• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

 
 
Theo như đã hẹn, buổi sáng hết giờ học Tô Hữu Hữu liền đi gặp Dịch Tiêu Đồng, Dịch Tiêu Đồng đưa chìa khóa xe cho Tô Hữu Hữu: “Hữu Hữu biết lái xe chứ? Em lái đi, anh phải xem lại tư liệu mà hai người điền đã, nếu có lỗi nào thì phải làm lại mới có thể đóng dấu được.”
 

Tô Hữu Hữu vừa nghe đến lái xe thì trái tim liền đập loạn, đã lâu cô không lái xe, cũng không biết là còn lái được hay không.
 
Đi theo Dịch Tiêu Đồng đến nơi đậu xe, anh ta lại có thể đậu xe trong trường: “Sao anh lại có thể đậu xe ở trong trường?”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Làm sao vậy? Em không biết à, bây giờ mọi người đều đã biết xuất thân của anh rồi, không cần phải đậu xe ngoài đường nữa, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của anh.”
 
Mấy ngày nay Cận Hương đi nước ngoài du lịch với bố mẹ của cô ấy nên không đi học, những tin tức cơ bản Tô Hữu Hữu đều không nắm được, chẳng trách mấy ngày nay lại cảm thấy có thể học tập rất yên tĩnh.
 
Tô Hữu Hữu nhấn nút mở khóa xe, mở cửa xe ra, hỏi: “Công khai thân phận rồi có thay đổi gì không?”
 
Dịch Tiêu Đồng đi vòng sang ghế phụ, nói: “Mặc dù mọi người nhiệt tình với anh hơn trước rất nhiều, nhưng anh lại cảm thấy xa lạ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà anh vẫn luôn nghĩ đến.” Nói xong lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Lúc anh lên cao trung đều không có bạn bè nào cả.”
 

Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của Tô Hữu Hữu rất hùng hậu nhưng cũng không có sự phiền não này, mẹ cô mất sớm, bố cô không quan tâm, vốn dĩ không khác nào đứa trẻ mồ côi, có thể tiếp xúc bình thường với các bạn học, vậy nên có hơi không thể hiểu được thế giới của Dịch Tiêu Đồng: “Thân phận này làm anh cảm thấy rất phiền à?”
 
“Đúng, có một số người sẽ cho rằng anh là người không thể với tới, lại có một số cho rằng anh có ích nên muốn lợi dụng, vì vậy nên không dễ kết bạn.” Dịch Tiêu Đồng nhún nhún vai, thái độ bây giờ là thờ ơ: “Nhưng hiện tại anh cảm thấy, dù là thân phận nào cũng sẽ có một loại rèn luyện, lúc anh đang còn kiêm chức giống như là được trải nghiệm một cuộc sống khác, nhìn thấy được hết tất cả những dáng vẻ của thế gian, không còn chấp niệm gì nữa rồi.”

 
Khởi động xe, Tô Hữu Hữu nhìn anh ta một cái: “Đây là tiết tấu muốn xuất gia làm nhà sư sao?”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì cười cười, nhìn về phía cô, hai con ngươi không mang kính áp tròng vô cùng quyến rũ: “Hiển nhiên là anh còn chưa hiểu rõ hồng trần.”
 
Trong lời nói của anh ta ám chỉ điều gì, Tô Hữu Hữu cực kỳ rõ, bầu không khí bỗng dưng có hơi yên tĩnh.
 
Trong xe im lặng một lúc, chỉ có tiếng lật tài liệu của Dịch Tiêu Đồng, bỗng nhiên anh ta nói: “Tiểu Dực viết năm 92 à? Cậu ấy sinh năm 92 sao? Vậy thì còn lớn hơn anh đấy.”
 
Tô Hữu Hữu lắc đầu một cái: “Không phải, anh ấy cùng tuổi với em, nhưng cứ muốn viết lớn hơn hai tuổi, thực sự là không hiểu nổi mà.” Tô Hữu Hữu không tiện nói cho Dịch Tiêu Đồng biết, Chung Dực là vì muốn tới tuổi luật định để kết hôn với cô cho nên mới viết lớn hơn hai tuổi.
 
Dịch Tiêu Đồng nhíu mày nói: “Vậy thì sẽ chịu thiệt rồi, mấy ngày nay anh đang chạy hồ sơ tìm trường học cho cậu ấy, có thể vào được cao trung, anh còn nghĩ là tuổi của cậu ấy không lớn lắm, có thể tự học mấy năm trước khi vào đại học, nếu như lớn hơn hai tuổi mới tốt nghiệp, so ra thì lớn hơn người khác không ít, về mặt kinh nghiệm sẽ rất bất lợi.”
 
Không nghĩ tới là Dịch Tiêu Đồng làm việc lại toàn diện như thế, đã suy nghĩ đến việc làm hồ sơ nhập học cho Chung Dực rồi, tuy rằng Tô Hữu Hữu cũng đã nghĩ tới, nhưng cảm thấy quá khó nên cũng không nhắc đến, Dịch Tiêu Đồng không chỉ nghĩ đến thôi mà còn thực hiện luôn rồi, nhưng trình độ bây giờ của Chung Dực không chỉ là không tới tiểu học mà về sinh hoạt còn có vấn đề đấy, tự học bao nhiêu năm mới có thể thi đại học chứ, chẳng bằng học một vài kỹ năng đặc biệt, ví dụ như hiện tại, phát triển kỹ năng nấu ăn thật tốt.
 
Tô Hữu Hữu nói: “Cái này cũng không quan trọng lắm, hiện nay Chung Dực cũng coi như là có mục tiêu phát triển, thi đại học tốn sức tốn thời gian, sau cùng còn chưa chắc sẽ học được chuyên ngành thích hợp, phát triển như bây giờ cũng không tệ.”
 
Dịch Tiêu Đồng rất già dặn nói: “Hiện tại với cái xã hội này, yêu cầu chúng ta phải chuẩn bị cả hai tay, không thể chỉ có một con đường đi đến bóng tối được.”
 
Cả một đường Tô Hữu Hữu nghe Dịch Tiêu Đồng càm ràm, cuối cùng cũng về đến nhà, mở cửa vào nhà, Chung Dực rất nhanh đã xuất hiện ở cửa, lần này còn rất thân thiện chào hỏi Dịch Tiêu Đồng: “Chào anh.”
 
Dịch Tiêu Đồng có hơi được sủng mà sợ, nói thật, cũng không biết là có phải vì ấn tượng bạn đầu hay không, ‘Cậu em vợ’ cá tính biến thành tình địch, đương nhiên không phải vì Dịch Tiêu Đồng có ác cảm với Chung Dực, có lẽ là vì cảm thấy chung Dực cũng là người có tính tình hiếm thấy? Điểm ấy đúng là rất xứng đôi với Tô Hữu Hữu.
 
“Chỉ mới một ngày mà đã phải nhìn với con mắt khác xưa, Tiểu Dực đã hiền hòa đi không ít, ngược lại cậu có thể tiếp tục xem anh là tình địch.”
 
Có lẽ là vì đã khai thác ra được giá trị của bản thân, quan hệ với Tô Hữu Hữu còn tiến thêm một bước, Chung Dực đã có niềm tin hơn rất nhiều: “Anh có ơn với tôi, tôi không thể xem anh là kẻ địch được, có ơn phải báo điều này tôi cũng hiểu được, mà Hữu Hữu, tôi cũng tin cô ấy sẽ không vì anh mà bỏ tôi, kẻ địch thân thiện như anh cũng không đủ thu hút.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì rất kinh ngạc, cái đôi này đúng là kỳ lạ, người nào nói chuyện cũng có một phong cách, Tô Hữu Hữu có thể bắn ra một vài từ ngữ kỳ quái, mà Chung Dực lại có hơi hướng cổ xưa như thế, đúng là thú vị.
 
Chung Dực chuẩn bị một bàn lớn các món ăn, có thể thấy được là có tâm đãi khách.
 
Ngay cả Tô Hữu Hữu cũng ganh tị: “Bình thường không thấy anh cho em ăn nhiều món như thế.”

 
Chung Dực nói như điều đương nhiên: “Tiệc mời khách đương nhiên là không giống bình thường, nếu lúc trước anh làm nhiều như vậy cho em ăn, em nhất định sẽ chừa lại hơn một nửa, mà em lại không ăn cơm thừa, chẳng phải là lãng phí sao?” Không ăn cơm thừa lại còn kén chọn, bạn gái của anh đúng là được cưng chiều đấy.
 
Tô Hữu Hữu không còn gì để nói: “Được được được, anh nói gì cũng đúng!” Nói xong liền thở phì phì ngồi xuống, làm một người bạn trai mà lại trách mắng bạn gái trước mặt người ngoài, Chung Dực, anh được đó!
 
Chung Dực thấy Tô Hữu Hữu tức giận thì nhanh trí chuyển đề tài: “Nếu mỗi ngày em đều muốn ăn như vậy thì anh sẽ làm cho em, còn lại đồ thừa thì anh ăn.”
 
Lúc này Tô Hữu Hữu mới cảm thấy thỏa mãn, ngẩng đầu nói: “Thôi, không làm khó anh nữa, ăn như vậy cũng phí tiền.”
 
Dịch Tiêu Đồng nhìn bọn họ anh anh em em thì có hơi ghen tị, mình làm con một ngày thường ở nhà nhìn bố mẹ ân ái thì cũng thôi đi, cuối cùng cũng tìm thấy người con gái mà mình thích, mà người con gái ấy cũng đang ân ái với bạn trai trước mặt mình, hơn nữa hai người còn đáng yêu như thế, mình cũng cảm thấy say mê rồi.
 
Bởi vì phải ăn cơm nên Chung Dực đã cột hết tóc lên, anh không nhìn thấy, nhưng Dịch Tiêu Đồng lại liếc nhìn dấu răng trên cổ Chung Dực, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai, trong lòng Dịch Tiêu Đồng trĩu xuống, xem ra là mình thật sự không có cơ hội rồi.
 
Anh buồn rầu ăn một miếng, trong nháy mắt đã được mùi vị của món ăn chữa lành, thật là ngon mà!
 
Sau khi bắt đầu ăn cơm thì yên tĩnh, Dịch Tiêu Đồng thích cằn nhằn cũng không có thời gian để nói chuyện, anh cảm thấy anh không ghét tình địch Chung Dực này còn vì một nguyên nhân, chính là nấu ăn quá ngon! Mỗi ngày anh đều muốn đến đây ăn chực! Anh không làm bạn trai của Tô Hữu Hữu được vậy thì làm bạn trai của Chung Dực được không?
 
Sau khi ăn no, Dịch Tiêu Đồng sờ sờ cái bụng tròn của mình: “Tiểu Dực, tay nghề của cậu lại tiến bộ thêm rồi, chẳng trách có thể đạt được hạng nhất, anh nghe nói mặc dù Tưởng Mục là đạo diễn, nhưng bình phẩm đồ ăn bình thường còn ngậm chặt miệng hơn, có thể khen ngợi cậu thì quả nhiên là khen ngợi thực lực của cậu.”
 
Chung Dực rất khiêm tốn, chỉ cười cười, nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Tô Hữu Hữu còn vui vẻ hơn Chung Dực nói: “Đây là điều đương nhiên rồi! Ngày hôm qua chỉ có một mình Chung Dực dùng một con gà làm ra ba món ăn đó! Món nào cũng không đơn giản!”
 
Vẻ mặt Dịch Tiêu Đồng tiếc nuối: “Đáng tiếc là ngày hôm qua anh không có thời gian đến xem, bình thường anh cũng rất thích xem các cuộc thi nấu ăn.”
 
Tô Hữu Hữu cười hì hì nói: “Không cần tiếc, nếu như Chung Dực thật sự tham gia chương trình của đạo diễn Tưởng thì nhất định sẽ gọi anh đến hiện trường để xem!”
 
Dịch Tiêu Đồng duỗi ngón út ra: “Một lời đã định!”
 
Tô Hữu Hữu ngoắc tay với anh ta: “Một lời đã định!”
 
Chung Dực ở bên cạnh nhìn thấy hai người ngoắc tay nhau thì yên lặng mà giật tay Tô Hữu Hữu về, tuyên bố quyền sở hữu.
 
Dịch Tiêu Đồng sững sờ, thở dài nói, quả nhiên là Tiểu Dực không còn giống với lúc trước.
 
Ăn uống no đủ rồi, cuối cùng bọn họ cũng làm việc chính, bởi vì Dịch Tiêu Đồng đã sớm chuẩn bị trước nên cũng rất thuận lợi, nộp tư liệu, sau đó điền bảng kê khai, trả lời một vài vấn đề đã chuẩn bị, giai đoạn đầu tiên coi như xong, chỉ cần đợi bộ công an xác nhận nữa là xong, là có thể nhận hộ khẩu và chứng minh thư, tất cả sẽ trở nên suôn sẻ.
 
Dịch Tiêu Đồng đưa bọn họ về nhà, dặn dò cất hộ khẩu cẩn thận, sau đó lại xin thêm bữa cơm nữa rồi mới đi, xem ra anh ta đã yêu sâu nặng tài nấu năng của Chung Dực rồi, sinh ra sự yêu mến với tình địch như vậy cũng là hiếm thấy.

 
Tiễn Dịch Tiêu Đồng đi, Tô Hữu Hữu sờ cằm nói: “Em cảm thấy là anh và Dịch Tiêu Đồng có thể trở thành bạn bè, chỉ là hai người đều thích em nên nhất định hai người đã được định sẵn là sẽ đi hai con đường khác nhau, ôi, là do mị lực của em quá lớn hay là sở thích của hai người giống nhau vậy?”
 
Đối mặt với sự tự luyến của Tô Hữu Hữu, Chung Dực lựa chọn im lặng.
 
Tô Hữu Hữu dùng khuỷu tay chọt chọt anh, hai ngón tay chỉ chỉ má lúm đồng tiền của mình, nói: “Nói đi ~ anh thích em ở điểm gì? Có phải là do em siêu đáng yêu không!”
 
Đây là một vấn đề, vừa mới đầu Chung Dực cảm thấy Tô Hữu Hữu rất giỏi giang, làm người mà lòng dạ rộng rãi, nhưng sau khi biết được nơi này khác với nơi của anh, anh cũng không biết là thích Tô Hữu Hữu ở điểm gì, có lẽ chỉ đơn thuần là thích cô thôi nhỉ?
 
Tô Hữu Hữu thấy đã lâu như vậy mà anh vẫn chưa trả lời thì méo miệng nói: “Khó nghĩ như vậy sao? Là em không có chỗ nào để thích hay là vì mị lực lớn đến nỗi anh không thể miêu tả được?”
 
Hiện tại Chung Dực đã quen rồi, trả lời: “Anh chọn vế sau.”
 
Phụ nữ đều rất dễ lừa, Tô Hữu Hữu lập tức tươi cười rạng rỡ, vừa vào cửa chính đã cho Chung Dực một cái hôn thật lâu, khiến cho Chung Dực phải vất vả lắm mới bình tĩnh lại lại bắt đầu tâm hoảng ý loạn, ôm eo cô, ôm cô vào phòng khách, vừa mới vào thì bước chân đã cứng lại.
 
Tô Hữu Hữu giẫm chân: “Anh muốn làm gì ~ đáng ghét ~ thả em xuống ~”
 
Thế là, Chung Dực nghe lời đặt cô xuống.
 
Tô Hữu Hữu ngẩng đầu lên, vừa định trêu ghẹo anh vài câu thì đã phát hiện ra anh đang trừng mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, cô nhận ra có điều không đúng nên cũng xoay người lại, nhìn thấy ở trong phòng khách có thêm một người nữa, cũng đang trợn tròn hai mắt.
 
Hiếm khi thấy Thương Thu Lạc mặc quần áo bình thường, đang nhìn cô vẫy vẫy tay: “Về rồi à, mật mã cửa nhà Hữu Hữu mãi mãi là 0000, như vậy rất không an toàn.” Nói xong liền đi về phía bọn họ, tuy rằng trong mắt có chứa ý cười, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo âm u.
 
Tô Hữu Hữu không khỏi lùi lại một bước, lùi tới trong lòng Chung Dực: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
 
Thương Thu Lạc cười cười với cô, vừa nhìn Chung Dực ở phía sau cô thì ánh mắt rơi lên cổ Chung Dực, sau đó nở ra một nụ cười không thân thiện lắm.
 
“Hữu Hữu, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau, là anh đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh của em rồi.”
 
…….


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK