điểm tốt để có đứa nhỏ. Không nói tới mình vẫn chỉ là học viên năm nhất, mặc kệ là dư luận công chúng hay hoàng thất cũng không dễ công đạo. Mạc Lâm khẳng định cũng không muốn đứa nhỏ, Mạc gia vẫn còn một đống chuyện cần giải quyết, chỉ riêng vấn đề thân phận Mạc Hàm, Mạc Lâm đã đủ làm người ta đau đầu…
Lạc Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, xoay người trở vào phòng ngủ.
Mạc Lâm đang nghỉ ngơi trên sô pha, Lạc Phi đi tới ngồi xuống bên cạnh, ôm nhẹ bờ vai anh, ôn nhu hỏi: “Mạc Lâm, anh có muốn đứa nhỏ không?”
Mạc Lâm trầm mặc một lát mới nói: “Tạm thời không muốn.”
Hiện giờ thời cơ không quá thích hợp, Mạc Lâm căn bản không chuẩn bị tâm lý làm ba ba. Về sau chờ hết thảy ổn định, nếu hai người có thể thuận lợi kết hôn, Mạc Lâm cũng nguyện ý có một đứa con, bảo bảo dung hợp huyết mạch của hai người nhất định sẽ rất thông minh, nếu giống Lạc Phi thì khẳng định sẽ rất đáng yêu.
Nghĩ đến bảo bảo có bộ dáng giống Lạc Phi như đúc, nằm trong lòng mình gọi ba ba, Mạc Lâm lập tức mềm lòng.
Đại khái là sau khi bị dấu hiệu, tình cảm vốn lại càng mãnh liệt hơn, hiện giờ nhìn Lạc Phi thấy thế nào cũng thực thuận mắt.
Mạc Lâm hỏi: “Em muốn đứa nhỏ à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Em tôn trọng ý kiến của anh. Kỳ thực em cũng hiểu được thời điểm không thích hợp, em vẫn chưa tốt nghiệp, anh còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nếu đứa nhỏ chào đời lúc này chúng ta sẽ không thể chăm sóc tốt cho nó.”
Bình thường lúc alpha dấu hiệu omega, nếu không muốn để đối phương mang thai thì có thể áp dụng một ít thi thố.
Thế nhưng lần dấu hiệu này phát sinh quá khẩn cấp, hai người không kịp để tâm tới vấn đề này.
Mạc Lâm nghĩ nghĩ nói: “Có một loại thuốc tránh thai dùng sau 24 giờ có thể giải quyết vấn đề này.”
Lạc Phi cũng biết loại thuốc này, có thể mua được ở tất cả hiệu thuốc trên đế quốc, thế nhưng vấn đề hiện giờ là bọn họ bị bão cát cuốn ra khỏi biên cảnh đế quốc, vì thế nhất định phải trở lại cảnh nội đế quốc trong vòng 24 giờ.
Nghĩ vậy, Lạc Phi lập tức quay ra ngoài đài điều khiển: “Trọng Minh, trước tiên tìm kiếm tinh cầu ở phụ cận có thể hạ cánh, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra tuyến đường tinh tế quay về đế quốc.”
Ba hôm nay Trọng Minh vẫn luôn dò xét xung quanh, thế nhưng mảnh vũ trụ đen tối này không hề có dấu vết của bất cứ tinh cầu nào. Nghe thấy chủ nhân ra lệnh, nó lại một lần nữa dò xét, làm nó kinh hỉ chính là lần này rốt cuộc phát hiện được một tinh cầu ở xa xa.
Trọng Minh kích động nói: “Chủ nhân, phía trước phát hiện một tinh cầu, có lưới chắn tinh tế.”
Có lưới chắn thuyết minh tinh cầu này có nhân loại ở, Lạc Phi hoàn toàn không biết gì về tinh cầu này, hẳn không phải tinh cầu trong cảnh nội đế quốc, cậu giật mình, nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta đang ở cảnh nội liên bang?”
Thể lực Mạc Lâm đã dần dần khôi phục, đi tới trước đài điều khiển nhìn bản đồ tinh tế: “Rất có thể là tinh cầu liên bang, nơi này anh cũng chưa từng thấy qua.”
Khoảng cách biên cảnh đế quốc cùng liên bang rất xa xôi, bọn họ bị bão cát cuốn tới khu vũ trụ không người, ở đó lang thang suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cư nhiên lại tới cảnh nội liên bang.
Ước tính theo chặng đường Trọng Minh đã đi, muốn một lần nữa trở lại đế quốc, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải vượt hơn hai ngày. Lạc Phi hỏi: “Trọng Minh, mi còn bao nhiêu nguồn sinh lực?”
Trọng Minh kiểm tra một chút, rất nhanh báo kết quả: “Không nhiều lắm, có thể duy trì hoạt động trong vũ trụ hai mươi mấy tiếng.”
Hai mươi mấy tiếng không thể nào quay về đế quốc, nếu bọn họ mù quáng tiếp tục tìm kiếm trong vũ trụ thì kết quả xấu nhất là đi được một nửa, Trọng Minh sẽ cạn kiệt nguồn sinh lực, không thể hoạt động được nữa, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Cơ giáp Nặc Á của Mạc Lâm còn một ít nguồn sinh lực nhưng cũng không có cách nào kiên trì quá lâu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lạc Phi bình tĩnh quyết định: “Chúng ta tới tinh cầu kia, xem thử xem có tìm được nguồn sinh lực của cơ giáp hay không, còn cả thức ăn nữa. Chuẩn bị sẵn sàng để sau đó nghĩ cách quay về đế quốc.
Mạc Lâm biến sắc: “Em lẻn vào liên bang như vậy, nếu bị phát hiện thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
Lạc Phi nắm nhẹ tay Mạc Lâm: “Chúng ta đừng để lộ thân phận, không để bất luận kẻ nào biết em là đại hoàng tử, chúng ta giả làm một cặp bầu bạn bình thường.”
Mạc Lâm trầm mặc.
Lẻn vào liên bang tuy có chút phiêu lưu nhưng với trí tuệ cùng năng lực của hai người, giả thành một cặp bầu bạn bình dân ẩn trong đám người cũng không nhất định sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Mạc Lâm liền nói: “Trước tiên để Trọng Minh tìm kiếm lổ hổng trên lưới phòng ngự, chờ chúng ta đổ bộ rồi nghĩ biện pháp. Chúng ta không có thẻ công dân liên bang, hành động không tiện, anh cần nghĩ biện pháp đăng nhập mạng internet của bọn họ.
Lạc Phi gật gật đầu: “Trọng Minh, đảo quanh tinh cầu tìm kiếm khu vực phòng ngự yếu nhất, mở tính năng phản trinh sát mạnh mẽ đột phá.”
Trọng Minh lập tức hành động.
Năng lực phản trinh sát của cơ giáp trí năng cấp S phát ra, lưới phòng ngự của liên bang không nhất định phát hiện sự tồn tại nó. Trọng Minh đảo một vòng tinh cầu đi tới vị trí phòng ngự yếu nhất, thần không biết quỷ không hay đáp xuống.
Lạc Phi phát hiện tinh cầu này rất hoang vắng, từ trên cao quan sát, cả tinh cầu chỉ có một tỏa thành thị, bên trong cũng không có nhà cao tầng, chỉ có rất nhiều căn nhà cũ, lúc này đang là ban đêm, con đường có ánh đèn u ám từ đèn đường, người ở rất thưa thớt.
Lạc Phi bảo Trọng Minh đáp xuống khoảng đất trống ở ngoại ô thành thị, hơn nữa còn biến thành hình dạng một căn nhà.
Như vậy cho dù binh lính tuần tra đi ngang qua thấy căn phòng ở có tạo hình tương tự những căn xung quanh cũng sẽ không quá để ý.
Lạc Phi đi đến bên cửa sổ, cầm kính viễn vọng bắt đầu quan sát những vì sao trên bầu trời. Thấy thần sắc Lạc Phi nghiêm túc, Mạc Lâm cũng không quấy nhiễu. Thẳng đến một lát sau, Lạc Phi mới mở miệng: “Tinh cầu này hẳn là tinh cầu khoáng sản của liên bang, gọi là Áo Nhĩ Đăng, thuộc chòm sao Nam Thập Tự.”
Mạc Lâm kinh ngạc: “Em làm thế nào nhận ra được?”
Lạc Phi mỉm cười quay qua nói: “Anh quên à? Lần ở thư viện em đã nói từ nhỏ em rất thích thiên văn học, thường xuyên dùng kính viễn vọng quan sát tinh tượng vũ trụ. Tuy em chưa từng tới liên bang nhưng có xem qua tư liệu giới thiệu về tinh vực liên bang, em có thể nhận ra tất cả những tinh cầu bên này.”
Mạc Lâm có chút bội phục, không khỏi khen ngợi: “Lợi hại.”
Lạc Phi ôm lấy vai anh, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, phải xem xem là alpha nào a, không lợi hại sao xứng đôi với anh được.”
Mạc Lâm bị Lạc Phi chọc cười.
Thế nhưng rất nhanh, Mạc Lâm nghĩ tới một mấu chốt: “Đúng rồi, chuyện anh là Mạc Lâm, em tựa hồ không hề kinh ngạc?”
Trong lòng Lạc Phi lộp bộp một tiếng—– không xong! Lúc Mạc Lâm nói ra chân tướng mình đã quên giả vờ, tuy sau đó đã cố tỏ ra khiếp sợ, thế nhưng sau khi dấu hiệu xong, mình vẫn luôn gọi anh ấy là Mạc Lâm, cũng không hề để ý chút nào về thân phận omega của anh.
Mạc Lâm khẳng định cảm thấy không đúng.
Lạc Phi lập tức ho khan một tiếng, giải thích: “Trong lòng em kỳ thực rất kinh ngạc, anh cư nhiên là omega, lúc dấu hiệu anh em cũng rất do dự, em…”
Mạc Lâm đánh gảy: “Phải không? Sao anh lại cảm thấy em không do dự chút nào, ngược lại thực hưng phấn, thực kích động, thực vui vẻ a?”
“… …”
Mạc Lâm nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Phi: “Em đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên mới bình tĩnh tiếp nhận chuyện anh là Mạc Lâm như vậy?”
Lạc Phi xua tay: “Không có, thực sự không có.”
“Nhìn vào mắt anh mà nói.”
Nhìn vào mắt Mạc Lâm, đôi mắt đen láy trong suốt kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy. Lạc Phi dời tầm mắt, xấu hổ sờ sờ mũi.
Mạc Lâm thản nhiên nói: “Biết khi nào?”
Lạc Phi chỉ đành giải thích: “Cũng… cũng không bao lâu.”
Sắc mặt Mạc Lâm lạnh đến dọa người: “Rốt cuộc là khi nào? Thẳng thắn được khoan hồng, anh không muốn hack Trọng Minh của em, để nó báo đáp án.”
Trọng Minh lập tức lên tiếng: “Chủ nhân, người mau thành thật khai nhận đi!”
Lạc Phi chỉ đành cúi đầu, thấp giọng nói: “Là, là sau khi giải cơ giáp đại tái kết thúc.”
“… … … …” Cư nhiên biết sớm như vậy?
Nói như vậy khi đó mình bố trí cuộc nói chuyện với Mạc Lâm ở khách sạn căn bản là làm trò trước mặt Lạc Phi? Trước lúc xuất phát đi du lịch, mình giả thành hai vai tranh cãi với nhau, Lạc Phi cũng ở dưới lầu xem diễn?
Lồng ngực Mạc Lâm đột nhiên có chút nghẹn hơi, lạnh lùng trừng mắt: “Xem diễn vui không?”
Sống lưng Lạc Phi run lên, đầu càng cúi thấp hơn: “Em, em không phải cố ý. Em sợ anh xấu hổ nên mới giả vờ như không biết.”
Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Nói vậy, anh còn phải cám ơn em à?”
Lạc Phi lén liếc nhìn Mạc Lâm, phát hiện sắc mặt đối phương vô cùng khó coi, lập tức nhận lỗi: “Em sai rồi, em thật sự không phải cố ý…”
Mạc Lâm nhướng mày: “Bảo anh dẫn theo em trai tàn tật đi du lịch không phải là chủ ý của em à? Còn nói không phải cố ý?”
“… …” Thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Trọng Minh ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa: “Chủ nhân, người tiêu đời rồi!”
Lạc Phi cũng không biết làm thế nào dỗ dành omega tức giận, chỉ đành tới trước mặt Mạc Lâm, cười cười lấy lòng, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, chỉ là em cảm thấy một mình anh diễn cả hai vai thực lợi hại, em sợ anh xấu hổ mới không vạch trần, thực không có ý gì khác cả.”
Mạc Lâm sắp tức chết rồi.
Anh phân liệt làm hai loại âm thanh tự cãi nhau với mình, Lạc Phi cư nhiên ở ngay dưới lầu vui sướng ngồi nghe!
Cố ý đề nghị dẫn Mạc Lâm theo chính vì muốn xem mình diễn trò đi?
Tên nhóc thối này cư nhiên dám để mình diễn trò hề như vậy, đúng là to gan lớn mật mà!
Mạc Lâm cố nén xúc động muốn đánh đối phương một trận: “Em làm thế nào phát hiện?”
“Phía sau vài tai trái của anh có một nốt ruồi son, em từng thấy sau tai Mạc Lâm cũng có nốt ruồi tương tự, trong giải cơ giáp đại tái lại từng thấy trên người Mạc Hàm nên bắt đầu có nghi ngờ.”
“….”
Bản thân anh không hề biết sau tai mình có nốt ruồi, thật không ngờ Lạc Phi lại vì thế mà nhìn thấu bí mật của mình.
Lồng ngực Mạc Lâm càng khó chịu hơn, xoay người đi vào phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Tối nay điện hạ ngủ sô pha đi, anh muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Lạc Phi ủy khuất không thôi: “Em, em muốn ngủ với anh.”
Mạc Lâm nhíu mày: “Vẫn là thôi đi, em cũng biết anh thường xuyên biến đổi thân phận, nếu chuyển thành Mạc Hàm, nói không chừng sẽ động thủ với điện hạ.”
“… …” Ý tứ rõ ràng là, anh đây không nhẫn tâm đánh em, em mau mau cút ra sô pha ngủ đi.
Sau khi hoàn toàn dấu hiệu vốn nên là thời điểm ngọt ngào nhất của hai người, Lạc Phi còn định buổi tối ôm anh ngủ hôn hôn một chút, kết quả lại bị đuổi ra ngủ sô pha.
Cũng không biết đến khi nào Mạc Lâm mới hết giận? Cậu thực muốn ôm Mạc Lâm ngủ a.
Bất quá hiện tại xem ra, đừng nói là ôm ngủ, Mạc Lâm đại khái chỉ muốn đập cậu mà thôi.
Dù sao mình cũng xem anh ấy diễn lâu như vậy, còn cố ý ra đề nghị dẫn Mạc Lâm đi du lịch, làm bộ như không biết gì cả nghe hai anh em cãi nhau.
Cậu thực sự rất xấu.
Mạc Lâm khẳng định là vừa tức lại vừa xấu hổ nên mới đuổi cậu ra ngoài.
Nằm trên sô pha trong khoang điều khiển, Lạc Phi vừa nhìn không trung vừa thở dài: “Ai, mình không nên cố ý xem diễn, mình thực sự sai rồi!”
Ở trong phòng nghe thấy những lời này, Mạc Lâm hơi nhíu mày thầm nghĩ, cư nhiên dám cố ý xem mình mất mặt như vậy, không cho em quỳ bàn phím đã là nể mặt đại hoàng tử rồi ấy, sau này em cứ tương thân tương ái với sô pha đi.
…(cont)…